Tràng cười kia là một hấp lực mãnh liệt cuốn chàng bay nhanh ra bên ngoài.
Với những gì lão nhân nọ và Bạch Bất Phục vừa đối đáp, không kể những nhân vật đã từng quen biết chàng:
Từ Nguyên Hậu, Thôi Oanh Oanh, Đoan Mộc Hạ, tất cả mọi người đương diện đều phấn khích hùng tâm và cùng lao ào ra.
Vì tất cả vừa được biết công lực của Bạch Bất Phục thực sự đã đạt mức đại thượng thừa, và dịp này là dịp tốt nhất cho mọi người khu xử Vô Vi Tiên Tử và Vô Vi Cung. Bởi lẽ, tràng cười kia chắc chắn phải là do Vô Vi Tiên Tử phát ra. Ngoài mụ yêu phụ, không còn ai có tràng cười vừa cao ngạo vừa hàm chứa nhiều hung khí dẫy đầy như thế này.
Họ lao ra, họ chững người lại.
Trước mặt họ, trên một lư bằng rộng lớn vốn là sơn môn của Độc Môn Tri Thù đã bị Vô Vi Cung hủy diệt và san bằng, mụ yêu phụ đang ngạo nghễ nhìn Bạch Bất Phục.
Sau lưng mụ, ngoài sáu nhân vật Bạch y vệ là la liệt những thi thể vấy máu của bang đồ Cái Bang!
Bạch Bất Phục làm cho mọi người có lại sự phấn khích trước đó khi chàng ung dung nói với mụ yêu phụ:
- Kha Ngọc Nhân ác bà. Lần này nhờ có huyết máu ngàn năm của Bạch Hạc, bổn cung chủ sẽ băm vằm mụ thành nghìn mảnh vụn.
Mụ Vô Vi Tiên Tử với diện mạo quá trẻ so với niên kỷ ngoại thất tuần chợt biến sắc.
Mụ chưa kịp lên tiếng hoặc là doa. nạt Bạch Bất Phục hoặc là hỏi cho ra lẽ chuyện huyết hạc ngàn năm, quần hùng quá phấn khích đã đồng thanh tương ứng kêu ầm lên:
- Băm vằm mụ thành nghìn mảnh vụn.
Lập tức, các vị chưởng môn liền vẫy tay và lớn tiếng hạ lệnh:
- Đệ tử Thiếu Lâm phái đâu, xuất hiện.
- Võ Đang phái đệ tử. Hiện thân.
- Đệ tử Nga My phái ra cả đi.
… Từ bốn phương tám hướng, toàn bộ những môn nhân đệ tử của thất đại môn phái vốn được lệnh ẩn thân kín đáo đều lũ lượt tràn ra.
Với lực lượng hơn năm trăm người vừa xuất hiện đã vây chặt, bọn Bạch Y Vệ sáu gồm ba nam ba nữ cùng cung chủ Vô Vi Cung Vô Vi Tiên Tử dù không muốn cũng phải thất sắc kinh hoàng.
Chưa hết, Ngộ Thiền đại sư còn hạ lệnh:
- Đại trân La Hán trấn môn của bổn tự, một trăm linh tám đệ tử mau bày trận.
Thanh Từ đạo trưởng đưa trường kiếm lên cao, lúc chạy ra, đạo trưởng còn kịp nhặt lại thanh bảo kiếm do lão nhân nọ đoạt lấy lúc trước.
- Đệ tử bản phái bảy người hợp một, hãy sắp bày kiếm trận Thất Tinh.
Các phái khác cũng nhanh nhẹn lập trận, là trận pháp trấn môn của mỗi phái.
Sự di chuyển của năm trăm nhân vật giang hồ đương nhiên phải tạo ra một uy thế khiếp người chưa từng có.
Bảy nhân vật của Vô Vi Cung càng thêm rúng động.
Và nhân vật bị rúng động nhiều nhất chính là mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử. Nhất là lúc mụ nghe Bạch Bất Phục cao giọng hài tội:
- Chư vị Bạch Y Vệ nghe đây. Song thân của Bạch Bất Phục này nguyên cũng là Bạch Y Vệ như chư vị. Trong khi mụ yêu phụ biết dùng nữ sắc để mê luyến và hãm hại nhiều nhân vật giang hồ, mụ lại đang tâm chia uyên rẽ thuý, buộc chư vị và song thân của mỗ phải lâm vào hoàn cảnh nếu không chết thì cũng bất thành nhân. Đệ nhất Bạch Y Vệ kia, ta hỏi ngươi, nhị muội của ngươi đâu ? Đệ nhị Bạch Y Vệ, bát muội của ngươi đâu ? Đệ lục Bạch Y Vệ ! Ngũ ca của ngươi đâu ?
Đáng lý Bạch Bất Phục còn hỏi nữa nếu không bị mụ yêu phụ lanh lảnh hét át đi:
- Bạch Bất Phục. Kế ly gián của ngươi không làm bọn chúng mắc lừa đâu. Ta… Đến lượt chàng dùng tiếng cười để ngắt lời mụ:
- Hạ.ha…ha… mụ cho lời thật tâm của ta là kế ly gián ư ? mụ hãyy nhìn lại bọn họ xem, bọn họ đang nhìn mụ như muốn ăn tươi nuốt sống mụ kìa.
Mụ quay lại thật và mụ không thể không lo sợ.
Mụ bật quát lên:
- Bọn ngươi sao lại nhìn bổn Tiên Tử như vậy ? Được rồi. Bổn Tiên Tử sẽ chấp thuận lời thỉnh cầu của bọn ngươi. Chỉ cần bọn ngươi giết được tiểu tử kia, bổn Tiên Tử quyết giữ lời.
Thấy bọn Bạch Y Vệ hướng mắt về phía này, chàng gầm lên:
- Các ngươi tin vào mụ ư ? lời dối gạt của mụ lại dễ tin đến thế sao ? Được, bọn ngươi nếu can tâm để cho mụ sai khiến thì ra tay đi. Mụ sẽ cười bọn ngươi vì bọn ngươi si ngốc, chết thay cho mụ. Là ai muốn ra tay nào ? Tiến ra đi.
Chàng bước về trước ba bước khi hỏi câu này.
Họ chưa kịp nhích động, mụ Vô Vi Tiên Tử liền thét lên:
- Xuân Mai, Xuân Cúc, Bạch Cúc, Bạch Mai… Không thể chần chờ, Bạch Bất Phục liền lồng lộng gầm lên:
- Đánh!
Phát hiện song chưởng của chàng có điều quái lạ, mụ Vô Vi Tiên Tử thoáng chau mày à đẩy ra một chưởng Thiên Hoả.
Bị chấn lùi, mụ Vô Vi Tiên Tử sa sầm nét mặt:
- Được, Bạch Bất Phục. Ta không ngờ việc lưu mạng cho ngươi năm xưa lại là mầm mống di họa cho ta bây giờ. Hãy đỡ!
Ngọn chỉ kình Kim Dung liền được mụ vẫy ra.
Bạch Bất Phục tuy ngoài miệng nói những lời bất thường nhưng tự trong thâm tâm chàng vẫn biết rằng việc giữ được bình thủ với mụ đã là một điều khó. Chàng càng không dám mơ tưởng đến việc có thể huỷ diệt được mụ trong một sớm một chiều, một khi chàng chưa có đủ ngũ khúc Bích Dạ công phu để luyện thành Ngũ Tuyệt âm công Bích Dạ.
Do vậy, trước ngọn chỉ kình đang được mụ Vô Vi Tiên Tử tận lực bình sinh vẫy ra, Bạch Bất Phục tuy xô kình ngăn lại nhưng vẫn rất kiêng dè.
Kình lực của song phương chưa chạm nhau, Vô Vi Tiên Tử vụt tung người lao đi.
Khá bất ngờ vì hành vi phản thường của mụ, Bạch Bất Phục càng thêm tức tối khi nghe mụ hai lần gầm lên:
- Giết hết bọn chúng cho ta, kẻ nào dám ngăn ta kẻ đó sẽ C…H…Ế…T!
Đã thế bọn Bạch Y Vệ như vốn quen chịu sự sai khiến của cung chủ, cả sáu tên cùng xông cả về một phía khuấy đảo ngay La Hán đại trận của phái Thiếu Lâm.
- Bọn trọc ương ngạnh! C..H…Ế…T!
- Giết!
- đỡ!
- Nằm xuống!
Uy lực của đại trận La Hán như thế nào tuy Bạch Bất Phục không rõ nhưng chàng tin rằng trận pháp đó phải có diểm cực kỳ lợi hại. Bằng không, một đại phái như Thiếu Lâm đâu dám gọi La Hán đại trận là trận pháp trấn môn ? Và cũng không phải là ngẫu nhiên khi cả sáu Bạch Y Vệ Vô Vi Cung đều dồn toàn bộ lực lượng vào La Hán đại trận như thế này.
Và biện pháp đối phó của bọn Bạch Y Vệ đã tỏ ra hữu hiệu.
Vòng tăng nhân gồm một trăm linh tám đệ tử Thiếu Lâm phái nếu không bị Kim Dung chỉ phát xạ từ xa thì cũng bị công phu Hư Không Nhiếp Vật làm cho rối loạn hàng ngũ. Đại trận La Hán ngay lượt chạm chiêu đầu tiên với bọn Bạch Y Vệ Vô Vi Cung kể như tan tác.
Chỉ một thoáng chần chừ của Bạch Bất Phục, bọn Bạch Y Vệ Vô Vi Cung đa hạ thủ thêm hàng loạt tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái.
Trước diễn biến này, các phái còn lại đa phần bắt đầu nao núng. Họ đã lập trận nên phải giữ nguyên trận thế. Do đối phương chỉ dồn vào mỗi một đại trận La Hán của Thiếu Lâm nên họ vừa vừa được làm người quan chiến bất đắc dĩ vừa rúng động tâm can trước bản lãnh thần sầu quỷ khốc của đối phương.
Hiểu được điều này đang có tác dụng khống chế và uy hiếp dũng khí của các phái vừa mới có, Bạch Bất Phục giận dữ đến cực độ và xông vào giữa La Hán đại trận.
Chàng lập tức gào lên sắp xế một đấu pháp mới:
- Tam muội. Ra tay đi. Chư vị chưởng môn. Ba người chọn một, mau. Đại ca, Oanh Oanh. Hai người mau tách lấy một tên Bạch Y Vệ… Nhanh lên nào!
Để giúp mọi người mau phấn chấn trở lại, Bạch Bất Phục vừa hiện thân liền bủa ngay một chưởng Tứ Tuyệt Bích Dạ vào một nữ Bạch Y Vệ.
Và chàng hoàn toàn hữu ý khi chọn ả Đệ Lục Bạch Y Vệ làm đối tượng cho chưởng kình đầu tiên của chàng.
- Tiện nhân. Hãy đền mạng cho mẫu thân ta.
Ngay lập tức, song chưởng Tứ tuyệt Bích Dạ hợp nhất của chàng dồn được ngay ả Đệ Lục Bạch Y Vệ, là kẻ đã tự tay hạ độc thủ mẫu thân chàng vào tử địa.
Aû luống cuống tìm cách phản công lại.
Thế nhưng, đến Vô Vi Tiên Tử còn phải kiên dè tuyệt học này của chàng thì nói gì đến ả chỉ là đệ tử thứ sáu của mụ yêu phụ Vô Vi.
Cái chết của ả ngay lập tức tạo sự tin tưởng và phấn chấn cho quần hùng các phái.
Đoan Mộc Hạ loang kiếm nhắm ngay vào gã Đệ Thất Bạch Y Vệ:
- Vì bổn môn Tri Thù đã bị ngươi huỷ diệt, ta phải giết ngươi. Xem kiếm.
Không chậm, Ngộ Thiền đại sư với sự liên thủ của Phiêu Di sư thái và chưởng môn Thanh Thành phái là Vi Hữu Đạo liền lao đến vây kín một gã Bạch Y Vệ.
Thanh Từ đạo trưởng, Lâm Kiến Tường và Trương Luân Hồi, ba vị chưởng môn nhân ba phái Võ Đang, Hoa sơn, không động cùng liên thủ quấn chặt lấy một ả Bạch Y Vệ.
Do tên đệ nhất Bạch Y Vệ đang bị Bạch Bất Phục tiến đánh, Từ Nguyên Hậu và Thôi Oanh Oanh đành phải cùng nhau giao chiến với ả Bạch Y Vệ duy nhất còn lại.
Năm tên Bạch Y Vệ nhanh chóng bị tách ra và hình thành năm nhóm riêng lẻ.
Lúc đó, tai của Bạch Bất Phục lại nghe tràng cười của mụ Vô Vi Tiên Tử:
- Ha…ha…ha… Bổn tiên tử đâu là ánh lửa, sao bọn thiêu thân các ngươi lại cố tình lao đầu vào chịu chết. Ha…hạ.ha…! chết này! Đỡ này! Nằm xuống này!
Hạ.ha…ha…!
Dùng đơn chưởng Nhị Tuyệt, Bạch Bất Phục nhanh chóng đẩy lùi tên đệ nhất Bạch Y Vệ.
Chàng vội quay đầu để nhìn về phía có tràng cười cực kỳ ngạo mạn của mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử.
Không nhìn không sao, càng nhìn tâm trí của chàng càng tê liệt đi như hoá đá.
Giữa lớp lớp người đang cuống cuồng chạy tứ tung, mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử cứ nhởn nhơ như hồ điệp xuyên hoa. Và nếu mụ là hồ điệp, là cánh bướm nhởn nhơ thì hao ở đây là những cây hoa người lốm đốm đỏ vì bị mụ đang tay hạ sát.
Lướt nhanh cục diện, Bạch Bất Phục vội tung song chưởng tứ tuyệt Bích Dạ vào tên đệ nhất Bạch Y, khi phát hiện gã đang lẳng lặng xạ vào chàng một ngọn chỉ kình Kim Dung!
Nếu cách đây không lâu, gã chỉ bị dư kình chấn lùi mà thôi, thì bây giờ, vì Bạch Bất Phục đã khai thông nhâm đốc nhị mạch, nội lực quá uyên thâm, gã không những bị chấn lùi mà còn phải thổ huyết và mang nội thương trầm trọng.
Bỏ mặc gã đang dần dần té ngồi, Bạch Bất Phục lao nhanh về phía trận giao chiến có Ngộ Thiền đại sư.
Đơn chưởng thỉ hướng về gã Bạch Y Vệ, miệng thì nhanh chóng bố trí:
- Tam vị chưởng môn hãy mau sắp bày lại trận thế. Nhanh lên kẻo muộn.
Đang khi tên Bạch Y Vệ nọ cuống cuồng trước ngọn chưởng lợi hại của chàng, Ngộ Thiền đại sư và hai vị chưởng môn kia tuy chưa hiểu rõ ý định của chàng nhưng cũng nhanh chóng gom góp đệ tử và sắp bày lại trận thế.
Do trận thế của Nga My phái chỉ cần có bốn người nên Phiêu Di sư thái là người lập lại trận thế nhanh nhất, với chính Phiêu Di sư thái làm chủ trận.
Bạch Bất Phục như ý đồ đã định vội dồn tên Bạch Y Vệ nọ vào giữa trận của phái Nga My.
Để mặc tên Bạch Y Vệ tha hồ xoay xở giữa kiếm trận Nga My, Bạch Bất Phục kịp thời lao đến ứng cứu cho Từ đại ca, và Thôi Oanh Oanh tiểu muội.
Cả hai hoàn toàn bị động trước những chiêu thức kinh hồn bạt tuỵ của ả Bạch Y Vệ, Bạch Bất Phục đến thật kịp lúc.
Chàng hất liền ba chưởng, dồn ả vào giữa cửu cung kiếm trận của phái Thanh Thành do chính chưởng môn nhân Vi Hữu Đạo làm chủ trận.
Tiếp đó, chàng vội phân phó cho Từ Nguyên Hậu, và Thôi Oanh Oanh:
- Đại ca và Oanh Oanh hãy đến giám sát gã đệ nhất. Đừng để hắn chết hoặc tẩu thoát!
Chàng lại lao về phía Đoan Mộc Hạ.
- Tam muội hãy để hắn cho ta.
Chỉ sau một kình nhị tuyệt, Bạch Bất Phục đã dồn được gã đệ nhất Bạch Y Vệ vào giữa đại trận La Hán vừa được Ngộ Thiền đại sư tái lập.
Không dám diên trì, cả Đoan Mộc Hạ lẫn Bạch Bất Phục cùng lao về phía ả Bạch Y Vệ cuối cùng đang ung dung giữa vòng vây ba vị chưởng môn nhân còn lại.
Chàng quát lên:
- Tam vị chưởng môn mau lùi lại và lập trận đi. Nhượng ả cho tại hạ.
Sự xuất hiện bất ngờ của chàng làm ả Bạch Y Vệ kêu thét lên:
- Cung chủ… Đang khi ba vị chưởng môn kia còn phải vất vả lập trận, mụ Vô Vi Cung chỉ vì nghe tiếng thét nên mới đưa mắt nhìn về phía này.
Mụ thoát biến sắc vì môn nhân của mụ chỉ còn năm, và trong đó lại có một đang mang thương thế trầm trọng không thể nào giao chiến được nữa. Huống chi, tình thế diễn tiến lại có phần bất lợi cho môn nhân của mụ. Ba người thì bị ba loại trận thế vây hãm, còn lại một vừa kêu thét thì bị chính Bạch Bất Phục đang dồn vào tử địa.
Mụ từ hồ điệp xuyên hoa liền biến thành độc xà xuất động. Như một mũi tên được bắn đi, mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử thi triển khinh thân pháp thượng thặng để lao đến cứu ứng.
Vẫn dõi nhìn về phía mụ yêu phụ mỗi khi có dịp, Bạch Bất Phục luôn phát hiện nhất cử nhất động của mụ.
Chàng tuy thở phào vì hành vi tàn sát của mụ vừa bị các sắp xếp của chàng ngăn lại, nhưng cũng phải vội lao đi khi phát hiện ánh mắt của mụ có chiều khác lạ.
Nhờ nhìn thấy ánh mắt khác lạ của mụ, Bạch Bất Phục đến thật kịp lúc.
Mụ Vô Vi Tiên Tử vừa lao ngang qua Thanh Từ đạo trưởng liền hằn học tung ra một ngọn chỉ kình:
- Tên đạo thúi lỗ mũi trâu. Phần của ngươi đây.
Bạch Bất Phục vẫy mạnh tả chưởng về phía ngọn chỉ kình đang sắp sửa đoạt hồn Thanh Từ đạo trưởng. Chàng còn huy động hữu chưởng để quật vào mụ yêu phụ:
- Hãy đỡ!
Bị Bạch Bất Phục bất ngờ ngăn cản, vừa làm chậm bước chân vừa khiến ngọn chỉ kình mất đi tác dụng, mụ yêu phụ thịnh nộ gào lên:
- Bạch Bất Phục! Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta à ? Đỡ!
Chưởng kình vừa thoát ra khỏi tâm chưởng của mụ liền bật loé lên một vầng lửa chói lòa.
Biết đấy là Thiên Hoa? Thần Công, Bạch Bất Phục cấp tốc thi triển bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ!
Một biến thành chín, và từ chín bóng nhân ảnh này có đến chín ngọn hắc tiêu ánh xạ những vầng đen, vừa được Bạch Bất Phục lấy ra, vây kín lấy phương vị của mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử.
Mụ Vô Vi Tiên Tử tuy bị vây kín nhưng vẫn ngạo mạn cười gằn:
- Hừ ! Bích Dạ kiếm pháp à ? Xem đây!
Lúc đó, ngay khi Bạch Bất Phục vì phải lao đi đón đầu mụ yêu phụ, phải luông bỏ ả Bạch Y Vệ, Đoan Mộc Hạ với kiếm pháp Thập Toàn đã nhanh chóng làm chủ tình hình.
Và Đoan Mộc Hạ nghe tiếng kêu thảng thốt của Bạch Bất Phục vang đến:
- Ô hay! Mụ cũng am tường Thập Toàn kiếm pháp ư ?
Đoan Mộc Hạ kinh nghi, quay đầu nhìn sang!
Và nàng không thể không thừa nhận tiếng kêu của Bạch Bất Phục hoàn toàn đúng với sự thật.
Để đối phó với hắc tiêu của Bạch Bất Phục đang thi triển Bích Dạ kiếm pháp, mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử đã lấy từ trong người ta một thanh nhuyễn kiếm và mặt dạn mày dầy thi triển kiếm pháp Thập Toàn.
Đến lúc Đoan Mộc Hạ nhìn thấy điều này, Bạch Bất Phục vì kém thế do hắc tiêu ngắn và do kiếm pháp Bích Dạ không lợi hại bằng kiếm pháp thập toàn, đang bị mụ yêu phụ làm cho khốn đốn.
Nhớ những gì lão nhân Bạch Y công tử đã trăn trối và đã nói về bản lãnh hiện giờ của Bạch Bất Phục, Đoan Mộc Hạ vội kêu gấp rút:
- Thanh Từ đạo trưởng. Mau dùng thất tinh kiếm trận vây hãm ả này.
Đã lập lại trận thế, Thanh Từ đạo trưởng chỉ chờ đợi có bấy nhiêu thôi.
Cùng với sáu đạo nhân đệ tử vừa gom lại, Thanh Từ đạo trưởng dùng ngay Thất Tinh kiếm trận để bao vây cả Đoan Mộc Hạ lẫn ả Bạch Y Vệ.
Biết trước sẽ gặp phải hậu quả như thế nào nếu để cho Thất Tinh kiếm trận của Võ Đang phái vây hãm, ả Bạch Y Vệ liều lĩnh cứ bám sát Đoan Mộc Hạ như bóng với hình.
Một khi Đoan Mộc Hạ còn bên trong trận, do ném chuột sợ vỡ đồ, Thanh Từ đạo trưởng nào dám phát động kiếm trận.
Đang bối rối vì bản thân không thể có khinh thân pháp hoặc bộ pháp ảo diệu như Bạch Bất Phục để thoát ra và chỉ lưu lại một mình địch nhân ở giữa trận như chàng đã thực hiện, Đoan Mộc Hạ càng thêm bối rối lúc nghe mụ yêu phụ cười lên mỉa mai:
- Ha…ha…ha…! Ngươi đã biết bổn Tiên Tử lợi hại như thế nào chưa, Bạch tiểu tử? Xem kiếm đây. Một ngọn chỉ kình nữa này! Ha…hạ.hạ.!
Ngoài Thập Toàn Kiếm Pháp vốn dĩ lợi hại, mụ yêu phụ còn thi triển Kim Dung chỉ kình xen vào, Bạch Bất Phục nếu không nhờ bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ chắc chắn phải bị thảm bại.
Nhận ra điều này và biết Bạch Bất Phục nếu cần ai đó tiếp tay thì chỉ có một mình Đoan Mộc Hạ mà thôi, Từ Nguyên Hậu sau khi chế trụ huyệt đạo của gã đệ nhất Bạch Y Vệ liền mạo hiểm xông luôn vào kiếm trận thất tinh:
- Tam muội để ả cho ta. Đỡ!
Đoán biết ý định của Từ đại ca, Đoan Mộc Hạ trước khi lao đi cũng cố căn dặn:
- Thân thủ của ả khá lợi hại, đại ca… Từ Nguyên Hậu cưới lời:
- Đại ca biết rồi. Mau đến tiếp cứu nhị đệ đi, tam muội.
Đoan Mộc Hạ vừa vượt ra khỏi phạm vi của kiếm trận Thất Tinh, Từ Nguyên Hậu liền bị ngọn kình uy lực của ả Bạch Y Vệ chấn lùi đến phải rĩ máu ở khóe miệng:
Aû còn rít lên:
- Lại là lão khất cái đáng ghét.Nằm xuống!
Aû xô kình:
Nhưng Từ Nguyên Hậu mạo hiểm như thế này chắc chắn phải có nguyên do.
Vì thế, khi nhìn thấy ả bạch y vệ hung hăng như vây, Từ Nguyên Hậu cừơi đắc ý :
- Ha…ha…ha…! Hóa tử ra đâu dễ nằm xuống như vậy? Xem đây!
Chỉ trong nháy mắt bóng nhân ảnh của Từ Nguyên Hậu vụt nhòa đi, trước khi ngọn chỉ kình uy mãnh của ả Bạch Y Vệ chạm đến đích.
Aû thảng thốt!
- Đến ngươi cũng biết bộ pháp này của Bạch tiểu tử?
Từ Nguyên Hậu vừa thi triển bộ pháp Độc Bộ Tam Quỷ, dĩ nhiên không biến ảo bằng chính Bạch Bất Phục thi triển, vừa ha hả cười lên:
- Ngươi ngạc nhiên à ? Thật khéo, ba năm trước Bạch nhị đệ của ta đã kịp nhờ ta giải thích khẩu quyết bộ pháp. Nhờ đó, lần này ngươi mới có cái để ngạc nhiên.
Ha…ha…ha… Cười xong, Từ Nguyên Hậu liền hô hoán:
- Đạo trưởng chưởng môn đã chuẩn bị xong chưa ? Từ mỗ đã đến lúc giao ả cho quý phái rồi đấy.
Miệng nói thế nào châm làm thế ấy, Từ Nguyên Hậu sau cùng đã tìm được cách vừa giúp Đoan Mộc Hạ thoát đi vừa khiến ả Bạch Y Vệ phải một mình đương đầu với Thập Toàn Kiếm Pháp của Võ đang phái.
Từ Nguyên Hậu càng thêm mừng khi nhận ra Đoan Mộc Hạ và Bạch Bất Phục đang hiệp lực làm cho mụ yêu phụ Vô Vi Tiên Tử phải phẫn nộ.
Mụ gào to:
- Tiểu nha đầu thúi, tiểu súc sinh họ Bạch! Để xem hai ngươi chỉ trì đương bao lâu nào ? Đỡ! Đỡ!
Hữu kiếm tả chỉ, Vô Vi Tiên Tử yêu phụ đang lồng lộn như mãnh thú sa bẫy.
Với nhận định chủ quan, Từ Nguyên Hậu tin rằng với đà này không bao lâu Vô Vi Tiên Tử sẽ bị Đoan Mộc Hạ và Bạch Bất Phục trừ khử.
Từ Nguyên Hậu quay sang hai vị chưởng môn của phái Hoa sơn và Không động do không còn ai để đối phó nên vẫn rảnh tay:
- Lâm chưởng môn. Trương chương môn. Chúng ta có thể nhìn ngó đến những đệ tử đã bị đã thương được rồi. Vô Vi Cung đã đến lúc phải cáo chung. Hừ!
Chỉ cần điểm qua một lượt, Từ bang chủ Cái bang và hai vị chưởng môn kia cũng đếm được số thương vong.
Gần một trăm môn nhân đệ tử các phái, có cả Cái Bang vừa bị thương vừa bị thảm sát!
Chỉ tính riêng phần mụ yêu phụ, mụ đã huỷ diệt xấp xỉ ba mươi nhân mạng!
Hành vi của mụ đúng là không còn nhân tính, khiến Từ Nguyên Hậu và hai vị chưởng môn phái nghiến răng căm phẫn.
Trong mơ hồn, cả ba thầm nhận định:
mụ có hành vi này một là do vốn sinh ra đã có sẵn tâm địa ác độc, xem việc sát nhân như một trò tiêu khiển, nếu không phải thế, chắc hẳn mụ phải có mối thâm thù đại hận với nhân vật giang hồ, không kể là người của phái nào. Họ thấm thía câu:
tối độc phụ nhân tâm như lão nhân Bạch Y công tử đã nói.
Lúc đó, một tiếng kim thiết bị chạm mạnh bỗng vang lên.