Ông trời hỡi, thì ra là nha môn đánh kẻng báo thức! Sao lại giống như quân đội vậy trời, thức dậy mà cũng phải có thời điểm chính xác nữa. Không còn cách nào khác, hắn đành phải ngồi dậy, ngồi trên giường ngáp một cái thật dài, uốn éo vươn vai, khiến cho Phi Yến cười khanh khách.
Phi Yến lấy y bào của Mạnh Thiên Sở, phục thị cho hắn mặc y phục, rồi lấy nước cho hắn rửa ráy, lại bắt hắn ngồi trước bàn trang điểm, giúp hắn chải đầu. Mạnh Thiên Sở nhìn vào kính đồng, ngắm thân hình tha thước của Phi Yến, đôi tay trắng muốt thoăn thoắt giúp hắn chải tóc, thầm nghĩ cô ả Phi Yến này mặt mũi tuy không bằng Hạ Phượng Nghi, nhưng mà thân hình thì chẳng kém cạnh gì. Nghĩ đến Hạ Phượng Nghi, hắn buột miệng hỏi: "Thiếu phu nhân sâu lười của em dậy chưa?"
"Đã dậy từ sớm rồi, thiếu phu nhân không phải là sâu lười, người không bao giờ ngủ nướng trên giường hết."
"Vậy nàng ấy đi đâu rồi? Đi bắt sâu rồi hả?"
"Bắt sâu?" Phi Yến không hiểu.
"Không phải nói là chim dậy sớm mới có sâu ăn hay sao? Khà khà khà."
Phi Yến cười khanh khách: "Được nha, thiếu gia dám nói thiếu phu nhân là chim nha, lát nữa em sẽ mét thiếu phu nhân cho coi!"
"Ai nói ta là chim đó?" Tiếng nói của Hạ Phượng Nghi từ ngoài màn cửa truyền vào, tiếp đó rèm được vén lên, nàng bước vào, người mặc một chiếc áo trắng hồng, sơ trang thanh nhã, mái tóc vén một bên, hai hàng chân mày cong vút, đối mắt thì sáng như hai giọt sương, chiếc cổ và gò má trắng mịn giống như ngọc dát vậy, lại thêm vòng eo cực nhỏ, bước theo bộ lăng ba, thật là như làn mây nhẹ lượn tới vậy. Phi Yến mắt to đã có thể coi là thập phần xinh đẹp rồi, thế mà đứng gần Hạ Phượng Nghi lập tức ảm đảm thất sắc ngay.
Người ta thường có câu: Không được đánh giá nữ nhân dưới đèn, mà nên xem mắt vào buổi sáng sớm. Vào sáng sớm, nữ tử mới có dáng vẻ và phong thái tự nhiên của nữ nhân nhất. Trên đường đi phong trần gió bụi, Hạ Phượng Nghi không hề để ý điểm trang, nhưng mà tấm lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có, huống chi là nữ tử tuyệt xinh thì lại càng chăm chút cái đẹp trời cho của mình hơn. Hôm qua sau khi an bày mọi việc, Mạnh Thiên Sở đi tửu lâu dự yến, Phi Yến đã nấu nước để Hạ Phượng Nghi tắm cho thật sạch, sáng nay sau khi thức dậy, đã đặc biệt trang điểm một chút. Nàng vốn thiên sinh lệ chất, thêm chút điểm trang lập tức sắc nước hương trời, khiến cho Mạnh Thiên Sở nhìn đực cả mặt ra.
Hạ Phượng Nghi thật ra không phải trang điểm vì Mạnh Thiên Sở, mà chỉ là hành vi tự nhiên của một nữ nhân mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy hắn nghệch mặt ra nhìn mình một cách si mê như thế, trong lòng nàng có mấy phần tự hào, cười cười, nhưng làm mặt giận hỏi: "Nhìn cái gì? Không nhận ra à?"
"Chà chà! Thật đúng là không nhận ra rồi, ta phát giác nương tử của ta mỗi ngày mỗi biến, càng biến càng dễ nhìn! Nhưng mà, nếu mà đẹp quá, coi chừng vương mẫu nương nương ở trên trời bắt nàng lên trên đó luôn đó."
Hạ Phượng Nghi kỳ quái hỏi: "Vương mẫu nương nương bắt ta làm cái gì?"
"Nàng đẹp như vậy, bà ta già cả mắt mời, cho rằng đó là thất tiên nữ tự tiện trốn xuống trần gian đó mà!"
"Hi hi hi!" Phi Yến ở bên che miệng cười.
Hạ Phượng Nghi cáu: "Mồm mép lém lỉnh không đàng hoàng! Tri huyện đại lão gia đến rồi, đang ở ngoài chờ huynh kia kìa!"
Phi Yến đã giúp Mạnh Thiên Sở chải đầu xong, nghe thế vội vã đội mũ lên đầu cho kỹ. Xong xuôi, hắn nhanh chân bước ra phòng khách, thấy Thái Chiêu Thái tri huyện đang ngồi ở phòng khách uống trà. Y thấy Mạnh Thiên Sở bước ra, vội đứng dậy chấp tay: "Mạnh tiên sinh dậy sớm a! Tối qua ngủ có ngon không?"
"Rất ngon! Đa tạ ông chủ đã quan tâm!" Mạnh Thiên Sở vội chấp tay trả lễ, rồi ngồi xuống ghế chủ tọa ở bên, Phi Yến cũng vội rót cho hắn một chung trà.
Hai người hàn huyên mấy câu, chợt nghe bên ngoài có hai tiếng kẻng vang lên, Thái Chiêu đứng dậy chấp tay nói: "Hôm nay là ngày dâng cáo trạng, cộng thêm những án còn lưu lại những ngày trước đó, chắc là tiên sinh sẽ bận rộn rồi. Sau này chuyện liên quan đến hình dành toàn là nhờ tiên sinh hết. Vãn sinh cáo từ, bây giờ về chuẩn bị ra công đường đây." T
Mạnh Thiên Sở cũng khách khí mấy câu, đưa Thái Chiêu ra khỏi cổng vườn.
Cúi đầu trở về phòng, Phi Yến thấy hắn như đang suy nghĩ điều gì đó, liền hỏi: "Thiếu gia, nghĩ gì đó?"
"Thái tri huyết lát nữa ra công đường, sao lại không gọi ta ra cùng, chẳng hiểu là ý gì đây? Ta không phải là hình danh sư gia sao? Ta không nghe thẩm án, sao có thể giúp ông ta xử lý những án hình danh được a?"
Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh phì cười: "Nghề hình danh không phải chỉ là phá án mà thôi, còn có rất nhiều án không cần phải phá, chỉ cần huynh ở trong phán xét, hiện giờ đang gặp phải vấn đề rồi phải không?"
Mặt Mạnh Thiên Sở hơi đỏ hồng, đúng a, quyển "Đại Minh luật" này là con quái tạp loạn, chủ yếu viết bằng chữ thật thế, rất ít khi liên quan đến phương diện quy định hay trình tự thực hiện gì. Thời cổ đại cũng không có cái gọi lại trình tự hành chánh hay có cơ quan công chánh gì để đảm nhiệm đề ra những quy định cụ thể, cho nên đối với những án dân sự thường phải dùng thủ đoạn hình sự để xử lý. Cho nên, nếu Mạnh Thiên Sở chỉ đọc có Đại Minh luật không thì không được, chỉ có trình tự thẩm án đơn thuần mà cũng không hiểu biết gì.
Nếu như Hạ Phượng Nghi đã cười trêu hắn, xem ra nàng phải biết. Mao lão nhân gia (tức Mao Trạch Đông. ND) nói rất phải: "khiếm tốn khiến người tiến bộ." Mạnh Thiên Sở khom người làm lễ: "Nương tử! Thỉnh chỉ điểm cho vi phu một vài điểm, cảm kích bất tận."
Hạ Phượng Nhi hỏi: "Huynh hỏi ta à? Vậy thì hỏi đường người mù, mượn lược thầy tu rồi. Ta đối với hình danh một khiếu không thông, nhưng mà ta biết, chức sư gia đều là do quan lão gia tự mời tự trả tiền, do đó thường không làm việc công khai ở đại đường hay ở thiêm áp phòng, do đó Thái tri huyện ra công đường không gọi huynh đi cùng."
"Vậy... vậy ta làm việc ở chỗ nào?"
"Ở nhà trong nội nha a, chờ một chút Thái tri huyện thối đường, sẽ mang cáo trang đưa về cho huynh để huynh xử lí."
"Xử lí? Xử lí thế nào?"
Hạ Phượng Nghi đáp: "Cái đó... ta làm sao mà biết được."
Mạnh Thiên Sở quay sang nhìn Phi Yến, Phi Yến cũng lắc đầu tỏ vẻ thực sự áy náy.
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới thở dài, bấy giờ mới phát giác bản thân chỉ đọc có mỗi Đại Minh luật thì không xong, vì đối với trình tự xử lý án kiện ở thời cổ đại cũng như cách thức công văn căn bản chẳng biết gì, nếu chân chánh xử lý những án kiệt thật tế như thế này, thì không biết làm thế nào cho phải. Nếu sớm biết như thế, trên đường nên tìm một người biết nghề thỉnh giáo qua. Ài... đều trách cho hắn quá khinh địch, cho rằng chỉ cần xem một bộ Đại Minh luật là cái gì cũng biết hết.
Những bây giờ phải làm sao đây? Mạnh Thiên Sở gấp di chuyển loạn trong phòng khách như con nhặng xanh, chờ một chút Thái tri huyện mang từng chồng hồ sơ án kiện đến giao cho hắn, hắn dù sao cũng không thể nói rằng: "Lão gia, ta chỉ biết phá án, còn những cáo trạng này ông để cho người khác xử lí đi thôi" a, nếu như thế thì hắn quả thật là mất mặt lớn rồi!
Hạ Phượng Nghi thấy dáng vẻ sốt ruột nóng bức của hắn như vậy, đề nghị: "Hay là huynh tìm một người len lén hỏi xem sao?"
Mạnh Thiên Sở đứng phắt lại, trước mắt chỉ còn biện pháp đó mà thôi: "Hỏi ai bây giờ?"