Ngu Dung giữa chừng mới biến đổi thành tiên biển, rất nhiều thần thuật chưa thể sử dụng thành thạo. Nhưng cậu biết Kraken có thể thông qua huyết mạch mà truy theo tung tích của đứa nhỏ. Cậu lo lắng chỉ cần trễ vài phút đồng hồ thôi, đứa nhỏ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Lúc Kraken vừa mới trấn an xong cảm xúc của Ngu Dung, thần thuật còn chưa kịp thi triển, cách đó không xa lại vang lên tiếng nói của một người khác: “Anh hai? Là anh hai phải không?! Anh hai!!!”
Người nọ chính là em trai của Ngu Dung, Ngu Hối. Lúc trước ba Ngu ở trên xe lửa gặp được một văn nhân nổi tiếng, liền nổi lên hứng thú nhất thời mà xin người nọ đặt tên cho con của ông, người nọ liền đưa cho ông hai chữ ‘Dung Hội’ (Dung (融) ở đây có nghĩa là hòa hợp, còn Hội (会) có nghĩa là hiểu biết), nói rằng, hi vọng đứa nhỏ về sau học đến đâu thông hiểu vấn đề đến đó. Ba Ngu liền đặt tên cho đứa con đầu lòng của mình là Ngu Dung, cảm giác không có gì không tốt, nhưng khi đứa nhỏ thứ hai chào đời, lúc đăng kí hộ tịch (làm giấy khai sinh), thì lại phát hiện ra rằng, Ngu Hội căn bản chính là Ngư Hội (ngư dân)a! May mà không phải là Nông Hội (nông dân) hay Công Hội (công nhân)! Vốn định suy nghĩ một cái tên khác, nhưng ông cũng chỉ là một chân chạy việc trên thuyền, trong nhất thời không thể nghĩ ra cái gì cho tốt cả, cô gái bên bộ phận đăng kí hộ tịch lại thúc giục mãi, vì thế ông đột nhiên nảy ra một sáng kiến, liền bảo cô gái kia sửa cho hắn một chữ. Kết cục, vẫn đọc là ngư hội, nhưng chữ viết lại bất đồng. ( ngư hội và Ngu Hối đều đọc là [yú huì] )
“Anh~!” Ngu Hối nhào tới ôm lấy anh trai của mình, cảnh tượng cảm động lòng người mới vừa hiện ra liền bị một tên tóc đỏ đến phá hỏng. Ngu Hối dừng bước, trừng mắt nhìn tên ngoại quốc tóc đỏ đang chắn trước mặt mình. Tôi ôm anh trai mắc mớ gì anh mà anh chạy ra đứng chắn ở chính giữa hả?
Cậu đâu biết rằng Kraken vốn là một bình giấm chua loại lớn, hắn không thèm quan tâm ngươi kêu anh hai hay ông nội, không cho phép ôm chính là không cho phép ôm! Ngay cả cha hắn chỉ mới vỗ vỗ vai Ngu Dung có một cái, Kraken đã ghen tuông suốt cả một đoạn thời gian mới chịu thôi.
Ngu Dung đẩy Kraken ra, trực tiếp xông lên ôm chặt lấy em trai của mình. “Tiểu Hối! Anh về rồi đây!”
Hai anh em vui mừng ôm lấy nhau, lau nước mắt cho nhau, sau đó Ngu Hối nói: “Bên ngoài nhiều sương khuya, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện sau!”
Ngu Hối nói xong liền lục lọi túi đồ của mình tìm chìa khóa, chìa khóa còn chưa tìm được, liền sờ thấy một vật thể lành lạnh ẩm ướt ở bên trong.
Ngu Hối: “Đây là cái gì?” Hỏi xong còn dùng tay bóp một cái. . .
Thạch hoa quả Eugene: “Mama~” Xúc tu nhỏ vẫy vẫy chào hỏi. . .
Ngu Dung: “Eugene! ! !”
Sau một trận gà bay chó sủa, mọi người cuối cùng cũng an vị trong phòng khách. . .
“Anh nói tên ngoại quốc này là người yêu của anh?” Ngu Hối bởi vì quá mức kinh hãi mà bất chấp lễ phép thông thường, dùng ngón trỏ chỉ thẳng về phía Kraken.
“Đúng vậy, anh gặp tai nạn trên biển, nếu không có Kraken, chắc anh đã chết rồi.” Ngu Dung mở to mắt nói dối, muốn ấn tượng của em trai đối với Kraken khá hơn một chút.
“Cho nên, cái vật thể mềm mềm tròn tròn này chính là cháu của em?” Ngu Hối cảm thấy vật thể trên đầu mình trông y như một cục chất nhầy, liền có chút gian nan hỏi.
“Đúng vậy. . . Haha. . .” Ngu Dung cười khan vài tiếng, chính bản thân cậu cũng biết chuyện này rất khó tin.
“Chờ. . . Chờ một chút. . . Để em yên tĩnh tiêu hóa chuyện này đã. . .” Ngu Hối chống khuỷu tay lên đùi suy tư, cục cưng Eugene ở trên đầu cậu hơi lắc lư một chút theo động tác của cậu. . .
Ngu Dung không thể nhìn được nữa, trong đầu em trai nhất định đang rất hỗn loạn rồi, mà trên đầu lại có một vật thể lắc lư như thế, vì thế liền nói: “Eugene, con mau xuống đây, sao lại bám lên đầu chú mình như thế?! Tiểu Hối, thật ngại quá, thằng nhóc này có chút nghịch ngợm, nhưng nó không có ác ý gì đâu!”
Ngu Dung vừa rồi không thể lôi Eugene từ tay em trai mình ra, vì sợ dùng lực sẽ làm đứa nhỏ đau, cho nên đành thôi. Không ngờ nó còn được nước làm tới, nhảy lên đầu Ngu Hối làm ổ trên đó!
“Không muốn ~!” Tiểu Eugene dùng lời lẽ đầy chính nghĩa mà cự tuyệt, sau đó dùng giọng điệu trịnh trọng nói với Kraken: “Cha ~ con muốn người này trở thành vợ của mình ~”
Ngu Dung: = 口 =
Ngu Hối: =_=?
Kraken: “Con trai, làm tốt lắm!”
“Làm tốt cái đầu anh đó!” Ngu Dung liền chửi ầm lên, trước không đề cập tới đối tượng là em trai của mình, con trai cũng chỉ mới có năm tuổi! Làm tốt lắm cái rắm đó!
Ngu Dung tức giận, lập tức xông lên phía trước định kéo Eugene xuống khỏi đầu em trai của mình.
“A ~~ Không muốn ~~ con không muốn rời khỏi vợ của mình ~~” Giác hút của tiểu Eugene tuy nhỏ nhưng lực đạo vẫn rất lớn, vốn đang quấn quanh tóc của Ngu Hối, vì động tác của Ngu Dung mà nắm càng chặt hơn, trực tiếp hút chặt toàn bộ đầu của Ngu Hối.
“Mau xuống đây cho ta!!!”
“A a a!!! Anh, mắt của em! Mí mắt của em a a ~~”
Trận chiến tạm thời kết thúc với phần thắng nghiêng về Ngu Dung, bởi vì cậu có Kraken là đòn sát thủ a! Sức tấn công của cậu bạn nhỏ Eugene liền nhanh chóng biến về mức thấp nhất, cuối cùng nó đành phải buông vợ của mình ra. Thê thảm nhất chính là Ngu Hối, trên mặt cậu hiện lên dày đặc hàng chục vết hằn màu đỏ hình vòng tròn, mí mắt bị kéo đến hơi sưng đỏ, ánh mắt đỏ hoe giống như đã thức trắng mấy ngày mấy đêm vậy.
“Cho chừa cái tội không nghe lời chạy lung tung! Cho chừa cái tội phát ngôn đòi tìm vợ linh tinh gì đó!” Ngu Dung vốn định đánh đòn Eugene một trận cái tội chạy lung tung làm cậu lo lắng rồi, nay thêm chuyện này nữa, khiến cậu tức giận không thôi, bàn tay liền vung lên, đánh lên người con trai mình, không biết được rốt cuộc đánh trúng mông, trúng cổ, hay trúng bộ phận nào trên người nó nữa, tóm lại chính là phải thưởng cho nó vài bàn tay mới được.
Đứa nhỏ này thật sự là chiều riết hư mà, bây giờ không còn nghe lời ai nữa!
Danh Sách Chương: