Chiếc mini màu xanh sẫm lăn bánh lên đường, cuối cùng dừng lại ở nơi mà ban nãy đã vội vã rời đi.
Liễu Chi Nhàn đã về nhưng quay lại khiến bảo vệ khác ngạc nhiên, song vì tính chuyên nghiệp nên không hỏi nhiều mà cho cô qua.
Căn phòng ở gần cầu thang lúc này đang mở cửa, Khang Chiêu đã thay bộ đồng phục chơi bóng, mặc quần dài, tay xỏ qua ống tay áo thun tròng vào người.
Nhìn thấy người đứng trước cửa, động tác của anh chợt dừng rồi nhanh chóng mặc áo vào, cơ bụng và cơ hai đầu linh hoạt giãn ra.
“Có chuyện gì à?”
Đại Chí đi ngang qua từ sau lưng Liễu Chi Nhàn, liếc vội rồi nói: “Anh Tiểu Chiêu, em xuống trước đây.”
Khang Chiêu nói: “Tôi tới liền đây.”
Anh đi ra cửa mặc giày tác chiến, dùng ánh mắt nhắc nhở Liễu Chi Nhàn.
Liễu Chi Nhàn đột nhiên lên tiếng, “Hoa hồng là do con trai anh ăn sạch, không liên quan đến tôi.”
Nói rồi, cô ném mèo lên người anh —— đúng là cô ẵm nó trong ngực, thậm chí còn không mang theo túi mèo —— sau đó lấy một chiếc túi từ trong túi xách ra.
Túi ni lông chứa mấy bông hồng mà quá nửa đã héo úa, lác đác một vài cánh hoa cùng vài ba chiếc lá đã hỏng.
Có lẽ gọi nó là túi tang vật thì thích hợp hơn, bên trong cất giữ chứng cứ phạm tội của Khang Tiểu Chiêu vì đã phá hỏng tình cảm của bố mẹ nó.
Mèo ngoác miệng kêu “ngao”, coi sống lưng Khang Chiêu là tấm ván, vui vẻ nhảy xuống đất, đi loanh quanh khắp cái nơi đã từng là địa bàn.
Liễu Chi Nhàn cũng chẳng chờ anh đáp, ngoảnh đầu dứt khoát rời đi hệt như lúc tới.
Cửa xe khép lại, ngăn cản tiếng ồn vốn không quá lớn ở bên ngoài. Yên ắng như biến thành sự chèn ép trống rỗng, Liễu Chi Nhàn gục xuống vô lăng, cảm thấy mệt nhoài.
Một chốc sau, bỗng ngoài cửa xe vang lên tiếng gõ cửa.
Nếu Liễu Chi Nhàn mà còn tức giận thì đã đạp chân ga bỏ đi rồi.
Nhưng lần nào cũng vậy, cứ gặp người này là cô luôn thỏa hiệp như không có nguyên tắc.
Cửa xe hạ xuống.
Khang Chiêu bỗng ôm lấy gáy cô, ghé đầu đến dán sát vào môi cô.
“Ngày mai chờ anh, anh đến tìm em.”
Liễu Chi Nhàn nên mắng anh, đánh anh mới phải, cái đồ lưu manh này, cái tên cáo già này.
Nhưng chẳng hiểu sao khi lời thốt lên lại là: “Ở đây có camera…”
Khang Chiêu cười nhạt, “Lát nữa anh xóa.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Xe cảnh sát lái ra ngoài cổng, Khang Chiêu để lại một câu “anh đi đã” rồi vội vã lên xe.
Liễu Chi Nhàn ngẩn ngơ lẫn hoang mang, thế là, cô có bạn trai rồi?
Điện thoại rung lên, là tin nhắn Khang Chiêu gửi đến.
Khang Chiêu gửi tin nhắn thoại: “Ban đêm lái xe nhớ chú ý an toàn, về đến nơi thì nhắn tin cho anh, nhớ ngủ sớm.”
Liễu Chi Nhàn nghe đi nghe lại mấy lần, cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời khẳng định cho câu hỏi vừa rồi, lòng vừa cảm thấy chân thật lại mơ hồ.
Chân thật là tâm ý của anh, mơ hồ là bởi người đàn ông này không ở bên lúc này.
Anh không ôm cô, không hôn cô, cũng không “yêu” cô.
Tình yêu không va chạm cũng mù mờ như linh hồn, chỉ có trong cõi tưởng tượng.
—— Sờ soạng vội vã vừa rồi hoàn toàn không phải hôn, chỉ tình cảm hơn so với lời chào hôn má một chút mà thôi.
Lại một đêm Liễu Chi Nhàn mất ngủ, cứ sợ đây chỉ là một giấc mơ, một khi ngủ sẽ rơi vào một giấc mộng khác.
***
Đến tối hôm sau Khang Chiêu mới xuất hiện, Grand Cherokee dừng trước cổng, anh ôm mèo đi vào nhà.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử vì sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ, người đàn ông trước mặt cô đây là một người bạn thân quen, nhưng lại là người yêu xa lạ.
Liễu Chi Nhàn không nhìn vào đôi mắt đó như trước, cầm cây gậy trêu mèo lên đùa nghịch trong vô thức, khiến mèo con phải đuổi theo.
“Đóng cửa lại.”
Giọng nửa tức giận, nửa hờn dỗi.
Liễu Chi Nhàn né người ngồi xuống sô pha, sô pha gỗ không có cảm giác lún xuống, nhưng nhiệt độ mơ hồ ở sống lưng mách cô rằng Khang Chiêu ngồi ngay sau lưng cô, còn dựa rất sát.
Liễu Chi Nhàn bất chợt nghĩ: Liệu anh có đột ngột nâng cằm cô lên hôn không?
Một khi suy nghĩ mập mờ xuất hiện thì chẳng cách nào đè xuống, phụt lên như suối nước nóng.
Da gà da vịt nổi đầy tay cô.
“Lạnh lắm à?”
Lòng bàn tay ấm áp hạ xuống, trong lòng Liễu Chi Nhàn nổi da gà, tim đập thình thịch như sắp vỡ khoang ngực.
Cô vừa khao khát lại vừa căng thẳng, khao khát được gần gũi với anh, lại căng thẳng lo rằng biểu hiện không tốt, làm xấu cảm nghĩ.
Cô còn không dám làm nũng trước mặt anh.
“… Bình thường.”
Liễu Chi Nhàn cúi người ôm mèo, Khang Chiêu cũng không kéo cô lại, Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng thoát khỏi anh.
Khang Chiêu nói: “Sắp đi à?”
Trước đó có nhắn tin bảo là muốn ăn đêm.
Liễu Chi Nhàn đứng dậy, bảo anh chờ một lúc còn mình lên lầu trang điểm.
Khang Chiêu nhìn đồng hồ, hai mươi phút, tốc độ bình thường.
***
Vẫn là quán cá nướng lần trước, người cũng không đổi.
Hành lang chật hẹp, Liễu Chi Nhàn đi theo sau Khang Chiêu, vừa đi vừa nghĩ: Nụ hôn tối nay coi như xong, cô không muốn nụ hôn đầu có vị cá nướng đâu.
Trấn nhỏ chẳng so được với thành phố, phóng mắt nhìn thì hơn nửa là người quen, chẳng mấy khi bắt gặp cảnh đôi trai gái nắm tay ôm ấp ngoài đường, càng đừng nói đến chuyện hôn nhau.
Định nghĩa người yêu tựa như biến thành đôi vợ chồng già như Đại Chí và Viện Viện, không có hành động thân thiết trước mặt bạn bè mà chỉ như hai người bạn quen thuộc ở chung.
Liễu Chi Nhàn hơi tò mò không biết Khang Chiêu sẽ hôn cô vào lúc nào, trong tình cảnh ra sao.
Cô thất thần tới nỗi Khang Chiêu đã dừng bước mà cũng không phát hiện, Liễu Chi Nhàn đập vào lưng anh.
Khang Chiêu xoay người đỡ cô, “Có sao không?”
“…”
Đau thì không đau, nhưng mà…
Khang Chiêu mặc áo sơ mi đen, phấn cứ thế dính vào áo anh.
Lát về cô phải nhắc Hi San San không mua phấn trang điểm của hãng này nữa.
Liễu Chi Nhàn ngồi vào ghế trống, ngồi giữa Khang Mạn Ni và Khang Chiêu.
Gọi món xong, Khang Mạn Ni kéo tay Hùng Dật Châu, “Đi thôi, đi mua đồ uống.”
Viện Viện cũng kéo Đại Chí, “Tôi cũng cần mua kem đánh răng.”
Thế là cả chiếc bàn chỉ còn lại Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu.
“Thế giới hai người” đến một cách đột ngột lại càng như điềm báo tiết lộ gian tình.
Liễu Chi Nhàn chỉ ra sau lưng anh, “Mới nãy… Em làm phấn dính lên áo anh…”
Khang Chiêu nghiêng đầu nhưng không nhìn thấy, cười xòa bảo: “Anh cũng chẳng ngại để em dính thêm son môi đâu.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu lấy điện thoại ra nghịch, đây là động tác thường thấy của cô để che đi vẻ mất tự nhiên. Khang Chiêu vươn tay ra, nhanh nhẹn nắm lấy tay cô mà không để điện thoại rơi.
“Không được nghịch điện thoại.”
“…”
Có người ở bên thì điện thoại còn gì hấp dẫn, Liễu Chi Nhàn bèn đặt xuống bàn.
Khang Chiêu phủ lên tay cô, bấm vào ngón tay cô, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vờn lấy ngón út của cô.
Trên tay anh có vết chai nên khá thô ráp, nhưng bàn tay vẫn dày dặn ấm áp.
Hai người tay nắm tay.
Tình yêu có thêm hiện vật bằng chứng đã giúp phai mờ đi phần nào cái cảm giác mơ hồ ấy, trở thành thực tế cân bằng.
Nghĩ đến đây, Liễu Chi Nhàn không khỏi phì cười.
“Hửm?”
Âm cuối đầy ý tứ như choàng tỉnh khỏi cơn mơ.
Liễu Chi Nhàn nói: “Oreo.”
Khang Chiêu: “…”
Với cánh đàn ông thì Khang Chiêu không tính là đen, nước da màu lúa mạch khỏe khắn, chỉ là Liễu Chi Nhàn quá trắng, đặt cạnh nhau trông như thanh sô cô la gặp sữa bò.
Khang Chiêu xiết chặt tay mang ý trừng phạt, “Oreo có vị gì?”
Sắc mặt anh chẳng hề biến đổi, cô không rõ anh hỏi thật hay giả, ngạc nhiên hỏi lại: “… Anh chưa ăn bao giờ à?”
Khang Chiêu trở tay đặt dưới lòng bàn tay cô, ngón tay đan vào nhau rồi nâng tay cô lên, mu bàn tay dán lên môi anh.
“Vị hoa hồng.”
Đầu Liễu Chi Nhàn nổ ầm, quả thật ban nãy cô có bôi kem dưỡng mùi hoa hồng.
Ở cách đó không xa, Hùng Dật Châu xách đồ uống bỗng “phanh gấp”, hại Khang Mạn Ni suýt thì đập mặt vào cậu, cô nàng vung tay đánh một cái.
Hùng Dật Châu đột ngột ngoái đầu lại, khó hiểu kêu lên một câu không đầu không đuôi: “Tổ tiên!”
Khang Mạn Ni ngơ ngác.
Hùng Dật Châu mỉm cười, để lộ hai chiếc răng khểnh tinh nghịch, ra hiệu cô nhìn về đằng kia.
Khang Chiêu cúi đầu hôn lên mu bàn tay Liễu Chi Nhàn.
“Á!” Khang Mạn Ni hét ầm lên, đoạn nhón chân xoa lên cái đầu đinh của Hùng Dật Châu, “Cháu trai ngoan!”
Hùng Dật Châu: “… Bà mẹ nó, tôi đúng là tự chuốc khổ.”
Khang Mạn Ni: “Ha ha ha.”
Đi được mấy bước, Hùng Dật Châu lại dừng chân.
Có kinh nghiệm trước đó, Khang Mạn Ni hỏi “lại làm gì” với vẻ mừng hớn.
Hùng Dật Châu bảo: “Bà nói xem, sau này tôi vẫn phải gọi là anh Tiểu Chiêu hay là anh rể?”
Khang Mạn Ni nghĩ ngợi, “Ca này khó, sau này tôi phải gọi chị ấy là cô chủ Nhàn hay chị dâu đây?”
Cuối cùng, Khang Mạn Ni vỗ một phát, “Thế này đi, sau này quan sát thật kỹ vào, nếu hai người họ vui thì gọi anh rể chị dâu; còn nếu cãi nhau, không nhìn mặt nhau thì cứ gọi anh Tiểu Chiêu với cô chủ Nhàn là được.”
Hùng Dật Châu nhìn trời một lúc lâu mới tiêu hóa nổi, “Làm vậy có phải nịnh hót quá không?”
Khang Mạn Ni nói: “Hót gì mà hót, ông không phải chim, ông là chó cảnh sát.”
Hùng Dật Châu: “…”
Quay về bàn, bốn người kia làm ra vẻ ngầm hiểu tất nhưng không nói gì, trò chuyện đủ thứ từ trời nam đến biển bắc, không trêu ghẹo bọn họ.
Cả bốn người như đã liên thủ trợ công sự kiện nào đó, bây giờ đã thành công viên mãn, là thời điểm thưởng thức thành quả cách mạng.
Lúc này mọi người đang nói đến chuyện có rắn thời gian trước, có người bảo là kết quả của việc tổ chức phóng sinh, có người đến Môn Hạc Lĩnh phóng sinh rắn độc.
Đũa kẹp cá khựng giữa không trung, Liễu Chi Nhàn cứng rắn thu về.
Khang Chiêu nghiêng đầu hỏi: “Sợ hả?”
Liễu Chi Nhàn lắc đầu, đến khi Khang Chiêu đưa cô về thôn Văn Hà, cô mới kể tối đó mình đã thấy có mấy người xách túi vải vào núi.
Cô nói: “Có phải em nên nói sớm với anh hơn không?”
Khang Chiêu không để bụng, “Anh lại hy vọng em nói chuyện khác với anh hơn.”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu tháo dây an toàn, “Em nên tặng anh một lá cờ khen thưởng mới được.”
Tay anh gác lên lưng ghế, ngón tay vô tình quấn một lọn tóc.
“Bạn trai tuyệt nhất?”
“Phản ứng kịp thời, giải quyết vụ việc thành công, lấy danh nghĩa công ty cám ơn anh, dù gì cũng là bắt được rắn ở công ty bọn em.”
Nếu là ngày trước, nhất định Liễu Chi Nhàn sẽ trào phúng mấy câu, dập tắt oai phong của anh.
Nhưng nay vừa mới hẹn hò, Liễu Chi Nhàn như đang bước đi trên lớp băng mỏng, sợ chỉ một chớp mắt quan hệ sẽ vỡ tan.
Rõ ràng trước khi xác nhận mối quan hệ thì cô đâu lo lắng, nhưng sao đột nhiên lại trở nên thế này?
Liễu Chi Nhàn không cho anh cơ hội nói nhiều, vội bỏ lại một câu “chúc ngủ ngon” rồi xuống xe.
Biểu cảm bình thản ấy của Khang Chiêu có thể hiểu là điềm tỉnh hoặc bạc tình.
Tối hôm đó, Khang Tiểu Chiêu cứ kêu suốt ồn ào cả đêm, Liễu Chi Nhàn trằn trọc trở mình, bỗng vén chăn ngồi dậy.
Cô chợt cảm thấy, hình như nụ hôn vị cá nướng vẫn tốt chán.
***
Ngày hôm sau, lại đến tối Khang Chiêu mới xuất hiện, nhưng vẫn sớm hơn so với giờ ăn khuya.
Liễu Chi Nhàn dắt mèo đi bộ trước cửa, anh ló đầu ra từ ghế lái, ra hiệu cô ra sau xem giúp quay xe.
“Kỹ thuật của anh tệ thế à.”
Liễu Chi Nhàn lẩm bẩm, nhưng vẫn cho mèo đi sang một bên.
Khoảng đất trống trước nhà được rào bằng tre mỏng, nếu chẳng may sẽ đổ sập.
Liễu Chi Nhàn đứng cạnh mini, chỉ huy “lùi nữa, lùi nữa”.
“Được rồi, dừng ——”
Vừa dứt lời, bỗng cốp sau *cạch* một tiếng, chậm rãi mở ra ——
Có một thế giới sáng bừng bé nhỏ ẩn bên trong.
Đèn ngôi sao xếp vòng quanh một bó hoa hồng và chai sâm panh, có thêm một hộp quà bên cạnh.
Cái trò này chẳng lạ lùng gì, nhưng xuất phát từ người thường xuyên mất tích thì vẫn khiến Liễu Chi Nhàn bịt miệng, ngạc nhiên tới mức rùng mình.
Khang Chiêu xuống xe.
Liễu Chi Nhàn cố nín cười, hỏi một câu rất kém IQ: “Tặng em đấy hả?”
Khang Chiêu: “Ngốc.”
Liễu Chi Nhàn cười cười, ôm bó hoa lên, “Nặng quá.”
Đột nhiên, eo cô bị một lực khóa chặt, cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cô, Khang Chiêu bế cô lên, Liễu Chi Nhàn hít sâu một hơi.
Khang Chiêu nói: “Không nặng.”
Liễu Chi Nhàn đặt bó hoa xuống, nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh đèn lấp lánh làm đôi mắt sâu ấy phủ thêm một sắc thái đắm say, tỏa ra sự sâu thẳm khó dò.
Vầng trăng khuyết treo trên cao, nhiệt độ cuối xuân dễ chịu, không có cái lạnh của mùa đông, cũng không có cái nóng của mùa hè, tiếng ếch nhái và côn trùng trên đồng lúa thi nhau vang lên, cùng tấu nên bản hòa ca trong rừng.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai nỡ phá vỡ sự yên ắng này.
Phải một lúc sau, họ mới cảm thấy nên nói gì đó, làm gì đó thì mới không phụ cảnh đẹp tuyệt mỹ này.
Một bên là đôi môi anh đào hé mở, “Anh chặn trăng sáng của em rồi.”
Một bên là giọng nói quyến rũ, “Xem ra cần phải chặn thêm nữa.”
Gió đêm rì rào, trăng sáng và mây đen chồng lên nhau.
Danh Sách Chương: