• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính Bạch Bất Phục là người trong cuộc cũng phải bất ngờ vì lối dịch chuyển bất thường của đôi nam nữ kia.

Dù y chưa biết vực Ngoa. Long và đỉnh Vu Sơn Thần Nữ Phong ở đâu nhưng y những tưởng họ sẽ đưa y đi bằng thinh thân pháp thượng thừa như nhân vật Cái Bang hoặc Thôi Oanh Oanh đã đưa y đi.

Nào ngờ, đôi nam nữ kia lại có loại phương tiện để di chuyển thật sự khác thường.

Lúc Bạch Bất Phục được thần công vô thượng của đôi nam nữ kia đưa ra bên ngoài bí đạo. Y nghe nam nhân kia hú khẽ một tiếng vọng lên thinh không.

Sau đó, một chấm trắng ban đầu là nhỏ sau cứ lớn dần xuất hiện ở trên không.

Và khi chấm trắng đó đến đủ gần Bạch Bất Phục mới nhận ra đó là một con Bạch Hạc to lớn khác thường.

Vút! Vút!

Hai tay của Bạch Bất Phục liền bị đôi nam nữ nắm giữ. Họ chỉ khẽ nhún mình là đưa được Bạch Bất Phục nhảy lên mình con Bạch Hạc.

Y chỉ nghe nam nhân nọ căn dặn:

- Ngồi yên!

Thì… Bạch Hạc liền lao vút lên tầng không và mang theo mỗi một mình y.

Nhìn trước nhìn sau và nhìn luôn hai bên tả hữu, Bạch Bất Phục thoáng lo sợ khi thấy chỉ có một mình y trên lưng con Bạch Hạc, còn ở hai bên tai lại có gió cứ ào ào thổi ngược về phía sau.

Lúc này trong tâm tưởng y không còn giữ ý nghĩ muốn chết nữa, do đó y rất sợ việc phải ngã lộn cổ từ trên cao và phải bị tan xương nát thịt.

Y dần dần khom người xuống và theo bản năng y vòng tay ôm lấy cổ con Bạch Hạc.

Vì y ôm chặt cứng, Bạch Hạc không chịu được nên cứ lắc lư đầu khiến đôi cánh của Bạch Hạc phải chao đảo. Bị ngả nghiêng theo nhịp chao đảo của Bạch Hạc, y càng thêm hoảng sợ.

Và suýt nữa thì y phải buông tay rơi xuống vì nghe một âm thanh bất ngờ vang vào tai:

- Ngươi làm gì vậy, tiểu tử? Hãy buông tay khỏi cổ Bạch Hạc mau!

“Là giọng nói của nam nhân nọ! Không lẽ họ cũng bay được như Bạch Hạc và bay ở cạnh bên?” Vừa nới lỏng vòng tay y vừa quay đầu nhìn quanh để tìm kiếm.

Phải một lúc lâu sau y mới nhìn thấy đôi nam nữ nọ. Hoá ra không phải là họ biết bay như Bạch Hạc. Họ, hai người mỗi người đang nắm lấy một bên chân của Bạch Hạc để được Bạch Hạc lôi đi cùng.

Nảy sinh ác ý, Bạch Bất Phục định tìm cách khích nộ Bạch Hạc để Bạch Hạc vùng vẫy nhiều hơn. Biết đâu nhờ đó đôi nam nữ kỳ bí kia phải rơi xuống và chết đi.

Tuy nhiên, khi nhớ lại thần công tuyệt thế của họ, Bạch Bất Phục thấy sờn lòng!

Vì nếu phải rơi xuống, khi họ muốn họ vẫn còn kịp thời gian để dùng thần công tuyệt học huỷ diệt sinh mạng y.

Lúc đó, con Bạch Hạc tuy thôi chao đảo nhưng có lẽ hãy còn bực tức nên vẫn cứ lắc lư đầu.

Áy náy, Bạch Bất Phục tuy vẫn vòng tay ôm lấy cổ Bạch Hạc nhưng là ôm nhẹ và tìm lời trấn an Bạch Hạc:

- Lượng thứ cho ta nha, Hạc huynh!

Bạch Bất Phục vừa dứt lời con Bạch Hạc bỗng hất đầu kêu lên:

- Oe…oe… Tuy không hiểu tại sao lại như vậy nhưng Bạch Bất Phục chợt có cảm nghĩ là Bạch Hạc đang khó chịu vì lời nói mới rồi của y.

Y vội nói lại:

- Huynh không lượng thứ cho ta hay huynh không thích ta xưng hô như vậy?

Thật là bất ngờ, con Bạch Hạc cứ gật đầu một lượt rồi lại lắc đầu ở lượt kế tiếp.

Kinh ngạc, Bạch Bất Phục hỏi:

- Huynh hiểu lời của ta à?

Bạch Hạc ngẩng cao đầu kêu lên như lúc nãy:

- Oẹ.oe… Đoán biết được ẩn ý của Bạch Hạc, Bạch Bất Phục nhớ lại lần gật đầu và lắc đầu của Bạch Hạc ứng với câu hỏi lúc đó của y.

Y nghĩ:

“Nếu cho cái gật đầu là để đáp lại câu hỏi:

có lượng thứ cho ta không? Thì lượt lắc đầu kia của Bạch Hạc là hàm ý không hài lòng cách xưng hô của ta. Không lẽ Bạch Hạc lại thông linh đến độ hiểu được tiếng của người?” Để thử lại, y hỏi:

- Bạch Hạc không thích ta gọi là huynh ư?

Bạch Hạc lắc đầu biểu thị câu hỏi của y là đúng.

Thích thú vì sự thông linh của Bạch Hạc, y hỏi tiếp:

- Bạch Hạc to lớn đến chừng này hẳn phải cao niên! Ta gọi bằng lão hữu, có được không?

Bạch Hạc lắc đầu nhiều lượt và lắc càng lúc càng mạnh. Điều này khiến cho Bạch Bất Phục không sao hiểu được ý tứ của Bạch Hạc!

Do Bạch Hạc lắc mạnh đầu làm cho thân hình chao đảo, điều này khiến cho đôi nam nữ kia khó chịu, nhất là vị nữ nhân.

Nữ nhân nọ cao giọng trách y:

- Ngươi phát rồ vừa thôi, tiểu tử! Bạch Hạc là điểu thú, đâu phải là người mà ngươi lân la nói chuyện? Hừ! Hay ngươi tưởng làm như thế này là sẽ loại bỏ được bọn ta? Ngươi đừng vọng tưởng đấy, tiểu tử?

Qua câu nói này Bạch Bất Phục thức ngộ được hai điều. Điều thứ nhất, y đã nghĩ đúng và đã không tìm cách hãm hại đôi nam nữ kia. Bằng không, y phải chết trước khi đôi nam nữ kia bị hất rơi khỏi chân Bạch Hạc. Điều thứ hai, y không ngờ đôi nam nữ kia vốn là chủ nhân của Bạch Hạc lại không nhận ra tánh linh của Bạch Hạc. Họ tin rằng Bạch Hạc vốn là loại cầm thú nên không thể tiếp chuyện với con người.

Họ đã lầm và Bạch Bất Phục sẽ hoàn toàn đắc ý nếu chỉ cho họ thấy được điều lầm lẫn của họ.

Do đó, Bạch Bất Phục tìm mọi cách để đoán biết được tâm ý của Bạch Hạc qua những cái lắc đầu vừa rồi.

“Gọi là huynh, Bạch Hạc không hài lòng mà gọi là lão hữu, Bạch Hạc lại càng không hài lòng. Không lẽ đây là con Bạch Hạc mái cũng như nữ nhân, có mấy ai chấp nhận bị xem là lão? Nếu Bạch Hạc có tánh linh và hiểu được lời nói của con người, rất có thể Bạch Hạc cũng chung một tâm trạng như bọn nữ nhân lắm.” Giữ cổ Bạch Hạc bằng một tay, dùng tay còn lại để ve vuốt bộ lông mịn màng của Bạch Hạc. Y còn thầm thì khẽ gọi:

- Hạc tỷ tỷ! Ta gọi như thế này tỷ tỷ có hài lòng không?

Bạch Bất Phục hoàn toàn không ngờ tác dụng của câu nói này. Bạch Hạc vừa nghe xong liền gật nhẹ đầu vài lượt, đồng thời còn kêu rù rù nhiều tiếng nhẹ như thể vừa gặp phải điều gì đó mãn ý.

Hoàn toàn toại nguyện, Bạch Bất Phục bất ngờ lên tiếng gọi nữ nhân kia:

- Cô nương xem Bạch Hạc là điểu thú và cho rằng Bạch Hạc không thể đàm đạo cùng tại hạ ư?

Nữ nhân nọ chưa kịp lên tiếng đáp, Bạch Bất Phục lại bật cười:

- Ha…ha…ha…! Để minh chứng cho cô nương thấy sự lầm lẫn của cô nương, tại hạ sẽ nói chuyện với Bạch Hạc đây.

