• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày kế tiếp, đến khoảng chừng một giờ chiều, mới có người mời Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng xuống lầu dự họp.

Trong đại sảnh, đám nhân viên giải mã bận rộn suốt một đêm, đã sớm mệt mỏi mất hết sinh khí, chỉ có Lý Sĩ Quần vẫn còn tinh thần phấn chấn.

Hắn có vẻ rất hài lòng đối với kết quả, tuyên bố nhiệm vụ lần này hoàn thành không tồi, buổi tối chuẩn bị tiệc rượu muốn chiêu đãi mọi người, khách sáo thêm một hồi, mới để mọi người đi về nghỉ.

Trở về phòng, Cố Hiểu Mộng vội vàng lật mở tờ giấy trong lòng bàn tay —— Ban nãy tan họp Lý Ninh Ngọc trộm đưa cho cô.

Nhìn xong lời viết trên tờ giấy, Cố Hiểu Mộng khẽ cau mày, trong chốc lát không thể ngộ ra động cơ Lý Ninh Ngọc bảo cô làm như vậy, nhưng nếu là ý của chị Ngọc, cô cứ phối hợp là được.

Màn đêm buông xuống, đồng hồ treo tường chỉ hướng 6 giờ 50 phút, Cố Hiểu Mộng khoan thai bước vào đại sảnh.

Lần này đến họp cô không mang theo sườn xám hay váy tây, vẫn như cũ mặc thân trang phục ngày hôm qua, bên ngoài áo choàng dài, bên trong quân trang, toàn thân lộ vẻ nghiêm túc, hoàn toàn xa lạ với không khí bên trong phòng khách.

Gương mặt an tĩnh như nước, ánh mắt lại không tự chủ bắt đầu tìm một người nào đó.

Đáng tiếc người nọ còn chưa tới, cô thoáng lộ vẻ mất mát, cởi xuống áo choàng cùng khăn quàng giao cho người hầu, im lặng ngồi xuống bên cạnh Triệu Tiểu Mạn.

Bên trong hội trường giờ phút này vô cùng náo nhiệt.

Người hầu bận rộn qua lại trong sảnh, rót rượu gắp thức ăn, người thì đánh bài, người thì tám chuyện.

Triệu Tiểu Mạn vui vẻ hòa mình vào trong, bưng ly rượu bận rộn giao tiếp, lúc này đang cùng hai vị khoa trưởng cấp dưới của Lý Ninh Ngọc trò chuyện hăng say, căn bản không chú ý thượng cấp của mình đến rồi, quay đầu nhìn thấy Cố Hiểu Mộng, giật thót cả người.

"Sở trưởng, ngài tới vào lúc nào?"
Cố Hiểu Mộng cười lạnh một tiếng: "Lúc cô đang liếc mắt đưa tình với nam nhân."
Trước kia cũng là giao tế hoa*, hiện tại giả trang đứng đắn cái gì chứ.

Triệu Tiểu Mạn ở trong lòng thầm mắng đôi câu, nhưng vẫn phải đàng hoàng ngồi xuống.

(*) giao tế hoa: một từ chỉ tầng lớp kỹ nữ cao cấp, chỉ giao tiếp với xã hội thương lưu, bắt nguồn từ truyện Trà Hoa Nữ của Alexandre Dumas.

"Ai ya, hiếm khi được thả lỏng, Cố sở trưởng đừng nghiêm túc như vậy mà!" Từ Mạn Trinh bưng nửa ly rượu, đi thẳng về phía Cố Hiểu Mộng, dự định hàn huyên một phen.

Cố Hiểu Mộng xoa xoa huyệt thái dương: "Đã lâu không tham dự trường hợp như vậy, hơi mệt chút."
"Yến hội còn chưa bắt đầu ngài đã kêu mệt rồi, đây là không nể mặt Lý chủ nhiệm a!" Từ Mạn Trinh nửa đùa nửa thật, giơ lên ly rượu, "Chủ nhiệm còn chưa tới, tôi thay mặt ông ta mời ngài một ly trước."
"Lý chủ nhiệm bây giờ là đại hồng nhân trước mặt Uông chủ tịch, tôi nào dám không nể mặt ông ta, chỉ có điều rượu tối nay..." Cố Hiểu Mộng khẽ lay động chiếc ly cổ cao trong tay, nhìn nhìn chất lượng rượu, không khỏi cau mày.

Từ Mạn Trinh hơi ngẩn người, có chút lúng túng: "Hiện tại vật tư thiếu hụt, xin Cố sở trưởng khoan dung nhiều hơn."
"Cũng không sao." Cố Hiểu Mộng uống ngụm rượu, trên mặt cười như không cười, "Thứ đồ như rượu, có thể uống tận hứng là đủ rồi."
"Không ngờ Cố sở trưởng cũng thật rộng rãi sảng khoái, vậy thì lát nữa phải uống nhiều mấy ly mới được!" Từ Mạn Trinh cười nói.

Cố Hiểu Mộng mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lo lắng bất an, chị Ngọc tại sao còn chưa xuống ——
"Lý khoa trưởng!" Triệu Tiểu Mạn bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo bản năng giật giật mạnh ống tay áo Cố Hiểu Mộng.

"Hửm?" Theo ánh mắt Triệu Tiểu Mạn nhìn về phía cửa, nụ cười của Cố Hiểu Mộng trong thoáng chốc cương cứng trên mặt: Lý Ninh Ngọc tối nay lại mặc sườn xám màu đen, tóc cũng búi lên cao, thay đổi môi đỏ mày đậm của ngày thường, chỉ trang điểm đạm nhạt —— Đây rõ rành rành chính là dáng vẻ của Lý Ninh Ngọc trong trí nhớ mọi người, cũng khó trách Triệu Tiểu Mạn hoảng sợ như vậy.


Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Cố Hiểu Mộng vẫn có chút ngạc nhiên, cô ngơ ngác ngồi trên ghế, cũng không cố ý che giấu sự kinh ngạc của mình.

Phản ứng này khiến cho Từ Mạn Trinh hết sức hài lòng, không uổng công bản thân giúp Thẩm Ngọc Điệp hóa trang thành bộ dạng này —— Cố Hiểu Mộng, đây là rượu ngon tối nay đặc biệt chuẩn bị cho cô đó, cô phải tỉ mỉ thưởng thức mới được.

Lý Ninh Ngọc lững thững bước tới, cùng Từ Mạn Trinh ánh mắt giao nhau, thoáng nháy mắt, tựa hồ muốn nói: Yên tâm, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu.

"Cố sở trưởng, Từ bí thư." Nhưng đến lúc cô mở miệng, vẫn là giọng điệu của Thẩm Ngọc Điệp, âm điệu so với Lý Ninh Ngọc cao hơn một chút, thần thái cũng khác với Lý Ninh Ngọc một trời một vực.

Triệu Tiểu Mạn thở phào nhẹ nhõm, mới đầu nhìn thấy Thẩm Ngọc Điệp ở Bộ Tư Lệnh đã cảm thấy cô ta có chút tương tự Lý Ninh Ngọc, hôm nay mặc sườn xám lại càng giống hơn, làm cô còn tưởng mình gặp ma nữa chứ, thật buồn cười.

Có điều, cho dù Lý Ninh Ngọc thật sự hóa thành ác quỷ trở lại trả thù, nên sợ hãi nhất không phải Triệu Tiểu Mạn cô, mà là Cố Hiểu Mộng mới đúng.

Dẫu sao năm đó cũng chỉ có một mình Cố Hiểu Mộng sống ra khỏi Cầu Trang, Lý khoa trưởng chết thảm, nguyên nhân bên trong nhất định không thiếu Cố Hiểu Mộng đổ dầu vào lửa.

"Sở trưởng, sở trưởng?" Triệu Tiểu Mạn nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ thấy Cố Hiểu Mộng giờ phút này mặt xám như tro tàn, cắn chặt môi, không nói một lời, xem ra thật sự bị dọa sợ —— Cũng phải, nếu trong lòng không có quỷ, lần đầu nhìn thấy Thẩm Ngọc Điệp đã không bị dọa sợ đến mức kêu "chị Ngọc ".

Triệu Tiểu Mạn liên tục gọi mấy tiếng, Cố Hiểu Mộng mới có phản ứng.

Cô hướng Lý Ninh Ngọc gật đầu, giọng nói còn có chút hỗn loạn: "Thẩm sở trưởng tới rồi."
Lý Ninh Ngọc gật đầu cười khẽ: "Cố sở trưởng hình như không thoải mái?"
Cố Hiểu Mộng không nói gì, Từ Mạn Trinh tiếp đề tài, trêu ghẹo nói: "Có thể là Cố sở trưởng đói rồi, chủ nhiệm không đến thì chưa thể mở tiệc.

Tôi đi lên xem một chút, mọi người trò chuyện trước đi."
Triệu Tiểu Mạn chỉ cười không nói gì, cũng yên lặng đứng dậy rời đi, đứng xa xa một bên thưởng thức màn kịch hay vừa xuất hiện —— Thẩm Ngọc Điệp ăn mặc như vậy, rốt cuộc là vô tâm hay cố ý? Nếu là cố ý, vậy chẳng phải lại đang gây hấn với Cố Hiểu Mộng ư? Loại thời điểm này bản thân cách xa một chút thì tốt hơn, tránh cho hai vị đại phật đánh nhau ngộ thương đến mình.

"Không ngại tôi ngồi ở đây chứ?" Lý Ninh Ngọc nói, tự nhiên ngồi xuống.

Cố Hiểu Mộng như cũ không nói lời nào, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, khăn ăn trong tay đều bị kéo đến thay hình đổi dạng.

Cũng không biết im lặng ấp ủ bao lâu, cuối cùng mới nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, lạnh lùng nói: "Thẩm sở trưởng mặc bộ sườn xám này rất xinh đẹp, không hung hăng lấn lướt như ngày thường."
"Tại hạ ngu dốt, nghe không ra ngài đang khen ngợi hay châm chọc."
Lý Ninh Ngọc giơ tay lên ra hiệu hầu bàn rót rượu cho mình.

Rượu nho đỏ tươi chảy vào ly đế cao, môi mỏng hé mở, khẽ cười nói một tiếng cảm ơn với người hầu.

Không thể không nói, thiên tài đến lúc diễn xuất cũng thật không chê vào đâu được, từng chi tiết vụn vặt cũng không bỏ qua.

"Dĩ nhiên là khen ngợi." Cố Hiểu Mộng đáp, "Hôm nay cô mặc đồ này làm tôi nhớ đến một người."
"Lại là Lý Ninh Ngọc sao?" Lý Ninh Ngọc nhướn lông mày, biết còn hỏi.

"Ừ." Cố Hiểu Mộng ngoài cười trong không cười, giả vờ khách sáo, "Nhưng mà Thẩm sở trưởng so với cô ấy đẹp mắt hơn rất nhiều, vị cấp trên cũ của tôi xưa nay luôn không thích nói cười."
Nghe lời này, Lý Ninh Ngọc nở nụ cười, nâng ly nói: "Cố sở trưởng có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, Trầm mỗ vô cùng vinh hạnh.

Lúc trước nhiều lần đắc tội, tôi trước tự phạt một ly."
"Rượu vang đỏ không cần cạn ly, Thẩm sở trưởng cứ tùy ý đi." Nhìn Lý Ninh Ngọc cầm trong tay một ly rượu tràn đầy, Cố Hiểu Mộng vội lên tiếng ngăn lại, "Lần trước cô cũng chỉ làm việc theo lệnh, nếu tôi còn tính toán chi li luôn cắn chặt không buông, có vẻ quá hẹp hòi."
"Cố sở trưởng rộng lượng như vậy, thật làm tôi xấu hổ không thôi." Lý Ninh Ngọc nịnh nọt nói, "Tuy ngài trẻ tuổi hơn tôi, nhưng trên phương diện giải mã lại là tiền bối, về sau tôi phải thỉnh giáo ngài nhiều hơn mới được!"

"Thẩm sở trưởng khách khí rồi."
Hai người cụng ly, có chút ý tứ như muốn cười một tiếng xóa hết oán thù.

Triệu Tiểu Mạn nhìn vào trong mắt, cảm thấy không thú vị: Thẩm Ngọc Điệp này cũng thật không có cốt khí, lúc trước còn tưởng cô ta uy phong thế nào, bây giờ không phải đã cúi đầu nhượng bộ rồi sao! Cố Hiểu Mộng thì còn dối trá hơn, vừa rồi còn lên mặt mắng mình chỉ biết chạy quanh giao thiệp, tôi thấy bản lãnh gặp dịp mua vui của cô cũng không kém a! Rõ ràng bên trong hận đến ngứa răng, còn phải làm bộ như khoan dung độ lượng, xem ra đến Diêm vương cũng biết, cho dù bản lãnh bằng trời đi nữa, ở địa bàn người ta thì cũng phải học cách thu liễm.

Lý Sĩ Quần không biết đứng ở cửa từ lúc nào, thích thú nhìn động tác của hai người, cũng không biết Cố Hiểu Mộng rốt cuộc có vào tròng hay không.

Hắn nhìn nhìn Từ Mạn Trinh bên cạnh, Từ Mạn Trinh ngầm hiểu, mở miệng nói: "Chủ nhiệm, tôi thấy hai người này rất tốt."
Lý Sĩ Quần nửa tin nửa ngờ đi đến trước bàn dài, khụ nhẹ hai tiếng, đại sảnh thoáng chốc an tĩnh lại.

Thấy Lý Sĩ Quần đã đến, Lý Ninh Ngọc đứng dậy trở lại chỗ ngồi bên kia, ngồi chung một chỗ với Từ Mạn Trinh, đối diện Cố Hiểu Mộng —— Cho dù phải dùng mỹ nhân kế, người của Số 76 cũng không tiện ngồi mãi bên phía Tiễu Tổng.

"Thế nào rồi?" Từ Mạn Trinh thấp giọng hỏi.

Lý Ninh Ngọc không biến sắc nói: "Coi như thuận lợi."
Chờ Lý Sĩ Quần lên tiếng, dạ tiệc mới chính thức bắt đầu.

Qua ba vòng rượu, ly tách bừa bãi.

Bữa tiệc linh đình, trên mặt mọi người đều có mấy phần say.

Cố Hiểu Mộng thì càng nổi bật hơn —— Trong bữa tiệc, Từ Mạn Trinh ra sức mời cô không ít rượu, những người khác cũng bắt chước rối rít mời theo.

Ban đầu cô còn có vẻ dè đặt, đến lúc uống hăng thì không cần người khác mời mọc nữa, tự mình chủ động một ly tiếp một ly.

Lúc nãy cũng không biết là ai nói "Rượu vang không cần cạn ly", hiện tại tính tới tính lui đã uống hơn một chai, ánh mắt đều đã mê ly rồi.

Lý Ninh Ngọc nhìn sốt ruột vô cùng, đúng là cô bảo Cố Hiểu Mộng giả bộ say rượu, nhưng không ngờ nha đầu này lại thả cửa uống nhiều như vậy! Liên tục liếc mắt mấy lần, Cố Hiểu Mộng từ đầu đến cuối làm như không thấy, Lý Ninh Ngọc không biết làm sao, lại trở ngại thân phận không tiện can ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tự mình nốc rượu.

"Sở trưởng, không thể uống nữa!" Triệu Tiểu Mạn nhỏ giọng khuyên can, rất sợ Cố Hiểu Mộng lại gây ra chuyện gì.

Lúc nãy thật vất vả mới hòa hoãn quan hệ một chút với Thẩm Ngọc Điệp, đến lúc say rượu nếu lại trở mặt với người ta thì không hay rồi.

"Hử? Cô là ai? Đừng có quản tôi!" Cố Hiểu Mộng lèm nhèm đầu lưỡi, lời nói cũng không còn lưu loát, nhìn chằm chằm làm Triệu Tiểu Mạn ngơ người.

Triệu Tiểu Mạn lộ vẻ khó xử, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Điệp và Từ Mạn Trinh phía đối diện lúng túng cười một tiếng.

"Cố sở trưởng uống say rồi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi trước?" Lý Sĩ Quần giả vờ khuyên can, trong lòng tính toán thời cơ đã đến rồi.

"Tôi không hề uống say! Lý chủ nhiệm, tôi nhận ra ông!" Cố Hiểu Mộng đột nhiên đứng dậy, nhìn nhìn Lý Sĩ Quần, ngay sau đó lại quét mắt một vòng, ánh mắt mơ màng cuối cùng ngừng lại trên mặt Lý Ninh Ngọc, đưa ngón tay chỉ cô, "Chị Ngọc, sao lại ngồi ở đó? Mau tới đây bồi em uống rượu a!"
Lời vừa thốt lên, tất cả mọi người đều nghe ra, Cố Hiểu Mộng đã say đến thần chí không rõ.

Trừ Triệu Tiểu Mạn và hai người khoa viên Tiễu Tổng mặt mày quẫn bách, những người khác đều mang biểu tình xem náo nhiệt.


Từ Mạn Trinh càng thêm cao hứng, không ngờ Cố Hiểu Mộng lại chủ động đưa tới cửa.

Xem ra suy đoán trước đó của cô không sai, mọi thứ đều nắm giữ trong lòng bàn tay.

Lý Ninh Ngọc nghe vậy sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng giải thích, Từ Mạn Trinh đè lại tay cô, thấp giọng nói: "Không được để công dã tràng xe cát, đến lúc cô lên sân khấu rồi."
"Cố sở trưởng đây là uống đến lúc hưng phấn rồi, nếu đã không muốn về, vậy thì chơi thêm một hồi, hiếm khi thả lỏng mà!" Từ Mạn Trinh dàn xếp, đang nói, bỗng nhiên kéo Trương Tam Bắc một cái, ở bên tai hắn mập mờ nói, "Anh không phải luôn muốn hẹn tôi khiêu vũ sao?"
Trương Tam Bắc thụ sủng nhược kinh, liên tục đáp ứng.

Mọi người thấy vậy, cũng không gò bó nữa, rượu ngon món ngon đã dùng xong, dĩ nhiên phải nhảy một điệu mới tận hứng.

Từ Mạn Trinh nháy mắt với hầu bàn, bên kia lập tức hạ xuống kim máy hát.

Giai điệu《 Giọng Xuân 》 từ trong máy chầm chậm truyền ra, nghe thấy bài hát này, Cố Hiểu Mộng sửng sốt, thân hình thoáng lung lay, hai tay chống bàn mới miễn cưỡng đứng vững.

Triệu Tiểu Mạn đã sớm kéo một vị khoa trưởng Số 76 đi khiêu vũ, hai khoa viên cấp dưới cũng nhát gan sợ chuyện, căn bản không dám đụng vào quỷ say Cố Hiểu Mộng, rất sợ bị cô làm bị thương.

Lý Sĩ Quần liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, thúc giục cô nhanh chóng hành động.

Cuối cùng cũng nhận được chỉ thị, Lý Ninh Ngọc vội bước tới đỡ Cố Hiểu Mộng.

Cô đưa lưng về phía Lý Sĩ Quần, vừa khéo ngăn lại tầm mắt hắn, để hắn không nhìn rõ biểu tình của Cố Hiểu Mộng.

"Cố sở trưởng, cô không sao chứ?" Lý Ninh Ngọc lo âu nhìn Cố Hiểu Mộng, uống thành như vậy, khắp người mùi rượu, ngay cả cô cũng không phân rõ người này say thật hay giả vờ.

Cố Hiểu Mộng híp mắt nhìn Lý Ninh Ngọc, chậm chạp không nói gì, con ngươi chợt sáng lên, khóe miệng gắng sức nín cười —— Là giả vờ thì tốt rồi, Lý Ninh Ngọc nổi nóng trong lòng, dùng sức nhéo cánh tay cô một cái, kêu cô đừng để lộ tẩy.

Cố Hiểu Mộng đau đến hít một hơi, mang theo men say, bĩu môi như khẩn cầu líu ríu nói: "Chị Ngọc, chị trở lại rồi...!Cùng em khiêu vũ có được không..."
Say rượu là giả, nhưng ánh mắt làm người ta đau lòng lại là thật.

Đáy lòng Lý Ninh Ngọc đau xót, không nhịn được sờ mặt Cố Hiểu Mộng, mỉm cười một tiếng nói: "Được."
Suy đoán của mình có được kiểm chứng hay không, thì phải xem sự phối hợp tiếp theo của Hiểu Mộng.

Điệu nhạc vui vẻ du dương vang khắp đại sảnh, Cố Hiểu Mộng cười dắt tay Lý Ninh Ngọc đi vào sàn nhảy.

Lý Sĩ Quần châm một điếu thuốc, thích thú tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức dáng người yểu điệu của các vị nam thanh nữ tú trong sàn nhảy, đôi bích nhân nổi bật nhất bên trong dĩ nhiên là hai người Thẩm Cố.

Hiếm có được nhìn thấy đóa hoa cao lãnh Thẩm Ngọc Điệp khiêu vũ, cùng nhảy với cô còn là một mỹ nhân khác, hình ảnh này thật là cảnh đẹp ý vui.

Từ Mạn Trinh khiêu vũ cùng Trương Tam Bắc, trong lòng lại có chút không yên, Trương Tam Bắc cảm thấy nghi hoặc, theo ánh mắt cô nhìn lại, thấy được thượng cấp lạnh lùng của mình hiện lại đang nhẹ nhàng khiêu vũ, quả thực làm người ta kinh ngạc, hắn không khỏi cảm khái nói: "Tôi không nhìn lầm chứ, sở trưởng đang khiêu vũ? Còn là cùng Cố Hiểu Mộng?"
"Chuyện bé xé ra to!" Từ Mạn Trinh trừng hắn một cái, "Anh đi theo Thẩm sở trưởng cũng đã nửa năm, biết tại sao luôn không được trọng dụng không?"
"Tại sao?" Trương Tam Bắc không hiểu ra sao, bản thân không được trọng dụng quan hệ gì đến việc sở trưởng khiêu vũ với người ta.

Từ Mạn Trinh cười không nói gì, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm hai người trong sàn nhảy.

Bước nhảy của hai người không hề ăn ý, Thẩm Ngọc Điệp mấy lần suýt đạp chân Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng uống nhiều cũng không thèm để ý những việc đó, chỉ một mực lầm bầm lảm nhảm cái gì đó với Thẩm Ngọc Điệp, sự ẩn nhẫn chịu đựng trên mặt Thẩm Ngọc Điệp có thể nhìn ra được, cô không hề hưởng thụ vũ điệu này chút nào.

Khúc nhạc trình diễn đến cao trào, bầu không khí giữa hai người dần trở nên quỷ dị, đối thoại bị chìm ngập trong tiếng nhạc.

Không biết Thẩm Ngọc Điệp nói sai điều gì, Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt sắc mặt đại biến, mãnh liệt đẩy Thẩm Ngọc Điệp một phen, Thẩm Ngọc Điệp lảo đảo lui hai bước, mới vừa đứng vững, còn chưa thẳng người lên, Cố Hiểu Mộng đã bước lên phía trước bóp cổ cô.

Cùng với tiếng kêu rên thống khổ của Thẩm Ngọc Điệp, tất cả mọi người có mặt đều tỉnh rượu hơn nửa, mỗi gương mặt đều tràn đầy kinh hoàng thất thố.

Cố Hiểu Mộng mang thần sắc đáng sợ, ngón tay càng lúc càng bóp chặt, Thẩm Ngọc Điệp gần như hít thở không thông, mặt nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh trên cổ có thể thấy rõ ràng, ánh mắt lộ ra vô tội cùng hoảng sợ.


"Sở trưởng!" Trương Tam Bắc thét lên kinh hãi, thân thể lại không có phản ứng gì.

Hắn cách Cố Hiểu Mộng gần nhất, ước chừng chỉ có ba mét, đổi thành người khác có lẽ đã xông lên, nhưng hắn chỉ là nhân viên văn phòng, đánh cận chiến chỉ toàn nói lý thuyết, không biết Cố Hiểu Mộng thân thủ như thế nào, rất sợ lộng khéo thành vụng, không dám tùy tiện tiến lên.

Mà Từ Mạn Trinh thì hầu như ngay lập tức từ bên hông Trương Tam Bắc rút súng ra, lưu loát lên nòng, không chút nghĩ ngợi chĩa súng, họng súng nhắm thẳng vào đầu Cố Hiểu Mộng, nổi giận nói: "Cố Hiểu Mộng, buông cô ấy ra!"
Nhìn họng súng đen ngòm, ánh mắt Thẩm Ngọc Điệp lóe lên một chút hy vọng, cô chịu đựng ho suyễn, thống khổ nặn ra mấy chữ: "Xin cô, buông tôi ra..."
"Mẹ nó! Người chết cả rồi sao!" Lý Sĩ Quần vỗ bàn một cái đứng lên, không kềm được giận dữ, thật không nên để đặc vụ an ninh đứng canh cửa sau, xảy ra chuyện một cái không ai đuổi tới kịp, "Cố Hiểu Mộng, không muốn chết thì thả người của lão tử ra!"
"Sở trưởng! Cô mau buông tay đi!" Triệu Tiểu Mạn bị hù sợ suýt té ngã, chuyện sợ hãi nhất cuối cũng vẫn xảy ra rồi.

Cố Hiểu Mộng đối với mọi âm thanh của ngoại giới như thể bịt tai không nghe thấy, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt tan rã, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Cô không phải là Lý Ninh Ngọc, cô không phải là chị ấy, không phải là chị ấy..."
Bởi vì ngón tay không ngừng dùng sức, khớp xương trên tay của Cố Hiểu Mộng trở nên trắng bệch, hình thành đối lập rõ ràng với cần cổ đỏ bừng của Thẩm Ngọc Điệp.

Thẩm Ngọc Điệp tuyệt vọng bất đắc dĩ nhìn Cố Hiểu Mộng, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, thống khổ nhắm mắt lại.

"Cố Hiểu Mộng! Còn không buông tay tôi sẽ nổ súng!"
Kẻ điên, mẹ nó thật đúng là kẻ điên! Từ Mạn Trinh đã sớm đặt ngón trỏ vào cò súng, ngay một giây sau, viên đạn bên trong liền sẽ bắn vào huyệt thái dương của Cố Hiểu Mộng, nổ tung bên trong đầu não đang thần chí không rõ kia.

Cô liếm môi một cái, như thể đã nếm được mùi máu tanh của người điên này.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tình hình lại lần nữa phát triển ngoài dự liệu mọi người —— Có lẽ là do uống quá nhiều, Cố Hiểu Mộng đột nhiên cúi đầu xuống nôn mửa một trận.

Thừa dịp cô phân tâm, Trương Tam Bắc rốt cuộc tìm thấy cơ hội, xông lên tách người ra.

Thẩm Ngọc Điệp mất đi chống đỡ, thuận thế ngã ngồi xuống đất, há miệng thở hổn hển, chưa hết kinh hồn.

Triệu Tiểu Mạn thấy vậy cũng vội vàng tới đỡ Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng ôm trán tựa nửa người vào Triệu Tiểu Mạn, có vẻ hết sức đau đớn.

"Không sao rồi sở trưởng, cô có khỏe không, tôi lập tức đi tìm bác sĩ!" Trương Tam Bắc ngồi xổm xuống định kiểm tra cổ Thẩm Ngọc Điệp, Thẩm Ngọc Điệp che lại cổ áo bị Cố Hiểu Mộng xả ra, hướng hắn lắc đầu một cái.

Một đôi tay thon dài đưa đến trước mặt, ngẩng đầu lên, là Từ Mạn Trinh, cô không nói lời nào, cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Ngọc Điệp, tựa hồ rất là áy náy.

Được Trương Tam Bắc đỡ đứng lên, Thẩm Ngọc Điệp phẫn hận trừng mắt nhìn Từ Mạn Trinh, trong mắt phủ đầy tia máu.

"Thẩm sở trưởng, để tôi đưa cô về..." Trầm mặc rất lâu, Từ Mạn Trinh cuối cùng mở miệng.

"Không cần." Thẩm Ngọc Điệp chán ghét hất tay Từ Mạn Trinh, lại đẩy ra Trương Tam Bắc, một mình đi ra cửa.

Không ai dám đụng vào cô, mọi người yên lặng nhìn Thẩm Ngọc Điệp biến mất ở ngoài cửa.

Trong đại sảnh, đĩa nhạc vẫn còn đang không ngừng chuyển động, điệu khúc du dương vui sướng giờ phút này nghe tràn đầy giễu cợt.

Lý Sĩ Quần cảm thấy chói tai, rút ra khẩu súng bên hông, pằng pằng hai tiếng, máy hát chia năm xẻ bảy.

Nghe được tiếng súng, đội đặc vụ cuối cùng mới chạy tới.

"Phế vật! Lão tử nuôi các ngươi làm gì!" Lý Sĩ Quần tức giận mắng đặc vụ, lại hung ác trợn mắt nhìn Từ Mạn Trinh, Từ Mạn Trinh cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.

Chuyện này là sao vậy chứ! Đang yên đang lành lại thành như vậy.

Bình tĩnh hồi lâu, Lý Sĩ Quần cuối cùng lắng xuống lửa giận, quên đi lời mắng chửi thô tục ban nãy, lần nữa giả trang lịch sự, khẩu phật tâm xà hướng về phía mọi người uy hiếp nói: "Sự việc ban nãy đến đây chấm dứt, đều quên hết đi."
Cố Hiểu Mộng ngồi phịch xuống ghế, chống hai cùi chỏ lên mặt bàn, hai tay đỡ trán, đầu gục xuống, dáng vẻ bất tỉnh nhân sự, mắt lại xuyên thấu qua kẽ tay nhìn rõ ràng cảnh tượng này —— Chuyện mà Lý Ninh Ngọc muốn kiểm chứng, cô đã mơ hồ đoán ra được rồi, chắc hẳn Lý Ninh Ngọc cũng đã nhìn thấu suốt.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK