“Tôi không sao.”
Dưới sự nâng đỡ của Tề Bạch Ân, Hạ Dương mượn lực từ từ ngồi dậy.
Lúc này đầu cậu hơi đau, cảm giác xung quanh quay mòng mòng.
Đang đứng dậy giữa chừng thì mất đà té phịch xuống đất.
“Ui da.”
Đôi mắt Tề Bạch Ân tối sầm lại, nếu quan sát kĩ có thể thấy hắn đang cực kỳ tức giận, nhưng vẫn rất dịu dàng ân cần dìu Hạ Dương lên một lần nữa.
Hắn vươn tay sờ phía sau đầu và gáy cậu, phát hiện nơi đó đã bị u lên một cục, dùng lực nhẹ chạm vào thôi cũng khiến Hạ Dương đau đớn hít hà một cái.
“Vậy mà còn dám nói là không đau.”
Hạ Dương mím môi nhìn Tề Bạch Ân, lúc này cậu không biết nên nói gì.
Bởi cậu vừa chứng kiến một chuyện quá đỗi kinh khủng.
Vai chính thụ đánh vai chính công như mẹ kế đánh con chồng!!!
Tới nước này thì cốt truyện quẳng cho chó gặm rồi.
Nhưng Hạ Dương cũng không ngờ rằng sức của Tề Bạch Ân lại mạnh như vậy.
Một cú khi ấy cậu chỉ nhìn thôi mà còn thấy đau dùm, huống hồ gì Du Trình trực tiếp lãnh trọn, chẳng biết đầu óc sau này có còn minh mẫn được không nữa.
“Đánh hay lắm!” Hạ Dương hoảng hốt che miệng, chợt nhận ra mình vừa hố hàng nói mẹ nó tiếng lòng ra rồi.
Tề Bạch Ân cười cười nhìn cậu, hoàn toàn là dáng vẻ bao dung mặc cậu làm càng.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Vụ này để tôi xử lý, cậu lên phòng y tế nằm nghỉ đi.
Bị thương không lo, toàn lo chuyện gì đâu không.”
Chẳng hiểu sao tự dưng tim Hạ Dương lại đập “thịch” lên một cái.
Cậu khó hiểu chạm vào lồng ngực.
Kỳ lạ, đầu bị đập chứ có phải tim bị đập đâu, sao khó chịu thế này?
Bên này toàn là bong bóng màu hường, thế nhưng bên phía Du Trình thì ngược lại.
Anh ta không có ai đỡ, đau đớn gắng gượng ngồi dậy, dùng ánh mắt cực kỳ sửng sốt, không dám tin nhìn Tề Bạch Ân.
“Em… gan lắm! Tôi chiều em quá nên em sinh hư phải không? Con mẹ nó ai cho em đánh tôi, em dám bênh thằng con út Hạ gia đó? Em yêu nó rồi đúng không? Ai cho phép em dám có tình cảm với nó?”
Giờ phút này đây Du Trình đã hoàn toàn nổi điên.
Anh không biết mình nên nói gì, bởi anh không ngờ thiếu niên yếu đuối ngày nào mặc cho anh bắt nạt giờ đây lại dám phản kháng, tán anh một cú đau điếng thế này.
Hơn thế nữa trước kia Tiểu Ân của anh không dám nhìn ai nếu như anh không cho phép, vậy mà bây giờ tâm can bảo bối lại đi bảo vệ người khác, vì một thằng côn đồ ất ơ chẳng biết ở đâu ra mà đánh anh.
Thật đáng hận!
Hạ Dương nhìn con chó điên đang sủa trước mặt, tức đến mức bật cười: “Ha, anh bị điên rồi à? Đầu óc có vấn đề phải không? Cậu ấy nói yêu anh lúc nào chứ? Tự ảo tưởng rồi tự cho mình là đúng.
Tề Bạch Ân không là của ai cả, cậu ấy thuộc về chính bản thân mình, cậu ấy là con người và có quyền làm mọi điều mình thích.
Anh không có quyền bắt ép cậu ấy làm bất cứ điều gì cả, nếu anh còn giữ cái tư tưởng đó thì cẩn thận tôi báo công an bắt anh về tội quấy rối trẻ vị thành niên đấy.”
Tề Bạch Ân - trẻ vị thành niên - đã sống hai đời, tuổi đời cộng lại hơn ba mươi bày tỏ quan niệm: “...”
“Mày báo đi! Mày báo đi!” Du Trình tức giận gân cổ lên gào thét: “Để tao coi thằng nào dám bắt tao.”
“Đại ca, đại ca.”
Đúng lúc này một đám người từ trên tầng ùa xuống, đây là bọn đàn em của Du Trình, nhóm này đều học lớp mười hai, cả bọn hầm hố xông vào lớp 11A1.
Đỡ Du Trình dậy sau đó không nói không rằng nhào vào định đánh Hạ Dương.
“Mẹ mày Hạ Dương, hôm trước ngăn cản chuyện tốt của mấy đứa em tao sau cổng trường, hôm nay lại dám đánh đại ca của bọn tao.”
“Anh em lên xử nó, tao đ*o sợ bị đuổi học đâu.
Phải đòi lại công bằng cho đại ca.”
Hai ba tên định xông lên, Tề Bạch Ân đứng ngay đó chẳng ngần ngại đá cái bàn bên cạnh khiến bọn họ té dập mặt.
“Má nói thằng họ Tề kia…”
“Ê, mày điên hả, định đụng vào người thương của đại ca hay gì?”
Hứa Tình Miên, Mạc Tồn Văn và Tiêu Kha thấy tình hình không ổn liền chia đội ra hành động để cứu bạn mình.
Vì hiện tại bọn đàn em của Du Trình ùa xuống ngày càng đông.
Mà giáo viên trong trường đã về nghỉ trưa gần hết rồi, không thể báo giáo viên được.
Dù có báo thì Lệ Ninh là chủ nhiệm chuyên phân biệt đối xử, thế nào cũng tha cho tất cả chỉ phạt mỗi một mình Hạ Dương.
Tiêu Kha nhận được tín hiệu, vội vã chạy đi kiếm Bát Quái Đảng.
Hứa Tình Miên chạy đến dìu Hạ Dương đang chóng mặt sang một bên.
Mạc Tồn Văn tuy là mọt sách, nhưng anh có học quyền anh tận mười năm nên nhanh chóng nhập cuộc cùng Tề Bạch Ân.
Chỉ hai người bọn họ lại đánh với cả đám gần mười người bên Du Trình, không gian lớp lại chật hẹp, vì vậy di chuyển cực kỳ khó khăn.
Du Trình ra hiệu cho bọn đàn em, tức thì bọn họ nhào qua giữ chân Mạc Tồn Văn, còn Du Trình nhanh tay chạy đến kéo Tề Bạch Ân đi.
“Đi! Hôm nay em phải đi với tôi.”
“Con mẹ nó anh bị điên rồi à?” Hạ Dương điên tiết đứng dậy, nhưng cục u sau đầu lại đau nhức khiến cậu choáng váng khuỵu xuống.
“Tiểu Dương, cậu ngồi yên ở đây đi.” Hứa Tình Miên lo lắng cất lời.
Tề Bạch Ân thấy Hạ Dương khuỵu xuống liền lo lắng vô cùng, hắn toang tung đòn đấm thẳng vào mặt Du Trình, nhưng còn chưa kịp hạ thủ thì liền bị Tề Minh từ đâu xuất hiện nắm lấy tay.
“Du Trình nói đúng, hôm nay em phải đi với chúng tôi.”
Tề Minh đã đứng ở bên ngoài quan sát từ nãy đến giờ, đây là thời cơ tốt nhất để dẫn Tiểu Ân của anh đi, sau đó giấu vào nơi chỉ có anh và hắn.
Mặc dù phải san sẻ người mình yêu với Du Trình, anh vẫn chấp nhận.
Nhìn ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu bệnh hoạn của Tề Minh và Du Trình, Tề Bạch Ân thấy lạnh trong lòng.
Ký ức đáng kinh tởm kiếp trước hiện lên.
Tuy rằng giây phút ấy bọn họ đã không xâm hại hắn được bởi vì hắn đã tự kết liễu đời mình.
Nhưng thực kinh khủng!
Khí lạnh trong mắt hắn không ngừng trào dâng.
Lúc này Tề Bạch Ân muốn bất chấp cả pháp luật mà giết người ngay trong trường.
Chỉ trong khoảnh khắc ý nghĩ ấy chợt lóe lên, hắn nghe được một tiếng hét vang dội, kèm với đó là giọng nói mà Tề Bạch Ân đã vô cùng quen thuộc.
“Đậu xanh rau má chúng mày buông cậu ấy ra! Cái đám tra công dơ bẩn gớm ghiếc bệnh hoạn!”
Chẳng biết từ lúc nào Hạ Dương đã vớ được hai cây chổi đặt trong góc phòng học.
Cậu tức giận vung thẳng hai cây đập vào mặt hai tên tra công đang nắm tay Tề Bạch Ân.
Chổi vừa quét lớp quét rác xong, cực kỳ dơ, cũng cực kỳ hữu hiệu trong việc đánh người.
Hạ Dương vung với lực cực kỳ mạnh, không chỉ một cái mà cậu quất hơn chục cái, đa số toàn vào mặt của Du Trình và Tề Minh.
Ăn đau và hít một đống bụi, bọn họ ngay lập tức buông Tề Bạch Ân ra ho lấy ho để.
Bụi của lớp 11A1 không phải bỏ vào thùng rác, mà là để bỏ vào mồm hai tên này.
Ngay giây phút ấy không gian như chợt ngừng lại, chỉ còn lại âm thanh vừa chửi vừa đánh của Hạ Dương.
“Mả cha chúng mày.”
“Ỷ học lớp trên là ngon à?”
“Nhà giàu mà sao biến thái quá vậy?”
“Tụi bây không thấy Tề Bạch Ân ghê tởm tụi bây lắm à?”
“Má nó cái thứ suy nghĩ đồi bại gì vậy? Yêu là phải giam giữ, ức hiếp người ta như vậy à?”
“Mấy người muốn cậu ấy chết mới chịu đúng không?”
“Vừa vừa phải phải thôi, lớn rồi mà suy nghĩ như con nít vậy? Bị rối loạn thần kinh hả? Cần tao chở vô bệnh viện dùm hay không?”
“Chừa nhá! Lần sau tao mà thấy đứa nào làm phiền Tề Bạch Ân nữa là tao đấm cho sưng mỏ hết nhá.
Tao chẳng sợ lớn nhỏ gì đâu, bây giờ tao còn chẳng thèm kêu tụi bây là “anh” nữa là.”
Đánh đến cái thứ ba mươi, Hạ Dương thở hồng hộc bỏ chổi xuống.
Đúng lúc này Tiêu Kha tung cửa đi vào, đi cùng cậu còn có Bát Quái Đảng.
Tiêu Kha vừa thở vừa nói: “Hạ Dương, tiếp viện tới nè.”
“Ờ, cũng gần xong rồi nhưng mà phụ tôi xử đẹp mấy thằng râu ria đi.
Đầu đau quá hết sức đánh rồi!”
Mọi người: Hết sức mà coi ai vừa đánh hai đàn anh tới tấp bằng hai cây chổi vậy?
Bát Quái Đảng nhận lệnh ngay lập tức xông lên.
“Tụi em biết rồi đại ca.”
“Má nó dám đánh đại ca và bạn của đại ca.
Anh em lên hết đê!”
Nhờ có sự giúp sức của Bát Quái Đảng mà bọn đàn em của Du Trình bị đánh cho bầm dập.
Tề Bạch Ân đứng một bên nhìn cảnh này, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp.
Sát khí dâng lên khi nãy đều bị một màn “đánh chổi” của Hạ Dương thổi bay đi mất.
Tề Bạch Ân nhìn những người đang xông pha vì mình.
Hắn không cần phải sợ bất cứ điều gì, bởi kiếp này hắn không còn một mình nữa.
Danh Sách Chương: