• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập | Kỳ Lam



Hàn Nghiên Trầm cũng không thèm quản bọn họ, vận khởi khinh công, chuyên tâm mang Diệp Lăng Vân chạy vội ra ngoài.

Vừa mới chạy được vài bước, Lưu Ba lại dẫn theo mấy chục đệ tử chạy ra, ngăn trở đường đi của họ.

“Tránh ra. Ta lập tức xuất cốc, từ nay về sau tuyệt đối không bao giờ trở lại đây nữa, tuyệt đối sẽ không cùng ngươi tranh đoạt vị trí cốc chủ kế tiếp.” Hàn Nghiên Trầm cảm thấy được hô hấp của Diệp Lăng Vân lúc sâu lúc nông rất không ổn định, tâm trạng liền sốt ruột.

Lưu Ba không nhanh không chậm nói: “Cái đó ai biết. Vạn nhất cốc chủ yêu quý của ngươi làm căng, một lòng giữ ngươi lại. Chỉ có người chết mới vĩnh viễn uy hiếp đến ta.” Nói xong nháy mắt một cái ra hiệu, mấy chục tên thủ hạ đệ tử đều nhao nhao nhảy tới, đem hai người vây ở giữa.

Hàn Nghiên Trầm thầm mắng một tiếng, đành phải giơ lên thanh ngọc tiêu ngưng thần ứng phó.

Đột nhiên có một đạo thân ảnh đen tuyền từ trên không hạ xuống cùng Lưu Ba giao thủ, xa xa ngân châm như lông trâu không ngừng bay tới, một mảnh kêu gào thảm thiết.

Đợi đên khi mấy chục đệ tử đều ngã nhào hết thảy, Tố Khanh nhanh nhẹn tiến đến, cùng Hoành Quân tạm thời đối phó với Lưu Ba, miệng nói: “Thiếu chủ đi mau! Nơi này giao cho chúng ta!”

Hàn Nghiên Trầm không dám ham chiến, nói một tiếng bảo trọng liền dìu Diệp Lăng Vân rời đi.

Tô Liễm Dung một bên giao đấu, một bên nhìn Hàn Nghiên Trầm mang theo Diệp Lăng Vân thoát khỏi vòng vây chạy càng lúc càng xa, rốt cục cái gì cũng bất chấp, đề khí thét to: “Hàn Nghiên Trầm! Ngươi không được yêu Diệp Lăng Vân!”

Trên chiến trường vốn rất hỗn loạn, tiếng binh khí giao nhau cùng tiếng gào thét thảm thiết không dứt bên tai, một câu này của hắn âm thầm mang theo nội lực cao giọng thét ra, lại vượt qua hết thảy âm thanh, rành rành truyền vào tai mỗi người.

Bất kể là đám người Nguyên Tiếu, Cố Lưu Ngọc hay bọn Câu Hồn đều có chút ngẩn ra, đám thủ hạ nhất thời đình chỉ động tác. Chỉ có Lưu ba cùng Thu Thủy mỉm cười, tựa như sớm đã dự đoán được.

Hàn Nghiên Trầm cước bộ chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục tăng tốc lao đi.

Tô Liễm Dung tức giận cực điểm, tiếp tục hét lên: “Diệp Lăng Vân hắn đã vĩ ngươi làm gì?! Ngươi ngoảnh đầu lại nhìn xem! Chỉ có ta mới có thể giúp ngươi báo thù cho Trầm gia!”

Nói xong nhún mình nhảy đến trước mặt Tô Kỳ Dung cùng Tô Tưởng Dung, xuất thủ nhanh như chớp, vung tay đâm trường kiếm vào giữa tim họ đem trái tim móc ra, sau đó đâm vào tim chính mình.

Một chuỗi động tác lưu loát này phát sinh quá mức bất ngờ, mãi đến khi hai huynh muội Tô gia lần lượt ngã xuống đất phát ra một tiếng vang nặng nề, mọi người mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Hắn ra tay quá nhanh, Tô Tưởng Dung chỉ cảm thấy ngực một mảng trống rỗng, mờ mịt kêu lên: “…. Nhị ca?” Rồi sau đó một trận đau đớn ập tới, máu tươi ào ạt trào ra, liền không còn thanh âm nào nữa.

Tô Kỳ Dung không nói gì, chỉ thương xót mà nhìn thẳng đệ đệ của mình, đến chết cũng không dời mắt.

Cố Lưu Ngọc cả kinh kêu lên: “Tô Liễm Dung! Ngươi điên rồi sao!”

Nguyên Tiếu cũng không dám tin mà nhìn hắn, bởi vì quá mức kinh hãi, nhất thời chỉ biết há miệng nói không ra lời.

Hàn Nghiên Trầm nghe thấy phía sau một mảng yên tĩnh đến quỷ dị, rốt cuộc vẫn hoãn lại cước bộ, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy Tô Liễm Dung trên ngực cắm bội kiếm của chính hắnm máu tươi từ khóe miệng không ngừng trào ra, cuồng tiếu mãnh liệt nói: “Ha ha ha ——– ha ha ha ——– Người cuối cùng của Tô gia lập tức sẽ chết! Nghiên Trầm, ngươi xem, chỉ có ta mới có thể báo thù cho ngươi! Chỉ có ta mới có thể vì ngươi mà trả giá hết thảy!”

Nguyên Tiếu lấy lại phản ứng, hung hăng mà tát Tô Liễm Dung một cái: “Súc sinh! Ngươi nói cái gì! Ngươi có biết ngươi rốt cuộc đang làm cái gì hay không!”

Tô Liễm Dung khẽ liếc mắt nhìn Nguyên Tiếu một cái, nói: “Sư bá, nếu như ngài biết đã từng làm gì với Trầm gia, nhất định sẽ không nói như vậy. Các người chẳng phải vẫn muốn biết Trầm gia mười năm trước diệt môn như thế nào sao? Hiện tại ta liền nói cho các ngươi biết!”

“Ngươi biết chuyện của Trầm gia?! Liễm Dung, khi đó ngươi bất quá chỉ là một đứa nhỏ.” Đột nhiên nhắc đến chuyện huyết án Trầm gia, Nguyên Tiếu có phần nghi hoặc.

“Đương nhiên là biết rõ, ta tuy rằng chỉ là một đứa nhỏ, lúc đó lại ở ngay tại hiện trường thấy thanh thanh sở sở. Hiện giờ trên đời này sợ là không ai biết rõ chuyện này hơn ta nữa!”

Sự thật nhiều năm tìm kiếm lại ở ngay trước mắt, Nguyên Tiếu nội tâm lại dấy lên một loại sợ hãi không rõ lý do.

Lúc này ngay cả Câu Hồn cũng ra lệnh cho thủ hạ dưới chướng tạm ngưng, trong lúc đám bạch đạo chó mèo cắn nhau vì mấy chuyện thối nát, hắn cũng chẳng buồn nghe.

Hàn Nghiên Trầm cuối cùng cũng ngừng hẳn, y quay đầu nhìn Tô Liễm Dung, đôi tay đỡ Diệp Lăng Vân có chút run rẩy, Diệp Lăng Vân vội vàng ôm lấy bờ vai y, nhẹ nhàng vỗ về.

Tố Khanh cùng Hoành Quân cũng ngừng tay, ngoảnh đầu nhìn Tô Liễm Dung.

Tô Liễm Dung ôm ngực, vừa âm thầm cười xót xa, vừa ho khan, khàn giọng nói: “Các người có biết Trầm gia năm đó đến tột cùng là vì cái gì mà diệt môn? Ngày đó cha ta mang ta đi bái phỏng Trầm gia, âm thầm hạ độc trong rượu, Trầm Mạch Bạch không hề phòng bị huynh đệ sẽ hạ độc, do đó mới khiến cho toàn gia trúng độc, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Mà cha ta sở dĩ làm như vậy, cũng vì để cướp lấy vị trí minh chủ ——– cùng Trầm Mạch Bạch! Hắn yêu Trầm Mạch Bạch đến điên cuồng, lại bị cự tuyệt, đứt khoát dùng thải dương thuật cưỡng ép Trầm Mạch Bạch cùng toàn bộ công lực của y! Cha ta nếu không vì để cắt đứt ý niệm trong đầu ta mà đem khuôn mặt nhi tử Hàn Nghiên Trầm của Trầm Mạch Bạch rạch nát, thì y cũng không thể thoát được một kiếp này.”

Mọi người đều biến sắc, ào ào bàn tán.

Nguyên Tiếu cũng không dám nghĩ sâu sa, trách mắng: “Tô Liễm Dung! Tô Minh chủ là vị minh chủ danh chấn thiên hạ, ngươi thân là nhi tử sao có thể chửi mắng cha ruột! Niệm tình ngươi khi đó còn nhỏ không nhớ rõ ràng, những lời này hôm nay chúng ta coi như chưa từng nghe qua. Sau này không được hồ ngôn loạn ngữ nữa!”

Tô Liễm Dung đem chuyện đã trải qua mười bốn năm trước vừa kể lại tỉ mỉ một lần, sau đó cười rít lên nói, “Ha ha ha ——– ha ha ha ——– Tuy rằng năm đó ta còn nhỏ, nhưng việc này là tận mắt nhìn thấy, từng chữ từng chữ đều là sự thật. Các người còn nhớ loại rượu trong hỉ yến của Tam đệ ngày ấy mà Hàn Nghiên Trầm đưa cho cha ta không? Còn nhớ rõ ngày ấy bọn họ nói gì không? Không sai, rượu độc năm đó cha ta đưa cho Trầm Mạch Bạch chính là Tích Hoa, là Tích Hoa dùng tuyết sâm cực bắc điều chế!”

Nguyên Tiếu tinh tế hồi tưởng lại, càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ cảm thấy hết thảy đều vô vùng ăn khớp, không thể không tin. Hắn xoay mặt nhìn đám người Cận Hà tiên tử bên cạnh, vẻ mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, không còn lời nào để nói.

Quan Đông kiếm khách đột nhiên nói: “Huyết Nghiên công tử tên là Hàn Nghiên Trầm? Nói như vậy, chẳng lẽ y chính là nhi tử may mắn tránh thoát một kiếp của Trầm lão minh chủ Trầm Nghiên Hàm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK