Sau khi Tề Bạch Ân kể đầu đuôi câu chuyện cho mọi người, ai cũng tức giận và lo cho Hạ Dương.
Dĩ nhiên có những chuyện hắn không kể rõ ra, ví dụ như chuyện hắn và Tần Doanh sống lại.
Mạc Tồn Văn tránh đi một góc liên hệ cho gia tộc của mình, vì gia tộc anh là võ thế nên có mối quan hệ rất sâu sắc đối với các gia tộc võ lâu đời ở các nước.
Nhật Bản cũng là một trong số đó.
Ông nội anh chơi rất thân với một võ sư Karate danh tiếng của Nhật Bản.
Mà vị võ sư này lại có quan hệ sâu xa với các băng đảng yakuza khét tiếng.
Anh vừa nhắc tới Hạ Dương thì ông nội liền biết.
Ngay lập tức ông đáp ứng Mạc Tồn Văn sẽ làm hết sức để cứu được cậu ra.
Mà Tề Bạch Ân lúc này cũng không rảnh rỗi, anh cho thuộc hạ điều tra ra số điện thoại của Hạ Thành Chí, không chút do dự nói ra thân phận thật của mình.
Người bắt máy là trợ lý của Hạ Thành Chí: “Alo, cho hỏi ai vậy ạ?”
“Tôi là Tề Bạch Ân, bạn học của Hạ Dương, cậu ấy đang gặp chuyện, phiền anh chuyển máy cho ngài Hạ giúp tôi.”
Trợ lý khó xử: “Hiện tại ngài Hạ đang có cuộc họp quan trọng với lãnh đạo cấp cao của nhà nước.
E rằng không tiền…”
Vì hắn đang để loa ngoài nên cuộc trò chuyện bị Hứa Tình Miên nghe được, cô tức giận hét to vào điện thoại: “Anh làm trợ lý của anh Hạ mà lại không biết Hạ Dương là ai hả? Cậu ấy là con út của Hạ gia.
Trễ một phút thôi là cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh mau gọi ngài Hạ ra đây.”
Trợ lý nghe vậy mới sững sờ nhận ra, anh ta hối hả bất chấp lễ nghi xông vào phòng họp.
Trước mọi ánh mắt bất mãn cùng khó chịu của mọi người, anh nói nhỏ vào tai Hạ Thành Chí.
Hạ Thành Chí vừa nghe xong khóe mắt liền co rút lại, cả người lạnh đi.
Vội xin lỗi các lãnh đạo rồi đi ra ngoài.
Hắn nhận điện thoại từ trợ lý, tiếp chuyện với Tề Bạch Ân: “Cậu là ai, em trai tôi bị làm sao?”
Tề Bạch Ân vì thực hiện kế hoạch của mình nên tắt mic, hắn đi sang một bên nói chuyện với Hạ Thành Chí: “Em là bạn học của Hạ Dương, chúng em đang đi Nhật chơi thì cậu ấy bị bắt cóc.
Kẻ chủ mưu là Tần Doanh, Tề Minh và Du Trình.”
“Em biết anh đang lo lắng cho cậu ấy, chúng em cũng vậy.
Nhưng hiện tại chuyện mà em sợ nhất là Tần Doanh đã làm gì với thần trí của Hạ Dương rồi, vì anh ta là bác sĩ tâm lý tài hoa bậc nhất cả nước, thế nên anh ta có khả năng thôi miên người khác.”
Dù đang vô cùng bất an thế nhưng Hạ Thành Chí vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, việc chinh chiến trong giới chính trị khiến hắn tôi rèn được phẩm chất ấy.
Một bên nghe Tề Bạch Ân trình bày, một bên ra hiệu cho người của mình điều tra.
Hạ Thành Chí nói: “Tôi không biết lý do vì sao em ấy lại bị bắt cóc.
Hiện tại tình huống cấp bách, tôi muốn cứu em trai mình nhanh nhất có thể, tôi sợ thằng bé có chuyện.
Các cậu cứ ở yên đó, tôi sẽ cử người sang ngay.”
Hạ Thành Chí nhanh chóng suy nghĩ ra đối sách.
Tuy Hạ gia làm mưa làm gió ở trong nước, thế nhưng Nhật Bản lại nằm ngoài tầm với.
Ngay lúc ấy trợ lý đem tài liệu đến, Hạ Thành Chí đọc nhanh qua một lần liền hiểu rõ vấn đề.
“Tôi biết đây không phải là lúc trách móc.
Nhưng cậu có phải là Tề Bạch Ân không?” Hắn day day mi tâm: “Theo tôi điều tra thì em trai tôi bị bắt cóc là do cậu, đúng chứ?”
Tề Bạch Ân im lặng, lát sau liền thẳng thắn thừa nhận: “Vâng.”
“Tôi không muốn em trai mình bị dính vào mớ tình trường rắc rối của cậu.
Hiện tại tôi muốn cứu em ấy nên tạm thời sẽ không truy cứu.
Sau chuyện này tôi sẽ nói chuyện với cậu.”
“Chuyện này đúng là lỗi của em.
Nhưng thưa anh…” Tề Bạch Ân quả quyết: “Bọn họ thích em là chuyện của họ, em không quan tâm.
Nhưng người mà em thích chỉ có Hạ Dương mà thôi.
Chuyện này bác gái cũng đã biết rồi ạ.”
“Cậu nói mẹ tôi?”
“Vâng.”
Hạ Thành Chí tức giận, cuối cùng lại thở dài: “Tìm được em trai rồi tính sau.
Cậu giữ máy, tôi cho người liên lạc với một số gia tộc để sang đó trợ giúp.”
“Có phải anh muốn liên lạc với Bạch gia và Mạc gia?”
Hạ Thành Chí có chút tán thưởng trước sự hiểu biết về các gia tộc của Tề Bạch Ân, đồng thời hắn cũng không hiểu làm thế nào mà một đứa nhóc chưa tốt nghiệp cấp ba lại có thể biết được ý định của mình.
Tề Bạch Ân tiếp tục nói: “Nếu vậy thì anh không cần liên lạc đâu, Mạc Tồn Văn có đi với bọn em, cậu ấy đã gọi cho ông mình, ngài Hứa đã liên lạc với võ sư Karate bên Nhật rồi.” Hắn lại tiếp tục nói: “Còn về Bạch gia thì anh cũng không cần liên lạc đâu.”
Hạ Thành Chí thắc mắc: “Tại sao?”
Bạch gia và Hạ gia là hai gia tộc quyền lực bậc nhất cả nước.
Nếu nói Hạ gia làm về đa lĩnh vực, trong đó nổi bật nhất là kinh tế, công nghệ kĩ thuật và chính trị thì Bạch gia lại là gia tộc đứng đầu cả nước về quân sự.
Từ thời xa xưa tổ tiên của Bạch gia đã là tướng lĩnh, đời nào cũng làm tướng, thậm chí gia chủ Bạch gia hiện tại - Bạch Thiên Hải đang nắm giữ chức thượng tướng của nước S, cha của ông là đại tướng từng xông pha trận mạt lập nhiều công lớn.
Chính vì thế mà nhà nước rất tôn trọng gia tộc này.
Bạch gia cũng là gia tộc bí hiểm ít liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tề Bạch Ân buông lời dễ như chơi: “Vì cha của em là Bạch Thiên Hải.”.
Danh Sách Chương: