“Làm gì đấy?” Cô đã bị anh kéo đến bên giường.
“Tai nghe chưa chắc đã đúng, mắt nhìn chưa chắc đã thật. Cô tự mình cảm thụ đi.” Bạch Dương đè Hàm Nhất lên giường.
“Chuyện này không thích hợp lắm đâu.” Cô muốn đứng lên nhưng do chênh lệch sức lực quá lớn nên đã bị Bạch Dương trực tiếp đè xuống.
“Thích hợp, yên tâm mà cảm nhận chất lượng cuộc sống của những người cao cấp đi.”
Vốn đã mỏi mệt, lai căng da bụng thì chùng da mắt, chưa đầy mấy giây sau cô đã nhắm mắt ngoan ngoãn thiếp đi.
Bạch Dương hài lòng nhìn Hàm Nhất vui sướng hưởng thụ tấm nệm mà anh tự hào, thỏa mãn lui sang một bên cho cô thỏa thích làm boss lớn dùng sang một lần.
Anh háo hức mong chờ ánh mắt hối lỗi và câu nói: “Em sai rồi, là em có mắt nhưng không thấy Thái Sơn. Tha thứ cho em nhé!” Nhưng đời không như là mơ, hiện thực đón chào Bạch Dương bằng tiếng thở đều đều của Hàm Nhất đã say giấc từ lúc nào.
“Này, dậy đi chứ Trần Hàm Nhất. Cô tính ngủ luôn ở đây hả, dậy mau.” Bạch Dương tức giận đạp vài cái vào cặp mông tròn trịa của Hàm Nhất.
“Cô dậy ngay cho tôi, cô ngủ thế này thì tôi ngủ ở đâu?” Bạch Dương cố gắng kéo cô dậy, nhưng Hàm Nhất cứ như được gắn keo vào giường, nặng như heo chết khiến anh mệt mỏi thở không ra hơi..
Bạch Dương ngừng dây dưa vô nghĩa với Hàm Nhất: “Là cô ép tôi đó.” Nói rồi, anh cuốn chăn bông lại thành khúc giò, cuộn Hàm Nhất vào trong chăn, khiêng về phòng, đặt lại xuống đất một lần nữa sau đó mở ra để cô nằm lên một góc của sàn nhà, thuận tiện lấy luôn chăn bông dưới thân lên. Chờ khi Hàm Nhất lăn lên chiếc chăn đã trải từ trước, Bạch Dương ném một chiếc chăn bông khác lên người cô, rồi ôm chăn tơ tằm của mình trở về phòng.
Một người đàn ông tinh tế sẽ không bao giờ ngủ khi chưa tắm dù trong người có mệt mỏi dường nào, Bạch Dương nhanh chóng thay quần áo, bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào, hơi nước bốc lên mù mịt, anh chậm rãi cầm miếng xà bông xoa, kỳ sạch sẽ toàn thân.
Mà bên này Hàm Nhất đang ngủ say thì bị tiếng chuông điên thoại đánh thức, cô hơi mở mắt, sau khi nhìn rõ người gọi là Phương Nam Nam thì quẹt phải màn hình nhận cuộc gọi: “Nam Nam, có chuyện gì à.”
“Gọi điện quan tâm cậu một chút, đã thấy đồ để trong vali chưa?” Người ở đầu dây bên kia chờ mong hỏi.
“Không có, làm sao vậy?”
Nam Nam tiếc nuối nửa ngày: “Nói cho cậu biết vali là mẹ cậu chuẩn bị đó. ”
“Cậu gọi cho mình giờ này chỉ vì chuyện này sao?”
Nam Nam nghe ra giọng điệu tức giận của Hàm Nhất thì dứt khoát cúp máy: “Tạm biệt.”
Tiếng bíp vang vọng bên tai Hàm Nhất, con bạn chết tiệt, phá hỏng mộng đẹp của mình xong thì bỏ chạy. Cô vươn vai, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Vừa đẩy cửa đã mở vì đại não vẫn đang trong trạng thái chết máy nên cô cũng không phát hiện ra có gì bất thường. Cô đứng đối diện với gương, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Đột nhiên rèm tắm phía sau được kéo ra, giọt nước trên rèm bắn vào gáy Hàm Nhất, cô theo bản năng quay đầu thì đập ngay vào mắt chính là thân thể [email protected] trụi của Bạch Dương.
“A——” Bạch Dương sợ hãi nhìn Hàm Nhất đứng trước mặt đang nhìn mình chằm chằm, Dáng người hoàn mỹ cứ vậy bị người ta nhìn sạch, khiến anh nhập vai thiếu nữ nhà lành trong nháy mắt.
“A – anh” Hàm Nhất cảm thấy mắt mình sắp bị chọc mù, quá trình này đáng sợ đến nỗi cô quên nhắm mắt lại mà trừng to hơn bao giờ hết.
