Tôi vô tình thấy được mặt chú Tần ở ký túc xá, lúc đó vì còn là một tấm chiếu mới nên tôi chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ thấy anh chàng này sao mà đẹp trai quá, chỉ lén nhìn chú một cái mà chẳng rời mắt nổi, dính lắm luôn.
Tôi biết mình bị mê trai xinh gái đẹp từ lâu lắm rồi, lúc đó còn chưa có cụm từ 'liếm màn hình', thỉnh thoảng xem TV thấy có diễn viên đẹp đẹp là tôi lại ngoài mặt lạnh tanh, gió êm sóng lặng để giữ hình tượng chứ trong lòng thì chạy vòng vòng hú hú khẹc khẹc sao người ta đẹp quá vậy hả?!!!
Còn đằng này nhìn chú có một cái thôi mà tôi quên luôn cả chạy, cứ mở to hai mắt nhìn chú chằm chằm, chibi 3D trong lòng tôi hú hét rớt hết cái nết. đam mỹ hài
Đẹp điên ta ơi!!!
Giờ nghĩ lại thấy có lỗi với giáo viên ngữ văn ghê.....
Khi ấy, chú Tần cũng chú ý đến tôi nhưng chú chỉ nhìn vội tôi một cái rồi thôi. Tôi không rõ ánh mắt chú nhìn tôi là có ý gì, chắc chú thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình rất đáng sợ. Cũng có thể là một đứa bận đồng phục học sinh với tóc tai bù xù như tôi khiến chú khó chịu.
Dạo ấy tôi tưởng chú là anh trai của thằng bạn thật, mãi tới lúc lên đại học, tôi ghé nhà thằng bạn mấy lần mới dần dần cảm thấy chuyện này hơi sai sai.
Nói trắng ra thì... kể từ dạo đó, tôi đã biết chú không phải là con người.
Nhưng chú Tần chưa từng làm chuyện xấu, đã thế còn rất đẹp, không đe dọa đến con người, tôi cũng chẳng cần phải làm gì với chú.
Xưa nay chưa có ai bảo tôi đi giám thị chú hết.
Tôi không biết tại sao mình lại nói như thế, tôi chẳng hề suy xét xem nói vậy có thỏa đáng không. Ngay khi tôi còn đang rối não thì câu đấy đã buột miệng thốt ra rồi.
Có lẽ tôi đang giận lẫy chú.
Tuy ngoài miệng tôi nói mình chỉ yêu mỗi mặt chú, còn lại thì chẳng sao, nhưng chung quy vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Bỗng dưng chú Tần trở nên căng thẳng.
“Bọn chúng bắt kịp rồi.” Chú nói “Ở ngay phía sau, sắp tới đây.”
Đêm nay không phải đêm trăng tròn, đám người sói đó chỉ là người bình thường, với tôi mà nói thì bọn chúng chỉ nhỉnh hơn một chút về số lượng, không có gì phải sợ, tôi chỉ ngại mấy con quái vật già khát máu kia thôi.
Bù lại thì đám ma cà rồng sợ nhiều thứ hơn người sói, ví như quăng một sọt tỏi vô xe, tôi đoán chắc là bọn chúng vừa mở cửa xe là xỉu ngay vì thối.... Tiếc rằng chú Tần cũng đang ở trong xe, chiêu này không xài được, chứ không chắc tới đó thì chú Tần cũng bị mùi tỏi xông cho xỉu ngang.
Đừng nói tới chú Tần, một sọt tỏi lận đấy, nghĩ thôi cũng muốn tắt thở chung vui luôn cho rồi.
Tôi không muốn chơi trò đua xe rượt đuổi với bọn chúng, giải quyết xong chuyện này thì tôi còn phải sống tiếp, nếu mà bay bằng lái là mốt tôi khỏi mua xe.
Tôi biết một đứa vừa tốt nghiệp vào đời với đồng lương ba cọc ba đồng như tôi làm gì có tư cách mà mua xe mua nhà, với số lương ít ỏi đó thì mua gì cũng như đào hết nửa cái mạng của tôi... Nghĩ đâu đâu nữa rồi, tôi vẫn cứ thấy hiện nay internet phát triển như này, nếu tôi tăng tốc quá trớn, xui rủi bị mấy anh cảnh sát giao thông chặn lại để quay phim rồi đăng lên Weibo như tài liệu tuyên truyền pháp luật, trong cái thế giới xem mặt như bây giờ thì chú Tần của tôi hot chắc.
Không được, tôi không chịu đâu, tôi không muốn chú Tần trở thành hot boy mạng.
Chú ấy là ông già Tần nhà tôi, tôi không hy vọng có người kêu chú là chồng ơi, anh à, ôm em một cái.
Tôi còn đang ở đó suy nghĩ lung tung, điện thoại của anh họ lại vang lên bất chợt.
Ban nãy tôi ném đại điện thoại lên táp lô trước ghế phụ, tôi không quen cầm theo điện thoại lẩn vô đầm rồng hang hổ, lỡ đâu đang lúc mấu chốt mà điện thoại reo thì chịu hẳn, tôi đang lái xe với tốc độ khá nhanh, không rảnh tay để lấy điện thoại, tôi bảo chú Tần cầm lên giúp mình.
Chú Tần nhác thấy màn hình điện thoại, giọng chú khựng lại, mới nãy chú còn đang ngập ngừng áy náy vậy mà giờ đã chau mày ngay, chú gặng hỏi tôi: “Cún cưng.... Ai thế này?”
Tôi: “.....”