Mục lục
Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tiêu cũng không nói cái gì, cúi đầu mắt nhìn Phong Tâm Mộng: "Tâm Mộng, về sau tùy thời cháu có thể đến nơi này chơi với chúng tôi. Không quan hệ, theo ba ba cháu trở về đợi một đoạn thời gian đi."
Phong Tâm Mộng ủy khuất khóc, một tay vòng ra sau gáy, ôm lấy Miêu Miêu: "Ô ô ô, Miêu Miêu, em không muốn xa cách anh. Mộng Mộng không có bạn, Miêu Miêu không muốn, không muốn Mộng Mộng."
Mộ Miêu Miêu vỗ vỗ lưng Phong Tâm Mộng: "Mộng Mộng, coi như em trở về chúng ta vẫn là bạn, mẹ anh nói đúng, tùy thời em đều có thể tới tìm chúng tôi chơi."
"Thế nhưng mà, thế nhưng mà em cũng rất không nỡ xa Miêu Miêu. Sau khi trở về nước Pháp, em cũng không có bạn, cũng không có người chơi với em." từ nhỏ Phong Tâm Mộng sinh trưởng ở gia tộc lớn, bên người ngoại trừ người hầu, không còn có những đứa trẻ khác, Miêu Miêu cũng là bạn duy nhất của cô bé.
Phong Nghị Trì nói: "Không bằng như vậy, Miêu Miêu cũng đi theo chú cùng tới nước Pháp chơi đùa đi, thuận tiện bồi Tâm Mộng. Tiêu Tiêu, cô cảm thấy thế nào, dù sao cô cũng thay tôi chăm sóc Tâm Mộng lâu như vậy, cũng nên để cho tôi báo đáp một lần đi."
"Ách, cái này... Quá phiền toái cho anh rồi."
"Sao lại thế. Cái này không phải đều giống nhau sao."
Lấy ra hấp dẫn sau cùng mang Miêu Miêu cùng đi nước Pháp, Phong Tâm Mộng mới bằng lòng thỏa hiệp, đáp ứng đi theo ba ba về nước Pháp đợi một khoản thời gian.
Trước khi đi, Phong Nghị Trì vẫn không quên đơn độc tìm Tiêu Tiêu hàn huyên vài câu.
"Đúng rồi, Tiêu Tiêu, lần tranh tài này tôi đã xem, cô không cần phải để ý ước định trước đó tôi nói nhất định phải cầm tới đẳng cấp B, thực lực của cô, đã chứng minh cho tôi xem rồi." Phong Nghị Trì nói đơn giản.
Trong lòng Tiêu Tiêu vẫn là có mấy phần bất an: "Thật xin lỗi, Phong tiên sinh, tôi không có tuân thủ ước định, đẳng cấp B, tôi không có lấy đến..."
"Tôi đã không thèm để ý cái này, cho nên đừng có nhớ lại chuyện Đẳng cấp B. Đúng rồi, không phải cô vẫn muốn biết người liên quan tới tập kích Phong gia chúng tôi là ai chăng? Không bằng lúc này cô cũng đi với tôi tới nước Pháp, chúng ta chậm rãi đàm phán."
Có thể truy xét hung thủ, đương nhiên Mộ Tiêu Tiêu nguyện ý một trăm vạn lần, liền hận không thể lập tức đi theo Phong Nghị Trì qua nước Pháp, sau đó ngồi xuống, nói chuyện này thật tốt, chính lúc phải đáp ứng, nhớ tới một chuyện khác, hơn một tháng trước, từng có ước định cùng Bạch Nguyệt, muốn lấy một bình máu Lang Vương Kim Vực. Bởi vì chuyện tranh tài trì hoãn hơn một tháng, bây giờ thời gian còn lại cũng không nhiều, chỉ có hơn một tháng. Chuyện hung thủ, sớm hay muộn đều có thể nói, ước định cùng Bạch Nguyệt cũng không thể nuốt lời, phải biết Bạch Nguyệt đã cho cô thời cơ một lần trị liệu miễn phí, chữa cho Phong Tâm Mộng tốt rồi.
"Phong tiên sinh, tôi nghĩ tôi còn có một số việc khác ở Trung Quốc chưa có xử lý xong, sau khi tôi xử lý xong những chuyện này, sẽ đến tìm anh."
"Được, thời gian cô tự mình an bài đi, sau lại xong việc đến nước Pháp tìm tôi."
"Ừm."
"Đúng rồi, cô có thể không cần gọi tôi cái gì tiên sinh, gọi thẳng tên tôi là được. Cô đã là người mà Phong Nghị Trì tôi nhận định là bạn."
"Được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK