Đi từ Hầu phủ ra ngoài, Trần Nhu ngồi xe ngựa về thẳng Trần phủ, nàng không giải thích gì nhiều, chỉ nói là muốn tìm Hà đại phu chữa bệnh, hôm nay sẽ không ra ngoài, Cẩm Hạ hầu nàng ngâm thuốc tắm.
Một đêm trằn trọc khó ngủ.
Tuy Trần Nhu đã xác định chắc chắn rằng ngày mai Thích Nhung sẽ đến, nhưng trong lòng vẫn bị bao phủ bởi vô số nỗi lo lắng và sự giày vò, sợ ngày mai chàng sẽ không tới, cũng hối hận vì hôm nay mình đã nói ra điều ấy quá dứt khoát.
Nếu chàng không tới, nàng sẽ phải gả cho Chu Dục thật ư?
Sẽ không.
Nhưng lỡ đâu Thích Nhung cũng nghĩ như vậy thì sao?
Có khi nào chàng cũng sẽ không tới hay không?
Suy nghĩ rối bời quấy nhiễu nàng, khiến nàng không sao yên lòng nổi, cho đến khi gần sáng, vì quá mệt mỏi nên mới thiếp đi được, rồi ngủ say đến nỗi mất hết ý thức.
Trần Nhu không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại một lần nữa thì ánh mặt trời bên ngoài đã sáng trưng, hình như sắp chính ngọ rồi, Cẩm Họa tới hầu hạ nàng trang điểm, vẻ mặt Trần Nhu uể oải.
Trong lòng nàng vẫn còn treo một tảng đá lớn, tảng đá lớn này vẫn chưa chịu rơi xuống, bây giờ trong phủ không có chút tin tức nào, Thích Nhung có tới hay chưa?
Trần Nhu nói: “Cẩm Họa, chủ tử em…”
Cẩm Họa lắc đầu: “Cẩm Họa không biết.”
Trần Nhu gật đầu, lười biếng nói: “Ta lên giường nằm.”
Nếu người không tới, chi bằng nàng cứ nằm luôn trên giường không dậy.
Đương lúc Trần Nhu đang định làm như vậy, thì huynh trưởng của nàng lại vội vã đi vào Trúc viên, Trần Nhu tiếp đón Trần Trưng trong sảnh, sai Nhạn Thư bưng trà đến.
“Ca ca, sao vậy?”
Trần Trưng do dự không chắc chắn cho lắm mà nhìn nàng, rồi huynh ấy lên tiếng hỏi nàng rằng: “Muội có biết bây giờ Thích Nhung đang quỳ gối trước cửa thư phòng của cha không?”
Dưới đôi mắt của Trần Trưng, Thích Nhung điên thật rồi.
Không thể hiểu nổi, ấy thế mà hôm nay hắn lại tới phủ…
Trần Nhu hơi ngẩn ra, sau đó lại thấy vui sướng, có một luồng hơi nóng kỳ dị mạnh mẽ lan ra khắp toàn thân, trong cơ thể như có sự tồn tại của luồng khí ấm nóng đó, như thể là nàng không còn sợ hãi điều gì trên đời này nữa.
Chàng đã tới cầu thân thật rồi.
Trần Nhu bất chấp hết tất cả, nàng xách làn váy lên và nhanh chóng chạy ra ngoài, Trần Trưng dẫn theo Cẩm Họa và Nhạn Thư đuổi theo sau nàng.
Trần Trưng xoa nhẹ đôi mắt, thật sự nghi hoài, liệu có phải vì hôm nay mình còn chưa tỉnh ngủ hay không, Thích Nhung điên rồi, chẳng nhẽ muội muội huynh ấy cũng điên luôn rồi sao?
Con đường đến thư phòng của phụ thân, Trần Nhu đã đi qua vô số lần, đây là lần đầu tiên nàng chạy vội qua như thế, thể lực của nàng không tốt cho lắm, cuối cùng, miễn cưỡng lắm mới chạy được tới viện của phụ thân.
Nàng thấy chàng thiếu niên ấy đang quỳ gối trong viện, lưng chàng thẳng tắp, dù rằng chàng đang quỳ, thì tư thái toàn thân vẫn giống như cây tùng cổ bên cạnh bờ vực, thẳng tắp, dũng cảm hướng về phía trước.
Trần Nhu nhào tới, cũng quỳ xuống ngay bên cạnh chàng, nàng duỗi tay nắm lấy một tay chàng, mười ngón tay đan vào nhau.
Trần Trưng vừa vào viện đã nhìn thấy một màn này, gáy huynh ấy như ăn phải một phát đánh bất ngờ, muội muội của huynh ấy và Thích Nhung… Cái này, sao có thể như thế được cơ chứ? Chẳng phải hai đứa này chướng mắt nhau lắm hay sao, chẳng phải hai đứa này xung khắc ngay như nước với lửa hay sao?
Vì sao, vì sao hôm nay hai đứa nó lại cùng quỳ gối trước cửa thư phòng của phụ thân?
“Thích Nhung, Tiểu Thất, hai đứa, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
Trần Nhu nắm chặt tay người bên cạnh, nhìn về phía Trần Trưng rồi nói: “Huynh trưởng, muội thích chàng.”
“Muội thích Thích Nhung, muội muốn gả cho chàng.”
“Muội đang làm loạn ư!”
Trần Trưng trợn mắt nhìn Thích Nhung: “Ngươi cũng làm loạn theo nó luôn hả?”
“Tiểu Thất, muội không muốn gả cho Chu Dục, cũng được thôi, nhưng muội không cần phải dây dưa với một người khác…”
“Không, ca ca, muội thích Thích Nhung, muội đã thích chàng từ lâu lắm rồi, muội muốn gả cho chàng.”
Trần Trưng khó lòng mà tin nổi: “Chẳng phải trước đó muội còn nói là muội thích Ngũ hoàng tử sao?”
“Từ trước tới nay muội chưa từng thích Ngũ hoàng tử, người mà muội thích chính là Thích Nhung, muội nói muội thích Ngũ hoàng tử chỉ là vì muội muốn thử chàng thôi.”
“Ca ca, đêm hội đèn lồng Hoa Thần đó, muội lén rời khỏi thôn trang, ở cùng với Thích Nhung, còn gặp được cả huynh nữa đó.”
Đầu Trần Trưng lại ăn phải một cú đánh bất ngờ nữa, gáy truyền đến cơn đau nhức, thậm chí, bấy giờ cơn đau ấy còn khiến huynh ấy phản ứng không kịp, ngày hội đèn lồng Hoa Thần ấy, hội đèn lồng nào cơ? Thích Nhung nói cười nhẹ nhàng đi ra, gặp phải huynh ấy và đám Chu Giác…
Huynh ấy trợn mắt lên mà nhìn Thích Nhung, chỉ muốn lấy được đáp án mà mình mong muốn từ trong ánh mắt chàng.
Thích Nhung bình tĩnh, giọng điệu không phập phồng gợn sóng mà nhìn huynh ấy, nhàn nhạt nói rằng: “Hôm ấy, đấu trà là do ta cố tình thua.”
“Ta cam tâm tình nguyện dẫn ngựa cho nàng.”
Trần Trưng tức quá hoá cười: “Được đó! Hai cái đứa này, lúc trở về, hai đứa cãi nhau cũng là giả?”
Thích Nhung nói: “Là thật, ta chọc cho nàng không vui.”
Trần Nhu lắc đầu: “Không, là do muội sai.”
“Thích Nhung, uổng công ta đối đãi với ngươi như huynh đệ từ bé đến giờ, thế mà ngươi lại đối xử với ta như thế này đó ư? Rốt cuộc là ngươi đang muốn làm gì muội muội của ta?” Trần Trưng nhớ tới đủ mọi chuyện trong quá khứ, nhớ tới khi mình để cho cái tên Thích Nhung này dạy muội muội mình cưỡi ngựa, má nó, thế mà người này lại có lòng khác với A Nhu, người làm ca ca như huynh ấy cũng ngu xuẩn quá đi mất, vậy mà không thể phát hiện ra lòng gian gan báo của nó.
Trần Trưng tiến lên nắm lấy cổ áo chàng, phẫn nộ mà nói: “Ngươi đã làm gì muội muội ta ở ngay dưới mí mắt ta?”
Thích Nhung để mặc cho huynh ấy phát tiết lửa giận lên trên người mình, Trần Nhu bên cạnh lại nhào qua ôm lấy chàng, chắn trước người chàng.
Trần Trưng giận đến nỗi hai mắt đỏ bừng, đúng là huynh ấy nhìn lầm người thật rồi, nhận lầm huynh đệ thật rồi: “Tiểu Thất, muội bị hắn lừa rồi đó.”
“Muội muội ta mới có bao nhiêu tuổi, ngươi đã nổi lên tâm tư với nó từ khi nào?”
“Ca ca, là muội thích chàng trước, từ nhỏ đã thích chàng, muội thích chàng, muội thích Thích Nhung, đời này của muội, không phải chàng thì không gả.”
Thích Nhung quỳ trên đất, chàng ôm lấy Trần Nhu, dùng khuỷu tay mình bảo vệ nàng trong lồng ngực: “Trần Trưng, là ta thích nàng, tâm tư của ta dành cho muội muội ngươi đã có từ bé đến giờ, vậy mà ngươi còn không rõ nữa hay sao?”
“Ta đã từng đối xử tốt với một người như thế hay chưa?”
“Nàng muốn cái gì, ta sẽ đưa cho nàng cái đấy, dù nàng có muốn sao trên trời thì ta cũng muốn hái xuống đưa cho nàng.”
“Ngươi cho rằng ta muốn làm huynh trưởng của nàng ấy hay sao?”
“Không, từ trước tới nay ta đều không muốn làm ca ca của nàng ấy.”
Mắt Thích Nhung nhìn về phía trước, gằn từng chữ một: “Nàng ấy nên là vị hôn thê của ta.”
Trong thư phòng, có một nam nhân đứng bên cửa sổ, lẳng lặng lắng nghe mọi âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài, ông nhìn về phía người thiếu niên đang quỳ gối trong sân, ánh mắt ông lại dịu dàng đảo qua thiếu nữ bên cạnh chàng, rồi lại nhìn về phía một chàng công tử áo lam khác.
Trần Hiến vuốt râu, nhịn không được mà thở dài một hơi.
Ông nghĩ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, có phải là mình đã làm sai rồi hay không?
Cho dù ngàn phòng vạn phòng như thế nào, thì rốt cuộc bọn chúng vẫn thích nhau.
Trần Hiến đẩy cửa phòng đi ra ngoài, Trần Trưng không nói, Thích Nhung vẫn quỳ gối như từ nãy đến giờ, Trần Nhu không biết chàng đã quỳ ở đây bao lâu, nàng cúi đầu quỳ bên cạnh chàng, không dám nhìn biểu cảm của phụ thân mình, tay trái của nàng thì lại nắm thật chặt tay phải của người bên cạnh.
“Tiểu Thất, con đứng dậy đi.”
Trần Nhu lắc đầu: “Chàng quỳ bao lâu thì con sẽ quỳ bấy lâu.”
Trần Hiến nhìn về phía Thích Nhung, nói: “Cơ thể A Nhu yếu ớt, quỳ ở đây thì e là sẽ dễ bị bệnh nặng một trận.”
Thích Nhung quay đầu nhìn về phía Trần Trưng: “Sau này ngươi muốn đánh muốn chửi ta thế nào thì tùy người, bây giờ thì xin ngươi hãy dẫn Tiểu Thất rời đi.”
Mắt Trần Nhu sưng đỏ lên: “Có phải từ trước tới giờ các người đều không thèm quan tâm suy nghĩ của ta hay không?”
“Lời ta từng nói không có chút tác dụng gì hết, có phải vậy hay không?”
Ba người Trần Hiến nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn không còn lời gì để nói, Trần Hiến thấy nữ nhi cứ khăng khăng quỳ gối ở đó, chỉ cảm thấy mắt mình đau đớn vô cùng, đây chính là tiểu nữ nhi ông thương yêu từ bé đến lớn, là hòn ngọc quý trên tay ông.
“Phụ thân, con thích chàng, đời này của con, không phải chàng thì con không gả.”
“Tạm thời con cứ đứng lên đã.” Trần Hiến thở dài một hơi: “Con đứng lên vào phòng với cha, cha nói riêng đôi ba câu với con.”
“Nếu sau khi nói xong mà con vẫn khăng khăng như thế… cha còn có thể cản con thế nào nữa đây?”
Trần Trưng và Thích Nhung cùng nhau đỡ Trần Nhu đứng lên, Thích Nhung quỳ gối thẳng tắp ở đó, Trần Nhu quay đầu nhìn chàng thắm thiết một cái rồi mới đi vào phòng theo Trần Hiến.
Trần Hiến dẫn Trần Nhu vào phòng, đóng cửa lại, lòng Trần Nhu nôn nóng không thôi, không biết phụ thân sắp nói gì với mình nữa, Trần Hiến thì lại rất bình tĩnh, ông bắt đầu sửa sang lại bàn sách, kêu Trần Nhu mài mực cho mình.
Ông lề mà lề mề mà luyện chữ.
Trần Nhu nóng nảy: “Cha, rốt cuộc cha muốn nói gì với con ạ?”
Trần Hiến vén tay áo, chậm chạp nói: “Con gấp cái gì, nó mới quỳ có bao lâu đâu?”
Trần Nhu: “…”
Nàng quay đầu đi: “Con xót chàng, người đừng để chàng quỳ nữa, để chàng đến sảnh phụ chờ đi ạ.”
“Mới thế này thôi mà con đã xót rồi ư? Nó muốn cưới nữ nhi của ta, cho dù có quỳ ba ngày ba đêm cũng được.”
“Cha…” Trần Nhu lập tức quỳ xuống, nàng cắn môi, kiên cường nói: “Chàng quỳ bao lâu thì con sẽ quỳ bấy lâu.”
“Chàng quỳ bên ngoài, con sẽ quỳ trong phòng.”
Trần Hiến đặt bút xuống, ông im lặng nhìn nữ nhi trước mặt mình, hỏi: “Con có hiểu con thích kiểu nam nhân gì không?”
Trần Nhu gật đầu.
“Thích Nhung, từ trước tới giờ, thằng oắt con Thích gia này đều không phải là nhân vật đơn giản gì cả, con coi nó là ai? Tiểu bá vương trong kinh ư?”
Trần Nhu nói: “Con biết chàng là ai.”
Trần Hiến cười lạnh một tiếng: “Con biết nó là ai ư? Nó là một người có dã tâm bừng bừng, trong mắt một tiểu nữ nhi như con, đúng, nó là ca ca nhà bên dịu dàng chiều chuộng con, nhưng trong mắt phụ thân, trong ánh mắt của nó luôn chứa đựng dục vọng khát khao quyền lực.”
“Nó giống như vị cữu cữu kia của nó vậy, loại người như họ, một lòng chỉ muốn đứng trên người khác, dục vọng khống chế của họ khiến người ta phải kinh ngạc vô cùng, trong mắt những người này, khát khao quyền thế còn quan trọng hơn tư tình nam nữ nhiều.”
“Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã, nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã [*].”
[*] Câu này là một câu răn dạy trong Kinh thi, nôm na là: trai yêu vào vẫn rút chân ra được còn gái thì không.
“Quyền thế trong tay sẽ khiến con người điên cuồng, càng sẽ khiến con người ta không màng đến tình cảm, bọn họ có chuyện gì mà không làm được đâu con?”
“Cha chưa bao giờ mong mình sẽ gả con cho một nam nhân như vậy.”
“Rồi nếu có một ngày kia, khi nó thật sự nắm quyền lực trong tay, sẽ có rất nhiều nữ nhân thấy người sang bắt quàng làm họ, còn con, con có thể chiếm được vị trí gì trong lòng nó?”
“Còn có còn nhớ trong sử sách từng có một vị Trần Hoàng hậu hay không?”
Kim ốc tàng kiều, trường môn vô oán [*].
[*] Trường môn vô oán chỉ nỗi buồn của những phi tần bị thất sủng.
Trần Nhu hít sâu một hơi: “Phụ thân đang ngấm ngầm chỉ việc chàng thích con chỉ bởi con là nữ nhi Trần tướng.”
“Con biết thì tốt.”
Trần Nhu ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, nàng bình thản nói: “Con không tin chàng sẽ phụ con.”
“Ngây thơ.” Trần Hiến cười lạnh một tiếng: “Vào thời điểm nó nên phụ con, chắc chắn nó sẽ phụ con.”
“Chỉ cần con chắn đường nó, nó tất sẽ phụ con.”
“Con nhìn rõ lại xem, tư tình nhi nữ trong lòng nam nhân sẽ chiếm bao nhiêu phần quan trọng?”
“Cha…” Trần Nhu nhìn ông: “Vừa rồi phụ thân còn nói con là nữ nhi Trần gia.”
Trần Hiến nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Con là đích nữ Trần gia, con có phụ thân huynh trưởng, phía sau con là hai gia tộc lớn, vì sao chàng phải phụ con?”
“Chàng có thể phụ con hay sao?”
“Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn [*].”
[*] Một người vinh quang thì cùng vinh quang, một người bị tổn hại thì cùng tổn hại.
“Tốt.” Trần Hiến cười: “Con phải nhớ cho kỹ, con là nữ nhi Trần gia.”
“Con đã khăng khăng như vậy, thế thì cha chỉ có thể theo con.”
“Cha chỉ sợ con mê muội, giờ con đã thấy rõ rồi, ngược lại thì cha cũng không ngăn cản con nữa.”
“Phụ thân chỉ muốn nói với con rằng, vĩnh viễn đừng gửi gắm tất cả mọi hy vọng lên sự thật lòng và si tình của một nam nhân.”