Mấy vị tiểu thư sau khi thỉnh an Trần thị xong đều theo ma ma tiến vào nội điện đến tiểu viện của A Đoàn. Các nàng là đến thăm A Đoàn, A Đoàn đang bị thương không thể ra ngoài nghênh tiếp. Họ cũng không để ý việc này, vừa đi vừa vui vẻ đánh giá cảnh trí xung quanh. Các nàng cũng đã đến làm khách ở phủ Quốc công vài lần nhưng chưa bao giờ đi sâu vào trong như vậy.
Vẫn luôn hiếu kì không biết khuê phòng của A Đoàn trông như thế nào.
Tam tiểu thư của phủ Quốc công, tương lai sẽ mang một thân phận rất lớn, người ta là quý nữ, đương nhiên là có chút tò mò. Mọi người đi theo ma ma dẫn đường phía trước, sau đó dừng lại trước một tiểu viện trông rất bình thường, bình thường đến ngay cả một tấm biển cũng không có. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, theo ma ma đi vào.
Tiến vào trong các nàng lại một lần nữa sững sờ.
không nói đến kỳ hoa dị thảo, ngay cả hoa cỏ tầm thường cũng không có lấy một đóa nào, cả sân chỉ có mỗi một cây ngô đồng, những chiếc lá vàng óng ánh rụng đầy trên đất, chỉ cần giẫm lên sẽ dấy lên âmthanh kẽo kẹt. Thu đến lá rụng, vốn mang đến cảm giác trống vắng hiu quạnh, thế nhưng nhìn cả mảnh sân vàng óng ánh lại khiến người ta thấy có chút ấm áp. Cũng có người tò mò chẳng lẽ nô tài khôngquét dọn nơi này sao?
Nô tài trong viện khom người hành lễ rồi lại tiếp tục làm công việc của mình, rõ ràng là do chủ nhân nơi này không cho quét dọn sân.
đi theo ma ma vào sảnh chính, lại một lần nữa ngơ ngác. Tất cả đồ dùng đều được trang hoàng khôngthiếu một món, thế nhưng vẫn là câu nói kia, hết sức bình thường, lại vô cùng cứng nhắc, mọi người không thể không nói đều có chút thất vọng. Trong sảnh nha hoàn cũng ít, chỉ có năm người, bên ngoài sân ma ma nha nô tài rất nhiều nhưng không ai vào trong.
Nhưng mà tầm mắt rất nhanh chuyển sang trên người những nha hoàn kia, những mong chờ rốt cục cũng được thoa mãn một chút. Năm nha hoàn kia tuổi cũng chỉ khoảng mười ba, dung mạo không xinh đẹp thì cũng là thanh tú, ăn mặc so với những nha đầu tầm thường khác đều tốt hơn nhiều, thậm chí có thể xem là sánh ngang với trang phục các thứ nữ ở nhà mình mặc. Lúc này mới thích ứng được, tam tiểu thư này đối với mình cũng không chăm chút lắm, nhưng đối với người của mình lại rất hào phóng.
Bán Đông một thân y phục vàng nhạt mỉm cười đi đến, thi lễ cúi chào rồi mới nói “Tiểu thư đang ở trong phòng, các vị mời theo nô tì” Vừa nói xong, khom người đi trước dẫn đường, mọi người vội vã theo sau. Xuyên qua hàng lang, lại vòng qua bức bình phong thêu hoa sen đơn giản, lúc này mọi người mới thấy vị tam tiểu thư đã tựa vào bên giường chờ đợi.
Tuy rằng hôm qua Hoàng Hậu nương nương xử lí hết, nhưng nháo lớn như vậy, mọi người cũng đều biết chuyện, cũng biết mặt Tam tiểu thư bị thương biết tam cô nương mặt cũng bị thương, không biết vô tình hay cố ý đều hơi khom người nhìn má trái của A Đoàn, sau đó lúng túng cười. Má trái A Đoàn được đắp thuốc, bởi vì hôm nay tiếp đón khách nên dùng màn sa mỏng che lại.
"Mau ngồi đi, hôm nay phiền các vị đến đây mà ta lại không thể ra ngoài nghênh đón, thật là thất lẽ."
A Đoàn chỉ vào ghế, trên bàn cũng đã chuẩn bị sẵn trà lài. Vài vị tiểu thư nghe A Đoàn nói cũng ngồi xuống rồi vội vàng đáp “không nên nói vậy, chúng ta đều là bạn cùng trường, biết ngươi bị thương như vậy về tình về lý đều phải đến thăm một lần, ngươi cũng đừng quá khách sáo. Tam tiểu thư hôm nay cảm thấy thế nào, đã khá hơn chưa?”
Gọi là tam tiểu thư, chứ không phải là nhũ danh A Đoàn.
A Đoàn học cùng thư viện với các nàng nên cũng xem là có giao tình. Mặc kệ là ý tốt hay xấu, muốn kết giao hay muốn mượn quan hệ để leo lên, A Đoàn đều cười nhạt chống đỡ, không thân thiện cũng chẳng làm mất hòa khí. A Đoàn nhẹ giọng “Tốt lắm, thật ra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là nhìn có chút đáng sợ, chăm sóc một thời gian tự nhiên sẽ hết.”
Ánh mắt hướng về phía cô nương ngồi ở cuối, hôm qua ở trường đua ngựa mình va phải nàng..
Nàng hôm nay cố ý ăn diện, không phải là nùng trang diễm mạt (*), mà là quần áo trâm cài so với lần trước đều tinh xảo hơn. Nhưng người lại có chút bứt rứt, chỉ cúi đầu uống trà chứ không nói gì cả. Đến bây giờ cũng không biết nàng họ Thậm tên Hà, càng không biết hôm nay vì sao nàng đến.
(*); Trang điểm đậm, xinh đẹp
Thoạt nhìn nàng chắc là con vị quan nhỏ nào đó, cũng không phải là kì thị, chẳng qua mình đang bị thương, ngày trước học cùng thư viện cũng không thân thiết với nàng. Các nàng hôm nay đến thăm có lẽ là do chức quan của phụ thân cùng với cha mình không kém nhau lắm nên có chút giao thiệp, lại nóiquan trọng là có gia thế tương đương nên là đến thăm tỏ chút thành ý.
Dáng vẻ ngượng ngùng, A Đoàn cũng chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi, không có trò chuyện cùng nàng.
Bốn người còn lại đều hỏi thăm tình trạng thương thế của A Đoàn, xác định không có gì đáng lo cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bắt đầu truyền đạt lại lời của các vị tiên sinh trong thư viện, còn mang cả bài học đến cho A Đoàn. không biết nàng sẽ tịnh dưỡng bao lâu nhưng chuyện học tập thìkhông thể lười biếng được.
A Đoàn đa tạ từng người một.
nói chuyện với nhau một lúc, trong đó có một vị tiểu thư nhìn A Đoàn lơ đãng hỏi “Tại sao không thấy An Dương công chúa đến?” Lại che miệng cười "không phải Hoàng Hậu nương nương đã nói rồi sao, trước khi vết thương của tam tiểu thư thật sự khỏi thì công chúa phải ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi, mà bây giờ ngươi vẫn chưa khỏi, tại sao lại không thấy công chúa đâu?”
"Chẳng lẽ là công chúa lười biếng?"
nói xong những người khác cũng cười, giống như điều này không có gì không đúng, dù sao nàng cũng là công chúa, từ nhỏ đã được cưng nựng trên tay làm sao có thể hầu hạ người khác chứ? A Đoàn lắc đầu “An Dương vào cung có việc, chiều sẽ quay lại” thật ra An Dương đi tìm thuốc giúp vết thương A Đoàn tuyệt đối không để lại sẹo.
Người đứng đầu Thái y viện đã cam đoan tuyệt đối sẽ không để lại sẹo nhưng An Dương vẫn không yên tâm, nhất định ép phải đem thuốc ra. Dù sao thì để nàng trong cung nghịch ngợm cũng tốt, mặc dù hoàng hậu nương nương đã ra lệnh nhưng lúc ấy là do tức tức giận, bây giờ nghĩ lại thấy đau lòng cho con gái, làm sao có thể để An Dương đi hầu hạ được.
Bọn họ đều học cùng thư viện, nhưng chỉ có mỗi A Đoàn là gọi thẳng nhũ danh An Dương. Những người khác nghe cũng chẳng thấy lạ vì chuyện hai người họ thân thiết không phải là ngày một ngày hai. Chẳng qua là hỏi thì A Đoàn cũng sẽ không nói rõ nên các nàng cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi cười.
A Đoàn nghiêng đầu, hạ tầm mắt như có điều suy ngẫm.
Trong đầu vẫn nhớ mãi biểu tình kì lạ của Hứa Tĩnh Ngữ ngày hôm qua, mà sao các nàng lại có thể bình tĩnh như vậy? không chủ động cũng tốt, đỡ tốn sức, cái gì đến sẽ đến, chỉ cần chờ đợi là được, lại tiếp tục cùng các nàng tán gẫu, không chú ý đến biểu tình muốn nói lại thôi của cô nương ngồi cuối.
Ngồi cũng không lâu, ước chừng khoảng nửa canh giờ các nàng cũng đứng dậy cáo từ. A Đoàn cùng các nàng vốn không thân thiết, có tâm ý là tốt rồi, ngồi lâu mà không biết nói gì cũng ngại nên A Đoàn cũng giả vờ giữ lại hai lần liền bảo Bán Đông tiễn khách. Những người khác đều đi ra ngoài chỉ có vị tiểu thư ngồi cuối kia đứng lên nhưng không có ý định rời đi.
Nàng nhìn A Đoàn khó khăn mở miệng nói nhỏ một câu.
"Ta có thể cùng ngươi nói chuyện một chút không? Bây giờ còn sớm, ta chưa muốn về nhà”
Lời này thật sự quá đột ngột, A Đoàn nhíu mày còn chưa trả lời, các vị tiểu thư vừa đi được vài bước quay lại nhìn cô nương này, miễn cưỡng cười nói “Thân thể tam tiểu thư không khỏe cần phải tịnh dưỡng cho tốt, ngươi có gì muốn nói nên đợi khi nàng hồi phục rồi nói cũng chưa muộn”
"Mau cùng chúng ta trở về."
nói xong tiến lên thân thiết kéo tay nàng đi,
Vị tiểu thư kia đỏ mặt, nhưng không có hất bàn tay đang nắm tay mình, chân cũng nhúc nhích, chỉ nhìn A Đoàn chằm chằm, mày nhíu chặt, lo lắng nói “Ta chỉ muốn nói với ngươi một chút chuyện, sẽ khônglàm mất nhiều thời gian đâu.” Còn nháy mắt với A Đoàn ra dấu.
Bộ dạng vô cùng gấp gáp.
A Đoàn còn chưa kịp phản ứng, lại có thêm một người kéo cánh tay còn lại của vị tiểu thư kia, chỉ nóiđừng quấy rầy tam tiểu thư nghỉ ngơi. A Đoàn vẫn mỉm cười như trước, nghiêng đầu nói “Ta mệt rồi, có chuyện gì sau này hãy nói” Cũng không nhìn biểu tình nôn nóng của vị kia, trực tiếp phân phó Bán Đông đứng bên cạnh “Tiễn khách.”
"Ngươi..."
Vị tiểu thư kia còn muốn nói gì đó nhưng lại bị những người còn lại cùng Bán Đông lôi kéo ra ngoài.
Giang Vạn Lí tuy là nội hầu, nhưng cũng không tiện tiếp xúc với những tiểu thư kia, cho nên vẫn luôn đứng sau tấm bình phong, chờ Bán Đông tiễn khách xong mới từ từ đi ra, nghi hoặc hỏi “Tiểu thư, vị kia rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng mấy vị kia lại muốn giấu diếm, khẳng định là chuyện không tốt, vậy tại sao người còn cho nàng lui đi?”
Vừa nói vừa dâng nước ấm lên.
A Đoàn rũ mắt như đang suy ngẫm điều gì đó, qua một hồi lâu mới nhấp một ngụm nước "Tuy ta khôngbiết vị tiểu thư kia, nhưng ta nghĩ mấy ngày qua nàng sống chắc chắn không tốt lắm. Tuy rằng ta khôngbiết có chuyện gì, những cũng không khiến ta bị tổn thương được, nhiều nhất cũng chỉ là khó làm mà thôi, nhưng nàng thì không giống như vậy.”
"Mặc kệ nàng giúp ta là có mục đích gì, ta cũng sẽ ghi nhớ phần ân tình này. Nàng tốt với ta, ta cũng không thể để cuộc sống nàng ngày càng khó khăn hơn được.”
"Hơn nữa, việc này rõ ràng là đại tỷ và nhị tỷ có biết, những người đến lúc nãy cũng biết, nói vậy thì tất cả đồng học nữ trong thư viện đều biết. Nhưng mà ta và An Dương đều không đi học nên không biết, cứ tìm một người nào hỏi sẽ rõ thôi”
Chuyện này truyền ra ngoài, cùng lắm là mọi người cười nhạo nàng một chút, bản thân cũng chẳng muốn để ý, người ngoài cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng nàng. Cứ như vậy cũng tốt.
Giang Vạn Lí không hề nghĩ tới là nguyên nhân này, ngẫm lại một chút liền cảm thấy thoải mái hơn, tâm địa tiểu thư tốt là một chuyện, nhưng chưa bao giờ dễ dàng tiếp nhận hảo ý của người khác lại là chuyện khác.Mặc kệ phần ân tình đó lớn hay không, tất cả đều phải trả, một người đứng ở vị trí càng cao càng không thể thiếu nợ ân tình. Nghe vậy gật đầu “Nộ tài lập tức phân phó người đi làm.”
đang chuẩn bị rời đi thì lại nhớ ra chuyện gì “Nô tài đã cẩn thận xem xét những lễ vật mà các vị tiểu thư mang đến vừa rồi, cũng kiểm tra qua một lần, có chút đồ không tốt nô tài cũng đã xử lí, những vật còn lại đều như trước kia ạ?” Giang Vạn Lý cũng cũng hỏi theo lệ, dù sao cũng là tặng cho tiểu thư.
Mấy năm nay tất cả những lễ vật mà A Đoàn được tặng đều qua tay Giang Vạn Lí, còn lại đều cất vào kho, một vật cũng sẽ không dùng, mặc kệ lớn bé đẹp xấu, cho dù ban thưởng cũng chưa bao giờ lấy ra. Giang Vạn Lí rất tán thành việc này, bản thân đã rất cẩn thận nhưng cũng không thể bảo đảm tuyệt đối, cho nên dứt khoác là không dùng một thứ nào.”
A Đoàn gật đầu "Đều nhận lấy đi."
Nghĩ ngợi một chút lại nói "Ta còn không biết vị tiểu thư kia là người thế nào, ngươi phái người điều tra một chút gia thế của nàng, chọn một phần lễ vật rồi lặng lẽ đưa đến”
Trong suy nghĩ vị kia là người tốt, cũng không ngốc, nếu biết mình không cảm kích nàng, nàng có lẽ sẽkhóc lóc hay có lẽ sẽ tiếp tục suy nghĩ một cách khác, hai tình huống này mình đều không muốn thấy cái nào xảy ra.
Giang Vạn Lí vâng một tiếng, xoay người rời đi