“Nguyện ý! Chỉ cần ngươi có thể cao hứng!”. Tô Liễm lập tức đem trường kiếm của mình giao vào trong tay Hàn Nghiên Trầm, đón hướng phía trước mũi kiếm.
Hàn Nghiên Trầm dùng trường kiếm chỉ vào Tô Liễm Dung, nhìn hắn từng bước một đi tới, mũi kiếm một tấc một tấc đâm vào lồng ngực hắn, máu tươi tràn ra dần dần nhiễm đỏ một mảnh vạt áo hắn.
Tô Liễm Dung vẫn thủy chung mà điên cuồng si mê nhìn chăm chú vào Hàn Nghiên Trầm, còn mang theo một tia thỏa mãn mỉm cười.
“…” Hàn Nghiên Trầm bỗng nhiên rút trường kiếm lại, thuận tay vứt trên mặt đất, thản nhiên nói: “Xem ngươi đã làm cho ta nhiều chuyện như vậy, ta trước tiên đem mấy người lọt lưới kia giết chết, cuối cùng mới tới ngươi.”
Tô Liễm Dung một tay băng bó vết thương, trên mặt thế nhưng không thấy biểu tình một tia thống khổ, cười nói: “Ngươi muốn như thế nào thì liền như thế đó đi, ta cả người cả trái tim đều đã là của ngươi, huống chi là cái mạng này ——– gần đây cẩn thận một chút, Nguyên sư bá bọn họ hiện tại cũng ở Diệp gia, muốn khuyên bảo Diệp thúc thúc xuất sơn lãnh đạo bọn họ vây công ngươi, giúp cha ta cùng Viễn Dung báo thù. Ta phụng mệnh tiến đến Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi cùng Cái Bang tứ đại môn phái báo tin cầu viện, đã bí mật giả dạng thành đệ tử môn nhân môn phái Hoa Sơn bộ dạng bị thương, hiện tại bọn họ sinh lòng hiềm khích cũng không nguyện tham gia đồng minh, nhưng là Nguyên sư bá, Tế Trần sư bá bọn họ cũng không nên xem nhẹ, hơn nữa còn có Diệp gia, vẫn phải cẩn thận là hơn.”
“Ân…. Đúng rồi, không chỉ là cha ngươi cùng Viễn Dung, mấy ngày trước ta cũng đã đem nương ngươi giết chết.” Hàn Nghiên Trầm trong bụng âm thầm tính toán tình hình, thản nhiên nói.
Tô Liễm chỉ là lặng đi một chút, cũng không có lộ vẻ bi thương quá nhiều, cũng thản nhiên đáp: “Nga, kia cũng chỉ còn lại có đại ca cùng Tưởng Dung.” Nhưng trong lòng thầm nghĩ, còn có cái kia Diệp Lăng Vân, tuyệt đối không giữ lại được! Nhất định phải tìm một cơ hội thần không biết quỷ không hay mà đem hắn diệt trừ!
Hàn Nghiên Trầm lại giống như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, lạnh lùng nói: “Không cần tự tiện đối phó Diệp Lăng Vân.”.
“Nếu hắn đi theo Nguyên sư bá bọn họ cùng đối phó ngươi thì sao? Ngươi thực cứ như vậy thương hắn?”.
“Hừ ——– ta nếu thương hắn còn có thể đem hắn đánh bất tỉnh? Thời cơ chưa tới, tạm thời không nên động vào người Diệp gia.”
“…Hảo”. Tô Liễm Dung tuy rằng bán tín bán nghi nhưng ngoài miệng vẫn là đáp ứng theo.
Hàn Nghiên Trầm ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Thời điểm không còn sớm, ngươi đi đi.”
Tô Liễm Dung lại liếc mắt nhìn Hàn Nghiên Trầm một cái thật sâu, lưu luyến nói: “Hảo hảo chiếu cố chính mình, có tin tức gì ta sẽ nghĩ biện pháp báo cho ngươi. Nghiên Trầm, bảo trọng.”. Nói xong nhặt lên bội kiếm trên mặt đất tung người đi.
Hàn Nghiên Trầm trở lại hậu viện Trầm gia, xuất thủ giải khai huyệt đạo cho Diệp Lăng Vân, đối Tố Khanh nói: “Ta đi trước. Ngươi từ một nơi bí mật nào đó gần đây trông coi hắn, đợi hắn tỉnh lại thì liền nhanh chóng quay về phân đà.”
“Vâng, Thiếu chủ.” Tố Khanh lĩnh mệnh ẩn tại phía sau cây.
Hàn Nghiên Trầm gật đầu, đi ra đại môn. Y bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi trong lòng tràn đầy nói không ra, dứt khoát không dùng khinh công, chậm rãi đi trở về phân đà.
Tố Khanh đợi Hàn Nghiên Trầm rời đi được một lúc, do dự suy tư sau một lúc lâu, cuối cùng từ phía sau cây đi ra, ngồi vào bên cạnh Diệp Lăng Vân.
Ước chừng một canh giờ sau, Diệp Lăng Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy sau gáy từng trận đau đớn, mơ hồ nhớ lại chuyện phát sinh lúc trước khi hôn mê, trong miệng kêu: “Nghiên Trầm, Nghiên Trầm ——– ” lại chỉ nhìn thấy Tố Khanh bên cạnh.
“Bích Nhan cô nương!…. Không, có lẽ nên gọi ngươi là Tố Khanh…. Nghiên Trầm đâu? Y ở đâu?” Diệp Lăng Vân khẩn trương nhìn mọi nơi xung quanh, nhưng lại thủy chung tìm không thấy thân ảng đã khắc sâu vào trong lòng hắn.
“Không cần tìm, Diệp thiếu hiệp. Thiếu chủ đã ly khai rồi.”
“….Thật không?”. Y lại đi xa rồi a…..
“…” Tố Khanh nhìn vẻ mặt mất mát của Diệp Lăng Vân, nhịn không được mở miệng an ủi, “Ngươi không nên trách thiếu chủ, mới vừa rồi có người tới tập kích, Thiếu chủ vì truy xét chuyện này nên mới rời đi trước.”
Diệp Lăng Vân lúc này mới cảm thấy trên ngực trên mặt truyền đến từng trận đau đớn, cúi đầu nhìn xem những thương tích, miệng hỏi: “Vậy y có bị thương không?”
Tố Khanh lắc đầu, nói: “Thiếu chủ võ công rất tốt, không cần lo lắng. Y còn cố ý để lại thuốc trị thương cho ngươi.”
Diệp Lăng Vân tại trong ngực sờ soạng, quả nhiên tìm ra một cái bình sứ tráng men trắng phía trên vẽ lên mấy cánh hoa mai đơn giản, đáy bình viết một chữ “Nghiên”. Hắn đem bình sứ che ở trong lòng bàn tay, ôn nhu nở nụ cười.
Tố Khanh cũng nhợt nhạt cười theo, ôn nhu nói: “Diệp thiếu hiệp, Thiều chủ kỳ thật đối đãi người tốt lắm, y chắc là không biết biểu đạt cũng không nguyện biểu đạt mà thôi, ngươi không nên trách y.”
“Ân…. Ta biết…. Nghiên Trầm y hắn đã phải chịu nhiều đau khổ, nếu y nguyện ý, ta thật sự muốn thay y gánh chịu tất cả chuyện này, để cho y không còn phải sống trong cừu hận nữa.”
Tố Khanh vẫn nhìn mộ phần đầy viện thở dài nói: “Thiếu chủ vì cừu hận của toàn gia này đã hy sinh nhiều lắm, bỏ quên nhiều lắm. Hy vọng Diệp thiếu hiệp có thể vĩnh viễn nhớ rõ những gì ngươi vừa nói, mặc kệ Thiếu chủ làm cái gì, đều không nên thương tổn y…. Hy vọng, y không cần cùng ta giống nhau…..” Hối hận…
Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, hai chữ cuố cùng lại nghẹn ở nơi cổ họng không thể nghe thấy. Sau một lát nàng cúi đầu nói: “…. Nếu thuận tiện…. Có thể hay không… Có thể hay không cho ta biết chỗ Viễn Dung yên nghỉ, ta muốn đến tế bái…”. Nàng thật cẩn thận nhìn về phía Diệp Lăng Vân, nụ cười mỹ lệ nhiễm lên vài phần bi ai vài phần hy vọng, càng lộ ra sắc đẹp động lòng người.
“…” Diệp Lăng Vân có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng không nói gì.
“… Không sao, Diệp thiếu hiệp không muốn nói cũng có thể hiểu được….. Dù sao cũng chính là tự tay ta đã giết Viễn Dung…. ta không có tư cách….” Tố Khanh cười khổ một cái, đầu hơi hơi cúi thấp xuống.
“Tố Khanh….. Chẳng lẽ ngươi…. đối Viễn Dung ——–?”
Tố Khanh gật gật đầu, hốc mắt còn mang theo hơi hơi hồng, cười khổ nói: “Biết vậy đã chẳng làm, loại người như ta có giải thích….. Ta tự tay giết chết người mình yêu nhất, xứng đáng phải chịu trừng phạt thế này…”
“…” Diệp Lăng Vân tỉ mỉ nhìn Tố Khanh hồi lâu, cuối cùng nói: “Hiện tại tro cốt của Viễn Dung biểu đệ cùng với cha nương của hắn đang tạm thời cùng để tại Diệp gia ta, đợi sau này hắn nhập thổ vi an, ta nhất định sẽ báo cho cô nương địa điểm chính xác.”
Tố Khanh cảm kích đứng lên, trịnh trọng hành lễ, nói: “Đa tạ Diệp thiếu hiệp!”
“Không cần đa lễ….. Ngươi có biết có thể tìm thấy Nghiên Trầm ở nơi nào không?”
“Thật có lỗi, Tố Khanh không biết. Thời gian không còn sớm, nếu Diệp thiếu hiệp không ngại, Tố Khanh liền xin cáo lui trước.”
“Làm trễ thời gian của cô nương, sau này còn gặp lại.”