• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lý Sĩ Quần và Từ Mạn Trinh sắc mặt cứng đờ, đã không còn kịp ngăn cản nữa rồi, trơ mắt nhìn cô uống hết ly rượu kia, hai người căng thẳng không thôi.

Dĩ nhiên là vô sự.

Lý Ninh Ngọc cầm khăn ăn lên, nhẹ nhàng lau mép một cái, thần thái như thường.

Okamura liếc nhìn cô đầy ẩn ý, bất chợt cười phá lên: "Thẩm sở trưởng thật đúng là nữ trung hào kiệt!"
Tình thế giằng co bị đánh vỡ, Từ Mạn Trinh cũng cùng uống rượu theo.

Thấy hai người đều bình yên vô sự, chẳng lẽ là bản thân đa nghi? Lý Sĩ Quần hồ nghi tỉ mỉ nhìn ly rượu trước mặt, Okamura thản nhiên như vậy, bản thân lại sợ bóng sợ gió, trông thật có chút buồn cười.

"Lý chủ nhiệm, kỳ thực hôm nay tôi mời ông tới, là có chuyện quan trọng cần thương lượng." Okamura khẩu phật tâm xà, từng bước một tê dại Lý Sĩ Quần, đáng tiếc con ếch trong nồi nước ấm không phát hiện chút nào, "Hôm nay ban bố chính sách mới, có một số việc Đặc Cao Khóa không tiện ra mặt, đại tướng Fujiwara muốn mời Số 76 trong tay ngài hỗ trợ một chút."
"Thiếu tá cứ nói đừng ngại, Lý mỗ nhất định dốc hết toàn lực ra sức cho tiên sinh Fujiwara." Từ Mạn Trinh lại đoán đúng bảy tám phần rồi, người Nhật Bản này là thay mặt Fujiwara Kenji mà đến.

Lý Sĩ Quần âm thầm vui mừng, song vẫn như cũ không dám buông lỏng phòng bị, tâm khẩu bất nhất trò chuyện với Okamura.

Từ nhiệm vụ bàn tới chiến trường, lại từ chiến trường nói tới chính trị, cuối cùng trở lại chuyện sinh hoạt vụn vặt.

Mấy người cười cười nói nói, tuy mỗi người đều có mưu mô, nhưng bữa cơm này cũng coi như chủ khách đều vui mừng.

"Hôm nay vốn nên là gia yến, tôi nói nhiều đề tài nghiêm túc như vậy, thật là thất lễ!" Okamura khách khí nói, lơ đãng liếc mắt về phía chiếc đĩa trước mặt Lý Sĩ Quần.

Người này hết sức tiếc mệnh, trong lúc trò chuyện nhìn như thả lỏng, nhưng cả buổi tối không động đũa được mấy lần, gắp thức ăn cũng chỉ kẹp món người khác từng ăn.

Thật may là mình nghe theo đề nghị của Tamako, không hạ độc ngay từ đầu ——
"Hồi ở nước Mãn Châu, phụ thân đã từng dạy tôi đi săn.

Ông ấy nói với tôi, đối mặt con hồ ly giảo hoạt nhất, thợ săn có kinh nghiệm tuyệt đối sẽ không từng bước ép sát, mà sẽ giả vờ bỏ đi.


Chờ nó tự nhận là đã tránh được một kiếp, buông lỏng cảnh giác ở bờ sông uống nước, thợ săn mới lặng lẽ đi đến sau lưng nó, giơ lên súng săn..."
Ánh đèn u ám, Lý Ninh Ngọc hướng Okamura miêu tả hình ảnh đi săn, không tự chủ bắt chước theo bộ dáng nói năng đĩnh đạc của Cố Hiểu Mộng: "Pằng!"
Okamura hiểu ý, hồ ly xảo quyệt cuối cùng chạy không thoát khỏi cạm bẫy mà thợ săn đã dày công bố trí...!
"Sao lại nói vậy, tối nay đa tạ thiếu tá chiêu đãi, chúng tôi mới được thưởng thức những món đặc sản Kyoto này." Bữa cơm làm bản thân đứng ngồi không yên này rốt cuộc cũng sắp kết thúc, dây cung căng chặt trong đầu Lý Sĩ Quần dần dần buông lỏng.

Từ Mạn Trinh có chút thất vọng, tay để bên dưới nắm chặt khăn trải bàn, vô cùng khó hiểu với hành vi của Okamura tối nay.

Lý Ninh Ngọc bình thản uống nước trà, yên lặng nhìn động tác của Từ Mạn Trinh, trong lòng âm thầm chờ một kích trí mạng.

Cuối cùng, cửa bị chậm rãi kéo ra, phu nhân giả của Okamura bưng một đĩa bánh thịt bước tới.

Quỳ xuống, một mực cung kính đem bánh đến trước mặt Lý Sĩ Quần.

"Đây là?" Lý Sĩ Quần có chút nghi hoặc, thần kinh vừa mới thanh tĩnh trong nháy mắt căng thẳng trở lại, sao vẫn còn có đồ ăn?
"A, đây là món bánh bò sở trường của Masako, món ăn này hơi phí sức lại mất thời gian, thường ngày cô ấy đều không làm, chỉ khi nào khách quý đến thăm mới chuẩn bị!".

Trong từng câu chữ, Okamura nâng món ăn này lên địa vị cực cao.

Lý Sĩ Quần biết, sự thận trọng của bản thân tối nay đã sớm khiến Okamura bất mãn, món bánh này chỉ sợ là đang thử thăm dò lòng trung thành của hắn đối với người Nhật.

Lúc trước lấy bệnh dạ dày làm lý do không uống rượu còn được, hiện tại đến lượt món bánh này, thật không có lý do để không ăn.

Nhưng mà chỉ vỏn vẹn một đĩa thế này, bảo hắn làm sao dám yên tâm nuốt vào.

"Phu nhân tự mình làm bánh thật hiếm có, chỉ là mọi người đều không có, một mình tôi độc hưởng, thật ngại quá!" Lý Sĩ Quần cười cười, trong bụng tính toán xem làm thế nào từ chối.

"Không không không, ngài hiểu lầm rồi." Okamura vừa dứt lời, Masako lại bưng đĩa tiến vào, lần này là ba chiếc bánh, hắn giải thích, "Ở Nhật Bản chúng tôi, số lẻ là dương, số chẵn là âm, cho nên mới chia ra hai lần mang thức ăn lên.


Lý chủ nhiệm là khách nhân tôn quý nhất tối nay, cho nên đĩa bánh đầu tiên đương nhiên phải dâng cho ngài trước."
"Lúc tôi ở Nhật Bản du học, đúng là từng nghe qua tập tục này, cũng từng bởi vì chuyện này mà gây ra trò cười." Lý Ninh Ngọc ở bên cạnh trầm mặc đã lâu cười nhận lấy bánh, mở miệng phụ họa nói, "Lúc ấy tôi mới tới Nhật Bản, đến viếng thăm một người thầy, làm theo quy củ người Trung Quốc tặng một cặp bình sứ, lại chọc cho thầy hết sức tức giận, sau đó mới biết là hai dân tộc phong tục khác biệt dẫn tới hiểu lầm."
Dứt lời, cô âm thầm kéo ống tay áo Từ Mạn Trinh.

Kinh nghiệm gián điệp dày dặn giúp Từ Mạn Trinh tức khắc ngộ ra, lập tức phối hợp cô.

"Không ngờ Thẩm sở trưởng còn từng trải qua chuyện lúng túng như vậy." Nói xong, Từ Mạn Trinh cầm lấy chiếc bánh trong đĩa của mình cắn một cái, lập tức chân mày giãn ra, tấm tắc khen ngợi, "Mọi người mau nếm thử, không hổ là món sở trường của phu nhân, quả thật thơm ngon!"
Lý Ninh Ngọc lịch sự cắn một miếng, chậm rãi nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Thấy Lý Sĩ Quần vẫn đang do dự, cô hơi tỏ vẻ quan tâm khuyên nhủ: "Chủ nhiệm, gần đây ngài khẩu vị không tốt, một ngày không ăn được bao nhiêu, mà lát nữa còn phải trở về Tô Châu, đi đường vất vả, chung quy vẫn nên ăn một chút tinh bột, nếu không lại tổn thương dạ dày."
Lời này nhắc nhở Lý Sĩ Quần, cả buổi tối nay hắn cũng không ăn được mấy ngụm, nếu lại không động đũa, sợ rằng bản thân ở chỗ Fujiwara Kenji sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm.

Có thể là bánh bò thật sự ngon, Từ Mạn Trinh cắn mấy miếng là đã ăn xong phần bánh của mình, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên chìa đũa vào chiếc đĩa trước mặt Lý Sĩ Quần, nói đùa: "Chủ nhiệm, nếu ngài không ăn, vậy thì cho tôi đi!"
"Aiz! Mạn Trinh, cô là con gái đó!" Lý Sĩ Quần theo bản năng che chở cái đĩa, quở trách nói, "Ở trước mặt thiếu tá, không được thất lễ."
Lý Ninh Ngọc nhìn Từ Mạn Trinh, mày hơi nhíu lại.

"Từ tiểu thư đã thích như vậy, nếu không ghét bỏ, phần này của tôi nhường cho cô." Okamura trêu ghẹo Từ Mạn Trinh, mắt lại nhìn về Lý Sĩ Quần, sắc mặt không rõ hỉ nộ, tựa như đang đưa ra cảnh cáo: Không nể mặt hắn, một giây sau đừng hòng ra khỏi căn phòng này.

Mà thôi, đêm nay cũng không có nguy hiểm, một miếng bánh thì có gì đâu! Lý Sĩ Quần thầm nghĩ, Okamura nói đúng, Đặc Cao Khóa có rất nhiều chuyện không tiện ra tay, còn phải dựa Số 76 đi làm.

Người Nhật bây giờ còn phải cầu cạnh hắn, hắn chết, Số 76 như rồng rắn mất đầu, đối với Fujiwara Kenji cũng không có lợi.

Trong bụng hạ quyết tâm, Lý Sĩ Quần gắp lên chiếc bánh thịt, sau khi tỉ mỉ thưởng thức, ung dung tán dương tay nghề của phu nhân Okamura.

Okamura Katsuhiko nở nụ cười hài lòng: "Lý chủ nhiệm, chuyện giao phó hôm nay, liền nhờ ông."

Gia yến kết thúc, tài xế đón Lý Sĩ Quần trở về nhà ở Tô Châu.

Từ Mạn Trinh theo quy củ cũ lái xe của hắn trở về Số 76, thuận đường đưa Lý Ninh Ngọc trở về.

Xa chạy đến một con đường nhỏ hẻo lánh, thấy bốn bề vắng lặng, Từ Mạn Trinh đột nhiên phanh xe.

Không đợi Lý Ninh Ngọc kịp phản ứng, liền mở cửa xe vọt tới ven đường, bấu cổ họng nôn mửa một trận, cho đến khi thức ăn trong dạ dày đều mất hết, ói chỉ còn lại nước chua mới dừng lại.

Lý Ninh Ngọc không nhanh không chậm bước xuống xe, yên lặng đưa tới khăn tay, giọng điệu có chút giễu cợt: "Làm sao, sợ Okamura hạ độc?"
"Cô không sợ?" Từ Mạn Trinh nhận lấy khăn tay che miệng lại, ban nãy giục ói khiến cho dạ dày co quắp một trận, ói xong vẫn có chút lộn mửa.

"Không phải không sợ, là sợ cũng vô ích.

Ăn đều ăn rồi, hiện tại phun ra cũng đã muộn." Lý Ninh Ngọc có uống chút rượu, dạ dày vốn đã không thoải mái, nhìn đống đồ nôn mửa kia thì càng thêm khó chịu, không khỏi nhíu chặt mày, quay mặt đi, "Ngược lại là cô, cả một buổi tối ăn uống hăng say, đặc biệt là đĩa bánh cuối cùng kia, ăn một cái còn chưa đủ, còn muốn cướp của Lý Sĩ Quần —— Tưởng thế nào, không ngờ lại sợ chết như vậy."
"Sợ chết là bản năng của con người mà!" Từ Mạn Trinh vịn cây đứng dậy, có vẻ như không xem lời cô nói ra gì, ung dung cười nói, "Chưa kể, đó là phép khích tướng, bất kể bánh có độc hay không, lừa hắn ăn vào dù sao cũng không sai."
Phép khích tướng? Cô có biết cái động tác kia nguy hiểm đến thế nào không? Bốn cái bánh chỉ một cái có độc, nếu không phải Lý Sĩ Quần ngăn lại, cô liền mất mạng uổng phí!
Lý Ninh Ngọc không hiểu sao mình đột nhiên nổi giận, có thể là tính tình của Từ Mạn Trinh và Cố Hiểu Mộng quá mức tương tự, nhìn cử chỉ lỗ mãng của đối phương, luôn có thể liên tưởng đến bộ dáng Hiểu Mộng sau khi mình chết đi.

Thấy Từ Mạn Trinh không để bụng, ánh mắt Lý Ninh Ngọc trở nên nghiêm túc mà ác liệt, đột ngột chất vấn: "Nếu đã sợ chết, tại sao ở nhà hát lớn Tô Châu còn muốn cùng Lý Sĩ Quần lấy mạng đổi mạng?"
Từ Mạn Trinh chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, Thẩm Ngọc Điệp sao còn dám lôi chuyện nhà hát Tô Châu ra.

Nếu không phải tại cô ta, kế sách của mình đã sớm thành công, cần gì phải đến nỗi liên minh với cô ta.

"Thẩm sở trưởng là người thông minh, số nợ đơn giản như vậy mà cũng không tính ra sao? Một cái mạng của tôi có thể đổi mấy chục thậm chí mấy trăm mạng của kẻ địch, cuộc mua bán này không thua thiệt!"
"Ngu xuẩn!" Lý Ninh Ngọc cười lạnh một tiếng.

"Cái gì?" Từ Mạn Trinh trợn to hai mắt, không hiểu tại sao Thẩm Ngọc Điệp hôm nay phát hỏa lớn như vậy.

"Tôi nói là cô ngu xuẩn! Tổ chức của cô bồi dưỡng cô nhiều năm như vậy, leo đến vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải để cô đi làm tử sĩ!" Vẻ mặt Lý Ninh Ngọc trở nên nghiêm trọng, dung nhan dưới ánh trăng càng thêm lạnh lẽo, khiển trách nữ nhân trước mặt phảng phất như người lớn đang trách mắng đứa trẻ vậy, "Thù riêng cũng được, hận nước cũng thế, một gián điệp chỉ khi còn sống mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.

Nếu không phải cực chẳng đã, tuyệt không nên chủ động chịu chết, người yêu của cô cũng sẽ không muốn thấy cô làm ra chuyện ngu xuẩn tự cắt đứt sinh mệnh như vậy!"
"Cô có tư cách gì mắng tôi? Ban nãy cô không phải cũng uống rượu trước sao! Lỡ như có độc, người đầu tiên chết chính là cô!" Nghe đối phương nhắc tới Trần Tuấn, Từ Mạn Trinh bất mãn phản bác, trong đầu loạn vô cùng.


Lý Ninh Ngọc không đáp trả nữa, cô trầm mặc xoay người lại, đi hai bước về phía chiếc xe, cảnh giác quan sát xung quanh, đề phòng có người đến gần.

"Cô dám uống ly rượu kia, là bởi vì không sợ chết, hay vì đã sớm biết trong rượu không có độc?" Từ Mạn Trinh dường như rốt cuộc tìm được điểm mấu chốt, nếu Thẩm Ngọc Điệp đã sớm biết ly rượu an toàn, vậy thì...!
"Từ bí thư có phải đã quên, cô lúc đó làm thế nào thuyết phục Lý Sĩ Quần dẫn tôi theo không." Lý Ninh Ngọc trấn tĩnh giải thích, "Người từng làm bác sĩ, lại không ngửi ra có độc hay không sao?"
Nói bậy nói bạ! Từ Mạn Trinh thầm nói, cái lý do đó chỉ là cô tùy tiện nói ra lừa bịp Lý Sĩ Quần, nếu thật là độc dược không màu không mùi, đừng nói là bác sĩ, ngay cả người hạ độc cũng không phân biệt được.

Động tác của Thẩm Ngọc Điệp tối nay nơi nơi lộ ra không hợp lý, nhưng lại không nói rõ được là không hợp lý chỗ nào, manh mối có được giống như một đống cát rời rạc, làm thế nào cũng không thể nặn thành một khối.

Từ Mạn Trinh nhìn bóng lưng đối phương, rơi vào trầm tư, trong chốc lát cũng không nghĩ được gì.

Lý Ninh Ngọc mở cửa xe, không nhịn được nói: "Ói xong thì lên xe, tôi còn muốn về sớm đi ngủ."
"Thẩm sở trưởng thật nhẫn tâm, tôi đã ói thành như vậy, cô không những không an ủi, còn tự dưng giáo huấn tôi, giáo huấn xong còn bắt tôi làm tài xế." Từ Mạn Trinh vuốt vuốt ngực, giọng điệu cay nghiệt, "Thật không hiểu nổi thiên kim thuyền vương rốt cuộc nhìn trúng cô điểm nào, hay là bởi vì gương mặt giống với Lý Ninh Ngọc như đúc này?"
"Còn không phải nhờ ơn cô đẩy dê vào miệng cọp sao?" Lý Ninh Ngọc liếc cô một cái, cắn răng nghiến lợi nói.

"Aiz, tôi cũng xem như giúp cô mà.

Cô hiện tại dựa lưng vào Cố gia, làm việc không phải nắm chắc hơn nhiều sao?" Từ Mạn Trinh ngoài cười trong không cười chế nhạo nói, "Cố tiểu thư xinh đẹp trẻ tuổi, sống chung với nhau lâu như vậy, nuôi thú cưng cũng nên có cảm tình, cô thật không động lòng chút nào sao? Mấy thứ như mặt mũi thể diện lúc cần buông thì nên buông, người ấy mà, đừng tự làm khó bản thân."
Thẩm Ngọc Điệp tâm cao khí ngạo, nếu thật sự không muốn, không ai có thể ép cô ta, cô ta tiếp cận Cố Hiểu Mộng dĩ nhiên là có mục đích khác, chỉ sợ cũng có liên quan với tổ chức sau lưng cô ta.

Đáng thương Cố thiên kim kia, từ đầu đến cuối đều bị người lợi dụng.

Từ Mạn Trinh bỗng có chút thương hại Cố Hiểu Mộng.

"Tôi không có hứng thú với nữ nhân." Lý Ninh Ngọc ẩn nhẫn hít sâu một hơi, đem sự bất đắc dĩ của nhân vật Thẩm Ngọc Điệp diễn một cách tinh tế, "Không sao cả, chờ Lý Sĩ Quần chết là tôi có thể giải thoát rồi."
"Thẩm sở trưởng nói lời này, cứ như thể biết được hắn sẽ lập tức phải chết vậy." Từ Mạn Trinh ý vị sâu xa nói.

"Chỉ là nói nói vậy thôi." Lý Ninh Ngọc nhìn về phía trước, sâu kín nói, "Lái xe."
Từ Mạn Trinh cười một tiếng, khởi động xe chạy vọt đi.

Thẩm Ngọc Điệp thần bí như vậy, quả thực làm người đoán không ra, Từ Mạn Trinh thầm nghĩ, xem ra trở về mình phải cẩn thận suy nghĩ một phen.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK