An Dương ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, A Đoàn không lên tiếng nàng sẽ không ngừng lại. Trần thị vốn đứng một bên xem kịch vui, chỉ được một lúc liền không chịu được, rốt cuộc là công chúa gì chứ. Bước đên muốn đỡ An Dương đứng lên. Còn chưa kịp ngồi xuống tay đã bị kéo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đoàn hết sức bình tĩnh.
Trực tiếp lên tiếng gọi nô tì đỡ lấy Trận thị.
"Mẫu thân à, người không cần phải để ý."
A Đoàn nói nhanh, giọng nói nghe có chút tức giận? Trần thị kinh ngạc ngồi thẳng dậy mơ hồ nhìn A Đoàn. Công chúa như vậy thật không có chút hình tượng nào, cái này cũng do nàng ấy, không phải vừa rồi còn cười đùa rất vui vẻ sao, như thế nào nói giận liền giận? Chẳng qua chỉ đùa nghịch một chút cũng không phải làthật.
A Đoàn cũng không giải thích nghi vấn của Trần thị, nhíu mày nhìn An Dương một lúc rồi cũng đặt mông ngồi luôn trên đất.
Cái này là sao đây?
Chẳng lẽ tam cô nương A Đoàn cũng muốn khóc lóc om sòm? Mọi người bao gồm cả An Dương đềunghĩ như vậy.
An Dương cũng thôi không khóc nữa, trong mắt một giọt lệ cũng không có, nghiêng đầu nhìn chằm chằm A Đoàn đang ngồi kế bên, ngươi muốn làm gì? A Đoàn ngồi xếp bằng trên đất, đưa tay sửa sang lại quần áo bị An Dương làm loạn,sau đó ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Ta sai rồi."
"Gì chứ?" An Dương thật sự không biết A Đoàn định làm gì, cũng quên mất chuyện vừa rồi, một đường ngồi thẳng dậy học theo tư thế A Đoàn ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Đoàn vẫn sa sầm như cũ, nghiêm túc nhìn An Dương.
"Chuyện ngày hôm nay ta không biết sự tình như thế nào, nhưng mà ta cùng Thái Tử ca ca một mìnhra ngoài chơi không nói với ngươi là sự thật không thể chối cãi, cho nên ta nhận sai, ngươi đừng tức giận nữa."
An Dương còn chưa kịp vênh váo, đã bị câu nói tiếp theo của A Đoàn làm cho bí lời.
"Tuy rằng ta cũng cho là nếu ngươi mang chuyện này đi tìm Thái tử ca ca thì cũng chẳng được bồi thường gì cả."
Được rồi, nói như vậy cũng đúng thôi, ca ca nhà mình chỉ ôn nhu với mỗi A Đoàn, đối với mình thì lại vô cùng lãnh đạm, có chuyện gì mà đem đi tìm hắn thì cũng vô dụng. An Dương đã nếm thử rất nhiều lần, càng đánh càng thua. Nhưng mà đã là công chúa thì phải bao dung độ lượng, không so đo với người khác, hừ hừ. An Dương gật đầu một cái, miễng cưỡng nói.
"Được rồi, không có lần sau."
Đảo mắt nhìn một vòng, giảo hoạt nói "Nếu như ngươi không đem chuyện này nói cho mẫu hậu ta biết, ta sẽtha thứ cho ngươi. Chuyện ngươi lén ra ngoài chơi ta cũng không để trong lòng, tất cả đều quên hết!"
An Dương nói như đó là một chuyện dĩ nhiên, A Đoàn đã nhận sai trước, chắc chắn sẽ không nói lại với mẫu hậu! Chỉ cần không nói cho mẫu hậu biết, cái gì đều dễ thương lượng! An Dương đã sớm không còn khóc lóc om sòm như vừa rồi nữa, thậm chí còn dịch mông ngồi gần A Đoàn một chút, kéo cánh tayA Đoàn, thái độ thân thiết như trước.
Trần thị cũng nhìn thấy, cười một tiếng, vừa muốn nhắc nhở dưới đất rất lạnh, đừng ngồi nữa, mau đứng dậy. Kết quả vừa cúi người liền nhìn thấy ắc mặt con gái nhà mình, trong lòng lộp bộp, việc này khẳng định chưa xong. A Đoàn vẫn đanh mặt, ngay cả An Dương đang cố gắng lấy lòng nàng cũng không cười tiếng nào.
Trần thị im lặng, quyết định không nói.
A Đoàn lẳng lặng quay đầu nhìn hàng mi cong của An Dương, không do dự nói.
"không được, việc này nhất định phải nói cho Hoàng Hậu nương nương."
"Vì sao chứ!" An Dương vỗ tay xuống đất, thiếu chút nữa nhảy lên.
"Chuyện ngày hôm nay cũng chẳng phải ta sai, là nàng ta trêu chọc ta trước, chẳng lẽ takhông thể trách phạt nàng sao! Là bản thân nàng ta gấp gáp muốn chạy lên, tiếng người cũng nghe không hiểu, Tiểu Hồng còn ngoan ngoãn hơn nàng ta!" nói xong thì thở hổn hển, cứng đầu không phục, nhất định muốn A Đoàn cho mình một lí do.
Hứa Tĩnh Ngữ đáng ghét này thật không bằng một con ngựa mà.
Đối với cách so sánh của An Dương, A Đoàn cũng không nói gì. Đưa tay ấn lên bả vai nàng làm cho nàng im lặng một chút "Bộ dạng hiện tại của ngươi còn giống một công chúa nữa sao?"
"Ta không hề nói ngươi không thể trách phạt nàng ta, ta tin tưởng ngươi nên mới không hỏi chuyện gì đã xảy ra."
Những lời này khiến cho An Dương an tĩnh lại một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh cứng đầu như cũ.
"Ta muốn nghe lý do."
Mặt An Dương đỏ ửng, nàng thật sự rất tức giận, A Đoàn cũng không sốt ruột, đưa tay lấy cái roi ngựa bị An Dương tiện tay vứt bỏ lúc nãy. Chiếc roi ngựa màu lam nhạt dính một vệt máu mờ mờ, nhìn cũng không quárõ ràng nhưng khiến A Đoàn cảm thấy vô cùng chói mắt. Nàng chỉ vào roi ngựa nói "Cái này là roi ngựa mà Hoàng Hậu nương nương nhượng bộ nghĩ ngươi bây giờ không thể thoải mái cưỡi ngựa, nên mới ban quần áo và roi này cho ngươi"
"Là để cho ngươi đem ra đánh người sao?"
An Dương lập tức từ mặt đất đứng lên, mắt ngấn lệ trừng lớn.
"nói cho cùng ngươi vẫn là trách ta đánh tỷ tỷ của ngươi đúng không!?"
"Ta không có." Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Dương cứng nhắc, từ mặt đất đứng lên trừng lại An Dương,không ai nhường ai.
"Ngươi ngày đêm ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương, có lúc nào nhìn thấy nương nương tự mình động thủ trách phạt phi tần và nô tài không?"
Đương kim Hoàng Hậu là một chủ tử nhân từ ai cũng biết, nhưng mà nhân từ không có nghĩa là không bao giờ nổi giận, huống chi Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung. Nhưng cho dù là Hoàng Hậu tức giận cũng sẽkhông tự mình động thủ đánh nô tài, nhiều nhất chính là phân phó người khác ra tay, đa số đều là cấm túc, lần tràng hạt, chép kinh thư. Tất nhiên số kinh thư bọn họ chép không thể nào ít như An Dương thường chép.
An Dương ngây người, A Đoàn lại không buông tha nàng, đưa tay chỉ vào một tên nô tài đứng cung kính bên cạnh, tất cả bọn họ đều do An Dương mang tới.
"Cho dù ngươi có tức giận như thế nào cũng không nên tự mình động thủ, bọn họ đều là người của ngươi chẳng lẽ dám không nghe lệnh ngươi sao. Còn nơi này là nhà ta, chung quanh tất cả đều là người của chúng ta, đương nhiên sẽ không có kẻ nào dám lộn xộn. Nhưng nếu hôm nay ngươi làm như vậy, sau này khi ngươi đến đây cũng sẽ giống thế không còn cố kỵ điều gì."
"Ngươi thật sự muốn Hoàng Hậu nương nương nghe được người khác nói An Dương công chúa là một kẻ độc ác khát máu người sao!"
An Dương ngơ ngác nhìn A Đoàn, đôi mắt A Đoàn rất xinh đẹp, đồng tử đen nhánh sâu thẳm trong đó ánh lên sắc xanh, thường ngày đều mang dáng vẻ cười hì hì, giống như bồ đào thượng hạng lúc nào cũng khiến người ta yêu thích. Nhưng hôm nay lại không giống vậy, cũng không biết nói thế nào, chỉ cảm thấy nàng thật sự rất tức giận. Thậm chí còn mơ hồ cảm thấy giống như ca ca đang giáo huấn mìnhvậy.
Khí thế bất giác yếu đi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
"Ta sẽ không như vậy, là mẫu hậu không có hứng thú thôi..."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như nghe không rõ …
Thấy An Dương có chết cũng không thừa nhận, A Đoàn dậm dậm chân, đưa tay kéo An Dương đến gần mình, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ, vừa nghĩ vừa thấy sợ "Ngươi đã quên Liễu phi nương nương rồi sao?" Lúc An Dương nghe đến cái tên này còn chưa kịp phản ứng, nhìn A Đoàn một hồi mới nhớ ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Lần đầu tiên A Đoàn và An Dương nhìn thấy thi thể người chết chính là Liễu phi.
An Dương và A Đoàn thích nơi nào liền chạy đến chỗ đó chơi, cung của các phi tử nơi nào các nàng cũng biết. Lần đầu tiên gặp Liễu phi, khi đó nàng đang thịnh sủng, đi đến đâu cũng vênh váo tự đắc. Đôi khi gặp nàng trên đường, tuy rằng không làm gì thất lễ đối với An Dương và A Đoàn, nhưng mà thái độ cũng khôngtốt chút nào..
An Dương nhớ rõ ràng nàng ta hất càm đưa tay che miệng cười. Ở phía sau tên nô tài bị đánh thê thảm.
Lúc ấy bản thân cùng với A Đoàn còn oán thầm trong bụng, cáo mượn oai hùm.
Sau này gặp lại nàng cũng đã là hai tháng sau, nhưng lần này là tại lãnh cung.
không biết nàng phạm tội gì, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đi hỏi, vốn là có chút chán ghét nàng, nhìn thấy nàng như vậy, chỉ hận không thể dốc sức đánh chó rơi xuống nước. Khi đó nàng mới vào lãnh cung không lâu, khuôn mặt tuy rằng có chút tiều tụy nhưng mà vẫn còn có thể nhìn thấy một chút sức sống và hi vọng, vẫn còn tâm tình để trang điểm, vẫn si ngốc ngồi ở cửa chờ đợi.
Lúc ấy bản thân chỉ cảm thấy thật hả giận, cũng chính tại vì nàng mà thời gian qua mẫu hậu cơm cũng ănkhông ngon.
Cho nên thường xuyên lôi kéo A Đoàn đến lãnh cung bắt nạt nàng.
Sau đó chứng kiến nàng từng ngày từng ngày càng trở nên uể oải, cuối cùng tiều tụy hẳn đi. Từ một đại mĩ nhân biến thành một kẻ điên, thời gian không đến nửa tháng.
Lần cuối cùng An Dương và A Đoàn đi ngang qua đó nhìn thấy thái giám tùy ý kéo thi thể của nàng đặt trênchiếc xe đẩy, lúc ném lên xe vừa vặn mặt nàng đối diện với mình và A Đoàn. Hai mắt gắt gao mở to, khuôn mặt trắng bệch tản ra hơi thở chết chóc…
A Đoàn nhìn thần sắc của An Dương liền biết nàng đã nhớ ra, dùng sức nắm chặt lấy tay nàng, nhỏ giọng nghiêm túc nói "Ngươi hãy hứa với ta, sẽ không như vậy, ta không muốn ngươi trở nên như thế!"
A Đoàn thật sự rất sợ, tuy rằng thân phận của An Dương không giống với Liễu phi, nàng là công chúa, Hoàng Thượng là cha nàng, Hoàng Thượng sẽ không đối xử với nàng như vậy. Nhưng mà A Đoàn không khống chế được, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà nghĩ cũng biết, lúc An Dương đánh đại tỷ, trên mặt thích thú đến mức nào?
Đó không phải giống như Liễu phi ngày trước sao!
Kết cục của Liễu phi thê thảm biết mấy, đến chết cũng không được khoan thứ, giống như con búp bê rách mặc cho thái giám kéo ra khỏi cung, tùy tiện tìm một bãi tha ma nào đó ném đi, ngay cả một tấm vải trắng để quấn thân thể cũng không có.
An Dương chìm đắm trong hồi ức đáng sợ ấy, trên tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn làm nàng thức tỉnh lại, ngơ ngác nhìn A Đoàn đang túm lấy tay mình. A Đoàn dùng sức rất lớn, đầu ngón tay đều đỏ lên. Qua một hồi lâu mới nhỏ giọng đáp lại "Ta biết, ta sẽ không biến thành như vậy, tuyệt đối sẽ không, ta biết sai rồi, về sau sẽ không như thế nữa."
Thanh âm có chút suy yếu, trong đầu vẫn còn tồn tại gương mặt Liễu phi, từ dung mạo xinh đẹp đến trắng bệch đầy hởi thở chết chóc.
Nhìn thần sắc hoảng hốt của An Dương, A Đoàn liền biết nàng còn chưa lấy lại tinh thần, mím môi khôi phục giọng nói thường ngày "Nhận sai cũng vô dụng, chuyện này ta nhất định sẽ nói cho Hoàng Hậu nương nương."
Gì chứ? Còn muốn nói cho mẫu hậu! Tâm tư An Dương liền bị lời nói của A Đoàn thu hút, trong nháy mắt Liễu phi bị vứt ra sau đầu. Lôi kéo cánh tay A Đoàn cầu xin tha thứ "A Đoàn tốt, ta thật sự biết sai rồi, khôngcần nói với mẫu hậu được không ?~ "
"Lần trước mẫu hậu phạt ta chép sách tay ta đến nay vẫn còn đau! Mẫu hậu nói , lần tới ta còn gây chuyện, sẽphạt gấp bội."
A Đoàn không nhúc nhích "không được, ta không tin ngươi." Dừng một chút lại bổ sung "Ta không phải vẫn giúp ngươi sao, yên tâm."
A Đoàn giúp mình chép một nửa, chẳng phải vẫn còn nhiều như trước kia sao? An Dương cẩn thận tính toánmột hồi lâu, cuối cùng buông lỏng bả vai, bĩu môi đáng thương nói.
"Được rồi, ngươi nói với mẫu hậu đi."
Lần này A Đoàn mới cảm thấy hài lòng, đang muốn kéo An Dương về phòng của mình thay đổi xiêm y, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng cười thanh lãnh của nam nhân "Hòa thuận lại rồi à, ta còn tưởng rằng muốn ta đến giúp các muội giảng hòa." A Đoàn ngạc nhiên xoay người "Đại ca, ca trở về rồi!" Thanh âm còn chưa truyền đến, người đã nhào tới.
Đây chính là đại ca của A Đoàn? An Dương nghiêng đầu nhìn, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Dáng người xấp xỉ Thái tử ca ca, toàn thân bạch y, phía trên thêu hàng trúc xanh bóng bẩy, cả người mang đến cho người khác cảm giác thư thái nhàn nhạt.Dáng dấp cũng tốt, chỉ là không được ưa nhìn như ca ca nhà mình. Nhưng mà hắn rất ôn nhu với A Đoàn, cúi đầu nhìn A Đoàn, ánh mắt dịu dàng sắp chả ra nước.
Nhưng ánh mắt ấy rất khác so với Thái tử ca ca, là tuyệt đối bao dung, không hề lẫn chút tạp chất nào.
Mím môi, có chút hâm mộ cùng ghen tị, bản thân cũng muốn có một ca ca như vậy. Thậm chí mơ hồ trong lòng xuất hiện ý niệm: vì sao hắn không phải ca ca ta chứ?