Chu Quảng Lâm ở một bên gật đầu: “Cậu nói xem trên thế giới này sao lại có loại người thích M như vậy chứ?” Hắn nhìn quần áo bệnh nhân trên người Lục Thừa Dư, thở dài nói, “Ỷ có vài đồng tiền dơ bẩn thì mắt đều cao hơn đỉnh đầu, Trần Cẩn sao lại quen người như thế.”
Nếu không phải do Trần Cẩn đem người tới trường học, lão tam cũng sẽ không gặp phải tên gây rối này. Trước đây cha mẹ của lão tam qua đời là do thao tác thi công của Lương gia không thoả đáng, kết quả bây giờ Lương Đức Hữu còn mắng lão tam không cha không mẹ, lúc bọn họ nhìn video trên mạng, thiếu chút nữa bị tức chết. Cho nên sau khi gọi điện thoại cho Lục Thừa Dư, liền chạy tới tới bệnh viện.
Đem quýt lột xong đưa cho Lục Thừa Dư, Trương Hoành nhìn thời gian: “Bây giờ đã năm giờ chiều, cậu muốn ăn gì, tớ đi mua cho.” Cơm cho người bệnh ở bệnh viện quả thật chính là dằn vặt dạ dày bệnh nhân, hắn có chút bận tâm, hắn cùng với Chu Quảng Lâm ngày mai còn phải đi làm, không thể lúc nào cũng tới chiếu cố lão tam được, lẽ nào để lão tam ăn cơm của bệnh viện sao?
“Không cần đâu, công ty đã an bài người đưa cơm ba bữa rồi,” Lục Thừa Dư thấy vẻ mặt hai người lo lắng, liền cười nói, “Hơn nữa, tớ không có chuyện gì lớn, y tá trong bệnh viện cũng rất chiếu cố tớ.”
“Sao có thể bằng người nhà chứ?” Trương Hoành suy nghĩ một chút, “Quên đi, để tớ xin công ty nghỉ hai ngày, ở bệnh viện cùng với cậu.” Học chung bốn năm, lão tam lại có tình nghĩa, hiện tại một mình y lẻ loi nằm bệnh viện, hắn làm sao yên tâm được.
“Ngày mai cậu không phải đi công tác sao?” Chu Quảng Lâm nói, “Để tớ xin nghỉ đi, mấy ngày nay tớ cũng không có chuyện quan trọng gì làm.”
Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn hai người: “Tớ nói thật mà, sẽ có người chiếu cố tớ, mọi người đừng lo lắng. Mọi người mới được nhận vô làm chưa bao lâu thì xin nghỉ vài ngày, nếu như tớ là boss, khẳng định sẽ mắng hai người.”
“Hai tớ rất tuấn tú lịch sự, boss không nỡ đâu…” Chu Quảng Lâm đang nói chuyện, nghe được phía sau truyền đến tiếng cửa mở, hắn quay đầu lại, liền thấy một nam nhân tây trang khí thế bất phàm đi vào phòng, thấy bọn họ hình như cũng không bất ngờ.
“Xin chào, tôi là thủ trưởng của Lục Thừa Dư,” Nghiêm Mục bỏ hộp giữ ấm xuống, lần lượt bắt tay với hai người, “Cảm ơn mọi người tới thăm tiểu Lục.”
Trực giác của Chu Quảng Lâm và Trương Hoành cho biết người trước mắt này thân phận không tầm thường, nhưng thấy Lục Thừa Dư cùng người này ở chung rất tự nhiên, cho nên sau khi giới thiệu xong, cũng không có nói nhiều, chỉ trò chuyện đôi câu.
Nghiêm Mục thấy tâm tình Lục Thừa Dư rất tốt, biết hai người này là bạn tốt của y, nếu như hắn nhớ không lầm, hắn đã từng thấy Lục Thừa Dư cùng hai người trẻ tuổi này đi chơi đến quá nửa đêm. Có thể không được ba tiếng đồng hồ liền chạy tới thăm Lục Thừa Dư, cũng chỉ có anh em tốt.
Thấy Lục Thừa Dư còn đang ăn quýt, hắn không đem cơm tối từ trong hộp ra, xoay người an tĩnh ngồi ở một bên, sau khi ba người kết thúc đề tài, mới mở miệng nói: “Hai người bạn kia của cậu đã về nhà rồi, tôi đã để cho bọn họ nói lại với những người khác rằng cậu cần phải tĩnh dưỡng vài ngày.”
Lục Thừa Dư gật đầu, Chương đạo và Khúc biên kịch coi như là tai bay vạ gió theo mình tới cục cảnh sát cả một ngày, nhưng mà hành động hôm nay của hai người trái lại để y xác định hai người đều là quân tử thập phần nghĩa khí, về sau hợp tác y cũng có thể yên tâm hơn. Chỉ có điều, chờ sau khi y xuất viện, cần phải nói lời xin lỗi với hai người, dù sao cũng là mình làm liên lụy bọn họ.
Biết được xế chiều hôm nay có thể thanh tĩnh như thế này là nhờ Nghiêm Mục, cũng không biết hắn đã tốn bao nhiêu tâm tư mới đem ký giả truyền thông ngăn lại. Y cảm kích nhìn đối phương, “Chương đạo và Khúc Lĩnh Bắc mấy ngày gần đây đang nổi, lần này lại bị tôi liên lụy sẽ nổi thêm lần nữa.”
“Bọn họ trước khi đi, còn nói tôi chiếu cố cậu thật tốt,” Nghiêm Mục suy nghĩ một chút, cho ra một kết luận, “Bọn họ là người hợp tác rất tốt, đừng lo lắng.”
Lục Thừa Dư cười gật đầu, quay đầu thấy Chu Quảng Lâm và Trương Hoành đang nhìn hai người họ, nhân tiện nói, “Ngày mai mọi người không phải còn đi làm sao? Về sớm ăn cơm tối, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Xí, có lãnh đạo đẹp trai tới chiếu cố cậu liền xem hai anh em chúng tớ không có giá trị tồn tại rồi sao?” Trương Hoành đùa giỡn mắng một câu, “Được rồi a, chúng tớ biết cậu lo lắng. Bất quá, chính cậu cũng phải chú ý nhiều hơn, sau này gặp lại cái tên bệnh tâm thần Lương Đức Hữu kia, cách xa hắn một chút, nghe nói bệnh tâm thần sẽ lây truyền a.”
Hắn mới vừa nói xong câu này, phòng bệnh bị gõ hai cái, Trần Cẩn vẻ mặt lúng túng đứng ở cửa, hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Lục Thừa Dư, thân thể cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Này, cậu nói địa chỉ cho cậu ta sao?” Chu Quảng Lâm thấp giọng hỏi Trương Hoành.
Trương Hoành gật đầu: “Lão tử là muốn cho cậu ta biết, Lương Đức Hữu là loại người gì.”
Trên mặt Lục Thừa Dư nặn ra một nụ cười khách khí: “Sao cậu lại tới đây, mời ngồi.”
Trương Hoành đứng lên đem ghế nhường lại, xoay người ngồi ở mép giường, nhìn Trần Cẩn không nói gì.
“Không cần đâu,” Trần Cẩn thấy đầu giường đã có một hộp giữ ấm, liền đem canh mà mình mang tới giấu phía sau, đi mấy bước vào trong phòng, hơi xấu hổ ngồi xuống ghế, “Tớ tới thăm cậu, lần này thực sự xin lỗi.”
“Việc này cùng cậu không có quan hệ, cậu áy náy gì chứ,” tuy rằng Lục Thừa Dư đã không còn gì muốn nói với Trần Cẩn, thế nhưng trong lòng lại rõ ràng, việc này cùng Trần Cẩn nửa điểm quan hệ cũng không có.
Thần sắc Nghiêm Mục bình tĩnh nhìn hộp giữ ấm Trần Cẩn giấu ở phía sau, xoay người mở nắp hộp giữ ấm ở đầu giường, một mùi thơm nhàn nhạt bay ra.
Hộp giữ ấm rất lớn, được chia thành vài tầng, quả thực phối trí xa hoa, một tầng cơm, một tầng đồ mặn, một tầng đồ chay, còn có một tầng canh.
Chờ Nghiêm Mục đem mấy thứ này dọn lên trên bàn đặt trước mặt Lục Thừa Dư, ngay cả bọn Chu Quảng Lâm cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Buổi chiều hơi gấp, tôi không kịp chạy về nấu cơm cho cậu, những thứ này đều là mua ở Bách Vị Hiên, tôi nhớ cậu thích mùi vị ở nơi này,” Nghiêm Mục chuẩn bị cho Lục Thừa Dư không phải là đũa dùng một lần của nhà hàng cung cấp, mà là đũa gỗ và muỗng gỗ mới tinh, “Những món này dễ tiêu, biết cậu thích món cay Tứ Xuyên, chờ cậu khỏe lại chúng ta sẽ cùng đi ăn.”
Lục Thừa Dư gật đầu, cười nói với Nghiêm Mục: “Anh thực sự là một ông chủ tốt làm cảm động toàn bộ Trung Quốc a!” Nói xong, gắp hai đũa rau xanh xào nấm đưa vào trong miệng, đồ ăn vẫn còn nóng hổi, giống như là mới vừa lấy từ trong nồi ra vậy.
Không biết là bởi vì hộp giữ ấm có chất lượng tốt hay là bởi vì đồ ăn vừa mới làm ra liền được Nghiêm Mục nhanh chóng đưa tới đây nữa. Nhưng bất kể là nguyên nhân nào, Lục Thừa Dư đều cảm thấy, tuy rằng Nghiêm Mục không nói nhiều, nhưng lại là một người rất săn sóc.
Nghiêm Mục nghe được lời này của Lục Thừa Dư, khóe môi giật giật, không nói gì, chỉ là đưa cho y một tờ khăn giấy, sau đó ngồi ở bên cạnh trầm mặc chờ Lục Thừa Dư ăn cơm.
Trương Hoành và Chu Quảng Lâm nhìn một màn này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có thể nhìn ra thủ trưởng của lão tam rất săn sóc và tỉ mỉ, bọn họ liếc nhau, Trương Hoành nói: “Lão tam, vậy chúng tớ về trước nhé, nếu như có chuyện gì, cậu nhất định phải điện thoại cho tụi tớ.”
Lục Thừa Dư gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Hai người cũng vậy, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho tớ biết.”
“Được rồi, yên tâm đi,” Trương Hoành muốn tiến lên vỗ vai y, thế nhưng không biết thương thế y ở đâu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu của mình, “Tụi tớ sẽ không khách khí với cậu đâu, vậy chúng tớ đi trước, hảo hảo dưỡng thân thể nhé.”
“Không có việc gì,” Lục Thừa Dư nhìn theo hai người ra cửa, nói với Nghiêm Mục, “Anh ăn cơm tối chưa?” Y thấy hình như Nghiêm Mục chỉ mang theo một cái chén không, suy đoán hắn vội vã chạy tới đây, căn bản cũng chưa ăn cơm.
Nghiêm Mục lắc đầu: “Tôi vẫn chưa đói.”
“Sao không đói bụng chứ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn tâm sẽ hốt hoảng,” Lục Thừa Dư cầm chén không chia nửa cơm tẻ vào chén, lại đem cái muỗng đưa cho hắn, “Nhiều cơm như vậy, tôi cũng không ăn hết, chúng ta ăn chung đi.”
Nghiêm Mục nhìn muỗng gỗ trong tay, nâng chén lên gật đầu: “Ừ.” Hắn ngồi xuống bên mép giường, tuy rằng dùng muỗng gỗ múc đồ ăn rất bất tiện, nhưng thấy ngồi ăn như vậy cũng có chút thú vị.
Nhìn Nghiêm Mục lưng thẳng tắp tư thái ưu nhã ngồi ăn, còn nửa người trên lại dùng cái muỗng vụng về múc đồ ăn, Lục Thừa Dư nhịn không được cười ra tiếng, đem đũa nhúng vào ly nước, thay Nghiêm Mục gắp hai đũa đồ ăn.
Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư cười vui vẻ như vậy, đuôi lông mày giật giật, cũng không giận, cúi đầu tiếp tục ăn.
Trần Cẩn nhìn phương thức ở chung giữa bọn họ, trong lòng ngũ vị tạp trần, hồi lâu mới nói, “Tớ thật không ngờ hắn sẽ làm như vậy, đều do tớ không tốt, nếu như tớ không mang hắn tới trường học, cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như thế.”
Lục Thừa Dư khựng lại, lập tức nhìn về phía Trần Cẩn nói: “Cho dù không có cậu, sớm muộn gì tớ cũng sẽ nhận thức hắn thôi. Tớ đã nói rồi, việc này cùng cậu không quan hệ, cậu cũng không nên xin lỗi tớ.”
Nghiêm Mục quay đầu nhìn Trần Cẩn, không nói gì.
“Tớ hiểu rồi,” Trần Cẩn cười khổ, “Xin lỗi, đã quấy rầy.” Hắn nhìn hai người, cuối cùng đường nhìn rơi vào khóe miệng cười yếu ớt của Lục Thừa Dư, chậm rãi xoay người, đi ra phòng bệnh.
Lục Thừa Dư khẽ nhíu mày, Trần Cẩn đến tột cùng là có ý gì?
“Hình như cậu ta đã hạ quyết định gì đó,” Nghiêm Mục đột nhiên nói, “Người này có chút kỳ quái.”
“Chỗ nào kỳ quái?” Lục Thừa Dư gẩy cơm, hỏi ngược lại, “Nếu là quái thì Lương Đức Hữu không kỳ quái sao?”
“Ý của tôi là, thái độ của cậu ta đối với cậu và thái độ đối với Lương Đức Hữu rất kỳ quái,” Nghiêm Mục nhíu mày, giọng nói mang theo khẳng định, “Đó là một người rất mâu thuẫn.”
Lục Thừa Dư nhìn Nghiêm Mục, không biết có phải ảo giác của y hay không, y cảm thấy nhiều nhân sĩ thành công ở phương diện nhìn người đều rất chuẩn, lẽ nào đây là kỹ năng đặc thù sao?
“Cơm nước sắp nguội rồi,” Nghiêm Mục phát hiện Lục Thừa Dư đang nhìn mình, có chút không được tự nhiên nói, “Đồ ăn lạnh không tốt cho dạ dày.”
Lục Thừa Dư không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng cúi đầu tiếp tục ăn.
Lúc Trang Dụ và Trương Trạch Vân chạy tới bệnh viện liền thấy Nghiêm Mục đang cúi người dùng cơm, Lục Thừa Dư ngồi ở trên giường bệnh, hai người đang nói gì đó.
“Úi, mẹ ơi,” Trang Dụ bị dọa sợ lui bước, giấu người sau cánh cửa nói với Trương Trạch Vân, “Mới vừa rồi tớ không bị hoa mắt chứ?”
“Mắt cậu không có hoa,” Trương Trạch Vân so với Trang Dụ thì bình tĩnh hơn, hắn từ khe cửa thấy Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư ăn cơm xong, Nghiêm Mục đứng lên đem bàn hạ xuống.
Hắn tiến lên gõ cửa một cái, đợi mấy giây rồi mới đẩy cửa phòng bệnh ra, mang theo tiếu ý nói: “Thân thể tiểu Lục sao rồi?”
Lục Thừa Dư thấy hai người bọn họ, lập tức liền cười nói: “Trương ca, Trang ca, mọi người cũng tới sao?”
“Tụi anh tới thăm cậu,” Trang Dụ đem máy vi tính đặt vào trên tay Lục Thừa Dư, “Mục ca nói anh mang laptop cho cậu, cậu thử xem xài có quen không.”
“Thực sự là làm phiền mọi người rồi,” Lục Thừa Dư đem máy vi tính để qua một bên, “Thân thể em không có vấn đề gì lớn, chỉ là bác sĩ để em nằm viện quan sát một thời gian.”
Bệnh viện này là của nhà Trương Trạch Vân, trong lòng hắn biết rõ Lục Thừa Dư bị thương không nghiêm trọng lắm. Có điều là, nếu Mục ca đã nhúng tay, hắn cũng sẽ không nhiều lời.
Trương Trạch Vân ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mục, hắn thấy ánh mắt của Nghiêm Mục rơi vào trên người Lục Thừa Dư, trong mắt tràn đầy thân thiết.
Hắn có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, lập tức điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt: “Não bộ là nơi phức tạp nhất trên cơ thể, cậu ở lại quan sát một chút cũng tốt, tụi anh cũng yên tâm hơn.”
“Ngược lại không có vấn đề gì, chính là phiền phức mọi người vì em chạy đến đây thôi,” Lục Thừa Dư áy náy cười, sau khi gọi hai người ngồi xuống, giống như vô ý nói, “Em nghe nói chuyện này ở trên mạng rất ồn ào phải không?”
“Có thể không lớn sao?” Trang Dụ tiếp lời, “Anh thấy Lương gia cũng loạn gần như vậy rồi.”
Lúc này Nghiêm Mục mở miệng nói: “Kiêu ngạo tự mãn luôn phải chịu giáo huấn, nếu không sẽ mắc thêm lỗi lầm.”
Lục Thừa Dư gật đầu: “Boss nói đúng!”
Nhìn một màn này, Trương Trạch Vân cười cười, đường nhìn lại lạc tới hộp giữ ấm xa hoa.
Ừm, hoa văn phía trên thật không tệ.