A La vẫn mặc chiếc trường bào xanh sẫm, tóc dài vén sang một bên, đi tới trước bàn, đưa tay bưng chiếc ấm Tử Sa sớm đã nguội lạnh lên, nhẹ nhàng ôm lấy, nước bên trong liền nổi lên bong bóng, có khói trắng bốc lên từ miệng ấm. A Âm vừa đi tới ngồi xuống bên bàn vừa thắt khuy cổ áo, động tác thuần thục giống như sân khấu diễn kịch đóng cửa tan hội.
Mấy lọn tóc dính lên chiếc cổ ướt át cùng má đào mắt hạnh, giống như vỏ hạt hướng dương rơi đầy đất lúc hạ màn, khiến người ta liên tưởng tới phong thái của diễn viên nổi tiếng.
A La lật một chiếc chén Tử Sa đang úp lên, rót một chén cho A Âm, khuôn mặt vẫn ấm áp dịu dàng như trước, mang theo vẻ tĩnh mịch không biểu lộ ra ngoài, như thể người lăn lộn cùng A Âm là một người khác.
A La cong môi mỉm cười, nhưng vẫn vô cùng thận trọng, đồng thời lịch thiệp gọi A Âm: "Cô Âm."
A Âm nhận lấy chén trà, thong thả uống một ngụm, có cặn lá trà tươi dính bên môi, cô chỉ lấy khăn lụa khẽ lau đi, lau sạch chút son môi chưa bị A La thưởng thức sót lại.
A La hỏi cô: "Cô Âm, là lần đầu tiên cộng phó Vu Sơn* cùng phụ nữ đúng không?"
Vẫn là vẻ nho nhã cổ hủ, không khác gì so với Mộc Lan.
A Âm lười biếng bò ra bàn, gấp chiếc khăn lụa thành hình con thỏ nhỏ, lại rũ ra gấp thành hình con chuột con. Rất lâu sau mới học theo giọng điệu của A La, nói: "Nhìn thế nào mà ra?"
A La nói: "Ban nãy khi cô thần hồn đảo điên, đã gọi mười ba tiếng Lý Thập Nhất."
A Âm khựng người, cười nói: "Thật sao?"
A La đặt chén trà bên miệng xuống, cúi đầu im lặng nhìn tay phải của bản thân, lật đi lật lại quan sát một lượt, lại khẽ khàng xoa cổ tay.
A Âm phì cười thành tiếng, cắn môi lại híp mắt tiu nghỉu nói: "Chị gái Âm của cô ấy mà, chính là một cô gái kì quái như thế, cởi mở không ai bằng, cởi mở không bằng ai."
A La không tỉ mỉ nghiên cứu ý tứ trong lời của A Âm, chỉ nhíu mày: "Chị gái?"
Đương nhiên A La không biết, ở trước mặt người bình thường, vai vế của A Âm thông thường là bà cô, nếu cô chịu xưng chị, cũng đã cho thể diện to bằng trời. A La hiếu kì nghĩ ngợi, như cười như không: "Hiện tại tôi đã hơn hai nghìn một trăm ba mươi tuổi, cô lại nói, cô là chị tôi?"
A Âm không nghĩ tới phương diện này, vui vẻ nhún vai, nghe theo chỉnh sửa lại: "Em gái Âm của cô..."
A Âm có chút không nói tiếp được nữa, cười cười như để giảng hòa, mặt mày cong cong, khóe môi cong cong. Đã rất lâu rồi cô không cười thấu triệt lại trong trẻo như thế, hệt như thiếu nữ chưa từng trải kiếp nạn.
A La cười lắc đầu, còn muốn nói tiếp, nhưng lại nghe thấy Ngũ Tiền gõ cửa, nói: "Cô Lý tới rồi."
A La cúi đầu, "ừ" một tiếng, tay phải vung lên liền xua đi hơi thở còn ẩn nấp trong phòng, phủ lên một lớp hương trái cây thơm dịu.
Ngũ Tiền mở cửa, đưa ba người Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu và Đồ Lão Yêu vào trong, Tống Thập Cửu nhìn thấy A Âm liền chạy bước nhỏ tới cạnh cô, Đồ Lão Yêu đi tới ngồi xuống phía đối diện, giữ lại vị trí đối diện với A La cho Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất không có tâm tư hàn huyên, chỉ nói với A Âm: "Thế nào?"
Vẻ mặt A Âm thu lại vừa vặn, không tốn mấy giây đã sắp xếp ổn thỏa, nói về chuyện Lý Thập Nhất dặn dò cô đi thăm dò Mộc Lan tối qua, lại thuật lại phản ứng của Mộc Lan một cách rõ ràng.
Lý Thập Nhất gật đầu, không khác mấy suy đoán của bản thân là bao.
Thế là Lý Thập Nhất nói với A La: "Tôi đoán, Mộc Lan không phải Mộc Lan."
Đáy chén trà trong tay A La khẽ va vào mặt bàn, dừng lại giây lát mới vững vàng đặt xuống, A La ngẩng mắt nhìn về phía Lý Thập Nhất, nhíu mày xác nhận nói: "Mộc Lan, không phải Mộc Lan?"
Lý Thập Nhất hỏi ngược lại: "Võ tướng xuất chinh mười hai năm, võ nghệ không tốt lắm, sở thích cũng là nấu nướng thêu thùa, cô La thấy, có bình thường không?"
"Trước giờ Mộc Lan không thích giao lưu với người khác." A La nói, "Chiến công của cô ấy không tốt, tôi cũng từng hoài nghi, nhưng tôi từng mượn Thần Đồ Lệnh của Phủ quân đọc điển tịch*, quê quán tuổi tác, sinh thần tử lệnh của cô ấy, đều trùng khớp với Hoa Mộc Lan."
Mỗi người có số mệnh của người ấy, độc nhất vô nhị trên đời, chuyện này cũng thật kì lạ. A Âm khẽ cắn đốt ngón tay, ngón trỏ của Lý Thập Nhất gõ cạch cạch lên mặt bàn, Đồ Lão Yêu rung hai đầu gối, chớp đôi mắt to bằng hạt đỗ xanh không hiểu lắm, Tống Thập Cửu nghĩ ngợi, hỏi: "Điển tịch kia, có khi nào xảy ra sai sót không?"
A La thoáng im lặng, cũng không quá kiêng kị thể diện của phủ Thái Sơn, thành thật nói: "Sách vở trong phủ đều do quan văn biên soạn, đương nhiên sẽ có sai sót, chỉ là ngàn vạn năm khó gặp một lần sai."
Lý Thập Nhất gật đầu biểu thị đã hiểu, thu hai tay đặt trên bàn về, đan lấy nhau để trước bàn, lại hỏi A La: "Nếu như điển tịch dẫn hồn độ quỷ có sai sót, vậy thân phận của Mộc Lan, sẽ là một vụ án không có đầu mối?"
Tay phải A La giữ lấy ống tay áo, sửa sang vết nhăn bên trên, mọi người im lặng chờ đợi kết quả suy nghĩ của cô, gần hết thời gian nửa nén hương mới nghe thấy cô lên tiếng nói tiếp: "Cũng không hẳn."
"Trong trời đất có hai thứ có thể phân biệt được tính thật giả của vật, nhận biết thân phận thật, một thứ là tai phải của Đế Thính – vật cưỡi của Địa Tạng Vương."
Lý Thập Nhất im lặng chờ đợi A La nói tiếp, quả không ngoài dự đoán thấy A La lắc đầu, nói: "Chỉ là một là, nghe nói mấy trăm năm trước Đế Thính được mời đi xử vụ án phức tạp giữa Đấu Chiến Thắng Phật và Lục Nhĩ Mỹ Hầu, tận mắt chứng kiến Lục Nhĩ Mỹ Hầu chết bất đắc kì tử tại hiện trường, bị hoảng sợ, thề rằng sau này không tham gia những chuyện tương tự. Hai là, sau khi Địa Tạng Vương tự xin đầu thai, cũng không rõ tung tích của Đế Thính."
"Thứ hai là gì?" Lý Thập Nhất nhướng mày.
"Thứ hai, là mũi của dị thú thượng cổ Vũ Sư Thiếp."
"Vũ Sư Thiếp?" Đồ Lão Yêu không nhịn được chen lời.
"Trong "Sơn Hải Kinh" có ghi: Vũ Sư Thiếp, sống ở phía bắc Thang Cốc, người có màu đen, hai tay mỗi tay đều có một con rắn, tay trái có Thanh Xà, tay phải có Xích Xà." Tống Thập Cửu nói.
Nghe nói mũi của Vũ Sư Thiếp nhạy vô cùng, có thể phân biệt tướng mạo phẩm hạnh, biết trung hay gian từ chu vi trăm dặm.
Đồ Lão Yêu "oa" một tiếng, cảm giác cực kì thất bại, trước kia trình độ văn hóa của bản thân đã ở dưới đáy, bỗng có thêm một Tống Thập Cửu, thần không biết quỷ không hay chen đội, quay đi quay lại, Đồ Lão Yêu vẫn là người bị đàn áp tới nỗi không chút sức sống.
Vạn sự đều là mệnh, chẳng liên quan tới người, Đồ Lão Yêu vắt chéo chân an ủi bản thân.
A La nhắc nhở nói: "Vũ Sư Thiếp giỏi điều khiển rắn, bên dưới viên ngói thứ ba từ phải sang trên mái hiên phía sau mỗi miếu thờ Sơn Thần đều bố trí một linh xà để nắm bắt xu thế của nhân gian. Nếu muốn tìm thấy Vũ Sư Thiếp thì tới miếu Sơn Thần, lấy sáo trúc thổi thần chú thuyết phục, có thể chuyển lời bằng bụng rắn, xin cô ta cho mượn mũi dùng một lần."
"Nếu cô biết rõ như thế thì sao còn dài dòng thế, không mau đi đi?" A Âm nghe ra điểm khác thường, nghiêng mắt lườm A La.
A La mỉm cười: "Không phải Thập Nhất đi sao?"
A Âm ngẩn ra, hỏi Lý Thập Nhất: "Cô nói cô muốn đi lúc nào thế?"
A La nói: "Chuyện làm ăn của tôi và Thập Nhất là tìm Mộc Lan về."
Nói được một nửa, mọi người đã nghe hiểu, nhất thời không có gì để nói nữa, khóe môi Lý Thập Nhất cong lên, nhìn thẳng A La một cái, lãnh đạm nói: "Tôi đi."
"Chỉ là..." Lý Thập Nhất giơ tay vuốt những sợi tóc loạn trước trán, "Tôi và dị thú kia trước giờ không qua lại, cũng không có giao tình, tại sao cô ta phải cho tôi mượn mũi?"
A La nâng cổ tay nhấp một ngụm trà, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, một lúc sau mới ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, cười nói với Lý Thập Nhất: "Dẫn cô ấy đi, chắc chắn Vũ Sư Thiếp sẽ cho mượn."
"Tôi?" Tống Thập Cửu không dám tin.
"Đúng." Trong âm thanh khẽ khàng của A La toát lên vẻ chắc chắn, kín như bưng, "Cửu đại nhân."
...
Chú thích:
1. Cộng phó Vu Sơn: thường biết tới với thành ngữ "Vu Sơn vân vũ", thành ngữ này vốn chỉ việc làm mây làm mưa của thần nữ Vu Sơn trong truyền thuyết thần thoại nước Sở, về sau người ta dùng "mây mưa" để chỉ việc nam nữ hợp hoan.
2. Điển tịch: là sổ sách ghi chép thời xưa.