Bạch Dương vội vàng kéo rèm tắm lên còn Hàm Nhất lập tức lao ra khỏi nhà vệ sinh. Hai má không biết là vì hơi nước hay là do kích thích vừa rồi mà đỏ bừng như cặp mông khỉ. Cô cảm thấy mặt mình nóng rát, hai tay dùng sức lắc đầu, muốn khiến mình tỉnh táo lại, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại thì hình ảnh [email protected] trụi của Bạch Dương lại hiện lên mời gọi, căn bản không thể xóa khỏi tâm trí
Bạch Dương cũng nhanh chóng mặc quần áo rồi bước ra khỏi toilet, khi thấy Hàm Nhất vẫn đứng quay lưng về phía cửa, anh che mặt lại, hỏi: “Sao cô không gõ cửa?”
“Là tại anh không khóa cửa!” Trần Hàm Nhất có tật giật mình.
“Cô đã thấy những gì rồi?” Bạch Dương cẩn thận hỏi, trong lòng thầm cầu nguyện Trần Hàm Nhất chỉ nhìn thoáng qua một chút.
Hàm Nhất trợn tròn đôi mắt, vừa nhìn đã biết là đang suy nghĩ lung tung. Bạch Dương nhanh chóng dừng lại: “Thôi đừng nghĩ tới nữa, thấy hay không cũng mặc kệ. Cô cứ coi như chưa thấy gì đi.”
“Ồ.”
Bạch Dương nhận được đáp án hài lòng, cố gắng quên đi sự cố vừa rồi, xoay mình trở về phòng ngủ, nhưng chân trước vừa tiến, phía sau đã truyền đến một thanh âm u oán: “Cũng chẳng phải là lần đầu tiên. ”
Thân thể Bạch Dương giần giật, xoay người khẩn trương hỏi: “Cô nói đùa gì vậy? ”
“Thì đây không phải lần đầu đó.” Hàm Nhất cố lảng tránh ánh nhìn của anh.
“Khi nào vậy?” Hình ảnh tranh chấp nhà vệ sinh mùa trước từ từ hiện về, Bạch Dương phiền muộn thở dài, có khổ mà khó nói, xác suất hai lần đều ngã ngựa vì cùng một người này so với trúng xổ số còn thấp hơn. Hàm Nhất thừa dịp Bạch Dương còn đang ngẩn người, vụng trộm lẻn vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, cô cầm theo một tờ giấy: “Cái gì đây? ”
“Hợp đồng chung sống đã khởi động lại, thông báo cũng đã có rồi, đừng cố tình vi phạm nữa.” Bạch Dương ném hợp đồng cho cô, ngẩng đầu sải bước trở về phòng ngủ, hài lòng mĩ mãn vì sự thông minh, cơ trí của mình. Hàm Nhất phía sau oán hận nhìn chằm chằm vào cửa phòng Bạch Dương đã được đóng chặt, trong lòng tức giận, xoèn xoẹt mài đao chém Bạch Dương.
Nhìn đủ rồi, cô trở lại phòng của mình. Hình ảnh kinh tâm động phách vừa rồi cũng lặng lẽ trở về trong não, mặt cô bất giác nóng bừng. Giờ hồi tưởng lại mới thấy tên kia kỳ thật cũng không quá tệ, làn da trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh, cơ thể săn chắc…, rất tốt.
“Ding dong” chín giờ sáng, chuông cửa inh ỏi.
“Đến đây.” Hàm Nhất bữa nay phá lệ dậy sớm chính là vì để gặp anh trai chuyển phát nhanh này.
Bạch Dương sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa không ngừng, bực bội đi ra khỏi phòng. Lúc này phòng khách cũng đã chất đống thùng giấy lớn nhỏ khác nhau, Hàm Nhất vẫn đang đứng cửa ký nhận đồ mới.
“Cảm ơn em trai nhỏ, đi chậm thôi, hoan nghênh lần sau gặp lại.”
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn vẻ mặt si mê cáo biệt đàn ông xa lạ của cô, đau khổ nhận ra mình không được nhận loại đãi ngộ này. Quả nhiên tâm tư của phụ nữ thật khó hiểu, đoán tới đoán lui té ra là u mê shipper.
Hàm Nhất ngồi trên mặt đất, bắt đầu mở từng bưu kiện, Bạch Dương muốn đưa tay giúp đỡ nhưng vừa mới đụng vào đã bị mắng: “Đừng có nhúc nhích. ”
To tới mức Bạch Dương sợ hãi, vội vàng rụt lại: “Vì cái gì? ”
“Nếu anh dám phá hỏng niềm vui unbox, mở hàng của tôi thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người.” Ánh nhìn tử thần khiến anh run rẩy.
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, lần này chuyển đến một vật khổng lồ, Hàm Nhất chỉ huy người đem vào phòng ngủ. Bạch Dương đứng ngoài đợi nửa ngày, mãi không thấy cô đi ra, không nén nổi lòng hiếu kỳ đi tới cửa phòng ngủ.
Một chiếc giường tatami khổng lồ, đầu giường in mặt của một người đàn ông ngọai quốc, thân giường là cơ thể mặc đồ thi đấu trong bóng đá. Hàm Nhất đang nằm trên giường, trông xa y hệt như bị người ta ôm vào lòng.
“Trần Hàm Nhất!” Bạch Dương bùng nổ ngay tại chỗ.
“Sao vậy?” Hàm Nhất lăn lộn, quay cuồng trên chiếc tatami của mình, hưng phấn không muốn đứng lên.
“Cô lấy thứ này ở đâu?”
“Alibaba hân hạnh tài trợ cho chương trình vươn xa ước mơ, gần gũi nam thần.” Hàm Nhất làm bộ làm tịch sờ mặt giường, đa cấp.
“Hừ.” Lồng ngực Bạch Dương phập phồng ngày càng nhanh, buồn bực như đờm chặn tức ngực.
Anh đen mặt lên xe, cùng Lý Hưởng ra ngoài. Lý Hưởng ngồi trong xe rùng mình cảm giác như đang ngồi trong tâm bão áp suất thấp, anh nhìn khuôn mặt đẹp trai lai láng của Bạch Dương tràn ngập câu chữ: Phi lễ chớ nhìn mà thoáng hiểu lí do. Anh vô cùng tò mò cái cách Hàm Nhất chọc điên con công đực kiêu ngạo này. Phải biết, trước giờ Bạch Dương đối với nữ sinh đều vô cùng hiền lành, tử tế, nhã nhặn. Từ bé đến lớn không mộtai có thể biến Bạch Dương thành bộ dáng như bây giờ, Hàm Nhất xem như là người đầu tiên, hai từ khắc tinh cũng không đủ để hình dung.
Mà giờ phút này Hàm Nhất đang ở trong nhà, nhìn đống hành lý mẹ sắp xếp mà vừa cười vừa mếu. Mẹ cô quả thật quá giỏi. Quần áo trong vali đều là đồ cô mặc hồi đại học, thậm chí còn có đồng phục cao trung. Tất nhiên chiều dài vẫn vừa, chỉ là từ sau năm 15 tuôi cô chỉ phát triển chiều ngang chứ không tăng trưởng chiều dọc, giờ mà cố mặc thì có hơi miễn cưỡng.
Việc quay phim mùa này cũng có sự khác biệt rất lớn so với trước đó, không hề có bóng dáng nhân viên công tác toàn bộ quá trình chỉ có máy móc lạnh lùng làm bạn.Nnhưng như vậy mới tốt, cô có thể tự do về nhà thu dọn lại hành lý mà không sợ ai phát hiện. Hàm Nhất chọn một bộ quần áo duy nhất có thể mặc, bước ra khỏi cửa, thừa dịp nghỉ ngơi dạo chơi luôn sau một ngày sóng gió.
Sau khi kết thúc công việc, Bạch Dương trên đường trở về biệt thự thì lén lút đi tới cửa hàng nội thất, tìm mua chiếc giường giống của mình, mang về nhà. Vừa nhìn thấy dép lê ở cửa, anh đã biết là trời cao cũng giúp mình khi không để Hàm Nhất ở nhà: “Ông trời có mắt.”
Bạch Dương dọn giường Messi của Hàm Nhất ra ngoài, đặt vào chiếc giường mình mới mua: “Hoàn mỹ! ”
Lý Hưởng: “Thế cậu định xử lý cái giường này như nào? ”
“Giao cả cho anh đó.” Bạch Dương tín nhiệm giao nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này cho Lý Hưởng.
“Nếu cô ấy hỏi thì sao? Cậu cảm thấy Hàm Nhất là người dễ cho qua sao? “Lý Hưởng đã có thể tự tưởng tượng ra bộ dáng bộc phát, bùng nổ của cô. Chính Nam Nam là người đã tiết lộ cho anh Hàm Nhất chính là fan trung thành của Messi, nếu để cô ấy biết anh cũng tham gia vào âm mưu của Bạch Dương, chỉ sợ ngay cả vợ cũng không ngăn nổi, chết không toàn thây.
“Nói trong nhà bị lũ quét, cuốn trôi giường, tôi thấy tội nghiệp quá nên mua giường mới cho nằm. Ai bảo cô ấy mua giường dán sàn chứ? Bạch Dương cảm thấy mình quá trời thông minh.
Lý Hưởng bất lực giơ ngón cái: “Chú em, nhân tài! ”
“Xin hãy gọi tôi là thiên tài!”
“Vậy thì thiên tài ngàn năm có một ơi, có phải cậu nên làm ướt sàn nhà tạo chứng cớ để lời nói dối không bị vạch trần không?” Lý Hưởng hảo tâm nhắc nhở.
“Có đạo lý.” Bạch Dương lập tức lấy mấy chậu nước ở nhà vệ sinh, đổ đầy sàn nhà, chờ một lúc thì dùng cây lau nhà lau qua một lần. Anh nhìn sàn nhà nửa khô nửa ướt, cực kỳ hài lòng với tác phẩm của mình: “Đại công cáo thành. ”