Dứt lời, Bạch Bất Phục vừa vuốt ve con Bạch Hạc vừa đưa tay chỉ bừa xuống phía dước:

- Hạc tỷ tỷ! Ở dưới kia là một chỗ hay lắm, tỷ tỷ đưa tôi xuống đó đi.

Vù… Bạch Hạc liền trầm người xuống. Vừa lượn thành vòng, Bạch Hạc vừa hạ thấp dần.

Nam nhân nọ không ngờ Bạch Hạc lại tự ý đổi hướng bay bèn hé miệng hú lên vài tiếng:

- H…ú…! H…ú…! H…ú…!

Thế nhưng sự điều động của nam nhân nọ không hiểu sao lại hoàn toàn mất hiệu nghiệm. Hay nói đúng hơn, Bạch Hạc ngay lúc này chỉ biết vâng lời Bạch Bất Phục mà thôi.

Y vẫn ve vuốt, vẫn thầm thì:

- Hạc tỷ tỷ đừng nghe họ. Họ chỉ xem tỷ tỷ là điểu thú, là vật để họ sai khiến.

Chứ không như đệ, đệ xem tỷ tỷ là tỷ tỷ của đệ! Hạ dần xuống đi, tỷ tỷ! Hay lắm, tỷ tỷ.

Nhận ra cử chỉ của Bạch Bất Phục có điều khác lạ, nữ nhân nọ thét lên giận dữ:

- Bạch tiểu tử! Ngươi dám giở trò à? Ngươi muốn ta hất ngươi xuống khỏi lưng Bạch Hạc không?

Kinh hoảng, Bạch Bất Phục kêu bừa:

- Tỷ tỷ! Họ muốn hại mạng đệ kìa, tỷ tỷ mau nghĩ cách cứu đệ với.

Phạch! Phạch!

Vù…vù… Vút!

Dang rộng đôi cánh, Bạch Hạc vừa đập vừa tạo ra những loạt cuồng phong.

Không những thế, Bạch Hạc còn búng mạnh đôi chân khiến cho đôi nam nữ kia khó bề nắm giữ. Đồng thời Bạch Hạc lại thu hẹp vòng lượn làm cho đôi nam nữ kia như bị quay cuồng trong cơn lốc xoáy bất ngờ hiển hiện.

Trông thấy điều này, Bạch Bất Phục thật sự mãn nguyện. Vì họ tuy có thần công vô thượng nhưng thần công đó chỉ hữu dụng khi họ Ở đất bằng. Còn bây giờ, một tấc đất để trụ chân họ không có, họ đành phải bất lực trước sự vùng vẫy đầy uy lực của Bạch Hạc, một loại diểu thú họ vốn xem thường.

Đang mãn nguyện nên Bạch Bất Phục có phần rộng lượng. Y bảo Bạch Hạc:

- Tỷ tỷ cứ trừng phạt bọn họ như vậy nhưng đừng để họ rơi xuống kẻo chết mất.

Cứ hạ thấp nữa đi, tỷ tỷ!

Quả nhiên vào lúc này Bạch Hạc hoàn toàn tuân theo sự điều động của Bạch Bất Phục.

Đôi nam nữ kia tuy luôn chịu cảnh khốn đốn đến cùng cực nhưng chưa đến nỗi phải tuột tay và rơi xuống.

Nhìn cảnh tượng ở bên dưới càng lúc càng hiện rõ và luôn xoay tròn đảo lộn theo sự lượn vòng của Bạch Hạc, Bạch Bất Phục nhẩm tính:

“Độ cao này có lẽ đến trăm trượng, vẫn chưa an toàn cho họ. Ta phải chờ thêm một lúc nữa vậy! Đã đến khá gần những ngọn cây cao rồi, có lẽ ta đang ở độ cao ngoài hai mươi trượng? Hãy đợi thêm một lúc nữa đã.

Và khi Bạch Hạc hạ thấp đến độ cao như ý muốn, Bạch Bất Phục vụt hô lên:

- Được rồi, tỷ tỷ! Cho họ rơi xuống đi!

Phạch!

Vù… Vụt!

Theo cái đập cánh của Bạch Hạc, đôi nam nữ kia vì không chi trì được đành phải tuột tay khỏi đôi chân của Bạch Hạc.

Cả hai cùng rơi xuống.

Đúng lúc đó, do đắc ý nên Bạch Bất Phục nghiêng người nhìn theo họ.

Nam nhân kia vì tức giận trước việc phản thưởng của Bạch Hạc bất ngờ vẫy tay hướng về Bạch Bất Phục:

- Tiểu tử! Ngươi muốn chết?

Một luồng lực đạo cực mạnh liền xuất hiện và lao thật nhanh về phía Bạch Bất Phục.

Bạch Bất Phục kinh hoàng chỉ kịp kêu lên một tiếng:

- Tỷ tỷ… Tiếng kêu không rõ nghĩa của Bạch Bất Phục tuy có làm cho Bạch Hạc giật mình và đổi hướng bay, nhưng vẫn không sao giúp cho Bạch Bất Phục tránh kình.

Bị dư kình tác động vào, Bạch Bất Phục ngoài việc mang nội thương trầm trọng còn phải hôn mê bất tỉnh.

Ngay thời điểm ngất đi, hình ảnh cuối cùng mà Bạch Bất Phục cảm nhận được là toàn thân của y đã rời khỏi lưng Bạch Hạc, trong khi Bạch Hạc vẫn giữ nguyên hướng bay.

Như một hòn đá bị xô xuống từ trên cao, Bạch Bất Phục rơi càng lúc càng nhanh và hoàn toàn vô tri vô giác.

… Một sự lạnh lẽo vô cùng tận bỗng xâm nhập vào tận xương tuỷ của Bạch Bất Phục làm cho y choàng tỉnh.

Bao quanh y là một làn nước đen, đen đến vô tưởng làm cho y dù đang căng mắt cũng không nhìn thấy được gì.

Theo bản năng, y quờ quạng đôi tay về hai bên lẫn trước mặt. Đồng thời hai chân của y cũng đạp bừa bãi về phía dưới.

Bộp!

Một trong hai chân của y bỗng đập phải nền đá cứng, cùng lúc dó hai tay y cũng bấu phải một vách đá có đầy những vật nhám.

Hoàn toàn là theo bản năng y tay bấu chân đạp, xuống quýt leo lên bên trên. Một phần vì y muốn được ngoi đầu lên khỏi mặt nước vì y sắp sửa sặc đến nơi. Phần khác y tin rằng vách đá này là phần bờ của hồ nước (đầm nước, vũng nước). Vậy việc y leo lên chính là để thoát khỏi nơi vừa lạnh vừa tối tăm này.

Leo chưa được bao nhiêu, vì đã hụt hơi, y phải há miệng theo bản năng để thở.

Nhưng xung quanh y vốn là nước thì làm gì có không khí để y thở?

Thay vào đó, y lại ngụm phải ngụm nước vừa lạnh vừa hôi thối đến tởm lợm.

Với cái lạnh bên ngoài giờ lại thêm hai ngụm nước lạnh như băng vừa lọt vào ngũ tạng, tứ chi của y không ngớt run lên bần bật. Và suýt nữa vì sự run bắn tứ chi này y phải rời khỏi vách đá và có lẽ là rơi mãi đến đáy hồ.

Cũng may là y kịp thời giữ mình lại, nên không phải bị rơi.

Bây giờ mới nói đến cái tởm lợm do hai ngụm nước hôi thối kia gây ra cho Bạch Bất Phục. Y tởm đến độ không thể không lợm giọng! Và dù đang ở trong một môi trường toàn là nước nhưng y vẫn phải nôn oẹ. Y nôn ra nhiều thì y cũng phải tợp lại nhiều và toàn là tợp phải những ngụm nước lạnh đến xé lòng và cực kỳ hôi thối.

Càng hôi càng nôn. Càng nôn càng tợp phải những ngụm nước hôi thối. Do đó, y cứ phải nôn đến lộn gan lộn ruột.

Cũng may cho y là dù y đang nôn y vẫn nhớ đến việc bấu, đạp để leo dần lên theo vách đá nhám.

Đến khi đầu của y cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt nước, y vẫn nôn và là nôn khan. Vì trong phủ tạng của y đâu còn gì nữa để nôn!

Mệt lừ đến hai mắt vẫn nhắm nghiền, y cố leo lên thêm vài lượt nữa để đưa thân thể ra khỏi làn nước giá lạnh.

Sau cùng, y ngã vật trên nền đá và lại hôn mê.

Cái lạnh đến cắt da cắt thịt lại ập đến với Bạch Bất Phục làm cho y phải choàng tỉnh.

Y co hết cả tứ chi vào lòng để tìm chút hơi ấm.

Y ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh để rồi y phải kêu lên… - Đây là địa phương nào? Không một ngọn cây, không một ngọn cỏ, trước mặt là vũng nước tối đen, địa phương gì lại quái quỷ thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK