• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn Tư Vân từ nhỏ đã thông minh hơn đám trẻ trạc tuỏi, cũng càng điềm đạm hơn. Có lẽ lúc đó vẫn không thể gọi là điềm đạm, chỉ là yên lặng hơn. Bà ta thà rằng nhìn chăm chăm vào mấy con kiến ha ba tiếng đồng hồ cũng không chịu chơi trò gia đình với bọn nhóc.



Trong Tứ Hợp Viện mà bà ta ở lúc nhỏ có một cây hoè lớn, cành thô cứng cáp khoẻ khoắn, lá cây sum suê um tùm, như cái ô lớn che khuất bầu trời. Bà ta thích nấp dưới tán cây rậm rạp xem kiến bò qua đường, nếu khi đó công việc của mẹ bà ta không quá sức bận rộn, dù rằng chỉ cần quay đầu liếc nhìn lại thôi thì có lẽ mọi chuyện hôm nay đều sẽ không xảy ra.



...



Thế nhưng trước khi về Cục, Toàn Tư Vân yêu cầu được về thăm Tứ Hợp Viện khi nhỏ một chuyến.



Tứ Hợp Viện đã được cải tạo, bên cạnh là một công viên thể thao buổi sáng, khắp nơi người người tấp nập, đám trẻ con đùa nghịch huyên náo, cây hoè kia vẫn bốn mùa tươi tốt như cũ, sừng sững bất diệt như ông lão lính gác cố thủ lãnh thổ, khí chất bất phàm, cứ như đang cúi đầu từ bi nhìn bọn họ chằm chằm.



Toàn Tư Vân đeo còng tay đứng dưới bóng cây cũng ngước trông lên nó.



Bà ta ăn mặc rất giản dị, không giống một người sắp chạy trốn sang nước ngoài, cả người đều sạch sẽ gọn gàng cứ như đã sớm chuẩn bị từ trước. Toàn Tư Vẫn không đẹp gì, mặt chữ điền nhưng mặt mũi thanh tú, hoàn toàn là kiểu phụ nữ khác biệt so với Lý Lăng Bạch.



Hai cảnh sát đứng sau lưng bà ta, đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng trò chuyện: “Cậu đoán bà ta đang nhìn gì vậy?”



Một trong số đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc hối hận rồi chứ gì, có thể là đang hoài niệm tuổi thơ chăng? Dù gì thì lúc đó cũng là lúc ngây thơ nhất.”



-



Còi cảnh sát kéo dài không dứt trong thành phố, đè lên tất cả nhịp đập sinh mệnh, Phương Chính Phàm đích thân chỉ huy, cởi mũ bỏ sang một bên, như sẵn sàng từ chức bất cứ lúc nào nhưng giọng điệu vẫn cúc cung tận tuỵ khó mà xen vào như cũ: “Để xe cấp cứu đi theo xe cảnh sát trước, bật đèn xanh mở đường, đã liên lạc được với Ngu Vi chưa?”



Trong văn phòng toàn là hộp mì gói, hồ sơ cũng lộn xộn cả lên, bọn họ đều không hơi sức đâu quan tâm nữa, Lương Vận An vò đầu bứt tai nói: “Vẫn chưa, hiện giờ Ngu Vi là người duy nhất vẫn chưa liên lạc được.”



Phương Chính Phàm trầm ngâm một lúc rồi quả quyết: “Liên lạc với hai đồng chí phụ trách áp tải ở sân bay, tôi muốn trực tiếp thẩm vấn Toàn Tư Vân.”



Đường ra sân bay được mở thông, xe cảnh sát bay như tên bắn, Toàn Tư Vân bình thản nhìn những toà cao ốc với biển quảng cáo nhanh chóng khuất dạng ngoài cửa sổ, đôi lúc còn loáng thoáng nghe được tiếng còi cảnh sát cứu người truyền tới từ khắp nơi, cả thành phố mang sức sống bừng bừng.



“Toàn Tư Vân, tôi là Cục Trưởng Cục Cảnh sát khu vực Quán Sơn” Bà ta đeo tai nghe, giọng nam trung thật thà chất phác bên trong truyền tới: “Tôi hỏi cô, Ngu Vi ở đâu?”



Chỉ có một khoảng không yên tĩnh đáp lời ông.



“Ở nước ta không có quyền Miranda*, mong cô thành thật khai báo sự thật về hành vi phạm tội.”



Quyền Mirada: Theo luật Hoa Kỳ, người bị bắt giữ, trước khi thẩm vấn, phải được cho biết rõ ràng rằng người ấy có quyền giữ im lặng, và bất cứ điều gì người ấy nói sẽ được dùng để chống lại người ấy ở tòa án.



-



Mấy phút trước đó, phía cảnh sát phát lệnh điều tra, hiện giờ cả mạng xã hội đều đang tìm Ngu Vi, những người hâm mộ rơm rớm nước mắt để lại bình luận cầu nguyện bên dưới Weibo của cô, số lượt bình luận của Ngu Vi đã vọt hơn hai trăm nghìn lượt.



[Chị ơi, đừng có nghĩ quẫn, thật ra chị trông rất xinh đẹp mà, đừng có để tâm lời nói của mấy thành phần bất hảo.]



[Vi Vi, không ai có thể nhận được sự yêu thích của tất cả mọi người, cậu đã làm rất tốt rồi, đừng làm chuyện dại dột, nhất định phải về đấy.]



[Cá lớn*, tớ biết cậu đã lâu lắm rồi, clip của cậu rất vui, clip của cậu đã cùng tớ đi qua những ngày tăm tối nhất, tớ hy vọng cậu nhất định phải vượt qua được, đừng nghĩ quẫn nhé được không?]



Cá và họ Ngu đồng âm với nhau



Đến cả Từ Mỹ Lan và Đẩu Cúc Hoa ở Ninh Tuy nghe Diệp Mông kể chuyện này xong đều cất công bảo cô cả đăng ký tài khoản Weibo, để lại bình luận cho Ngu Vi.



[Bà nội Cúc Hoa: Cô bé ngốc nghếch, có chuyện gì mà lại khó chấp nhận đến thế, bà sống đến tám mươi rồi đây, bà nói cho nghe, có nhiều chuyện đợi đến lúc tám mươi rồi cháu sẽ biết, có khi nó còn không quan trọng bằng việc sau khi cháu qua tám mươi đánh được một cái rắm hoàn chỉnh.]



[Chị gái Mỹ Lan: Đồng ý với lầu trên.]



Đương nhiên là vẫn có những lời khó nghe đầy ác ý--



[Kiếm đủ fame rồi là được chứ gì, lần này dì Ngu ngược fan toàn tập để tẩy trắng cho mình phải không, diễn hơi nhiều.]



Lời nói còn đáng sợ hơn đao kiếm, bởi vì vết đâm sẽ liền lại, thịt sẽ kéo da non nhưng những vết dao đâm và lòng người khác thì cả đời cũng không nhổ ra được. Vết thương như thế này không thế chống lại.



Lần đầu tiên Ngu Vi nhìn thấy kiểu bình luận này, thật ra đã buồn rất lâu, thậm chí không cách nào hiểu được, suốt đêm không thể chợp mắt đến nỗi muốn tranh luận với người kia một phen, mãi đến lần thứ hai, thứ ba,... bước chân giẫm lên người cô mỗi lúc một nhiều, sau đó là vết dao, thậm chí có người còn đứng trong đêm tối chỉa súng vào cô, cô cảm nhận được tất cả mọi thứ, dần dần rồi cô cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, mãi đến có một lần, cô dùng dao rọc giấy rạch một nhát trên người mình, vết đau trong lòng dường như dịu đi một chút, thế là cô mê đắm việc làm tổn thương bản thân.



Dù có thế này, Ngu Vi vẫn sợ chết, rất nhiều người trong số họ đều giống như cô, thật ra cũng đều sợ. Thế nhưng dường như họ đều hết cách, phần đông bên trong “Dẫn Chân” đều là bệnh nhân trầm cảm giống như cô, cô đã vô ý mà chạm trán được trong một nhóm giành cho bệnh nhân trầm cảm.



Ngu Vi cũng đã từng thử cầu cứu với thế giới bên ngoài, chưa được bao lâu đã có người nhảy lầu.



Ngu Vi cuộn người trong bồn tắm, muốn ôm chặt lấy bản thân. Từng đợt còi rú lên ngoài cửa sổ vang vọng bên tai cô, sau đó cô bất lực nhắm mắt lại...



Lòng thầm tự nhủ, chỉ cần gượng qua ba giờ năm phút, chỉ cần gượng qua ba giờ năm phút...



-



Bầu trời vẫn mông lung như trước, còi cảnh sát vẫn vang lên chưa dứt, như lời cảnh cáo của số mạng.



Trong văn phòng yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ, mấy người đàn ông ở bên trong số thì đứng số thì ngồi, ai nấy đều tiều tuỵ theo một kiểu khác nhau, Toàn Tư Vân trong điện thoại từ đầu tới cuối đều duy trì sự im lặng, Lương Vận An thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở của bà ta, Lương Vận An và Phương Chính Phàm nhìn nhau, đang định tiếp lời thì người đàn ông trên sofa đứng lên.



“Cô Toàn.”



Mấy người lập tức nhìn sang, tự động chuyển điện thoại cho anh.



Lý Cận Dữ đến cạnh Phương Chính Phàm, tựa bên mép bàn của ông, ống nghe ở trên bàn, anh thậm chí còn không nhìn lấy, tựa lưng vào, cúi đầu châm một điếu thuốc sau đó kẹp trong một tay, tay còn lại đút trong túi quần: “Em là Lý Cận Dữ, con trai của cô giờ đang ở Mỹ ạ?”



Hơi thở ở đầu dây bên kia rõ là nặng nề hẳn lên.



Tất cả mọi người im lặng chờ đợi, ánh mắt đều tập trung về phía Lý Cận Dữ nhưng anh lại lạnh lùng vô cảm mà hút thuốc, bình thản nói chuyện gia đình với bà ta.



Lương Vận An lật nhanh một tệp tài liệu, hết sức rối rắm, Toàn Tư Vân có con đâu, Toàn Tư Vân trước giờ chưa từng sinh con, mấy năm trước bị bướu tử cung đã cắt bỏ hết toàn bộ tử cung rồi, con ở đâu ra?



“Tôi không có con.” Đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên từ lúc lên xe tới giờ.



“Cô có” Lý Cận Dữ tựa người ra sau, cúi đầu gảy gảy tàn thuốc, đưa điếu thuốc lên mép miệng, ánh mắt rời rạc nhìn chằm chằm vào cả cái kệ sách to ở sau lưng Phương Chính Phàm, bên trên xếp đầy bằng khen vinh dự và cờ thi đua các loại: “Cô muốn biết sao em lại đoán được không?”



“Lý Cận Dữ, mẹ cậu ghét cậu không phải là không có lý do.”



Anh không để tâm, cười cười: “Vậy sao? Bà ấy còn nhắc về em với cô sao? Em cứ nghĩ là bà ấy còn chả thèm nhắc đến em với người khác cơ.”



Toàn Tư Vân lạnh giọng: “Lỗ Minh Bá cũng có nói với tôi, cậu không phải là thứ tốt lành gì. Ông ta nói ông ta hối hận nhất là đã dạy dỗ một sinh viên như cậu.”



Anh dập tắt thuốc, vẫn lười nhác tựa ra sau, hai tay đút túi giọng điệu bình bình: “Vâng, là em đã làm nhục nhã sư môn.”



Lúc này Lương Vận An mới phát hiện thật ra tính cách Lý Cận Dữ rất ngang bướng, nói chuyện rất sắc bén, cũng rất khó bị ràng buộc, chẳng qua là lúc anh ở cạnh Diệp Mông thích vờ như mình rất ngoan, rất nghe lời, trông như anh mới là người bị chị ăn hiếp.



Bầu trời dường như từng chút thoáng đãng, tất cả mọi người đều nín thở tập trung nghe họ nói, Toàn Tư Vân lại không lên tiếng nữa.



Lý Cận Dữ khoanh hai tay trước ngực, lần đầu tiên Lương Vận An nghe thấy giọng điệu của anh có chút hung hăng vênh váo cao cao tại thượng: “Người ở trên xe ngày mười bảy tháng ba là cô đúng không ạ? Vậy thì chắc đó cũng không phải lần đầu tiên cô dùng xe của mẹ em, em nhớ lúc nhỏ có mấy lần em tìm được cái xe đua đồ chơi trên xe, không phải là của em và anh em, lúc đó bọn em ít nhất cũng đã học cấp ba, có chuyển nhà mấy lần, nói thật thì mấy món này đã từ lâu không biết vứt ở đâu rồi.”



Tất cả mọi người trong văn phòng đều im lặng, lá trên cây như cũng im lặng lắng nghe theo, Lý Cận Dữ cúi đầu cười tự giễu: “Lúc đó em nghĩ là mẹ em còn đứa con trai nào bên ngoài, ngày nào cũng cãi nhau ỏm tỏi với bà ấy, thậm chí còn từng theo dõi bà ấy, bà ấy cho là em biến thái, theo dõi cuộc sống của bà ấy, những chuyện này hẳn là cô đều rõ chứ nhỉ?”



Toàn Tư Vân im lặng từ đầu tới cuối, cuối cùng đến hít thở cũng kiềm lại.



Lý Cận Dữ: “Đứa bé ấy giờ đang ở đâu? Em nhớ là lúc đó chắc cũng không lớn mấy, tầm năm sáu tuổi đúng không? Giờ chắc lên cấp ba rồi nhỉ? Ở Mỹ sao?”



-



Lúc này, tiếng còi cảnh sát vẫn quanh quẩn trên vùng trời thành phố, từng chiếc xe cảnh sát phóng như bay, vội vã đâm ra bốn phương tám hướng.



15:00, từng cánh cửa chung cư bị đạp đổ, có người dùng chân, có người dùng dụng cụ phá cửa, gần như cũng lúc, những cánh cửa căn hộ của tám người bị hại không được báo án lần lượt bị các viên cảnh sát dùng hết sức đẩy ra ầm ầm, âm thanh đó cứ như một đợt pháo hoa nổ ra trên không trung, nổ ra trong lòng người ta.



Điện thoại vô tuyến liên tiếp vang lên--



“Lục Châu, đã uống thuốc ngủ, cạnh giường có di thư, người già tám mươi tuổi sống một mình, vẫn còn dấu hiệu sự sống, đang được đưa tới bệnh viện!”



“Minh Huy, nữ năm mươi sáu tuổi, an toàn.”



“Nam Uyển, mười sáu tuổi, đã uống thuốc ngủ, không có di thư, đang cấp cứu.”



“Đại Minh Nguyệt, nam ba mươi sáu tuổi, an toàn.”



“...”



“Forest City, nữ bốn mươi lăm tuổi, an toàn!”



“Dục Thành, nam mười tám tuổi, không có dấu hiệu sự sống.”



Ca cuối cùng có tình huống đặc biệt, lúc các viên cảnh sát ập đến cửa đã hơi nghe thấy mùi thối rữa, trước khi phá cửa họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ai có ngờ được khi cánh cửa này bị đẩy mở, thứ mùi xộc thẳng vào mũi đánh lùi tất cả mọi người, thứ mùi mà đến giờ cũng không cách nào tả được, cứ như có người bỏ cá trích lên men với thịt heo nát vào nấu chung một nồi, còn thêm vào tí nước thải.



Căn hộ rất nhỏ, hẳn là phòng thuê, nhà chỉ có bốn bức tường với cái giường trống không, áo thun với quần jean của cậu trai trẻ được ném trên giường. Cảnh sát móc trong túi ra được một cái ví tiền màu rách nát, lấy căn cước ra xem, mười chín tuổi. Còn rất trẻ, trẻ đến độ còn kịp làm bất cứ chuyện gì.



“Trên người không có vết thương rõ rệt, chắc là đã uống thuốc ngủ, hơn nữa đã chết ít nhất một tuần rồi.” Cảnh sát nói.



Không khí trong phòng không còn khó ngửi đến mức như lúc đầu nữa, viên cảnh sát lật xem điện thoại của cậu, sau đó dường như cứng đờ, không thể tả rõ cảm xúc, tim như bị ai đó nắm lấy, mạnh tay bóp chặt. Cũng không phải là đau lòng mà rất nặng nề, cảm giác mây đen vây kín trên đỉnh đầu ấy khiến anh ta nặng nề tới không thở được nữa.



Đó là một đoạn tin nhắn chưa được gửi đi, người nhận là mẹ của cậu.



[Mẹ, con sợ lắm, con bị bệnh trầm cảm, con hết tiền rồi. Tiền khai giảng mẹ cho con đều bị người ta lừa hết cả. Trong túi chỉ còn ba trăm tệ, con đã lừa mẹ, con chưa có đóng học phí, thầy cô cứ giục con mãi, họ sắp gọi điện về nhà rồi, con không còn cách nào khác, xin lỗi mẹ, con sợ bị mẹ đánh mắng lắm, kiếp sau sẽ lại báo đáp mẹ vậy...]



Chỉ vì bao đó tiền học phí?



Có người cảm thấy khó mà tin được.



“Bố mẹ có trò chuyện đàng hoàng đâu, thường ngày toàn đánh với mắng, con nó không sợ được sao?”



Họ sợ hãi bố mẹ, sợ hãi cấp trên, sợ hãi trường học, sợ hãi bạn bè, sợ hãi bạn học, sợ hãi ánh nhìn, sợ hãi tất cả những lời nói độc địa nơi tục thế, sợ hãi ánh sáng của thành phố này, sợ hãi tất cả, tất cả mọi thứ nhưng lại không sợ cái chết.



Hiện trường vụ án hoàn toàn tĩnh lặng, có người không kiềm được, che lấy mắt ngồi thụp xuống đất, dùng cánh tay lau nước mắt, nhỏ giọng lầm bầm chửi rủa.



Còn Phương Chính Phàm ở đầu dây bên kia nhận được tin tức cũng trắng cả khớp xương, đầu ngón tay thô ráp siết chặt, hai má cũng đã trở nên tê liệt.



Bầu trời bên ngoài cửa sổ thật ra đã trong veo rồi, một màu xanh ngọc bích như được tẩy rửa. Từng luồng sáng nhẹ hơi rọi xuống qua ngọn cây, ánh sáng bầu trời cuối cùng cũng rọi xuống, mây mù cũng tan ra.



Phương Chính Phàm thầm nghĩ mùa đông năm nay dài thật, dài đến nổi ông nghĩ mình có thể nhìn thấy hết cả gió tuyết, mùa đông hôm nay lại dường như rất ngắn, ngắn đến nổi có một số người còn không được một lần gặp mặt.



-



Lý Lăng Bạch đã tự thú, không hề có gì báo trước.



Hôm đó gió ở Cục Cảnh sát to hơn bình thường, bà ta dường như bị thổi quật tới. Khi ấy Lương Vận An nhìn thấy người phụ nữ kia mang giày cao gót, mặt mũi vô cảm bước vào Cục Cảnh sát, nói với Lý Cận Dữ như thế.



Lý Cận Dữ phát hiện mình đã nghĩ sai rồi, Lỗ Minh Bá không yêu Toàn Tư Vân như anh nói, ông ta không nhận tội thay cho Toàn Tư Vân, người tới nhận tội thay Toàn Tư Vân là Lý Lăng Bạch.



Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn trắng năm đó như muốn xuyên thủng anh lại đánh thẳng vào đôi mắt không cảm xúc của Lý Lăng Bạch, bà ta vẫn cao cao tại thượng ngẩng cái cổ thiên nga, chỉ là bà ta thú nhận hết mọi tội trạng của mình không chút e dè.



“Đúng, tôi là “Dẫn Chân”, cũng chính tôi là người ép Vương Hưng Sinh với thư ký của ông ta tự sát, vì trong tay họ có chứng cứ tôi buôn lậu đồ cổ, Vương Hưng Sinh với thư ký của ông ta muốn tố cáo tôi, mượn cớ khiến tôi ở tù.”



Lương Vận An ngồi trước mặt bà ta hỏi: “Vậy Trần Thanh Mai tám năm trước thì sao?”



Phòng thẩm vấn được ngăn cách bởi một tấm kính một mặt, bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong nhưng bên trong không thấy được ở ngoài, Lý Lăng Bạch lại như biết được Lý Cận Dữ đứng ở bên ngoài, bà ta hơi nghiêng đầu, cứ như đang nói với người ngoài kia: “Cậu có thể tính luôn là do tôi, dù gì khi đó nếu như không có tôi, cô ta cũng sẽ không quen biết Vương Hưng Sinh, cũng sẽ không vì yêu Vương Hưng Sinh mà ngoại tình với hắn ta rồi áy náy tự sát, chắc là thấy cái danh trung trinh tiết liệt của mình hết giữ nổi rồi chứ gì.”



“Trần Thanh Mai không phải tín đồ sao?”



Lý Lăng Bạch thành khẩn bộc trực: “Tôi thừa nhận tất cả tội trạng của mình, chỉ duy nhất một điều sẽ không thừa nhận, “Dẫn Chân” không phải là tà giáo, càng không có tín đồ gì, cậu có thể nói tôi lợi dụng bọn họ để lừa đảo nhưng trước giờ tôi chưa từng bảo họ gia nhập giáo phái nào.”



Lương Vận An không kiên nhẫn lắm, trong lồng ngực như bùng lên một nhóm lửa, càng lúc càng cháy lớn, giọng nói cũng bất giác cao hơn mấy tông: “Vậy hôm nay cảnh sát toàn thành phố đều đang chơi với bà đúng không, thằng bé mười chín tuổi chết trong phòng thuê kia, Ngu Vi tới giờ chưa rõ tung tích, còn có những người đã uống thuốc ngủ giờ đang cấp cứu trong bệnh viện kia, bà coi họ là cái gì!”



Lý Lăng Bạch không nói gì nữa, ánh mắt cũng không có giới hạn, chỉ bình tĩnh yên lặng nhìn Lương Vận An.



Một hồi lâu, trong phòng thẩm vẫn âm u, Lý Lăng Bạch lên tiếng: “Tôi muốn gặp Lý Cận Dữ.”



-



Diệp Mông nhận được điện thoại của Lương Vận An đang lúc cô vừa lấy bánh gato đã nướng xong từ lò nướng ra, chuẩn bị video call với hai bà cụ, dạy họ cách quét lớp bơ dày sao cho thật đều, sau đó dùng mứt trái cây viết tên Lý Cận Dữ lên, đang viết được một nữa thì điện thoại reo.



“Sao thế?” Diệp Mông kẹp điện thoại bên tai, chậm rãi tỉ mỉ viết tên Lý Cận Dữ.



Giọng nói của Lương Vận An có chút luống cuống: “Hay là cô tới Cục Cảnh sát một lát đi, Lý Cận Dữ gặp chút rắc rối.”



-



Cùng lúc đó, vị chuyên gia tâm lý trẻ trung tuấn tú cũng đã gặp được Toàn Tư Vân, hai người đang đứng đối diện trong phòng thẩm vấn.



“Đã lâu không gặp, cô Toàn.”



Toàn Tư Vân nhìn khuôn mặt quen thuộc mà gàn dở trước mặt, tính ra thì anh là người không giống sinh viên tâm lí học nhất trong số các sinh viên bà ta từng gặp: “Vẫn chưa chán nghề hả? Tôi nghĩ cậu tốt nghiệp xong thì chuyển nghề luôn rồi.”



Người đàn ông ngồi vắt chéo chân, trả lời không liên quan: “Nếu tội phạm nào cũng như cô thế này, cả đời này chắc em cũng chuyển nghề không nổi. Em vốn không hiểu tại sao Lý Lăng Bạch lại nhận tội thay cô nhưng tự dưng giờ lại nghĩ ra rồi, như Lý Lăng Bạch nói đấy, bà ta thật ra hoàn toàn không biết “Dẫn Chân” rốt cuộc là làm gì, “Dẫn Chân” cũng thật sự như bà ta nói, bà ta quá lắm cũng chỉ là lừa đảo, không hề tẩy não bọn họ.”



“Tôi cũng đâu có.” Toàn Tư Vân nói.



“Vâng, cô không có” Người đàn ông nói: “Cô chỉ tẩy não mình Lý Lăng Bạch, tẩy não một người dù gì cũng dễ dàng hơn tẩy não cả một đám người. Lúc trước em đã suy nghĩ xa quá rồi, em nghĩ cô bất mãn với chế độ xã hội vì chuyện của bố mẹ, dựng lên một màn tự sát tập thể lớn như vậy để chế độ hoặc chính phủ khó mà chịu được, sau đó em mới nhận ra là không phải. Tâm lí của cô đúng là biến thái thật, cô làm nhiều chuyện như vậy chẳng qua là để Lý Lăng Bạch tình nguyện nhận tội thay cô. Em không đoán được nguyên nhân cụ thể khiến cô hận bà ta như vậy nhưng sau đó em với Lý Cận Dữ có tìm hiểu, bố của cô đích thực vào tù do phạm tội kinh tế, mẹ cô cũng thật sự đã tự sát. Thế nhưng Lý Cận Dữ xem hồ sơ phát hiện cô và Lý Lăng Bạch lúc nhỏ là hàng xóm của nhau một năm ở cái Tứ Hợp Viện đó.”



“Vương Hưng Sinh đã bị cô bức chết, lúc đó người Vương Hưng Sinh muốn tố cáo không phải là Lý Lăng Bạch mà là cô.”



“Cô Toàn, cô chờ ngày này lâu lắm rồi nhỉ?”



Toàn Tư Vân nhoẻn cười, ánh mắt thậm chí không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn trước mặt: “Cậu mà đi viết sách chắc bán chạy lắm, chế giỏi thật.”



-



Một chiếc xe van cao cấp chầm chậm trờ tới trước cổng Cục Cảnh sát.



Trong sảnh lớn, cô hoa khôi cảnh sát đang cúi đầu định gọi điện cho Cục Cảnh sát Thành phố, đột nhiên nghe thấy tiếng cao gót từ cửa vọng đến cũng không chú ý, dù gì cũng là sảnh chính, người ra vào tấp nập, có phụ nữ cũng không lạ, cô gái ấy bước qua cô, cô cũng chẳng chú ý, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên bàn nhàm chán nhịp nhịp ngón tay, mãi đến lúc nghe thấy mùi bánh kem thoang thoảng, cô mới có chút thèm ăn quay đầu lại nhìn, còn nghĩ là ai đặt bánh kem tới.



Vốn cứ nghĩ đập vào mắt sẽ là một khuôn mặt ngọt ngấy như bánh kem, lại không ngờ người phụ nữ trước mặt trang điểm rất nhẹ, mặc bộ đồ tây trưởng thành, đầy kinh nghiệm, phối thêm kiểu tóc uốn gợn Hàn Quốc, chắc là ở nhà rảnh rỗi tự mình làm DIY, có điều không được khéo tay cho lắm nhưng lại còn thêm xinh đẹp, thêm vào khuôn mặt mệt mỏi lạnh lùng có hơi cao cấp, lúc này trông tâm trạng có vẻ không tốt lắm nhưng lại hợp với em trai trong kia một cách lạ thường.



Không biết vì sao, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô hoa khôi cảnh sát chính là cô gái này và Lý Cận Dữ nhất định có quan hệ với nhau, dù không phải bạn gái thì cũng nhất định là bạn bè.



Dù gì cái kiểu sắp xếp này trong cuộc sống cũng không thường thấy nữa, cứ giống như hồi đi học, mấy đứa đẹp đẹp lúc nào cũng sẽ trờ thành bạn bè của nhau bằng một con đường nào đó. Cô cảnh sát lập tức trao đổi ánh mắt với cô đồng nghiệp của mình, hiển nhiên là họ cũng chung chí hướng.



Lương Vận An nhìn thấy Diệp Mông mới nhẹ nhõm được chút: “Cô vào trong khuyên đi, anh ấy nhốt mình bên trong lâu lắm rồi.”



Diệp Mông liếc nhìn cánh cửa đóng kín kia, tay áo sơ mi và đồ tây được xắn lên đến nửa cánh tay, lười nhác khoanh tay đứng tựa vào tường, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp Lý Lăng Bạch.”



-



Ngoài cửa sổ là ánh chiều tà đỏ thẫm, lan tận chân trời, phong cảnh hút hồn người nhưng lại không chiếu sáng được phòng họp cỡ nhỏ, bên trong là một cái bán, một chậu cây xanh mới nhú mầm được đặt trên bệ cửa, nhẹ đung đưa theo gió, còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ve kêu loáng thoáng.



Lúc Lý Lăng Bạch đeo còng tay ngồi xuống trước mặt cô, Diệp Mông lười biếng tựa ra ghế, trước mặt không biết đang bày tệp hồ sơ gì, cô nhìn bà ta, không nói không rằng đẩy cái tệp sang trước đó.



Lý Lăng Bạch bị cô đánh đòn phủ đầu lại ngẩn người, cúi đầu liếc nhìn tệp hồ sơ màu vàng: “Cái gì đây?”



Diệp Mông nói: “Đơn thoả thuận cắt đứt quan hệ, tôi không biết bà lại vừa nói gì với cậu ấy, để tránh sau này cậu ấy lại vì chuyện với bà mà không vui, tôi tự ra quyết định giúp cậu ấy cắt đứt quan hệ mẹ con với bà. Cậu ấy nhẫn nhịn bà là vì bà sinh ra và nuôi dưỡng cậu ấy, tôi không nhịn được bà là vì tôi yêu cậu ấy. Bà có làm bộ làm tịch thế nào tôi cũng không quan tâm nhưng đừng lại cậu ấy buồn nôn.”



“Sao lại là hai bộ.”



“Nhìn không rõ sao, bộ còn lại là của ông ngoại, ông sợ ngày mai cổ phiếu công ty rớt giá thảm hại, chỉ đành giảm mức thiệt hại xuống thấp nhất. Ông cũng tiện thể bảo tôi nói với bà ráng mà cải tạo cho tốt, bắt đầu làm người lại từ đầu, ít nhất thì lúc ra Lý Trác Phong còn có thể nuôi bà, à mà với điều kiện là nó có cái đầu như Lý Cận Dữ, bà cứ yên tâm ngồi tù là được.”



Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ mỗi lúc như trong trẻo hơn, hình như mùa hè sắp tới rồi.



Cuối cùng Lý Lăng Bạch cũng mất kiềm chế, gào thét khàn cả cổ, như con quạ bị lột lông, thê thảm không chịu được--



“Lý Cận Dữ là thằng biến thái, nó theo dõi tôi, giám sát tôi, chắc cô không biết đâu, lúc tôi kết hôn nó còn quỳ xuống cầu xin tôi đừng vứt nó đi đấy.”



Diệp Mông lạnh lùng: Được, tôi về xác nhận lại rồi đánh gãy chân cậu ấy, còn gì muốn nói nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK