Mục lục
Hình Danh Sư Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Vị chỉ vào một nam tử hơn 30 tuổi bên cạnh, nhìn có vẻ yếu đuối, bệnh tật giống như sắp chết nói với Mạnh Thiên Sở:

- Vị này là hồng lư tự thiếu khanh Tư Mã Nho, cũng là một thanh niên tài tuấn, phong lưu phóng khoáng. Nghe ta nói trên có thiên đường dưới có Tô Hàng, liền cùng ta đi xem, coi như du sơn ngoạn thủy.

Mạnh Thiên Sở thấy Từ Vị vẻ mặt cung kính, trong nội tâm cũng hiểu vài phần. Đường đường chính tam phẩm chỉ huy sứ lại có vẻ cung kính với một tòng ngũ phẩm thiếu khanh (làm phó thì thêm chữ tòng trưởng thì là chính). không thể nghi ngờ đó là để lộ ra cho mình một cái tin tức người này không thể khinh thường.

Mạnh Thiên Sở tự nhiên là biết, đừng nhìn chỉ là một cái nho nhỏ tòng Ngũ phẩm, nhưng lại là một cái công việc béo bở, hoàng gia triều hội, tiếp đón tân khách, nghi lễ sự tình đều do bọn hắn quản. Hơn nữa phàm là quốc gia đại điển như tế tự, yến hội, sắc phong, truyền chế.... cùng với bên ngoài triều kiến như phiên bang triều cống, tiếp đón sứ thần.v.v. Tương đương với quản gia quản việc vặt, nhưng những việc vặt vãnh này lại không thể xem thường.

Mạnh Thiên Sở nhanh chóng hướng về Tư Mã Nho chắp tay chào hỏi. Tư Mã Nho vậy mà lại nhẹ nhàng đứng dậy đáp lễ, làm cho Mạnh Thiên Sở trong nội tâm giật mình một cái, nghĩ rằng đại khái là cho Từ Vị mặt mũi. Dù sao người ta cũng là cẩm y vệ chỉ huy sứ cái này thể diện vẫn là muốn cho đấy.

Sau khi nhận thức lẫn nhau mọi người liền ngồi xuống, Giản kỳ nói:

- Lần trước không thể cùng tiên sinh uống vài chén, hôm nay thật không thể bỏ qua. Chúng ta nhất định phải hảo hảo uống.

Mạnh Thiên Sở vội vàng chắp tay nói cảm ơn. Bình thường sợ nhất phải cùng đạt quan hiển quý kết giao, Kha Càn còn quen thuộc chút ít. Nhưng trước mắt có ai không phải quan trên, người ta nói cái gì ngươi ngươi phải làm cái đó, từ chối là không có khả năng. Kỳ thật gần đây một mực vất vả, cũng không có được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa truyền cho Tả Giai Âm 600cc máu cơ thể đã có chút hư nhược. Hắn bây giờ có chút hối hận chính mình đã tùy tiện đến đây rồi.

Một bên Thái Chiêu bảo quản gia để cho những tỳ nữ khiêu vũ và gảy đàn kia tất cả lui ra. Mọi người đều đã xem xong. Hôm nay dường như ai cũng không có bao nhiêu hứng thú, gần như các lão gia muốn an tâm uống rượu.

Mạnh Thiên Sở tranh thủ thời gian nói mình đến chậm tự phạt ba chén. mọi người thấy thế đều nhao nhao cùng Mạnh Thiên Sở nâng chén. Chỉ chốc lát sau Mạnh Thiên Sở đã hơi say rượu rồi.

Từ Vị thấy Mạnh Thiên Sở hôm nay uống rượu không giống thường ngày. tửu lượng có chút yếu kém. Mọi người đều cùng Mạnh Thiên Sở ngươi một ly ta một ly. Từ Vị liền đi đến bên người Mạnh Thiên Sở trông thấy mọi người còn hảo hứng bừng bừng, liền vừa cười vừa nói:

- Tất cả các ngươi chỉ cùng tiểu đệ của ta uống cũng không để cho ta một cái cơ hội cùng tiểu đệ tự ôn chuyện cũ. Ta nhìn thời gian cũng không còn sớm, Giản đại nhân người xem hay là bây giờ giải tán trước, ngày mai Từ mỗ mời khách tại Tụ Hiền lâu, đến lúc đó chúng ta mới hảo hảo mà uống. Các ngươi nghĩ như thế nào?

Giản kỳ thấy Từ Vị đã có ý tứ giải tán, hơn nữa xác thực đã quá canh hai gần đến canh ba rồi. đem so tuổi tác ngoại trừ Thái Chiêu thì chính mình là lớn nhất, nếu không phải vì Từ Vị cùng Tư Mã Nho, mình cũng không ở chỗ này liều mình cùng quân tử. Vì vậy vừa vặn biết thời thế nói Từ đại nhân cùng Tư Mã đại nhân đi đường mệt nhọc nghỉ ngơi sớm chút cũng tốt.

Mạnh Thiên Sở tuy nói có chút say nhưng cũng không làm mất mặt trước mọi người, vì vậy liền đứng dậy cùng mọi người từng người cáo biệt, mọi người cười nói đi đến cửa ra vào nha môn. Sài mãnh thấy Mạnh Thiên Sở bước đi có chút bất ổn vốn định đến đỡ, nhưng thấy Mạnh Thiên Sở cười nhìn nhìn chính mình liền hiểu được chỉ cẩn thận đi theo.

Quản gia sai người đem xe ngựa Giản đại nhân chạy đến, tùy tùng của Giản đại nhân cùng Thái Chiêu liền đỡ Giản đại nhân lên xe. Sau khi lên xe, Giản đại nhân liền nhô đầu ra chắp tay nói:

- Từ đại nhân Giản Kỳ vô lễ không thì ngài cùng Tư Mã đại nhân chịu thiệt một đêm đến nhà ta ở như thế nào?

Từ Vị liền nói:

- Giản đại nhân không cần phải khách khí, ta cùng tiểu đệ đi nhà hắn ở, về phần Tư Mã đại nhân Từ mỗ tự nhiên sẽ an bài thỏa đáng, ngài cứ đi trước một bước.

Giản kỳ cũng không khách khí cùng Từ Vị và Tư Mã Nho chắp tay tạm biệt.

Thái Chiêu đứng ở một bên cẩn thận nói ra: " nếu không..."

Từ Vị khoát khoát tay nói:

- Không cần, ta cùng Tư Mã huynh đều đến nhà tiểu ở. Tư Mã huynh nghĩ như thế nào?

Tư Mã Nho gật gật đầu. Mạnh Thiên Sở thật không ngờ Từ Vị không những đến nhà mình ở, còn mang theo cả Tư Mã Nho. Giờ này người trong nhà đại khái cũng đã nghỉ ngơi. Hắn quay người nhìn Sài Mãnh ra hiệu ý bảo y về trước thông báo một tiếng, dù sao khoảng cách cũng gần. Sài mãnh hiểu ý tranh thủ thời gian đi trước

Thái Chiêu thấy Từ Vị cùng Tư Mã Nho đã quyết định đi đến nhà Mạnh Thiên Sở, cũng không dám kiên trì đành phải đem ba người bọn họ đưa ra cửa. Sau khi đi mấy bước Từ Vị liền để cho Thái Chiêu trở về. Thái Chiêu cũng không dám lên tiếng, đành phải khúm núm cúi đầu khom lưng, thấy bọn họ đã đi xa lúc này mới thở ra một hơi, thể xác và tinh thần mệt mỏi xoay người quay trở về nhà.

Mạnh Thiên Sở bị gió lạnh thổi qua, cảm thấy thanh tỉnh rất nhiều. Thấy Từ Vị cùng Tư Mã Nho ngượi lại đều không giống mình. Xem ra thực không hổ là người lăn lộn trên trốn quan trường, tửu lượng đều giỏi.

Chỉ nghe Tư Mã Nho nói:

-cái tay Giản Kỳ thật đúng là càng ngày càng không đem người để vào mắt rồi, nói là mời khách từ phương xa đến dùng cơm, vậy mà đem ta và ngươi hai người đưa tới trong nhà một tên quan huyện nho nhỏ ăn một bữa cơm coi như là đã xong. Ta thì cũng thôi đi, hắn rõ ràng cũng không đem ngươi cái này cẩm y vệ chỉ huy sứ để vào mắt, thật sự là...

Từ Vị ha ha cười hai tiếng, nghe không ra có ý tứ gì, chỉ nói:

- Người ta là đường đường là trạng nguyên, cháu gái ruột lại là phi tử trong cung, hơn nữa gần đây còn rất là được sủng ái, nghe nói nữ tử kia thập phần cao minh, ba năm liền từ hiền phi nhảy tới huệ, nhảy liền ba cấp thật sự rất là lợi hại, ngay cả hoàng hậu hiền lương thục đức mà cũng muốn nhường nàng ba phần.

Mạnh Thiên Sở nghe thấy vậy chính mình đối với sự tình trong cung là một mực không biết, cho nên cũng không nói xen vào.

Tư Mã Nho khẽ gắt một tiếng:

- Ta là biết rõ thánh thượng, trước đây người rất sủng ái Trần hoàng hậu. Mặc dù nàng không nên cùng hoàng thượng ghen tuông, nhưng kết quả thì như thế nào đây? Kết cục đại khái cũng là chủ tử hậu cung thảm nhất trong các triều đại. Trần hoàng hậu sau khi chết Thánh thượng không những không thương cảm nàng mà tang sự cũng cực kỳ đơn giản. Thời điểm ra đến cửa cung cũng như cung tần đi ra theo cửa bên trái, lễ thần thông báo để tang ba năm. Nhưng thánh thượng nghe xong thì sao? Còn không phải đem Trần hoàng hậu qua loa mai táng, một tháng sau liền đem Trang phi kế vị, hiện tại trở thành hoàng hậu sao.

Mạnh Thiên Sở một bên nhìn xem cũng hiểu bởi vì cái gọi là say rượu lời nói thật. Vi này Tư Mã Nho lá gan cũng thật là lớn. Cũng dám mắng chửi đương kim hoàng thượng, tuy nhiên lúc trước đã nghe Tả Giai Âm nói qua một chút chuyện hoang đường của hoàng thượng, nhưng dù sao hai người cũng là phu thê với nhau lời nói nhỏ nhẹ, Tư Mã Nho ngược lại rất liều lĩnh, cảm giác không giống như đang nói đương kim thánh thượng, mà giống như trách móc một đứa con nít không nên thân.

Từ Vị cảm thán nói:

- Ôi, được rồi, ai bảo hiện tại nàng được sủng ái. Có câu nói rất hay, chính là một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Không nói nữa, chúng ta nói chuyện liền đem hiền đệ ta lạnh nhạt. Ngươi phải biết rằng hiền đệ ta cũng không phải người thường.

Tư Mã Nho ha ha cười hai tiếng, Mạnh Thiên Sở lúc này mới phát hiện người nam nhân này cười rộ lên, thanh âm rõ ràng cùng sắc mặt khác nhau một trời một vực. Thanh âm vô cùng mạnh mẽ

Tư Mã Nho nói:

- Ta sao lại không biết nhỉ? Từ đại nhân nghĩ Tư Mã ta quả thực chỉ là một người hàng ngày đợi trong cung lật xem hoàng lịch hay sao?

Mạnh Thiên Sở thấy Từ Vị cùng Tư Mã Nho hai người một bộ dáng ngầm hiểu lẫn nhau. Chẳng lẽ bọn hắn quả thực cái gì cũng biết rồi sao? Bản thân cũng làm bộ say, ngã trái ngã phải đi theo sát.

Đang nghĩ ngợi, ba người đã đến cửa nhà. Tư Mã Nho nhìn nhìn hai con sư tử bằng đá trước cửa, dùng tay vỗ vỗ bên trái một, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Mạnh phủ. Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch mép một chút, không biết là có ý tứ gì.

lúc này từ trong cửa đi ra một vị nữa tử. mặc dù ánh trăng dần dần chiếu rõ nhưng bời vì từ phía trong đi ra nên nhìn cũng không rõ khuôn mặt. Tư Mã Nho thấy Từ Vị đi lên phía trước chắp tay gọi một tiếng đại phu nhân, xem ra đây là vợ chính thức của Mạnh Thiên Sở. Tư Mã Nho dừng lại bên người Mạnh Thiên Sở, giả vờ đỡ Mạnh Thiên Sở cũng không tiến lên trước.

Chỉ thấy vị kia nữ tử trước tiên đối với Từ Vị thi lễ vạn phúc, sau đó nhẹ nhàng nói:

-Thật sự thất lễ nếu như biết Từ đại nhân đến, chúng ta dù thế nào cũng phải tiếp đón chu đáo.

Từ Vị đem Tư Mã Nho kéo đến giới thiệu:

-Đây là đại phu nhân của hiền đệ ta, là con gái hộ bộ viên ngoại Hạ Hồng. Hạ Phượng Nghi.

Tư Mã Nho lúc này mới cầm lấy đèn lồng cùng với ánh trăng đem vị nữ tử này nhìn rõ ràng, vừa nhìn quả thật đúng là một đại mỹ nhân. Tư Mã Nho chăm chú nhìn, vội vàng chắp tay thi lễ ngoài miệng cung kính nói một tiếng đại phu nhân, trong nội tâm thầm nghĩ cái tên Mạnh Thiên Sở này thật sự là có phúc khí. Một cái sư gia nho nhỏ lại tìm được một vị giống như tiên nữ làm phu nhân, thật là làm cho người ta không ngừng hâm mộ.

Từ Vị lại nói:

- Đại phu nhân vị này chính là kinh thành hồng lư tự thiếu khanh Tư Mã Nho, là bằng hữu của ta.

Hạ Phượng Nghi từ nhỏ theo quản gia lớn lên, tự nhiên biết chức vị người này. Vì vậy tự nhiên cười nói sau đó hạ thấp người hành lễ. Tư Mã Nho bị Hạ Phượng Nghi cái này lễ độ nhìn xem có chút thất thần. Từ Vị lặng lẽ đẩy vào lưng của hắn, hắn mới tỉnh lại khuôn mặt trắng bợt có chút ửng đỏ. Nhưng tiếc rằng trời tối quá không ai có thể trông thấy, chỉ có chính hắn cảm giác có chút nóng mặt.

Mạnh Thiên Sở nhìn vảo trong mắt, hắn biết rõ rất nhiều người nhìn thấy bốn vị phu nhân của mình đều có chút thất thố, cũng may chỉ là không tự chủ. Xem ra Tư Mã Nho này cũng là như thế, một mức sống ở hoàng cung mỹ nhân nào chưa từng gặp qua, chỉ có điều thật không ngờ Mạnh Thiên Sở ở bên trong còn ẩn dấu như vậy đại mỹ nhân cho nên mới thất thố. Không kỳ quái, không kỳ quái ah!

Sài Mãnh đi ra cửa đỡ Mạnh Thiên Sở mấy người cười nói đi vào cửa. xa xa truyền đến tiếng người tuần đêm điểm canh:

-thời tiết hanh khô cẩn thận củi lửa...

Tả Giai Âm trong lúc mơ màng cảm giác có người sờ soạng lên mặt mình nàng mở mắt xem xét, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc liền nở nụ cười.

- Thiên Sở, sao chàng lại đến đây?

Mạnh Thiên Sở ngồi ở bên cạnh Tả Giai Âm nhẹ nhàng mà cầm lấy tay nàng, nhìn thấy Tả Giai Âm vẫn như cũ sắc mặt tái nhợt, cảm thấy đau lòng liền vuốt mặt của nàng.

- Đêm qua vốn muốn tới thăm nàng, nhưng Từ Vị đến ta sợ đánh thức nàng và nhi tử nên cũng không đến. bây giờ nàng cảm thấy khá hơn chút nào không?

Tả Giai Âm gật gật đầu nói:

- Thiên Sở sắc mặt của chàng không tốt, thiếp biết rõ chàng vì cứu ta nên mất nhiều máu. Nhị phu nhân cũng thế, Nàng hiện tại đang có mang như vậy chịu sao nổi?

- Đừng lo lắng những thứ này, nàng dưỡng bệnh tốt là được. Đúng rồi Từ Vị nói chút nữa muốn tới thăm nàng, Phượng Nghi nói nàng còn ở trong tháng không thể xuống giường, nằm như vậy có chút thất lễ nen dứt khoát cự tuyệt.

-Đợi thiếp khá hơn chút đi hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi. CẨn nhi hiện giờ sao rồi?

-Vú nuôi mới cho bú sữa lại ngủ thiếp đi rồi. Ta nghe vú nuôi nói hài tử trước một tuổi đều là ngủ như vậy lớn lên sao?

Tả Giai Âm nở nụ cười:

-Thiếp làm sao biết được?.

Mạnh Thiên Sở cũng cười.

-Thiếp thật nhớ con, từ khi sinh ra thiếp một mực chưa từng cùng hài tử ngủ cùng,đều là vú nuôi mang theo. Thiếp lo lắng chờ khi thiếp khá lên rồi nó cùng thiếp đều không gần gũi.

Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm khi nói ra lời này con mắt đều ẩm ướt, tranh thủ thời gian dỗ nàng:

- Làm sao lại như vậy? chờ nàng hết tháng hãy để cho Cẩn nhi và nàng ngủ chung một chỗ. Vú nuôi hàng ngày đến cho bú là được. Chỉ là nàng bây giờ thân thể còn quá suy yếu không thể vất vả đấy, biết không?

Tả Giai Âm nghe lời gật gật đầu.

Ngoài cửa chợt có người dí dỏm nói:

-Ta vào được a..! cặp vợ chồng son các ngươi nói chuyện xong chưa?

Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở cùng nói:

-Tuyết Nhi

Chỉ thấy Tuyết nhi ăn mặc một bộ quấn áo trắng, giống như một đóa hoa bách hợp thướt tha đi đến.

Mạnh Thiên Sở tranh thủ thời gian đứng dậy. Tuyết nhi đối với Mạnh Thiên Sở tươi cười nói câu vạn phúc,sau đó đi đến trước giường. mới vừa rồi còn mỉm cười nhìn thấy Tả Giai Âm bộ dạng lại khó chịu. thoáng cái bổ nhào vào trong ngực Tả Giai Âm. Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm lông mày nhíu một cái liền vội vàng vỗ vỗ bả vai Tuyết nhi. Tuyết nhi ngồi dậy thấy Mạnh Thiên Sở chỉ chỉ vào bụng Tả Giai Âm, mặt liền đỏ lên, lau lau khóe mắt sau đó vội vàng xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK