Lý Lỵ nghe nói tìm Tô Đông, lại nhìn vào khuôn mặt non nớt nhưng xinh đẹp của Tô Tây, nghĩ rằng lại có thêm một cô gái khác đến vì dung mạo của bác sĩ Tô.
Mặc dù cô gái này xinh đẹp hơn tất cả những người đến theo đuổi bác sĩ Tô trước đây, nhưng điều đó cũng không thay đổi được gì, tóm lại chính là một sự phiền phức.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô ấy bất giác lộ ra vẻ không vui, mắng:
“Đi khám bệnh thì đi đăng ký đi. Còn về việc có sắp xếp cho bác sĩ Tô đi khám bệnh hay không, không phải do cô.”
Không hiểu sao lại bị giận, Tô Tây mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp nói: “Tôi không phải tới gặp bác sĩ, tôi tìm Tô Đông có việc, tôi là em gái của anh ấy.”
Lý Lỵ tròn mắt và nghĩ thầm, mấy ngày nay còn có người nói mình là em gái Tô Đông, nhưng cuối cùng cô cũng là một kẻ nói dối thôi.
Cô ấy nheo mắt nhìn Tô Tây, không ngờ lại phát hiện cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt mình có ngũ quan hơi giống bác sĩ Tô, hơn nữa cô ấy còn nghe các chị em đồn thổi rằng bác sĩ Tô có một người em trai và một em gái.
Không phải là thật chứ?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm nghị của Lý Lỵ lập tức nở nụ cười, cô ấy vui vẻ đứng dậy đi ra khỏi quầy: “Thực xin lỗi, em gái đồng chí, em không biết chứ, gần đây người tới hỏi thăm về bác sĩ Tô quá nhiều, chị còn tưởng rằng em cũng vậy, thực xin lỗi, bác sĩ Tô hiện tại đang ở lầu ba, để chị đưa em đến đó.”
Em gái đồng chí là cái quái gì vậy?
Tô Tây không ngạc nhiên trước sự nổi tiếng của anh trai mình, cô lịch sự từ chối sự nhiệt tình của Lý Lỵ, tìm cầu thang và tự mình bước tới.
Chỉ là vừa mới đến phòng mổ lầu ba, còn chưa nhìn thấy anh trai, lại ở khu chờ gặp phải một người ngoài ý muốn.
“Sao em lại tới đây?” Tô Tam Nha nhìn chằm chằm Tô Tây như nhìn thấy quỷ, trong mắt tràn đầy phòng bị.
Tô Tây không thèm nói chuyện với Tô Tam Nha, bằng cách nào đó, cô ở đâu mắc mớ gì đến cô ta.
Tô Tây nhận thấy bên cạnh Tô Tam Nha có một người quân nhân không quen biết, cô càng không yên tâm.
Không thấy Tô Đông, Tô Tây liền đi tới chỗ y tá cách đó không xa.
“Em đi đâu? Chị đang hỏi em đó.” Giọng nói của Tô Tam Nha trở nên sắc bén, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Tây, như thể cô ta muốn dò xét điều gì đó từ biểu cảm của cô.
Sau khi nhìn cô chăm chú một lúc, cô ta nhận ra sau nửa tháng không gặp nhau, cả con người Tô Tây đã thay đổi.
Xinh đẹp đến khó tin, làn da trắng như sứ phát sáng, mái tóc đen và đôi môi đỏ, đúng, kiểu Tô Tây này càng ngày càng gần với Tô Tây trong ấn tượng của cô ta.
Cô ta vẫn nhớ năm mình mất, khi Tô Tây đưa người đàn ông của mình về làng cúng bái, rõ ràng đã ba mươi tuổi, nhưng trông cô vẫn như một cô gái đôi mươi, xinh đẹp dịu dàng như tiên nữ.
“Không cho phép ồn ào.” Y tá cách đó không xa nghe thấy giọng nói cao vút của Tô Tam Nha, nghiêm túc nói.
Tô Tây đã đi tới chỗ y tá: “Đồng chí y tá, Tô Đông ở phòng làm việc nào? Tôi là em gái của anh ấy.”
Y tá nghe nói là em gái Tô Đông, giọng điệu có chút dịu dàng, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Tô đã vào phòng mổ rồi, em có muốn ngồi đợi một chút hay không?”
Danh Sách Chương: