• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, bụng Ngu Dung vẫn không có nhô lên, tuy bụng cũng có chút tròn, nhưng đó là do ăn quá nhiều mà tạo thành. Có lo lắng nữa cũng vô ích, cho nên Ngu Dung đành giống như trước kia, ăn được liền ăn, buồn ngủ liền đi ngủ, cũng không kiên quyết từ chối mỗi lần Kraken đòi hỏi nữa. . .

Một hôm, Kraken phải cùng cha mình đi tuần tra quanh thần quốc. Trước khi đi, Kraken không quên mời bà Ulla đến để chiếu cố Ngu Dung.

Không thể không nói, hành động này của Kraken là vô cùng chính xác, buổi tối hôm đó, Ngu Dung liền đau bụng đẻ. . .

“Aw!” Ngu Dung đang vui vẻ gặm cánh gà, bỗng nhiên kêu đau một tiếng. . .

“Xảy ra chuyện gì? Con làm sao thế?” Bà Ulla xem Ngu Dung như là con mình, ra sức vỗ béo cậu để đứa nhỏ trong bụng nhanh chóng phát triển, cho nên thấy cậu la đau, liền vội vàng chạy lại, trong tay còn dính một chút bột nhão.

“Không có việc gì. . . Tự nhiên con bị đau bụng. . .” Ngu Dung cất tiếng trả lời. Trên tay cậu vẫn là cái cánh gà mới cắn được một miếng kia, quyết không bỏ ra, cái này là thứ ngon nhất a. . . Cắn cắn ~

“Hử?” Ulla vẫn tiếp khuấy bột của mình, trả lời: “Máy thai sao?” Ulla cảm thấy rất vui mừng, vỗ béo lâu như vậy, đứa nhỏ trong bụng rốt cuộc cũng phát triển! Đã biết đạp. . .

“Con có chút không hiểu, đứa nhỏ ở trong bụng lâu như vậy mà không có đạp cái nào, nếu không cảm nhận được năng lượng sinh mệnh ở trong đó, con còn tưởng ở trong đó không có gì.” Ngu Dung vừa gặm cánh gà, vừa dùng miệng đầy dầu mỡ của mình trả lời bà Ulla.



117

Ulla vội vàng la: “Bậy bạ!”, rồi quay ra thuyết giáo Ngu Dung, “Đứa ngốc, sao lại nói không có, lời nói của thần đều mang theo ma lực, không thể nói lung tung, biết không?”

“Dạ. . .” Ngu Dung biết mình nói sai, phun nước miếng ra nói lại, rồi tiếp tục sự nghiệp gặm cánh gà vĩ đại của mình. Ta gặm, ta cắn ~ bỗng nhiên bụng lại đau. . .

“Aw!” Nhíu mày, Ngu Dung không ngừng oán hận đứa nhỏ trong bụng, không có gì làm sao mà cứ đạp mình! Ăn xong cánh gà, cậu chuyển sang gặm cổ vịt, gần đây cậu luôn thèm gặm mấy thứ có xương như vậy, bình thường Kraken chỉ cười cười, ngồi bên cạnh dùng khăn tay lau miệng cho cậu.

Măm măm măm, sao bụng càng ngày càng đau thế nhỉ?!

Chẳng lẽ không phải máy thai, mà là do mình ăn nhiều quá nên đau bụng?! Ngu Dung bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình đã ăn những gì, một nồi chân gà hầm, một thau bắp rang, một dĩa cánh gà nướng, hai cái chân gà quay, một mâm cổ vịt kho, Ngu Dung chu chu miệng, hình như mình còn uống một cốc socola nóng, một đống bánh nướng cùng bánh kem, mình ăn có chút nhiều thì phải. . .

Bởi vì còn mấy cái bánh nướng chưa ăn xong, cho nên Ngu Dung quyết định chờ ăn xong sẽ đi toilet, vừa ăn vừa cố nhịn đau.

Ăn xong bánh nướng, cậu nhảy sang ăn mì, Ngu Dung cũng không hiểu tại sao mình lại cố chấp với đồ ăn như vậy, chờ đến lúc cậu đau đến đổ cả mồ hôi, tô mì bên cạnh đã trống trơn. . .

“Roy, sao con chảy mồ hôi nhiều vậy? Thân thể không thoải mái hả?” Ulla sau khi nấu nướng xong liền đi rửa tay, sau khi quay lại liền thấy vẻ mặt khó chịu của cậu. . .

“Đồ ngốc, ăn không được nữa thì đừng cố ăn, không tốt cho thân thể. . .” Bà Ulla còn tưởng rằng do Ngu Dung là đứa trẻ ngoan, sợ bà buồn nên cố ăn cho hết, cho nên cố gắng khuyên nhủ cậu, đồng thời, hảo cảm trong lòng bà đối với Ngu Dung cũng tăng lên một bậc.



118

“Bà. . . Bà ơi. . . Con. . . Bụng con đau quá! Giống như sắp sinh vậy!” Ngu Dung nói xong liền ngậm miệng lại, ngăn mình nôn ra tô mì vừa rồi.

Bởi vì cậu kêu đau, còn cắn chặt môi lại, làm cho bà Ulla sửng sốt ba giây, sau đó mới kịp phản ứng. A! Sắp sinh!

Ngu Dung đã từng nói, trừ khi có chuyện gì đó bắt buộc, cậu muốn sinh thường, cho nên quá trình sinh trở nên vô cùng thống khổ. . .

Ngu Dung được đưa đến giường sinh, bởi vì rất đau nên cậu vừa khóc vừa kêu tên của Kraken.

“Kraken đâu? Ta muốn Kraken ~” Ngu Dung yếu ớt kêu tên ông xã của mình, bà Ulla vẫn ở bên cạnh, không ngừng kêu cậu hít thở thật sâu. . .

Cho đến lúc phải dùng sức để sinh đứa nhỏ, Ngu Dung liền dùng hết sức la âm lên.

“Mau gọi tên chết tiệt Kraken về mau! Ông đây sắp sinh rồi! Đều là do hắn hại! Aaaaaaaaaaaaaaa! Đau quá! Ta không muốn sinh nữa ~ ~ ~”

Ulla ở bên cạnh vội vàng kêu lên: “Đứa ngốc, đừng la nữa, dùng sức nào!”

Ngu Dung vẫn không buông tha, vẫn la ầm lên, ngay lúc này, tên đầu xỏ tội ác, Kraken, cũng đã quay trở lại. Kraken vừa nhận được tin liền quay trở lại!

“Roy! Roy! Bà xã, anh đây ~”



119

Ngu Dung đang đau đớn và khẩn trương vô cùng, nhưng nghe thấy âm thanh của Kraken liền thả lỏng rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy người vừa tiến vào, Ngu Dung liền thấy ngây người.

“Xin hỏi, anh là ai vậy?” Ngu Dung chật vật hỏi, bộ dáng bây giờ của cậu rất khó coi, nếu không được giáo dưỡng tốt, cộng với người thanh niên tóc đỏ trước mặt này rất đẹp trai, cậu đã đem người này đá bay đi rồi, là thằng ngu nào trong lúc mình sắp sinh lại cho tên lạ mặt này vào?!

“Roy ~ Là anh! Bà xã, em có đau lắm không? Nếu đau quá, sau này chúng ta sẽ không sinh nữa. . .” Kraken cho đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chỗ không thích hợp, còn cho rằng bảo bối của mình đang cố làm hắn yên tâm, cho nên không chú ý đến hắn.

“Kraken?” Ngu Dung bắt đầu có chút tỉnh táo, người thanh niên tóc đỏ trước mặt này, âm thanh nghe rất giống Kraken.

“Ừm, anh đây!” Kraken vội vàng gật đầu, đau lòng nhìn cậu, không biết phải làm gì để cậu bớt đau, tay vươn ra liền rút lại, sợ mình càng làm cậu đau thêm.

Hành động vươn tay ra, rút tay lại này làm cho Kraken cũng nhận ra mình đang ở trong hình dạng con người, khó trách bà xã lại không nhận ra mình! Kraken cảm thấy lo lắng trong lòng, liền xoay người biến về hình dạng động vật nhuyễn thể. . .

Ngu Dung: “. . . . . . . . .” = 口=

Ngu Dung bị dọa đến câm nín, vừa dùng lực một chút, một cục thịt liền được sinh ra, cậu cảm thấy vô lực, thều thào mở miệng: “Mình. . . Lẽ ra mình phải sớm biết chứ. . . Mình thật là ngốc mà, phải sớm biết hắn có thể biến thành người chứ. . .”

“Sinh rồi ~ Là một tiểu hải quái ~”



Nằm vô lực trên giường, Ngu Dung không ngừng oán hận: “Kraken! Sao mỗi lần làm tình anh đều dùng hình dáng bạch tuộc mà làm chứ. . .” Rõ ràng không cần chơi trò nhân thú mà (khóc lớn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK