Hai bàn tay chạm nhau rồi nhanh chóng buông ra, trong mắt Khang Chiêu và Lạc Văn Hân đồng thời xẹt qua ánh điện.
Liễu Chi Nhàn lạnh cả sống lưng.
Rành rành không làm gì sai, nhưng cô vẫn thấy chột dạ.
Chợt Lạc Văn Hân nhìn sang Liễu Chi Nhàn, dịu dàng cất tiếng: “A Nhàn, đã lâu không gặp.”
Vừa nói cậu vừa vươn tay ra.
Khang Chiêu nửa vô tình nửa cố ý vẽ một vòng tròn lên lưng cô, như muốn truyền nội lực nào đó sang cho cô.
Liễu Chi Nhàn không bắt tay, nói lảng chuyện khác.
“Không ngờ hai người là bạn học.”
Lạc Văn Hân cười xòa, tỉnh bơ thu tay về.
Hứa Gia Hoành ngạc nhiên, “Văn Hân, cậu quen chị dâu nhà tôi hả.”
Lạc Văn Hân ừ một tiếng, “Hồi trước học đại học chung thành phố, tình cờ có quen.”
Hứa Gia Hoành nói: “Chị dâu tôi học nông nghiệp, khác xa công nghệ thông tin, không thể chung làng đại học với cậu được.”
Lạc Văn Hân nhìn Liễu Chi Nhàn, “Ừ, bọn tôi tình cờ ở cùng một thành phố. Cậu cũng biết mà, nhóm chúng tôi thường hỗ trợ người mới làm quen với máy tính từ xa. “
Liễu Người Mới: “…”
Hứa Gia Hoành gật đầu, may mà không nói là hội hẹn hò nhóm cùng thành phố.
Bốn người lần lượt ngồi xuống ghế.
Liễu Chi Nhàn ngồi giữa Khổng Mân và Khang Chiêu, được ngăn khỏi Lạc Văn Hân.
Hứa Kiến Hoài nói: “Không ngờ mấy đứa lại quen nhau, đúng là có duyên. Nếu đã là người quen thì không cần khách khí.”
Một tay Khang Chiêu nâng cốc trà, một tay đặt trên đầu gối, thong thả trò chuyện với mọi người.
Liễu Chi Nhàn lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay anh, muốn nắm tay anh.
Nhưng Khang Chiêu đã nhanh hơn, trở tay lại đan vào tay cô, mười ngón lồng vào nhau, dùng ngón cái xoa nhẹ lên đầu ngón trỏ của cô.
Hứa Kiến Hoài nhắc tới hai đứa con trai của ông, không ai muốn kế thừa sự nghiệp của ông. Một đứa thì thích sống giữa chốn rừng sâu núi thẳm, đứa thì chuẩn bị cắm rễ tại thung lũng Silicon ở Mỹ.
Anh mới đùa rằng vài năm nữa sẽ chuyển doanh nghiệp, về quê mua đất nghỉ hưu.
Lạc Văn Hân tiếp lời, đầu tiên là khen ông có hai người con tương lai hứa hẹn, rồi đề tài tự nhiên chuyển sang công việc của Khang Chiêu.
Lạc Văn Hân chẳng buồn che giấu sự hứng thú với Khang Chiêu.
Khang Chiêu cũng không phải chàng trai mới ra đời, thành thạo đối phó với mọi câu hỏi thăm dò của Lạc Văn Hân, lại chuyển chủ đề sang đối phương, hỏi thăm lý do chuyến du lịch lần này, có người quen ở đây không.
Liễu Chi Nhàn nhìn Khang Chiêu, anh không thường thể hiện cảm xúc ra mặt, quen với việc chôn cảm xúc vào sâu đáy lòng, như thể xem Lạc Văn Hân là cậu bạn học xa lạ của Hứa Gia Hoành.
Lạc Văn Hân nói đã thích Môn Hạc Lĩnh từ lâu, muốn vào núi cắm trại dã ngoại.
Đúng lúc này Hứa Gia Hoành mở miệng, xuôi theo ý hay của Lạc Văn Hân.
Cả hai có cùng đam mê nhiếp ảnh.
Khang Chiêu đưa ra lời khuyên thích hợp từ góc độ chuyên ngành.
Hứa Kiến Hoài chuyển đề tài sang Liễu Chi Nhàn, nhắc đến chuyện cả ai đều công tác tại trấn Nam Ưng. Nếu Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân đi thì có thể thuận đường tham quan công việc của Khang Chiêu và Liễu Chi Nhàn.
Lạc Văn Hân cười đáp, “Dĩ nhiên rồi ạ.”
Lạc Văn Hân khen xã giao Liễu Chi Nhàn vài câu, nói còn trẻ tự lập nghiệp không dễ dàng, vô cùng bội phục.
Liễu Chi Nhàn khiêm tốn đẩy công lao sang cho Phàn Kha và Khang Chiêu đã công tác ở trấn Nam Ưng đã lâu, anh cũng giúp không ít việc.
Nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, lần lượt đem đồ ăn lên, cuộc trò chuyện tạm bị gián đoạn.
Liễu Chi Nhàn thu tay về, cầm đũa ăn cơm.
Đồ ăn được gọi từ trước khi Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu đến.
Thấy đĩa sườn xào chua ngọt quen thuộc, hai mắt Liễu Chi Nhàn lập tức sáng bừng, ăn ý quay đầu nhìn Khang Chiêu.
Khang Chiêu gắp một miếng to đặt vào bát cho cô.
“Biết em thích ăn nên dặn mẹ gọi trước.”
Khổng Mân cũng gián tiếp khen Liễu Chi Nhàn, nói hiện giờ có những cô gái chỉ lo kiêng ăn mà không ăn thịt, lại bảo cô không kén ăn rất tốt cho cơ thể.
Khang Chiêu tiếp lời, giọng nói có phần bất đắc dĩ như nuôi con.
“Cô ấy cũng kén ăn mà mẹ, không thích ăn rau.”
Liễu Chi Nhàn thấp giọng phản đối: “Em ăn nhiều trái cây, đủ vitamin rồi.”
Khổng Mân nói: “Chẳng bù Tiểu Chiêu hồi trước chỉ toàn ăn rau, làm mọi người còn tưởng thằng bé là nghé con đầu thai.”
Khang Chiêu nhíu mày, như muốn nói: Có chuyện này à?
Liễu Chi Nhàn không kìm được che miệng cười, suýt thì làm rơi miếng sườn xào.
Khổng Mân lại nói: “Nhưng công việc hiện tại của nó đúng là như trâu như ngựa, mặt hướng đất vàng lưng hướng trời, ba ngày hai bữa chẳng thấy người đâu. Làm vợ cảnh sát nào có dễ, A Nhàn phải cố lên nhé.”
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu nhìn nhau, mỉm cười đáp: “Miễn là không chơi bời phá của thì thế nào cũng được. Cháu ở gần chỗ anh ấy làm việc, thỉnh thoảng cũng gặp nhau vài lần, thế là đủ hài lòng lắm rồi.”
Hứa Kiến Hoài nói: “Nghề nghiệp hai đứa cũng tương tự, có tiếng nói chung, chỗ làm việc lại gần nhau. Hợp quá còn gì.”
Hứa Gia Hoành cười: “Nghe bố nói mà con cũng thèm yêu quá.”
Khổng Mân lên tiếng: “Con hỏi A Nhàn xem chị ấy có em gái độc thân không.”
Hứa Gia Hoành lập tức đỏ mặt.
Khổng Mân lại hỏi Lạc Văn Hân đã có bạn gái chưa.
Lạc Văn Hân đáp: “Ngày trước có quen một người, nhưng cũng lâu rồi, cả hai chia tay khi cháu xuất ngoại.”
