Lý Thập Nhất đưa tay muốn kéo lấy Tống Thập Cửu, nhưng Tống Thập Cửu lại né tránh không để lộ dấu vết. Lý Thập Nhất dừng bước nghiêng đầu nhìn Tống Thập Cửu, không phải lần đầu cô phát hiện, nếu bên cạnh có người, Tống Thập Cửu sẽ giữ chừng mực ở một mức độ nhất định, khi xuống dưới nhà một người đi trước một người đi sau, lúc ăn cơm sẽ tập trung tinh thần, dường như chỉ có hai người mới yên tâm rúc vào lòng Lý Thập Nhất, đặc biệt là không muốn A Âm nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người.
Chỉ thoáng nhìn một cái, A Âm liền biết Lý Thập Nhất có chút ảo não, Tống Thập Cửu chớp chớp đôi mắt hạnh mang theo phong tình của mình nhìn Lý Thập Nhất, trong mắt có lời giải thích ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Âm thanh nói chuyện sau lưng của mọi người phẳng lặng, Tống Thập Cửu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt tìm tòi của mợ Đồ rơi trên bóng lưng mình.
Mợ Đồ đang nhìn, Đồ Lão Yêu đang nhìn, A La đang nhìn, A Âm cũng đang nhìn. Tống Thập Cửu không sợ người khác nói bản thân không biết xấu hổ, nhưng cô sợ chuyện của cô và Lý Thập Nhất lộ ra trước mặt mọi người, đối với Lý Thập Nhất mà nói, đây chẳng phải một chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Còn về tại sao lại không tốt, Tống Thập Cửu vẫn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng.
Lý Thập Nhất vẫn giơ tay trong khoảnh khắc Tống Thập Cửu mím môi cúi đầu, vòng lấy vai Tống Thập Cửu, mặc kệ ánh mắt của người phía sau, chỉ kéo Tống Thập Cửu vào lòng, rũ mí mắt ôm lấy Tống Thập Cửu về phòng.
"Không quan trọng." Lý Thập Nhất nói.
Tống Thập Cửu nghĩ không sai, quả thật Lý Thập Nhất là một người có thói quen che giấu tình cảm, nhưng hai chữ "thiên vị", có từ đồng nghĩa gọi là "ngoại lệ".
"Thập Nhất." Tống Thập Cửu đi rất chậm, yếu ớt rúc trong lòng Lý Thập Nhất gọi tên cô.
Lý Thập Nhất cúi đầu nhìn Tống Thập Cửu, vành tai Tống Thập Cửu nóng bỏng, nghĩ ngợi giây lát, mới nhỏ tiếng nói: "Em hơi đau."
Lý Thập Nhất ngẩn ra, bị ánh mắt của Tống Thập Cửu dẫn dắt tới bụng: "Đau à?"
Cực kì hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu không nhịn được cong khóe môi, khẽ nói: "Xót xót, có chút cảm giác không nhấc nổi chân."
Lý Thập Nhất kéo lấy Tống Thập Cửu, chầm chậm ngồi xuống sô-pha, nghĩ ngợi giây lát, vô thức sờ lên móng tay mình.
Trong lúc nói chuyện, A La và Ngũ Tiền vào trong nhà, Lý Thập Nhất nâng mí mắt, nghiêng cằm với A La, rồi lại quay đầu nói đôi câu an ủi với Tống Thập Cửu, sau đó chống hai tay, nhấc đôi chân dài đi lên tầng.
Đi qua phòng mình, bước chân rẽ sang một bên men theo cầu thang đi lên trên, mãi tới khi tới trước cửa phòng A La.
Cửa đóng hờ, A La sớm đã chờ trong phòng, ấm trà vừa pha xong bốc hơi nóng, A La gầy gò mặc trường quần, đứng trước giá sách đưa tay tìm sách.
"Sao thế, mượn thêm đôi quyển nữa à?" Âm thanh đóng cửa và tiếng cười nói khẽ khàng của A La vang lên cùng lúc.
Con ngươi Lý Thập Nhất vô cùng lãnh đạm, lãnh đạm đến mức như thể đang che giấu cảm giác không bình thường, cô ngồi lên ghế thái sư đối diện với án thư, đưa tay đỡ trán, một lúc sau vẫn không nói gì.
A La không sốt ruột, mấy ngày trước Lý Thập Nhất cũng có bộ dạng này, không mời tự tới ngồi rất lâu, tự nhiên uống xong nửa chén trà, mới nói muốn mượn cô hai quyển sách.
A La không hỏi là sách gì, chỉ nhàn nhã nhìn Lý Thập Nhất đang nghiêng đầu, nỗi xấu hổ nhỏ bé trong xương cốt của người đẹp trào ra ngoài, cho A La đầy đủ ám thị.
Thế là A La đi tới trước án thư, rút ra hai quyển sách bìa da không có chữ, không mở ra xem một cái, đã ngay ngắn đưa cho Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất nhận lấy, mím môi nhìn A La một cái nói cảm ơn, vẫn đút tay vào trong túi không gợn sóng đi ra ngoài.
Bóng lưng của Lý Thập Nhất vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, quen thuộc là vì lúc nào Lý Thập Nhất cũng có tâm trạng muốn làm tốt nhất, ngay cả chuyện này cũng phải học hỏi trước mấy ngày, mong cầu cho người trong lòng trải nghiệm tốt nhất, xa lạ là vì khi Lý Thập Nhất mở cửa, hai vai thoáng khựng lại.
A La sống hơn hai nghìn tuổi, cho dù là Lệnh Hoành hay là Lý Thập Nhất, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy loại cảm xúc bối rối xuất hiện trên người Lý Thập Nhất, mà lần này, đã là lần thứ hai.
A La cảm thấy cực kì thú vị, tới nỗi vô thức cong khóe môi.
Lý Thập Nhất nhỏ tiếng nói: "Em ấy hơi đau."
A La nhíu mày: "Đau?"
Lý Thập Nhất không muốn lặp lại lần nữa.
A La khẽ hỏi: "Kiểu đau nào?"
"Thôi bỏ đi." Lý Thập Nhất rất mất tự nhiên, chống hai tay đứng dậy.
Còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng cười sinh động như nước xuân của A La: "Không sao."
Lý Thập Nhất nghiêng mặt, A La chân thành gật đầu, Lý Thập Nhất thở dài một hơi, gật đầu muốn ra ngoài, lại nghe thấy A La hỏi bản thân: "Cô muốn đi tìm tượng thần Bạch Ly, đúng không?"
Lý Thập Nhất nhướng mày, A La giải thích: "Thính giác của tôi nhạy hơn người bình thường."
Lý Thập Nhất gật đầu thừa nhận, A La vòng qua án thư, nhắc nhở Lý Thập Nhất: "Đằng Xà có thù tất báo, hiện tại đã hai lần động vào bàn thờ của nó, nếu xuất hiện trước mặt nó lần thứ ba, sợ là khó lòng thoát thân."
Lý Thập Nhất cười cười, nhìn A La: "Theo cô thấy thì tôi nên sợ nó sao?"
Theo cô thấy? Câu nói này vô cùng kì lạ, hỏi rất sâu xa, nhưng Lý Thập Nhất hiểu A La đi theo bản thân suốt hành trình, tuyệt đối không chỉ vì nguyên nhân là A Âm, như thế hàm ý trong câu nói này sẽ trở nên vô cùng kì diệu, như thể chủ ngữ là Lý Thập Nhất, mà cũng như thể là Lệnh Hoành.
A La huệ chất lan tâm*, trả lời Lý Thập Nhất: "Theo tôi thấy thì không cần sợ."
Lý Thập Nhất sáng tỏ. Thân phận của Lệnh Hoành, sợ là phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của cô, A La dung túng cho cô dấn thân vào chốn hiểm nguy, cũng dung túng cho chính mình dấn thân vào chốn hiểm nguy tìm lại cô.
Lý Thập Nhất quay người muốn mở cửa, khi chạm vào tay nắm cửa lại nhíu mày quay người, híp mắt nhìn về phía A La: "Ban nãy cô nói, thính giác của cô nhạy hơn người bình thường?"
A La ngẩn ra, lạnh gáy trong ánh mắt của Lý Thập Nhất.
Giọng nói của Lý Thập Nhất còn lạnh hơn ánh mắt: "Thính giác ấy, có thể khống chế không?"
A La thẳng thắn: "Có thể."
Lý Thập Nhất cũng không quay đầu nhấc chân ra ngoài: "Tối nay, khống chế lại."
Đồ Tứ Thuận không mang tới tiếng ồn quá đáng cho màn đêm, may mà A Âm thức thời thu lại thính thức*, có thể hưởng thụ một phen nhiệt tình không bị làm phiền.
Nhưng A Âm có tâm sự.
Tiếng thmở dốc của A Âm ngắt quãng, ấn đường nhíu lại cũng ngắt quãng, khiến động tác tay của A La lúc nặng lúc nhẹ, dùng tư thế không vượt giới nhắc nhở A Âm hoàn hồn.
A Âm rúc trong lòng A La rất lâu, đầu ngón tay di chuyển trên khuôn mặt A La rất lâu, cơ thể như con rắn nước uốn lượn lên cơ thể A La, hôn A La một cách khác thường.
A Âm vén váy A La lên, mang theo chút mơ màng trong tiếng rê,n rỉ: "Chị đây hầu hạ cô."
Nhưng lại bị A La giữ lấy cằm.
A Âm bị ép ngẩng đầu trong tâm trí mơ hồ, đối diện với ánh mắt sáng tỏ và cái nhăn mày tức giận trong sức lực hơi lớn của A La.
Hai chữ "hầu hạ" của A Âm đã mạo phạm tới Diêm La đại nhân.
Cằm bị kẹp tới trắng bệch, đầu ngón tay A La động đậy, buông A Âm ra, A Âm sững sờ thmở dốc, tựa đầu lên đùi A La, mí mắt như cánh bướm dính nước, dù có tung cánh thế nào cũng chẳng thể bay lên.
Đã rất lâu, rất lâu rồi A Âm không nhớ tới quá khứ chật vật trước kia, nhưng ban nãy mất hồn, ma xui quỷ kiến lại dùng từ này, giống như đang nhắc nhở bản thân điều gì đó. A La không thích cô như thế, bản thân cô cũng không thích, nhưng cô thực sự là như thế, thấp hèn khắc sâu trong xương cốt, rút gân lột da cũng không thể rửa sạch.
A Âm thở dài một hơi, có chút áy náy rời khỏi người A La, xường xám trên người đã tuột phân nửa, mê người rủ xuống, cô chỉ mặc chiếc áo nhỏ bên trong, không thể che chắn nổi sắc xuân. Bước chân của A Âm hư không đi tới bên bàn rồi ngồi xuống, ngây người tựa đầu, không biết đang nghĩ gì.
Nghĩ ngợi một lúc, A Âm lại ngồi thẳng người một chút, trước kia nếu ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả như thế, chắc sẵn sẽ bị thầy mắng không ngóc đầu lên nổi, thầy nuôi cô như chăm một đóa hoa, luôn hi vọng cô có thể làm người đứng đắn, nhưng cô ngồi thẳng lưng một lúc, cả cơ thể sẽ nhức mỏi, khiến bản thân không khống chế được muốn nhũn ra.
A La lặng lẽ nhìn bóng lưng của A Âm, cũng thu hết động tác ra sức giãy giụa của A Âm vào trong mắt, cô nhạy cảm phát hiện được sự buồn bã, sự sợ hãi, và cả một chút không cam tâm của A Âm.
A La động đậy cánh mũi, cúi đầu đi tới, khoác chiếc áo choàng ngủ rộng thênh thang lên đôi vai gầy, bắp chân cùng đôi chân trắng trẻo để trần.
Lưng A Âm run lên, nghe thấy A La lặng lẽ đi tới, vạt váy chạy qua vai mình, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Trong ánh mắt của A Âm lại chứa đầy A La, là bắp chân giống như ngọc khắc của A La, là vòng eo được vải lụa bao bọc của A La, cùng phần ngực lấp ló lộ ra theo động tác của A La. Đó vốn là một cơ thể rất có sức hấp dẫn, hơn nữa là một cơ thể không chút tì vết, trước giờ A Âm chưa từng có suy nghĩ dây máu ăn phần, cô vẫn luôn cho rằng quan hệ của bản thân và A La chỉ là thầy thuốc và người bệnh, nhưng ban nãy cô cảm thấy bản thân có chút rung động.
Rung động đến từ nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng, nóng vội như muốn chiếm hữu thứ gì đó, tới chứng minh cô đang sống sờ sờ.
A La chăm chú nhìn A Âm, đưa tay vu,ốt ve chiếc cằm ban nãy bị bản thân bóp đau, dẫn dắt đôi má của A Âm nằm sấp bên váy, đầu ngón tay luồn qua những sợi tóc trên cổ A Âm, khẽ khàng đè lấy gáy A Âm, giống như an ủi một đứa trẻ náo loạn gây sự.
Đôi tay A La ấm áp như thể được ngâm qua nước ấm, vuốt từ da đầu tê dại tới mái tóc dài của A Âm, giống như vuốt phẳng khổ sở đã thắt nút chết trong cuộc đời A Âm. Sau đó A La chăm chú nhìn A Âm, chầm chậm, trịnh trọng mở rộng vùng đất chưa có ai bước chân tới của bản thân.
A Âm tiến gần giống như bị mê hoặc.
Trước giờ A La chưa từng bị ai xâm phạm ám muội như thế, cô ngửa đầu ra sau tạo thành một độ cong như mặt trăng, cánh tay đang chống phía sau thấp thoáng rung lên, không lâu sau lại chẳng nhịn nổi ôm lấy mặt A Âm, vu,ốt ve mấy hồi bên trên, cuối cùng gấp gáp lại nhỏ tiếng gọi A Âm: "A Âm, A Âm."
Trong sự xấu hổ của A La, lần đầu tiên A Âm cảm thấy tên mình êm tai như thế.
Thủy triều bộp một tiếng như màn hòa âm khi sóng vỗ lên ghềnh đá, sau đó chậm chạp rút đi, A La ổn định lại lồ,ng ngực trập trùng, vẫn đặt tay trên cằm A Âm.
A Âm nghiêng mặt, dựa lên đùi A La, ánh mắt như bị nghiền vụn. Ban nãy cô không dùng tay, không nỡ, không dám, cũng không xứng.
Cô bình tĩnh lại trong sự nghiêng mình của A La, cô nhỏ tiếng nói với A La: "A La, em sợ."
A Âm rất ít khi gọi A La là A La, như thể rất ít khi không mượn cớ che đậy tự xưng "em".
Ban ngày cô thoải mái đáp ứng lời đề nghị tìm tượng thần Bạch Ly của Lý Thập Nhất, nhưng chỉ có bản thân cô biết, trước kia cô từ bỏ, không hoàn toàn vì hi vọng xa xôi, mà là vì, cô lăn lộn trong bùn quá lâu, căn bản không muốn quay lại bờ.
Đợi tới khi tác dụng của tinh nguyên Đằng Xà mất đi, cô phải đối diện với một bản thân chật vật thế nào đây?
Cô có thể gạt đi sạch sẽ kí ức "hầu hạ" người khác, làm như tất cả chưa từng xảy ra không?
Cô sợ A Âm sĩ diện lại kiêu ngạo kia quay về, nói với cô – Cô thực sự khiến tôi buồn nôn.
Vậy cô phải làm thế nào đây?
Tay A La khựng lại, vén những sợi tóc loạn của A Âm ra sau tai, cô biết tại sao ban nãy A Âm lại muốn cô, A Âm sợ sau ngày mai sẽ không còn cơ hội ham vui thế này. Cô cũng biết, sự yếu ớt đột nhiên trồi lên của A Âm, sản sinh từ một vài cảm xúc khó lòng che giấu.
A Âm bắt đầu dựa dẫm vào cô, bắt đầu tiến lại gần cô, cũng bắt đầu rộng mở lòng mình với cô.
Trái tim A La vừa ấm áp vừa phình lên, cũng vừa đau đớn vừa dây dưa, cô vuốt ve lưng A Âm, thu hết nỗi sợ cùng run rẩy của A Âm vào lòng bàn tay.
...
Chú thích:
1. Huệ chất lan tâm: chỉ người thanh cao, lòng dạ thuần khiết.
2. Thính thức: là một trong "tám thức" dùng trong ngôn ngữ nhà Phật, chỉ tác dụng phân biệt âm thanh sản sinh trong môi trường xung quanh của tai.