Người nữ nói: “Lần này mẹ anh vừa lòng rồi, để bà ấy tìm thêm cho anh một con trẻ hơn.”
Người nam nói: “Chuyện này trách mẹ tôi được sao? Cô đừng đẩy trách nhiệm lên người của mẹ tôi, cô cũng lớn hơn tôi ba tuổi, hồi lúc mới kết hôn, mẹ tôi còn nói nữ lớn hơn ba vượng chồng, đối xử với cô như con gái ruột đó.”
Người nữ nói: “Tôi cảm thấy mẹ tôi nói đúng, lấy người nhỏ hơn đúng là rất cần dũng khí, vì mấy tên đàn ông này thường vẫn chưa cai sữa. Mâu thuẫn giữa tôi và mẹ anh, anh có từng nghiêm túc giải quyết chưa? Mẹ anh tuổi tác cao, làm việc không ý tứ, chiếc khăn lau chân xong đem lau mặt trẻ nhỏ, con bị nhiễm khuẩn còn không được trách mẹ anh hả? Cấp trên tôi đưa tôi về nhà, mẹ anh sợ tôi cắm sừng anh, lấy dung dịch khử độc 84 phun lên người của cấp trên tôi, chuyện này cũng không trách mẹ anh luôn?”
Người nam nói: “Cấp trên cô yêu thầm cô, cô nghĩ tôi không biết hả? Tại sao cô lại ngồi xe anh ta về? Ai biết hai người có làm chuyện bẩn thỉu gì trên xe không. Hơn nữa, hôm đó cô trở về tại sao lại thay quần lót? Sáng sớm lúc ra ngoài rõ ràng cô không mặc chiếc quần đó. Cô dám nói cô không có làm ra chuyện có lỗi với tôi không? Nếu trước kia cô không sống buông thả như vậy, mẹ tôi cần phun 84 sao?”
Người nữ mắng: “Cút! Giờ tôi nói chuyện với anh cũng sợ không khí ô nhiễm đó.”
Diệp Mông không lướt điện thoại được nữa, đứng lên nói với Lý Cận Dữ: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Bên ngoài Cục Dân chính có hai con sư tử đá trang trọng uy nghiêm nhưng dáng vẻ nhe hàm lộ răng nhìn hài hước như chúc mừng chuyện tốt, nghe người già nói hỷ phượng sư tượng mang tình ý nồng nàn, chúc đôi vợ chồng son răng long đầu bạc.
Diệp Mông nhìn vào hai sư tử đá mang hàm ý tốt đẹp này, đột nhiên cảm thấy có chút thần thánh, lại ném bao thuốc và bật lửa vào túi, đứng lẻ loi một mình trước cổng Cục Dân chính, suy tư một lúc, móc đi động từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Phương Nhã Ân.
Lá Chanh: Giờ tao đang ở Cục Dân chính.
Fang: Mày đỉnh mà.
Lá Chanh: Bây giờ tao đang có cảm giác lừa đảo bắt cóc trẻ con. Mặc dù cậu ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Fang: Mày đỉnh mà.
Lá Chanh: Nói chuyện đàng hoàng được không?
Fang: Được, hối hận rồi hả?
Lá Chanh: Không có, nhưng hôm nay tao bay chuyến tám giờ tối, tao lo là chút nữa cậu ấy lại gây.
Fang: Mày chưa nói với cậu ta?
Lá Chanh: Đêm hôm đó bọn tao vẫn cãi nhau đó, sao mà nói, hai ngày nay cũng ít nói chuyện, chắc cậu ấy vẫn đang giận chuyện tao đòi đi.
Fang: Không thể bay muộn một ngày hả? Tốt xấu gì cũng phải ráng qua đêm tân hôn tối nay chứ. Trên giường dễ dỗ dành hơn.
Lá Chanh: Không được, chín giờ sáng mai có hẹn gặp một người khách rất quan trọng, tao đã cố gắng dời giờ đến muộn nhất rồi. Nếu không phải vì cậu ấy, tuần trước tao đã về cùng Câu Khải rồi.
Fang: Vậy tao cũng bó tay, đâu thể bắt tao dỗ giúp mày được, đừng nha, tao lớn tuổi rồi, mắc bệnh ung thư xấu hổ, mấy chiêu cô gái bé bỏng của mày tao làm không được.
Diệp Mông thở dài, vừa nhét lại di động vào túi, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Cận Dữ đang tựa vào sư tử đá nhìn mình, tay đút trong túi quần: “Nói ra hút thuốc mà?”
“Đến lượt mình rồi hả?” Diệp Mông cất di động vào, đeo lại ba lô nói.
Buổi sáng trong trấn nhỏ phủ đầy lớp sương mỏng, Lý Cận Dữ ăn mặc phong phanh, một bộ đồ thể thao màu đen, kéo dây kéo lên che gần nửa gương mặt, càng làm rõ dáng người cao ốm của anh. Hình như cho dù anh thế nào cũng rất bắt mắt, lúc điền phiếu đăng ký, các nhân viên còn nhìn anh chằm chằm. Hai người đứng trước cửa Cục Dân chính, mỗi người đứng bên cạnh một chú sư tử đá, chính giữa là đường đi vào sảnh của cục dân chính, thi thoảng có người đi ngang qua giữa hai người họ, có người vui mừng cầm giấy kết hôn đi ra, cũng có người thất thểu mang theo giấy ly hôn về.
Diệp Mông cảm thấy mình bây giờ như đang đi trong vùng biển đơn độc, có cỏ dại đâm ngang, có san hô vô tận. Và người đàn ông ở trước mặt này, có thể sẽ là người duy nhất sau này cùng cô trải qua cuộc sống đầy mưa bão và chông gai, hoặc cũng có thể ngập tràn bình yên ngọt ngào.
Lý Cận Dữ chỉ để lộ đôi mắt sắc nét của mình, không thể hiện cảm xúc, nhìn cô nói: “Có phải chị không muốn đăng ký nữa không?”
“Không có” Diệp Mông cúi đầu nhìn sơ đồng hồ: “Vào trong thôi, sang kia chụp ảnh trước.”
Lý Cận Dữ không phản ứng, vẫn đút tay trong túi quần, Diệp Mông nhịn không được trêu anh: “Hay là cậu đang suy nghĩ về Lưu Nghi Nghi? Điều kiện nhà cô ta tốt hơn tôi nhiều đó.”
Lý Cận Dữ liếc cô, đi vào trong: “Tôi xem như chị dang ghen.”
Hai người ngồi kế nhau vai kề vai chụp hình, nền là tấm lụa đỏ tươi ý nghĩa điềm lành, cả hai vẫn không ngừng đấu khẩu, không ai chịu nhận thua, đặc biệt là về đề tài ghen này, Diệp Mông trịnh trọng nói với anh: “Ưu điểm của việc hẹn hò với chị gái chính là chị không ghen với bạn nhỏ.”
Thợ chụp ảnh đang nhìn vào ống kính, ngắm cặp nam thanh nữ tú trong ống kính, mỉm cười đầy mãn nguyện, đây mới gọi là tuyệt sắc.
Lý Cận Dữ bình tĩnh liếc sang cô, “Chị nói ai là bạn nhỏ? Chị chỉ lớn hơn tôi hai tuổi, tôi hai mươi bảy rồi, đừng nói như tôi mới mười bảy.”
Diệp Mông cũng quay đầu qua, không kiềm được lại trêu anh: “Nhưng trong mắt tôi cậu vẫn là cậu bạn nhỏ, cái kiểu cực yêu ấy.”
Thợ chụp ảnh không canh được, lớn tiếng nhắc nhở: “Cô cậu, nhìn vào ống kính, nhìn vào ống kính.”
Hai người lại nghiêm chỉnh nhìn vào ông kính, Lý Cận Dữ cười hừ: “Bớt đi.”
Diệp Mông nhìn vào ống kính nhe răng nở nụ cười thương mại, mỉm cười nhưng tiếng nói vẫn phát ra từ cuống họng: “Lớn hơn cậu hai tuổi thì là lớn hơn cậu cả đời, cả đời này cậu đều phải gọi tôi là chị.”
Lý Cận Dữ quay đầu sang chau mày lại nhìn cô, có vẻ thật sự bị chọc tức, thợ chụp ảnh càng bực hơn, nói một hơi: “Nhìn vào ống kính này cậu đẹp trai, cô cậu là vòi nước sao? Nói mãi không ngừng.”
Lý Cận Dữ lại quay đầu sang, để lộ ra một hàm trăng trắng sạch đều đặn, mép môi hơi cong nhẹ, cực kỳ sáng sủa, giống một cây bạch dương nhỏ tươi tốt nảy mầm vươn cao. Họng vẫn phát ra tiếng: “Nằm mơ.”
“Cạch cạch” hai dấu mộc và giáp lai được đóng xuống, Diệp Mông vẫn có chút không tin đây là sự thật, ngồi trên xe ngắm nhìn cuốn sổ đỏ và hình hai người kề vai nhau rất lâu, bất ngờ phát hiện Lý Cận Dữ cười lên có đồng điếu ở khoé miệng.
“Đây chẳng phải là tiêu chuẩn trai đểu sao?” Diệp Mông than thở.
Lý Cận Dữ ngồi ở ghế phụ, giựt sang đóng lại, gom cả quyển của anh ném hết ra ghế sau, lạnh lùng hỏi: “Đi đâu?”
Hai tay Diệp Mông đặt trên vô lăng, áp đầu xuống ngắm anh, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại, nói nửa thật nửa chơi: “Hay là mở buổi tiệc độc thân đi, sắp phải bước vào cuộc sống hôn nhân rồi, hai chúng ta cứ mạnh ai nấy tận hưởng, xem như chính thức tạm biệt mấy hoa cỏ ong bướm bên ngoài.”
“Hay là bây giờ đi ly hôn đi.”
Diệp Mông cười không ngưng được: “Cậu đúng thật là… cấm không cho đùa mà”, đầu vẫn áp trên vô lăng, lúc này không muốn hoạt động, biếng nhác nói: “Lúc mới quen biết cậu, tôi còn nghĩ cậu là fuckboy, kiểu mà ngày nào cũng có gái tỏ tình trong Wechat.”
Lý Cận Dữ dáng vẻ buông thả ngồi ở ghế phụ tựa vào cánh cửa, ánh mắt không tiêu cự nhìn cô. Anh đã quen việc nhìn chằm chằm vào cô rồi, có lúc thực ra cũng chẳng có suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần cô ở đó, anh lại thích ngắm nhìn cô. Thực ra lúc này anh rất buồn ngủ, cả đêm hôm qua không chợp mắt, đến bệnh viện lấy sổ hộ khẩu xong ngồi cả đêm ở sofa. Chuyện kết hôn này, nếu không phải Diệp Mông ép anh như vậy, có lẽ anh hoàn toàn không đưa vào kế hoạch, có lẽ cả đời cũng như thế này. Anh không có nhà, không có xe, không có một công việc đàng hoàng, trong nhà còn có bà nội già yếu cần anh chăm sóc, không nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều như vậy. Diệp Mông muốn ở bên cạnh anh, anh ở bên cô. Hôm nào nếu cô chán rồi, anh tự khắc có thể trở về cuộc sống nhàn nhạ sống tạm bợ qua ngày của mình.
“Chị mới là fuckgirl đó.” Anh mắng lại.
Diệp Mông vẫn nằm bò trên vô lăng bất động ngắm anh, nụ cười dần thu lại, có chút say đắm ngắm nhìn anh, Lý Cận Dữ vẫn tư thế nghiêng người tựa vào cửa quay qua nhìn lại. Trong xe dường như có dòng nước Xuân đang yên tĩnh chảy qua, họ tựa như muốn tan chảy trong mắt đối phương.
Diệp Mông trườn qua, ngồi lên người anh, nâng gương mặt anh lên, đặt nụ hôn xuống: “Chị dạy cậu cách hôn.”
“Ừ.”
“Chút nữa theo tôi về nhà đi” Giọng cô bất giác thay đổi.
“Gặp bà nội chị hả?” Lý Cận Dữ cũng nén thấp xuống, tìm cánh môi của đối phương trong hơi thở.
“Đại khái là vậy, tôi vẫn chưa nói với họ.” Diệp Mông đột nhiên bị đau: “Ây da, cậu đừng cắn tôi.”
Lý Cận Dữ vừa cắn vừa cấu mạnh eo cô: “Mấy chuyện này mà chị dám tiền trảm hậu tấu, chị không sợ bệnh tim bà mình tái phát hả?”
Cửa nhà họ Diệp rộng mở, bà nội nghe nói hôm nay Diệp Mông dẫn bạn trai về, bảo cô út Trương La nấu bữa thịnh soạn, còn hơn Mãn Hán Toàn Tịch, cả việc bày biện cũng chú trọng tiểu tiết, mỗi món ăn đều có hoa quả cắt tỉa trang trí điểm tô. Tuy nhiên lúc này, không khí nặng nề như sét đánh xuống, không một ai dám động đũa. Cũng không phải là không hài lòng về Lý Cận Dữ, mà vì Diệp Mông câu nói buột miệng phát ngôn.
Nguyên bàn thức ăn, chỉ có món cá là được động đũa mất một miếng, cả món rau xanh vẫn nguyên vẹn vẻ bày thành vòng hoa của nó, chưa một ai gắp cọng nào, và cũng chỉ có Diệp Mông động đũa vào con cá gắp một miếng cho vào miệng mình, thản nhiên nói: “Chúng con đăng ký kết hôn rồi, không ở rể, con cái theo họ của cậu ấy.”
Cô dứt lời liền kéo Lý Cận Dữ lên lầu ngay, cũng không quan tâm dưới lầu đang trong tình cảnh nào, gương mặt ngàn năm đống rêu của bà, đến ruồi còn không đậu được.
“Ở rể gì?”
Lý Cận Dữ bị cô kéo vào phòng, thấp giọng hỏi.
Vậy mà ai ngờ vừa vào phòng thì thấy hành lý đã thu dọn sẵn, sắc mặt anh lạnh đi, chắc cũng không khác mấy với gương mặt của bà nội dưới lầu:“Khi nào chị đi?”
“Chuyến bay tám giờ đêm nay.” Diệp Mông đá chiếc vali sang một bên, kéo tay đẩy anh lên giường, cong chân áp lên người anh, cúi đầu hôn anh: “Khoan hãy tức giận, tôi cũng hết cách, chín giờ sáng mai có hẹn với nhà sưu tầm Hoa Kiều kia, tôi đã dời thời gian đến muộn nhất có thể rồi, tôi bay chuyến tám giờ, hạ cánh đến nhà sớm nhất cũng hai ba giờ sáng rồi, cậu thông cảm cho tôi với, nhé?.”
Lý Cận Dữ định nói: thông cảm mẹ chị.
Bây giờ tôi đúng là đang thông cảm mẹ chị.
Anh tránh mặt đi, không cho cô hôn.
Diệp Mông cắn vành tai anh, hà hơi nói: “Nếu cậu không khó chịu, trước khi đi tôi làm cho cậu lần nữa nha? Nha?.”
Dưới lầu vẫn đang trong cảnh tượng im lặng, không ai lên tiếng. Gương mặt tái đen của bà nội, đàn ông trong nhà họ Diệp không dám hé lời, dùng mắt mũi ra dấu. Mấy người cô thì nhìn nhau ngơ ngác, thành thạo dùng ánh mắt giao tiếp trên bàn ăn.
Tất cả đều nghĩ.
“Chuyện này Diệp Mông hành động đỉnh con mẹ nó cao.”
Nhưng cô cả Quế Phân vẫn còn muốn sống, mạnh miệng tuyên thề nói: “Mẹ, chuyện này bọn con chắc chắn ủng hộ mẹ.”
“Chắc chắn.” Mọi người đồng thanh.
Sắc mặt của bà cụ có hơi dịu lại: “Thằng bé đó tên gì? Lý gì cơ?”
Cô út nhắc lại: “Lý Cận Dữ.”
Cô hai nhân cơ hội đệm vào: “Thằng này nhìn rất tuấn tú, chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp trai như vậy trong trấn. Trông dáng vẻ cũng rất ngoan, Diệp Mông cũng rất có mắt nhìn người, chắc là một đứa trẻ tốt.”
“Gọi hai đứa nó xuống ăn cơm trước đã.” Bà nội đưa ra quyết định sau cùng.
Trong phòng, Lý Cận Dữ ngửa mặt nằm trên giường, ngoài cửa sổ là những ngọn đèn lộng lẫy, là những chiếc xe lăn bánh trên con đường gồ ghề, vọng tiếng “ong ong” bên tai họ. Đôi mắt hươu nhỏ luôn trầm tĩnh nhưng lại áp bức, nhìn cô một lúc, trong bóng tối, chỉ thấy anh điềm tỉnh tháo dây chiếc quần thể thao của mình, cũng bất chấp tiếng bước chân ngày một gần kia, bộ dạng ác liệt lại lạnh lùng, phát ngôn câu cặn bã khiến Diệp Mông muốn đánh anh một trận.
“Được, dùng miệng.”