Khổng Mân nói: “Cũng tiếc nhỉ, yêu xa khó bền, huống hồ là ở nước ngoài. Tìm một cô có chung chí hướng ở Mỹ là được.”
Lạc Văn Hân trả lời: “Cũng khó cô ạ.”
Hứa Gia Hoành châm chọc: “Cậu ta tình cũ khó quên, khó lắm mẹ.”
Lạc Văn Hân nhìn lướt sang Liễu Chi Nhàn.
Liễu Chi Nhàn né tránh, múc canh cho Khang Chiêu.
Rồi cô tự múc cho mình, bất cẩn múc trúng một quả táo tàu.
Cô bất giác a lên.
Cô không thích ăn táo tàu trong canh, chín rục vô vị, nhưng không tiện gạt ra.
Khang Chiêu nói: “Cho anh đi.”
Liễu Chi Nhàn vui vẻ múc sang.
Khang Chiêu sáp đến bên tai cô, hơi thở ấm áp len vào trong tai.
Anh đùa hỏi: “Không ăn kiêng à?”
Liễu Chi Nhàn gắp một đũa rau đặt vào bát anh, giọng lí nhí: “Ăn của mình đi, đồ bò già.”
Khang Chiêu lại xáp tới: “Được, tối anh sẽ cố gắng cày cấy.”
Vành tai Liễu Chi Nhàn được hơi thở của anh bao trùm đỏ lựng, cô đưa tay bấm vào hông anh, nhẹ nhàng đẩy ra.
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu vừa bước ra khỏi thế giới nhỏ của riêng, phát hiện Hứa Gia Hoành ở đối diện cứ nhìn mình cười.
Khổng Mân trêu: “Ghen tị quá!”
Hứa Gia Hoành cười xấu hổ, cầm đũa gẩy hạt cơm trong bát, “Có hơi.”
Khổng Mân cũng cười: “Đâu phải chỉ hơi.”
Hai má Hứa Gia Hoành càng đỏ hơn.
Liễu Chi Nhàn cũng gián tiếp thấy xấu hổ.
Lạc Văn Hân cầm tách trà nhấp một ngụm, vẻ mặt phức tạp.
Sáu người vui vẻ ăn uống bữa cơm trưa.
Lạc Văn Hân tạm nghỉ ở nhà họ Hứa.
Sáu người hai xe rời khỏi nhà hàng.
Hứa Gia Hoành nói, đã lâu rồi chưa nói chuyện với anh trai, thế là kéo cả Lạc Văn Hân ngồi lên xe Jeep.
Bốn thanh niên đi cùng.
Lạc Văn Hân ngồi ngay sau Liễu Chi Nhàn.
Sau lưng Liễu Chi Nhàn như mọc gai.
Liễu Chi Nhàn mở hộp tỳ tay ra lấy sạc điện thoại, có ba cây kẹo mút chưa mở nằm bên trong.
Một sự nghi hoặc khác len lỏi trong tim, chiếm trọn nỗi lo khi gặp lại bạn trai cũ sau một thời gian dài.
Cô không hỏi gì, im lặng lấy cáp sạc ra và cắm vào điện thoại.
May mà Hứa Gia Hoành còn kéo Lạc Văn Hân đi dạo nơi khác, hai người họ xuống xe giữa chừng.
Khang Chiêu đưa Liễu Chi Nhàn về nghỉ trưa.
Liễu Chi Nhàn tưởng sẽ về căn nhà trọ của Khang Chiêu, nào ngờ lại đến biệt thự nhà họ Hứa.
Lần đầu tiên Liễu Chi Nhàn được mời lên lầu, phòng của Khang Chiêu nằm giữa phòng của Hứa Gia Hoành và phòng khách – trước cổng tò vò ở phòng khách có một chiếc vali tối màu.
Khang Chiêu lấy một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mới cho Liễu Chi Nhàn.
Sau khi xong xuôi, cả hai nằm dài trên giường.
Có vẻ Khang Chiêu mệt thật, anh giơ tay che mắt.
Liễu Chi Nhàn khoanh tay đặt trên bụng, ngẩn ngơ nhìn trần nhà xám xịt.
Có vài thứ cũng giống như sương mù xám xịt, đè nén trong lòng.
Liễu Chi Nhàn nghiêng người, ôm cánh tay anh.
Bắp tay của Khang Chiêu rắn chắc, cảm giác rất thoải mái, những lúc ôm cả người anh, Liễu Chi Nhàn cũng thường bất giác nghịch nó, hoặc dùng tay đo chu vi hoặc nhéo nhéo như nhéo mèo.
Nhiệt độ ngoài lớp da đem lại cho cô cảm giác an toàn lạ lùng.
Liễu Chi Nhàn nói nhỏ: “Em không biết là cậu ấy sẽ về.”
Khang Chiêu vẫn che mắt, giọng khàn khàn: “Cậu ấy là ai?”
Câu hỏi châm biếm rất hợp với phong cách trêu người của Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn vồ lấy anh như mèo con, nằm úp trên người anh dụi qua dụi lại, gỡ hai tay anh ra.
Đôi mắt hoa đào nheo lại, nhìn cô đầy nguy hiểm.
Liễu Chi Nhàn bật cười, “Anh ghen.”
Khang Chiêu nói thẳng: “Anh không thèm ghen với cậu ta.”
Những lúc nghiêm túc, Khang Chiêu sẽ mím môi lại, khuôn môi lộ rõ, đỉnh môi lồi lên độ cong hoàn mỹ.
Liễu Chi Nhàn nghiêng người tới trước hôn cái chụt, mùi hương của cùng loại kem đánh răng trôi nổi giữa răng môi, ngọt ngào dễ chịu, dụ dỗ cô càng tiến sâu thêm.
Khang Chiêu tức giận, thốt ra một câu: “Rốt cuộc em có ngủ không? Không ngủ thì để anh ngủ.”
Liễu Chi Nhàn lật người nằm xuống, vỗ vào cơ bụng săn chắc của anh: “Ngủ ngon nhé, tối sinh hoạt sau.”
Còn lúc này, Hứa Gia Hoành đưa Lạc Văn Hân đi dạo quanh các tòa nhà nổi tiếng của thành phố.
Hứa Gia Hoành thuận miệng nói: “Không ngờ lại trùng hợp thế, cậu còn quen cả bạn gái của anh tôi.”
Lạc Văn Hân cười bất đắc dĩ.
Hứa Gia Hoành nói: “Trước đây hai người có quan hệ tốt không?”
Có thể gọi thẳng tên của đối phương thì chắc hẳn quan hệ rất tốt.
Lạc Văn Hân nói: “Từ sau khi xuất ngoại thì không liên lạc nữa.”
Hứa Gia Hoành nhận ra Lạc Văn Hân đang đánh trống lảng.
“Xem ra lần này cậu đột ngột quyết định theo tôi về nhà đã thu hoạch được kha khá nhỉ, thế mà gặp lại bạn cũ.”
Lạc Văn Hân bỗng dừng bước, hai tay đút trong túi quần, mặt đối mặt với Hứa Gia Hoành.
Hứa Gia Hoành thấy thế thì cũng đứng lại nhìn thẳng vào cậu.
Lạc Văn Hân chợt gọi tên cậu.
“Gia Hoành.”
Hứa Gia Hoành nghiêm túc.
Lạc Văn Hân nói: “Nếu tôi nói với cậu, tôi đến đây là vì cô ấy thì cậu có ngạc nhiên hay thất vọng không?”
Hứa Gia Hoành trố mắt, đồng tử co lại, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Lạc Văn Hân nói thẳng, “Xin lỗi, lẽ ra tôi phải nói với cậu sớm hơn. Cô ấy là mối tình đầu của tôi. Hôm trước vì cậu cho tôi xem ảnh chụp anh trai cậu và bạn gái mới, nên tôi mới đột ngột muốn về nước cùng cậu.”
Lạc Văn Hân tính mua vé máy bay về thẳng nhà, giữa chừng lại đổi vé.
Hai vai Hứa Gia Hoành xụ xuống, như thể hơi thở kìm nén đã lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Anh em à, cậu đúng là cho tôi bài toán hóc búa.”
Tuy bằng tuổi cậu nhưng Lạc Văn Hân luôn toát lên vẻ chín chắn trưởng thành, đứng trước mặt cậu Hứa Gia Hoành không khác gì người em trai.
Lạc Văn Hân vỗ vai Hứa Gia Hoành, “Nhưng tôi cảm thấy anh cậu lại là cao thủ giải được nan đề.”
Hứa Gia Hoành ngẩng mặt lên trời thở dài, “Cậu không định… cướp bạn gái của anh trai tôi đấy chứ? Vậy thì tôi thực sự, xin lỗi…”
Đương sự trong cuộc trò chuyện của Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân không hề bị ảnh hưởng, lúc này đang ngủ say trên giường.
Ngoài cửa sổ vọng đến tiếng xì xào, có người đang đi qua đi lại.
Liễu Chi Nhàn tỉnh dậy trước, Khang Chiêu vẫn nhắm nghiền hai mắt.
Mới đầu Liễu Chi Nhàn còn tưởng đang mơ, đã lâu lắm rồi chưa từng có ai ở bên mỗi khi cô tỉnh. Cô vươn tay chạm vào lông mày kiếm của Khang Chiêu.
Lông mày rõ nét, xúc cảm chân thật nói cho cô biết đấy không phải là mơ.
Khang Chiêu nhíu mày, Liễu Chi Nhàn rụt tay về như giật điện.
Lông mày nhíu mấy cái, rồi Khang Chiêu lim dim mở mắt.
Một lúc sau, Khang Chiêu và cô mặt đối mặt, vẻ mơ màng trong mắt biến mất.
Liễu Chi Nhàn ngẩn người, khàn giọng nói: “Đánh thức anh à.”
Khang Chiêu thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại ở trên bàn nhìn, “Không, ngủ cũng đủ giấc rồi. Lâu lắm rồi anh chưa ngủ trưa.”
Anh duỗi eo, nắm đấm va vào đầu giường.
Liễu Chi Nhàn xấu bụng nhéo vào bên hông anh, Khang Chiêu phản ứng rất nhanh, lập tức chụp lấy cổ tay cô.
Liễu Chi Nhàn: “…”
Cô lại vươn tay, cọ vào sống mũi cao ráo.
“Kỳ diệu thật, em vừa mở mắt đã có thể trông thấy anh.”
Khang Chiêu nghĩ ngợi, đoạn kéo cổ tay cô lại gần, “Lần trước lén đưa em về từ bệnh viện, sáng hôm sau anh cũng có mặt còn gì.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Có đâu, anh chuồn trước chuẩn bị bữa sáng, em mở mắt ra đã không thấy anh, còn không có cơ hội nằm trên giường dựa vào nhau.”
“Nghiêm khắc quá…”
Khang Chiêu mỉm cười.
“Ngủ nướng đúng là điều xa xỉ với anh, anh sẽ cố ngủ cùng giấc với em.”
Lời hứa bất ngờ khiến Liễu Chi Nhàn sửng sốt trong giây lát, đoạn cúi người in dấu lên môi anh.
Cô trêu chọc: “Nhưng em cảm thấy, hai ta mà ở với nhau thì khó có giấc ngủ ngon lắm.”
“Em nói có lý.”
Khang Chiêu áp người đến, bắt đùa thực hành cái “lý” mà anh nói.
Sau một hồi giày vò, Khang Chiêu nghiêng người mở ngăn kéo bàn bên cạnh tìm thứ gì đó, không có, anh bèn đi tới bàn làm việc.
Kết quả là một hộp nhỏ được tìm thấy từ chuyến chuyển phát nhanh.
Liễu Chi Nhàn không chịu được cảm giác “khô hanh” một mình, đứng dậy áp vào tấm lưng rộng rãi của anh.
Khang Chiêu chuẩn bị một chiếc dự phòng trong tay, ấn cô dựa vào mép bàn.
Sàn nhà dưới chân trở thành trạm trung chuyển quần áo bẩn, chất thành đống đang chờ giặt, lộn xộn bừa bãi.
Liễu Chi Nhàn vô tình chạm vào bàn phím, lòng bàn tay truyền đến đau đớn như đang đè lên tấm giặt áo quần, toàn bộ cánh tay trở nên yếu ớt.
Khang Chiêu vòng tay cô qua cổ mình, để cô đu người lên.
Nhưng khi cô vừa đứng vững thì màn hình LCD rung lên.
Liễu Chi Nhàn kìm nén âm thanh, Khang Chiêu giơ tay đè lên cánh môi bướng bỉnh của cô.
“Thốt lên đi.”
Tiếng mở cửa sắt từ dưới lầu vang lên, có người trở về.
Liễu Chi Nhàn nhìn anh chằm chằm, in dấu răng nhàn nhạt lên ngón tay anh.
Khang Chiêu biến cô thành một con gấu túi, thong thả đi tới bên mép rèm.
Cả hai cùng nhìn ra ngoài.
Có hai người đi vào cửa sắt, lọt vào trong tầm nhìn.
Lạc Văn Hân và Hứa Gia Hoành vừa về.
Khang Chiêu cố ý hỏi: “Có thấy không?”
Liễu Chi Nhàn dụi trán vào anh, dấu răng di chuyển đến trên vai anh.
Khang Chiêu lại hỏi: “Gầy như cậu ta thì ngày trước ôm nổi em không?”
Trên vai lại có thêm một dấu răng, thấp thoáng thấy được tia máu.
Liễu Chi Nhàn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giờ em nặng lắm đấy, vì trong lòng đã có thêm anh nặng 70 kg đó mà.”
Biết rằng chỉ là lời tỏ tình nhưng Khang Chiêu vẫn sửng sốt, trong tim len lỏi cơn chấn động mềm mại khó giải thích.
Khang Chiêu mỉm cười, dỡ cô ngồi xuống ghế xoay, ấn cần gạt để ghế song song với mình. Liễu Chi Nhàn vắt chân lên tay vịn, mở lớn đôi chân, để lộ ở giữa là đóa hồng nhạt màu đang ướt đẫm sương.
Anh khuỵu gối, nếm thử một chút rồi đứng dậy, trả lại toàn bộ mùi vị vào miệng cô.
Liễu Chi Nhàn như bị đóng đinh trên ghế.
Ghế xoay lùi về sau, lùi nữa lùi nữa cho đến khi lưng ghế va vào mép bàn, va nên một thoáng trống rỗng.
Hứa Gia Hoành và Lạc Văn Hân đi ngang qua cửa, nghe thấy tiếng động khác thường qua khe cửa.
Cả hai cùng dừng bước.
Hứa Gia Thành lúng túng nhìn Lạc Văn Hân, lỗ tai đã đỏ bừng.
Ngay sau đó, trong phòng trở lại im ắng rồi bắt đầu truyền đến tiếng cười thỏ thẻ.
Hứa Gia Hoành không chút hiểu biết về tình thú cười đùa ấy, nhưng Lạc Văn Hân thì lại không thể quen thuộc hơn được nữa.
Nhất là khi một trong những giọng nói ấy đã từng cười với cậu như vậy.
Hứa Gia Hoành đẩy cậu ta, kéo cậu ra ban công hóng mát.
Hứa Gia Hoành khó khăn nhắc nhở: “Tôi không quan tâm hai người có quá khứ như thế nào, nhưng bây giờ chị ấy đã là bạn gái của anh trai tôi, là chị dâu của tôi. Cậu cũng thấy đấy, bố mẹ tôi có ấn tượng tốt với chị ấy.”
Lạc Văn Hân chế nhạo: “Người khác có tốt tới mấy đi chăng nữa thì cũng phải xem ý cô ấy thế nào, đúng không?”
Hứa Gia Hoành phát điên.
Cậu là người không giỏi ăn nói, bụng nghĩ gì là ngoài mặt sẽ bày tỏ ra hết, không biết phải nói từ góc độ nào thì mới có sức thuyết phục hơn.
Lạc Văn Hân thấy cậu đắn đo như vậy thì bỗng sinh lòng cảm thông, thở dài vỗ vào vai cậu.
“Đừng lo, tôi sẽ không khiến cậu phải khó xử, ít nhất sẽ không làm thế khi ở trước mặt bố mẹ cậu. Dù gì cậu cũng là người bạn tốt nhất của tôi ở Mỹ.”
Hứa Gia Hoành sao có thể yên tâm, khó khăn hỏi: “Vì sao hai người lại chia tay?”
Lạc Văn Hân dựa vào lan can nhìn ra vườn, không trả lời câu hỏi của Hứa Gia Hoành.
Liễu Chi Nhàn mặc lại quần áo chỉnh tề, tạm biệt Khang Chiêu rồi xuống vườn hoa tìm Khổng Mân và Hứa Kiến Hoài.
Cả ba trò chuyện về việc làm vườn, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Khang Chiêu đi ngang qua phòng khách, bóng người cô độc trên ban công đập vào tầm mắt.
Anh cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn cà phê, xoay một vòng trong tay, dốc lấy một điếu thuốc rồi đưa tới dưới mắt Lạc Văn Hân.
Ánh mắt của Lạc Văn Hân chuyển từ điếu thuốc sang người cầm điếu thuốc.
Dù không muốn nhưng Lạc Văn Hân phải công nhận một điều, Khang Chiêu quả thực là một người đàn ông quyến rũ.
Đặc biệt là đôi mắt đào hoa quyến rũ kia, chín chắn mà không thăng trầm, câu chuyện ấn chứa trong đôi mắt có thể khiến phụ nữ như thiêu thân lao vào lửa.
Lạc Văn Hân quay lại nhìn người phụ nữ trong vườn, không nhận điếu thuốc của anh, nói với giọng điệu đầy khiêu khích.
“Tôi nhớ cô ấy ghét mùi khói.”
Khang Chiêu thu lại điếu thuốc mà không chút lúng túng, ngậm vào miệng châm lửa.
Đến khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt híp khẽ của anh lóe lên sự cạnh tranh thường thấy ở các loài động vật đang kỳ động dục trong rừng.
Khang Chiêu rít một hơi, kẹp thuốc giữa hai ngón tay nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó bỗng bật cười thành tiếng, như thể đang tự so tài với chính bản thân.
Anh nói một câu không mặn không nhạt: “Ở xa bay về như vậy, vất vả cho cậu rồi.”
Hai người biết điều ẩn ý trong câu nói.
Điều mà Khang Chiêu thực sự muốn nói là ——
Ở xa bay về như vậy mà còn phải nhìn cô gái mình yêu ân ái với người đàn ông khác, vất vả cho cậu rồi.
Khang Chiêu không nói gì nữa, cầm điếu thuốc, xoay người sải bước xuống vườn.
Liễu Chi Nhàn đã chào tạm biệt Hứa Kiến Hoài và Khổng Mân, đang định đi về phòng.
“A Nhàn.”
Cô gái mỉm cười.
Anh đến gần cô, điếu thuốc trong tay vẫn chưa tắt, làn khói bay lượn trong không khí, trong mắt Khang Chiêu lóe lên tia sáng nguy hiểm.
Trên ban công, một cặp mắt khác đang theo dõi họ như máy quay, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.
Danh Sách Chương: