“Cậu là Lục tiên sinh phải không,” Chung Tranh Hàm cười đến vẻ mặt ôn hòa, “Tôi là Chung Tranh Hàm, tôi rất thích vai diễn Cao Phú Suất của cậu.”
“Cảm ơn,” Lục Thừa Dư cười cười, “Vai chính trong《Phong Hiểu Hà Sơn》của anh cũng rất hay, rất nhiều bạn bè của tôi đều thích anh.” 《Phong Hiểu Hà Sơn》 là một bộ phim võ hiệp kỳ huyễn, nam chính do Chung Tranh Hàm thủ vai rất được hoan nghênh, cũng bởi vì thế, Chung Tranh Hàm được xem là nam thần cổ trang trong lòng người mê điện ảnh.
“Ha ha, bất quá là do vận khí tốt, có được một vai diễn được yêu mến thôi,” Tầm mắt Chung Tranh Hàm ở trên người hai người quét qua mấy lần, đại khái là cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Mục quá mức lãnh đạm, hắn lúng túng cười một tiếng, “Có phải tôi quấy rối hai vị không, mọi người cứ bận rộn tiếp đi, tôi đi chọn y phục.” Nói xong lời này, hắn liền rúc vào một bên, bắt đầu chọn lựa quần áo.
Lục Thừa Dư không tiếng động thở dài, tiếp tục chọn đồ cài, mới vừa chọn được hai cái thích hợp, quay đầu liền thấy Nghiêm Mục đi theo phía sau mình, liền mượn ngực hắn để ướm thử, sau đó gật đầu nói: “Anh đeo cái này rất hợp.”
Nghiêm Mục bình thường rất ít mang trang sức, nhưng mà thấy Lục Thừa Dư ở trên người hắn ướm tới ướm lui, liền thành thành thật thật đứng yên, tùy ý để Lục Thừa Dư đùa nghịch.
“Đem cái này gói kỹ,” Lục Thừa Dư lại chọn một cái nơ tinh xảo, y không thích mặc tây trang phối hợp với nơ lắm, “Đem những thứ này đều gói kỹ.” Y từ trong bóp lấy thẻ ra đưa cho nhân viên thu ngân, quay đầu nói với Nghiêm Mục, “Mục ca, anh thực sự không mua đồ sao?”
Lắc đầu một cái, Nghiêm Mục nói: “Trong nhà có rất nhiều y phục thích hợp, không cần mua nữa.” Hắn nhận thấy được nam nghệ sĩ phía sau vẫn len lén nhìn bọn họ, khẽ cau mày nói, “Sắp đến trưa rồi, chúng ta đi Bách Vị Hiên ăn cơm đi.”
” Được,” Lục Thừa Dư nhập mật mã, nhân viên thu ngân đưa biên lai tới, lại đưa qua một cái túi lớn, “Đi thôi.”
Nghiêm Mục gật đầu, hai người vẫn chưa đi đến cửa, liền thấy Chung Tranh Hàm ném một đống y phục chuẩn bị mua qua một bên, chạy đến bên người Lục Thừa Dư, cười ha hả nói: “Ít khi gặp được Lục tiên sinh, không bằng chúng ta chụp chung một tấm nhé?”
Đuôi lông mày Nghiêm Mục cau một cái, bất động thanh sắc quan sát nam nghệ sĩ này, sau đó chân mày lại nhíu chặt hơn.
“Được a,” Lục Thừa Dư vừa nói ra hai chữ này, liền bị Chung Tranh Hàm kéo cổ, nhìn điện thoại di dộng đang giơ lên, y hướng về phía màn hình lộ ra một nụ cười.
“Hai người đẹp trai cùng một chỗ, đó chính là đẹp lại càng thêm đẹp,” Chung Tranh Hàm thu điện thoại về, hài lòng nhìn ảnh chụp, soạn Weibo, sau đó liền đem ảnh chụp chung của hai người post lên.
“Ôi mẹ ơi, quên chỉnh sáng rồi,” Sau khi Chung Tranh Hàm post lên, mới ảo não nhìn về phía Lục Thừa Dư, “Làm sao bây giờ?”
“Đã là đẹp trai thì cho dù không chỉnh sáng cũng vẫn đẹp, sợ cái gì.” Lục Thừa Dư lấy điện thoại ra, tìm được weibo của Chung Tranh Hàm, rồi nhấn follow đối phương. Sau đó y không ngạc nhiên chút nào khi thấy hiển thị 2 người đã follow nhau, điều này nói rõ Chung Tranh Hàm đã sớm follow y.
Làm trợ lý hơn hai năm cho Chung Tranh Hàm, vị này không chỉ có tự kỷ với tướng mạo, còn có sở thích rất kỳ lạ, đó chính là vây xem bát quái. Trong vòng chỉ cần có bát quái gì, người này cũng sẽ thầm núp ở góc xem trộm, thậm chí có lúc còn mặc áo vest lượn lờ ở một ít diễn đàn giải trí, thậm chí nguyên nhân lớn nhất mà vị này tiến vào giới giải trí đó là có thể vây xem không ít bát quái trong giới.
Cho nên Chung Tranh Hàm follow weibo y, y cũng không kinh ngạc, dù sao gần đây y chính là nhân vật đầu đề, muốn cho vị này không chú ý, trừ phi hắn không có internet, cũng không có TV.
“Cậu nói rất có đạo lý,” Chung Tranh Hàm vốn lo lắng hình tượng của mình thiếu hoàn mỹ, thế nhưng Lục Thừa Dư vừa nói ra, độ hảo cảm với Lục Thừa Dư nhất thời tăng cao hơn chục điểm, “Anh bạn, cậu thật tinh mắt, vậy chúng ta làm bạn bè đi.”
Lục Thừa Dư thấy hai người phụ tá phía sau Chung Tranh Hàm lộ ra biểu tình hết cách, y cười híp mắt nói: “Được a.”
Trợ lý một: Vì sao cố chủ đã không đáng tin cậy rồi mà còn gặp phải người cũng không đáng tin cậy như thế chứ?
Trợ lý hai: Vì sao hắn có loại dự cảm xấu a?
Nghiêm Mục trầm mặc nhìn Lục Thừa Dư cùng một nghệ sĩ nhỏ mới quen ghé vào cùng một chỗ, khóe miệng không tự chủ trầm xuống, hắn rất ít thấy Lục Thừa Dư thực sự nhiệt tình đối với người nào. Tuy rằng rất nhiều người nói Lục Thừa Dư lễ độ thân sĩ, thế nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Lục Thừa Dư đối với những người này đều là khách khí ngoài mặt. Nhưng hôm nay ở cửa hàng quần áo gặp một nghệ sĩ kỳ quái liền tùy ý, so với ngày thường rất khác biệt, khác biệt làm cho hắn có chút lo lắng.
Sau khi Lục Thừa Dư và Chung Tranh Hàm nói mấy câu, quay đầu liền thấy khóe miệng Nghiêm Mục hạ xuống, liền cười nói: “Vậy tôi đi trước, có thời gian sẽ liên lạc lại.”
“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa,” Chung Tranh Hàm thấy Nghiêm Mục nhìn hai người bọn họ, khôi phục dáng vẻ ôn hòa, cười nhạt nói, “Sau này sẽ liên lạc lại.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười như gió xuân kia, Lục Thừa Dư dám khẳng định, ý nghĩ trong đầu vị này khẳng định không giống như biểu hiện bên ngoài.
Thấy Lục Thừa Dư đi tới chỗ mình, khóe miệng đang khom của Nghiêm Mục dần dần biến thành một cái trục hoành, hắn khẽ gật đầu với Chung Tranh Hàm, liền dẫn Lục Thừa Dư ra cửa hàng bán quần áo.
“Đi thong thả, hoan nghênh lần sau trở lại.” Nhân viên cúi chào nhìn theo hai người, sau khi thấy hai người lên một chiếc xe thoạt nhìn cũng không rẻ, mới thu hồi tầm mắt của mình. Nhớ tới lời đồn trên mạng, cô có chút coi thường, trên mạng chính là thích viết loạn, còn có người đồn đãi Lục nam thần bị bao dưỡng, thế nhưng rõ ràng Lục nam thần chỉ dùng tiền của mình, cũng không có đi xu nịnh tổng tài của Hoa Đỉnh.
Chung Tranh Hàm mỉm cười cầm một cái áo vest đi vào phòng thử quần áo, sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt mới dần dần tản ra. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Lục Thừa Dư tựa hồ rất hiểu hắn, chẳng lẽ vị này chính là fan của hắn?
Đem áo vest khoác lên người, gài từng nút áo, hắn sửa lại cổ áo một chút. Mặc kệ vị này có phải là fan của hắn hay không, ngược lại thì hắn nhìn rất thuận mắt.
Trong xe phát khúc nhạc thanh u, tuy rằng Nghiêm Mục nhìn về phía trước, nhưng trong lòng làm sao cũng không bỏ xuống được chuyện ở trong cửa hàng, hắn do dự một hồi, mở miệng hỏi: “Cậu rất thích nam nghệ sĩ kia sao?”
“Chưa nói tới có thích hay không,” Lục Thừa Dư suy nghĩ một chút, “Vị này tuy rằng nhìn như ôn hòa, bất quá tính cách hơi kỳ lạ.” Đời trước sau khi y đắc tội với Hoàng Xuyên, bị công ty quản lý khai trừ, về sau tìm công việc gì cũng không thuận lợi. Nghe nói Chung Tranh Hàm bởi vì giúp y, liền bị công ty quản lý cảnh cáo, thế nhưng cuối cùng vẫn kiên trì giúp y tìm một công việc trong đoàn phim, ai ngờ bị Hoàng Xuyên biết được, liền làm một trong những người đầu tư, mục đích chính là tìm y gây phiền phức.
Nghiêm Mục suy tư chốc lát: “Hình như cậu đánh giá hắn không cao.”
Lục Thừa Dư cười cười: “Tôi đánh giá hắn cao không nổi.” Tuy rằng Chung Tranh Hàm đã từng giúp y, thế nhưng vị này thích chuyện kì lạ, làm cho Lục Thừa Dư vô pháp trái lương tâm mà ca ngợi.
“Ừm, xem ra hắn thực sự không được tốt lắm.” Nghiêm Mục yên tâm, cho dù Lục Thừa Dư đối với người này rất đặc biệt, thế nhưng chắc chắn sẽ không có ái muội với hắn. Phải biết rằng, thật lòng thích một người, cho dù trên người hắn tràn đầy khuyết điểm, cũng sẽ cảm thấy những khuyết điểm này rất đáng yêu.
Kinh thành chưa bao giờ thiếu nhà giàu sang quyền thế, cho nên khi tiệc rượu Tề gia sắp bắt đầu, ngoài cửa lớn đã đầy các siêu xe. Trong tiệc rượu, các nam nhân mặc tây trang giày da, các nữ nhân mặc hoa phục mỹ sức, y hương tấn ảnh[1], vô cùng náo nhiệt.
[1]Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa, ăn uống linh đình, tụ tập phân nửa tầng lớp thượng lưu của xã hội.
Tề Cảnh Phong bưng một ly rượu đỏ, thỉnh thoảng chào hỏi một ít trưởng bối, trong lòng lại không nhẫn nại nổi, liên tục uống vài hớp rượu đỏ, mới đè xuống buồn bực trong lòng.
Thẳng đến khi thấy vài bạn tốt xuất hiện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tìm một lý do, liền chen chúc với đám bằng hữu, thở một hơi dài nhẹ nhõm nói: “Mọi người cuối cùng cũng tới.”
“Thế nào, lại có người hướng cậu giới thiệu bạn gái sao?” Trang Dụ nâng ly champagne trong tay, thấy cái dạng này của Tề Cảnh Phong, cười đến vẻ mặt đồng tình, “Cậu em, cậu cứ dứt khoát tìm một nữ nhân kết hôn đi là xong.”
“Tuổi còn trẻ liền bước vào phần mộ hôn nhân, có ý nghĩa gì chứ,” Tề Cảnh Phong biết trong nhà có ý tìm cho hắn một nữ nhân môn đăng hộ đối để kết hôn, thế nhưng hắn bây giờ còn chưa chơi đủ, thế nào lại nguyện ý thu tâm, quét mắt nhìn đám bằng hữu, “Mục ca và tiểu Lục chưa đến sao?”
“Bọn họ chắc lát nữa mới đến,” Trương Trạch Vân tiếp lời, “Vừa rồi tớ đã nhận được điện thoại của tiểu Lục, nói là bọn họ đang trên đường đi.”
Trang Dụ bất ngờ nhìn Tề Cảnh Phong, giữa ba người bọn họ, quan hệ giữa Tề Cảnh Phong và Lục Thừa Dư là không thân thiết nhất, thế nhưng hắn thật không ngờ Tề Cảnh Phong lại là người đầu tiên quyết định đem Lục Thừa Dư chính thức mang vào cái vòng này.
Muốn bước vào cái vòng này, sẽ cần có một ván cầu, tiệc rượu như thế này chính là con đường tốt nhất. Bên cạnh bọn họ có không ít người muốn đi vào cái vòng này, nhưng càng như thế lại càng khiến cho bọn họ sẽ không tùy ý dẫn người vào, “Cậu mời tiểu Lục sao?”
Gật đầu một cái, Tề Cảnh Phong khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ: “Tiểu Lục đáng giá để kết giao.” Trong mấy người, hắn không phải là người có quan hệ thân cận nhất với Lục Thừa Dư, thế nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn nhìn Lục Thừa Dư thuận mắt.
Trang Dụ muốn nói lại thôi, hắn cùng với Trương Trạch Vân không phải là không muốn đem Lục Thừa Dư vào cái vòng này, thế nhưng lo lắng chuyện của Nghiêm Mục và Lục Thừa Dư sẽ bị người Mục gia phát hiện, cho nên vẫn luôn cố kỵ. Nào biết đâu Mục ca lại dẫn người qua, một chút cố kỵ ánh mắt của Nghiêm gia và Mục gia cũng không có.
“Lẽ ra tháng sau nhà của tớ tổ chức tiệc rượu, tớ chuẩn bị mời y tham gia, kết quả bị cậu giành trước,” Trương Trạch Vân cười yếu ớt, “Như vậy cũng tốt.” Hắn hiểu rõ thái độ làm người của Mục ca, sẽ không đem tình cảm ra đùa giỡn, nếu hắn có ý với Lục Thừa Dư, như vậy đại biểu là hắn muốn cùng Lục Thừa Dư ở chung cả đời.
Trang Dụ nghe vậy, đang muốn mở miệng nói, liền thấy hai người đồng lứa của Mục gia đi tới, vội vàng đem lời chưa nói nuốt xuống, vui vẻ cùng hai người chào hỏi.
“Đây không phải là chú em của Trang gia sao?” Mục Khải Hoa cười ha hả cùng mấy người chào hỏi, Mục Khải Dung ở phía sau hắn sau khi cùng mấy người chào hỏi ngắn gọn, liền không lên tiếng nữa.
Trang Dụ biết Mục Khải Dung không thích nói nhiều, điểm ấy rất giống Nghiêm Mục, cho nên cũng không có ai để ở trong lòng, huống chi họ là người của Mục gia, bọn họ cũng phải khách khách khí khí đối đãi.
“Tiểu Nghiêm còn chưa tới sao?” Mục Khải Hoa nhìn toàn bộ đại sảnh, hơi thất vọng nói, “Xem ra hôm nay nó sẽ không tới.”
Chuyện Nghiêm Mục không thích tham gia những tiệc rượu, mọi người đều biết, cho nên hắn cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.
“Mục ca đang trên đường đến, có thể phải chờ một lát nữa, Hoa ca đừng lo lắng.” Trương Trạch Vân biết Mục Khải Hoa là hồ ly mặt cười, đối với người nào cũng đều mang vẻ mặt tươi cười, thế nhưng tâm nhãn lại tinh, người bình thường có tâm tư gì, ở trước mặt hắn căn bản là không giấu được.
“Khó có được em họ của anh lại nguyện ý tới,” Mục Khải Hoa nghe vậy, quả nhiên cười càng thêm hài lòng, mặt mày cong cong cười rộ lên, giống như là anh trai ấm áp nhà bên, “Vậy lát nữa anh phải cùng nó uống một ly mới được.”
Tề Cảnh Phong cười một tiếng, quay đầu lại liền thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục từ bên ngoài đi tới, hai người một nghiêm túc, một thoải mái, nhưng đi chung với nhau lại hòa hợp ngoài ý muốn.
“Mục ca tới,” Trang Dụ thật không dám đối mặt với Mục Khải Hoa đang cười híp mắt, nhìn thấy Nghiêm Mục xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xoay người nghênh hướng hai người, “Mọi người cuối cùng cũng đến rồi.”
“Trang ca,” Lục Thừa Dư cười híp mắt từ khay bồi bàn lấy hai ly champagne, một ly đưa cho Nghiêm Mục bên người, một ly giơ lên chạm với ly của Trang Dụ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều nhìn không ra nửa điểm câu nệ của người lần đầu tiên tham gia trường hợp này, “Trên đường kẹt xe, để mọi người chờ rồi.”
Tuy rằng Trang Dụ không thích đàn ông, thế nhưng vẫn bị Lục Thừa Dư làm hoa mắt. Tây trang vừa người, quần tây bao quanh đôi chân thon dài, động tác nâng ly mỉm cười, thật là có chút yêu nghiệt.
Hắn vội ho một tiếng, dưới ánh mắt chăm chú của Nghiêm Mục dời đường nhìn của mình: “Tụi anh cũng mới vừa tới, tiệc rượu còn chưa có bắt đầu, không sao.” Lục Thừa Dư mặc dù có chút yêu nghiệt, thế nhưng ánh mắt của Mục ca hình như càng đáng sợ hơn.
“Tôi dẫn đi cậu nhận thức một số người,” Nghiêm Mục đứng ở bên người Lục Thừa dư, ánh mắt quét qua toàn bộ đại sảnh, cuối cùng tầm mắt rơi vào đám người Tề Cảnh Phong, “Hai anh họ của tôi cũng ở đây.”
Lục Thừa Dư theo tầm mắt của Nghiêm Mục nhìn những người đó, ánh mắt ở trên người Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung xoay chuyển vài vòng, khẽ rũ mắt xuống, gật đầu.
Trang Dụ vô cùng tự giác đi theo phía sau hai người, hắn một chút cũng không muốn chống lại người của Mục gia đâu.
“Tề ca,” Lục Thừa Dư đến gần mấy người, trước tiên cùng Tề Cảnh Phong chạm ly bày tỏ cảm ơn vì lời mời, lại cùng Trương Trạch Vân lên tiếng chào hỏi, về phần hai anh em Mục gia, y chỉ là lễ phép cười, không có mở miệng bắt chuyện.
“Anh cả, anh hai, đây là trợ lý của em, Lục Thừa Dư,” Nghiêm Mục nói với Lục Thừa Dư, “Bọn họ là anh họ của tôi, Mục Khải Hoa, Mục Khải Dung.”
“Trước đó ở công ty đã gặp Mục Khải Dung tiên sinh.” Lục Thừa Dư cười một tiếng với Mục Khải Dung, “Xin chào.”
“Xin chào,” Mục Khải Dung có ấn tượng không tệ với Lục Thừa Dư, tuy rằng không biết vì sao một trợ lý nho nhỏ và Tề Cảnh Phong lại quen thuộc như vậy, bất quá vẫn lễ độ gật đầu với Lục Thừa Dư.
“Lục tiên sinh, xin chào,” Mục Khải Hoa vươn tay với Lục Thừa Dư, cười híp mắt nói, “Nghe danh đã lâu.”
Lục Thừa Dư cười, cầm tay Mục Khải Hoa nói: “Mục tiên sinh nói đùa.” Nếu nói Mục Khải Dung là người vô cùng nghiêm trang kỷ luật, thì Mục Khải Hoa quả thật chính là ngược lại, nhìn như ôn hòa dễ ở chung, trên thực tế người như vậy tâm tư mới phức tạp nhất.
“Tôi cũng không nói đùa đâu,” Mục Khải Hoa thu hồi tay của mình, nâng ly rượu, uống một ngụm champagne rồi mới nói, “Tôi đã xem qua Lục tiên sinh trên 《Nhất Thư Nhân Sinh》.”
Lục Thừa Dư cười uống một ngụm champagne, “Cảm ơn Mục tiên sinh đã để ý tới tôi.” Vị Mục Khải Hoa này tựa hồ không thích y, mặc dù trong lời nói của đối phương tất cả đều là khen ngợi y, thế nhưng ở trong mắt đối phương nhìn không thấy nửa phần ý tứ thân cận.
“《Nhất Thư Nhân Sinh》 có tiểu Lục ẹm cũng đã xem qua,” Lúc này Nghiêm Mục xen vào nói, “Y biểu hiện rất tốt.”
Mục Khải Hoa nhìn Nghiêm Mục một chút, lại nhìn Lục Thừa Dư một chút, cười ha hả nói: “Em họ nói đúng, anh cũng cho là như vậy.”
Trương Trạch Vân ở bên cạnh trầm mặc nhìn một màn này, nhịn không được nhíu nhíu mày, Mục Khải Hoa hình như đã nhìn ra cái gì, nếu không thì sẽ không có thái độ như vậy. Còn nữa, biểu hiện của Lục Thừa Dư quá tốt, quả thật nhìn không ra đây là lần đầu tiên tham dự trường hợp này.
“Đúng rồi, Lục tiên sinh nếu đã diễn qua 《Tiểu Điểu Tung Cánh》, chắc cậu cũng biết người đầu tư là ai chăng?” Mục Khải Hoa thở dài, “Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với vị đầu tư tinh mắt này, nếu có cơ hội, hy vọng có thể cùng người nọ hợp tác.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả vùng xung quanh lông mày Trang Dụ cũng nhíu lại. Chuyện tiểu Lục là người đầu tư vẫn luôn được giấu kín, mặc dù bình thường có người hỏi thăm hắn, nhưng thấy hắn không muốn mở miệng, đại thể cũng đều thức thời không hỏi nữa. Bây giờ Mục Khải Hoa nói như vậy, hiển nhiên đã biết Lục Thừa Dư là người đầu tư phía sau, điều này cũng nói rõ Mục Khải Hoa đã điều tra qua tiểu Lục. Nghĩ vậy, hắn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục, quả nhiên thấy ánh mắt của hắn cũng không cao hứng.
Cũng đúng thôi, ai lại thích chuyện đối tượng mình để ý còn chưa đuổi tới tay lại bị thân thích của mình ngờ vực vô căn cứ chứ.
Trong lúc đó bầu không khí đột nhiên cứng lại, chỉ có Mục Khải Hoa và Lục Thừa Dư cười đến vẻ mặt ôn hòa, giống như Mục Khải Hoa không phải cố ý làm khó dễ Lục Thừa Dư, mà Lục Thừa Dư cũng không nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn.
“Người như Mục tiên sinh đây, tìm người đầu tư kiểu nào mà chẳng được,” Lục Thừa Dư tự tiếu phi tiếu nói, “Ở đâu lại để ý một người đầu tư nhỏ như thế.” Y làm sao lại không nghe ra vị này có thành kiến với mình, không biết là vì lời đồn trên mạng hay là vì chuyện khác. Nhưng mà, bất kể là nguyên nhân gì, vị này cũng không có tư cách chọn ba kéo bốn với y, y cũng không có thiên phú làm cô vợ nhỏ đâu.
“Người đầu tư này tuy rằng không lớn, thế nhưng lại cực kỳ có năng lực,” Mục Khải Hoa nâng khóe miệng, “Tôi rất thích hợp tác với người có bản lĩnh, nếu như tìm không được, lòng tôi liền như lửa đốt, hận không thể quật ba thước đất đem người hợp ý đào ra. Đành chịu thôi, ai bảo tính tình tôi lại nóng nảy như thế chứ.”
“Vậy sao?” Lục Thừa Dư cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, trái lại quay đầu đưa ly rượu cho Nghiêm Mục, “Mục ca, giúp tôi đổi lại một ly nước trái cây nhé, cảm ơn.”
Nghiêm Mục nhìn Mục Khải Hoa, tiếp nhận ly rượu, vội vã đi tới tháp đồ uống, chọn cho Lục Thừa Dư một ly nước trái cây, sau đó băng qua đoàn người trùng trùng điệp điệp, đem nước trái cây đưa tới trong tay Lục Thừa Dư: “Nếm thử cái này đi, nếu không thích, tôi đổi ly khác cho cậu.” (ta ngửi thấy có mùi thê nô đâu đây)
Nhìn hành động này của Nghiêm Mục, nụ cười trên mặt Mục Khải Hoa suýt nữa căng cứng, một lát sau mới nói: “Em họ đối với trợ lý của mình thật là tốt, làm cho anh có chút ghen tỵ đấy.”
“Y là trợ lý của em, nên như vậy,” Mặt Nghiêm Mục không chút thay đổi nói: “Nếu như anh họ ghen tỵ, cũng có thể đối với trợ lý của anh tốt hơn một chút.”
Mục Khải Hoa: “….”
Trang Dụ: Mục ca, làm rất hay!
Lục Thừa Dư nâng ly nước trái cây uống một ngụm, cười híp mắt nói: “Uống ngon.”
“Thích thì cứ nói, tôi sẽ lấy thêm,” Sắc mặt Nghiêm Mục ôn hòa lại, “Tôi dẫn cậu đi thăm hỏi mấy trưởng bối.”
Tay cầm ly nước trái cây của Lục Thừa Dư hơi dừng lại một chút, lập tức gật đầu cười. Y cũng muốn biết, đến tột cùng Nghiêm Mục nguyện ý vì y đi tới một bước kia, có thể đi tới cùng hay không?
Nhìn Nghiêm Mục mang người bỏ đi, nụ cười trên mặt Mục Khải Hoa dần dần lạnh xuống, hắn nhàn nhạt nhìn về phía Trương Trạch Vân: “Trạch Vân, em và tiểu Nghiêm là bạn tốt nhiều năm, anh hy vọng có một số việc em sẽ không gạt anh.”
Tay cầm ly rượu của Trương Trạch Vân hơi nắm chặt, nét mặt lại lộ ra tiếu ý: “Hoa ca, lời này là có ý gì?”
“Tiểu Nghiêm và Lục Thừa Dư là xảy ra chuyện gì?” Mục Khải Hoa lạnh lùng nói, “Chuyện mấy đứa ngầm có quan hệ tốt với một trợ lý, đã sớm truyền ra trong giới, bây giờ chuyện của trợ lý và tiểu Nghiêm lại bị nháo đến trên mạng, lẽ nào mọi người không có gì muốn nói sao?”
“Bọn họ không phải đang tốt sao, có cái gì đâu mà nói,” Trang Dụ không thích thái độ Mục Khải Hoa đem Nghiêm Mục thành trẻ con mà dạy dỗ, vì vậy nói, “Mọi người chung đụng vui vẻ là được rồi.”
Mục Khải Hoa nhìn Trang Dụ: “Vậy các cậu nói đi, đồn đãi trên mạng là xảy ra chuyện gì?”
“Đây không phải là do Tống Quân Nghiêm giở trò quỷ sao?” Trang Dụ dửng dưng nhún vai, “Không phải chỉ là chút đồn đãi trên mạng thôi sao, có cái gì kì lạ đâu?”
Mục Khải Hoa nghe xong Trang Dụ nói, không giận ngược lại còn cười: “Tiểu Nghiêm là dạng người gì, anh rất rõ ràng, nếu như nó không muốn những lời đồn đãi này lan truyền khắp nơi, đã sớm nghĩ biện pháp loại bỏ rồi, hà tất gì lại để những người đó huyên náo oanh oanh liệt liệt như vậy?”
Trang Dụ không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Trương Trạch Vân, Trương Trạch Vân lắc đầu với hắn, ý bảo hắn không nên lấy cứng đối cứng, dù sao Mục Khải Hoa cũng là lão đại trong nhóm đồng lứa, người bình thường đều phải cho hắn chút mặt mũi.
“Nếu việc này là do em họ tự mình dung túng, anh đi tìm em họ xử lý là được rồi,” Mục Khải Dung vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng, “Người ta không cha không mẹ, cũng coi là bị em họ làm liên lụy tới.”
Mục Khải Hoa: “….”
Trương Trạch Vân và Trang Dụ: Dung ca, một đao này của anh thực sự là vừa chuẩn vừa lưu loát!