• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huynh trưởng Trần Trưng đã trở lại.

Sau khi gặp phụ thân Trần Hiến, Trần Trưng lập tức tới Trúc viên gặp muội muội Trần Nhu, kể vài chuyện hay ho đã xảy ra khi còn ở hành cung.

“Huynh cá cược với tiểu Hầu gia, hắn đã thua rất nhiều lần.” Trần Trưng đắc ý cười cười, tỉ mỉ kể hết mọi chuyện cho Trần Nhu nghe.

Trần Nhu chửi thầm, mấy thiếu niên kinh thành các người cũng thích cá cược quá nhỉ, không những thế, trước mặt nàng thì chỉ chọn nói ra lúc mình thắng, còn mình thua thế nào thì lại chẳng ho he tiếng nào.

Trong thư, Thích Nhung cặn kẽ thuật lại huynh trưởng nàng đã tự chuốc khổ cá cược với chàng như thế nào, kết quả là trở thành một trò hề thua thảm bao nhiêu.

Thế mà từ chỗ huynh trưởng Trần Trưng, nàng lại nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác biệt.

Trần Nhu cười thầm một tiếng, hai nam nhân này cũng thú vị thật đấy.

“Tiểu muội, sao ca ca thấy muội thất thần vậy, là vì muội không muốn nghe huynh trưởng kể mấy việc này à?” Trần Trưng nhíu mày nhìn Trần Nhu, mọi hôm cô muội muội tràn đầy lòng hiếu kỳ này luôn nghiêm túc lắng nghe lời huynh trưởng nói, còn hỏi cái này cái nọ, mà bây giờ lại…

Không còn quan tâm đến chuyện của huynh trưởng nữa à?

Trần Nhu lắc đầu, nhanh chóng nói: “Ca ca, muội muốn nghe…”

Chẳng qua là, nàng đã nghe một lần từ người khác rồi mà thôi.

Bây giờ lại nghe thêm một lần, tất nhiên không thấy mới lạ gì hết.

Tiễn Trần Trưng đi, Trần Nhu ngồi một mình trong phòng, nàng nghĩ đến huynh trưởng Trần Trưng đã trở về, vậy thì chắc là một người nào khác cũng đã trở về rồi.

Trần Nhu muốn gặp chàng từ lâu lắm rồi.

Đồng thời, từ tận đáy lòng mình, Trần Nhu còn thầm thấy may mắn, may mà bây giờ Thích Nhung mới về, may mà Hà đại phu đã chữa bệnh cho nàng, nếu Thích Nhung về Trường An, tận mắt nhìn thấy nàng bưng trà đổ nước làm việc nặng bên cạnh người khác, không biết chàng sẽ phẫn nộ thành cái dáng vẻ gì nữa.

Dù vậy, bây giờ nàng cũng phải tốn không ít sức để dỗ dành chàng, miễn cho chàng giận chó đánh mèo lên Hà đại phu.

Trần Nhu càng lúc càng cảm nhận được nỗi khổ tâm của Hà đại phu.

Nàng làm việc nặng mấy hôm, đặc biệt là sau khi xách nước đã cảm nhận được rất nhiều chỗ tốt, Trần Nhu cảm thấy cơ thể mình đã khá hơn trước kia rất rõ rệt.

Lại thêm một chén thuốc mạnh rót vào nữa, Hà đại phu thi châm cho nàng, tuy đau thật, nhưng nàng lại cảm thấy cơ thể mình như có một luồng hơi ấm áp kỳ diệu toả ra, lại như có một ngọn lửa lớn đang không ngừng đốt cháy xương tủy của nàng, đốt hết tất cả băng hàn ứ đọng kia.

Bây giờ thì tứ chi nàng đều thấy ấm áp, tay chân không còn lạnh lẽo như trước kia nữa.

Trần Nhu của lúc trước, dù tiết trời đang là giữa hè nóng rực, thì tay chân nàng vẫn lạnh lẽo giống như băng.

Cuối cùng thì bây giờ nó cũng đã ấm áp rồi.

Hà đại phu là người mặt lạnh tim nóng.

Lúc đầu nói chuyện với nàng thì vừa dữ dằn vừa hung ác, sau khi thi châm cho nàng xong, bà lại hứa hẹn với Trần Nhu rằng: “Nếu sau này ngươi có mang, ta sẽ canh giữ bên cạnh ngươi, cho đến tận khi ngươi bình an sinh sản.”

Tất nhiên là Trần Nhu vô cùng cảm kích bà.

Hà đại phu lại hừ lạnh một tiếng: “Ta phải gặp nam nhân ngốc mà ngươi đã nói đến trước đã.”

“Nếu không qua được cửa của ta, ta thấy ngươi đừng nên sinh đứa bé mà ngươi hằng mong ra làm gì.”

Trần Nhu biết bà muốn tốt cho mình, vậy nên, khi nghe bà nói vậy thì chỉ biết cười cười gật đầu, mặc dù Hà đại phu đã đồng ý chữa bệnh cho nàng, nàng vẫn ở cạnh bà, làm tiểu dược đồng cho Hà đại phu.

Hà đại phu bắt đầu dạy nàng học y thuật thật, Trần Nhu chỉ vừa mới học một chút mà lại phát hiện bản thân bệnh lâu không khỏi, quả thật là đã có xu hướng “bệnh lâu thành lương y”, đi theo Hà đại phu học tập y thuật chính thống, ấy thế mà nàng có thể một suy ra ba, thông suốt một mạch.

Hà đại phu bèn để nàng quỳ xuống bái bà làm sư.

Trần Nhu ngây người.

Hàng mày của Hà đại phu nhếch lên, châm chọc: “Sao nào? Ta không làm sư phụ của ngươi nổi à?”

“Tất nhiên là làm nổi ạ.” Trần Nhu cung kính hành lễ bái sư với bà.

Từ đây về sau, Hà đại phu trở thành sư phụ của nàng, Trần Nhu theo bà học tập y thuật.

Hà đại phu là một sư phụ tốt, dốc lòng dạy dỗ nàng, dẫn theo nàng cùng xem bệnh cho người khác.

Hà đại phu chỉ chữa bệnh cho nữ nhân và hài tử, bà mở y quán cũng chỉ trị các chứng bệnh của họ, nam nhân thành niên tới tìm bà chữa bệnh thì sẽ bị bà đuổi ra ngoài.

Theo lời nói của bà, có ý là: “Trên đời này nhiều nam đại phu nam, nữ đại phu thì lại rất ít, đại phu chữa bệnh cho nam nhân rất nhiều, thêm một mình ta thì cũng không nhiều nhặn hơn gì cả, thiếu ta cũng không ít ỏi lại được.”

Trần Nhu đồng ý với cách nói này của bà.

Nàng còn cẩn thận, dè dặt hỏi quan hệ sâu xa của Hà đại phu và Tôn thần y.

Rốt cuộc Hà đại phu và Tôn thần y có thù hận gì?

Sau khi nhận nàng làm đồ đệ, Hà đại phu cũng không giấu giếm gì nàng, bà chỉ nói: “Chúng ta từng là phu thê.”

“Cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng học y thuật.”

“Người dạy y thuật cho lão, là phụ thân của ta.”

“Phụ thân luôn nói y thuật gia truyền cần một nam nhân kế thừa, nhưng ta lại cứ không tin, chẳng lẽ một nữ nhân như ta sẽ không thể kế thừa y thuật trong nhà ư?”

Thì ra Hà đại phu và Tôn thần y từng là phu thê, lòng Trần Nhu thầm hoảng sợ, rồi cũng cảm thấy đáp án này không quá bất ngờ.

Thì ra họ cũng từng là thanh mai trúc mã, phu thê trẻ tuổi, vô cùng yêu thương nhau.

“Nhưng sau đó…”

Hà đại phu nói thêm vài câu: “Sau đó hắn gặp được một người bệnh nữ rất xinh đẹp.”

“Khi đó ta đang mang thai, ta chất vấn hắn, hỏi hắn có phải là hắn đã động tâm rồi hay không, hắn nói phải.”

“Ta nhanh chóng tiêu hủy đứa bé, chấm dứt với hắn.”

“Quan hệ sâu xa giữa ta và lão cũng chẳng có gì cả, nói tiếp thì cũng chỉ nói ra được vài ba từ ít ỏi, nếu nói là thù hận thì bây giờ ta hoàn toàn không hề thù hằn gì lão, chỉ là không muốn gặp lại lão mà thôi.”

Trần Nhu không ngờ mọi chuyện lại như thế này.

“Con là đồ đệ của ta, ta không muốn con giẫm lên vết xe đổ của ta.” [*]

[*] Từ đây trở về sau, mình xin đổi lại cách xưng hô giữa Hà đại phu và Trần Nhu cho phù hợp với thân phận nhé.

“Thanh mai trúc mã, kết tóc thuở niên thiếu, cuối cùng lại trở thành người dưng nước lã.”

Tâm Trần Nhu bỗng trầm xuống, khi nghe được câu chuyện xưa như vậy, dù sao thì lòng nàng cũng sẽ thấy khó chịu không thôi.

Không thoải mái.

“Rất nhiều năm về trước, khắp nơi đều lưu hành một loại giấy chữ vàng hoa sen, dùng để định thân hứa hôn cho con của hai nhà, viết sinh thần bát tự của bé trai bé gái trên hoa sen, ngụ ý là hoa nở cùng cuống, sinh tử gắn bó.”

“Tên của ta và lão cũng từng được viết trên hoa sen, bây giờ ấy à, đã nên nỗi cả đời không qua không lại.”

“Con và… hắn, đã được hứa hôn từ nhỏ chưa?”

Trần Nhu lắc đầu: “Không có ạ.”

Có lẽ ca ca nàng suýt thì đã được hứa hôn từ nhỏ với chàng?

“Không có cũng hay, những chuyện đó đều không tính.”

Ban đêm, Trần Nhu ở trong khuê phòng chờ một người tới.

Trước lạ sau quen, bây giờ người thành thạo đến không thể thành thạo hơn trong chuyện này không chỉ có chàng, mà còn có cả chính bản thân nàng.

Hôm nay Cẩm Họa vẫn chưa đưa hộp nữ trang tới… Cái này cũng mang ý nghĩa, nghĩa là chàng sẽ tới, đúng không?

Trần Nhu nắm dây cột trên nhu quần của mình mà tự thấy rối rắm.

Cảm giác chờ đợi là khó chịu nhất, sống một ngày mà như bằng một năm, rõ ràng là đã thấy thời gian trôi qua rất lâu, lại phát hiện ra là chỉ mới hết một chén trà [*] mà thôi.

[*] Một chén trà ở đây chỉ thời gian.

Thích Nhung tới.

Lúc Trần Nhu trông thấy chàng, chỉ cảm thấy chàng đang đạp trăng mà tới, tơ tình triền miên đan chéo lên nhau do lâu nay không gặp, trong một khắc này, cuối cùng cũng tụ lại với nhau.

Trần Nhu không nén nổi kích động trong lòng nên chủ động tiến lên ôm lấy “vị khách không mời mà tới” leo tường đến này.

Lúc ôm lấy chàng, Trần Nhu mới phát hiện ra, hình như hôm nay Thích Nhung hơi khác so với lúc trước, cơ thể chàng có một loại cảm giác cứng đơ kỳ lạ, như thể là đang muốn khước từ nàng nhào vào lòng.

Chàng mặc áo bào trắng cổ tròn, trước ngực là hoa văn thêu lá bạc phức tạp tinh xảo, quầng trăng xoay quanh người chàng, ánh đèn màu vàng ấm áp hòa tan sự lạnh lùng giá lạnh trên khuôn mặt chàng, tiêm nhiễm một vẻ ái muội, như mang một tầng ý nghĩa sâu xa nào khác.

“… Chàng bị sao vậy?”

Thích Nhung không nói gì cả, chàng ôm ngang nàng lên rồi đặt nàng lên giường.

Trần Nhu để mặc cho chàng ôm mình, lòng lại cảm thấy có gì đó là lạ, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy, nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi.

Nàng được đặt trên giường một cách nhẹ nhàng.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn chàng, Trần Nhu phát hiện đôi mắt hoa đào vốn đã có đuôi mắt hơi ửng đỏ, bây giờ đã trở nên đỏ hơn cả lúc bình thường, cẩn thận lắng nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của chàng.

Chàng như đang kiềm chế một cái gì đó.

“Đừng lộn xộn.”

Thích Nhung khàn giọng lên tiếng nói, bây giờ chàng đang hơi thở dốc, vừa rồi, khi bước vào cửa sổ và nhìn thấy nàng, Thích Nhung đã bắt đầu thấy hối hận vì hôm nay mình vào phòng nàng.

Nàng mặc nhu quần bằng lụa mỏng, cổ khoét, chỗ cổ áo để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, lúc nhìn xuống nàng, thứ mềm mại kia được phác họa sống động vô cùng.

“Hôm nay ta uống máu hươu.”

Thích Nhung nhíu mày, chàng mới vừa về từ tiệc tối.

Trán thấm một lớp mồ hôi mịn, chàng dùng chăn gấm bọc lấy cơ thể của Trần Nhu lại, cách một lớp chăn tơ tằm mà ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng.

Tay chàng nắm chặt góc chăn, trong lòng lại thầm thấy hối hận.

Trần Nhu ngửi thấy mùi son phấn trên người chàng.

Bấy giờ nàng vừa kinh ngạc vừa thấy giận, sao còn không hay không chuyện gì đã xảy ra cho được, Trần Nhu giãy giụa, bỏ ra khỏi lớp chăn mềm, nàng chủ động ôm lấy cổ chàng, muốn khiến cho cả người chàng đều nhiễm hương mai của mình.

Dục vọng chiếm hữu chợt phun trào và khoả lấp tinh thần nàng.

Chàng là của nàng.

“Nàng đừng làm loạn.”

Bấy giờ, âm thanh chàng mở miệng cảnh cáo nghe như tiếng gầm nhẹ của dã thú.

Thích Nhung xoay người đè nàng dưới người, mắt chàng đỏ lên, cơn xúc động chạy tán loạn khắp nơi trong cơ thể đang phẫn hận vì không thể tìm được chỗ phát tiết.

Chàng hung hăng nhìn chằm chằm con mồi trước mắt, ước gì mình có thể lập tức xé nát nàng ra thành từng mảnh rồi nuốt vào bụng.

“Biết ta muốn làm gì nàng không?”

“Giả sử ta nói, A Nhu, ta muốn cơ thể của nàng, ở trong khuê phòng của nàng, ở trên giường của nàng, nàng có bằng lòng hay không?”

Khi chàng nói chuyện, hơi nóng cứ phun ra từng hơi, từng hơi lên trên mặt nàng, mặt nàng cũng nóng bỏng theo, Trần Nhu nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, bày ra dáng vẻ thuận theo ý chàng.

Nếu chàng muốn, đương nhiên là nàng bằng lòng.

Bấy giờ Trần Nhu đã không còn để ý đến cái thứ mà người ta gọi là quy củ thế tục.

Tại khoảnh khắc thấy nàng gật đầu, Thích Nhung không còn kìm hãm được cơn xúc động phun trào trong cơ thể mình nữa, nhưng sau cùng, chàng vẫn rên một tiếng rồi lấy chăn quấn chặt cơ thể của Trần Nhu lại, ôm lấy nàng từ đằng sau.

Trần Nhu mở miệng: “… Sao chàng lại?”

Người phía sau chỉ ôm lấy nàng thật chặt, không kêu lấy một tiếng.

Sau một hồi lâu, mới nghe thấy lời nói mà chàng cố hết sức mới phun ra được, lời chàng nói nghe như cá thiếu nước vậy.

“A Nhu, sao ta có thể khinh rẻ nàng như thế cho được.”

“Có một số việc, phải giữ đến đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

Mắt Trần Nhu nóng lên, nàng xoay người lại, nhìn chăm chú đôi mắt của chàng, nghiêm túc nói với chàng rằng: “Thích Nhung, ta không muốn chàng khó chịu.”

“… Ta… ta có thể giúp chàng.”

Sau khi nói xong, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy rất khó để mở miệng, mặt nàng chôn vùi trong gối, nhưng lại thò một bàn tay ra.



Chờ đến khi kết thúc, Trần Nhu được chàng ôm lấy từ phía sau, nàng nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm của mình, cả nửa ngày trời đã trôi qua mà vẫn không biết nên mở miệng nói cái gì.

Nhiều lần muốn quay đầu lại nhìn chàng, nhưng Thích Nhung lại không cho nàng quay đầu lại.

“Tiểu Hầu gia… Chàng đang xấu hổ à?”

Đầu óc nàng hỗn loạn, cứ cảm thấy chàng không mở miệng thì mình cũng nên nói gì đó.

Nhưng khi câu này vừa được nàng thốt ra, suýt chút nữa nàng đã cắn trúng lưỡi của mình.

Tim Trần Nhu đập rất nhanh, may mà bây giờ trong hai người, không ai nhìn thấy mặt ai, dù sao thì mặt nàng cũng rất rất nóng.

Nhớ tới thứ vừa rồi, không chỉ mặt nàng, mà tay nàng cũng… nong nóng.

“Cuối cùng cũng chịu gọi ta là tiểu Hầu gia rồi nhỉ.”

“Tiểu Hầu gia, bản lĩnh đánh trống lảng sang chuyện khác của chàng không cao minh chút nào đâu nhé.” Trần Nhu phát hiện ra rằng, chế nhạo người khác thì có thể hạ thấp sự xấu hổ, buồn bực của mình xuống.

Có vẻ Thích Nhung cảm thấy hơi thất bại thật, thế là qua một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi nàng: “Nàng… hài lòng không?”

Trần Nhu: “…”

“Có hơi nhỏ không?”

“Chắc là không đâu.”

Trần Nhu chôn đầu vào gối.

Trời ơi, vì sao lại muốn nói chuyện đó trong khuê phòng của nàng cơ chứ?

Hai người lại im lặng không nói gì một lúc.

Thích Nhung nắm lấy tay nàng.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết cưng cứng trong lòng bàn tay nàng.

“Tay của ta giống chàng.”

Trần Nhu nói hết chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua cho chàng nghe, nàng biết, thật ra bản thân mình không cần phải nói gì cả, chắc chắn chàng đã biết từ lâu lắm rồi.

Những việc này, nào có thể giấu nổi chàng đâu?

Thích Nhung cúi đầu hôn lên giữa hàng mày của nàng, lại hôn lên thái dương nàng, bây giờ, mái tóc của nàng vô cùng tán loạn, có tóc đen làm nền, làn da như tuyết càng trắng đến kinh tâm động phách.

Trộn lẫn với mấy vệt đỏ ở giữa.

“Ta cần phải làm vậy, còn nàng là tự chuốc lấy khổ.”

“Thích Nhung.”

“Nếu ta hỏi chàng.”

“Ta không sinh được con thì sao?”

“Thì như thế nào?”

“Chàng sẽ nạp thiếp ư?”

“Nàng muốn ta sinh con cùng nữ nhân khác à?”

“Nam nhân tam thê tứ thiếp, vốn là lẽ thường tình.”

Thích Nhung cười lạnh vài tiếng: “Nàng coi ta là súc sinh phối giống ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK