Hòa Sinh đợi ở cửa phía sau, sợ người nhìn thấy nàng từ cửa chính phủ đệ đi ra, cố ý bảo Mạc Tranh Hỏa lượn quanh một vòng, xe ngựa đứng ở trước cửa tiểu viện khẽ mở, bảo Thúy Ngọc ra bên ngoài dò xét, thấy trên đường không có người nào mới lưu loát leo lên xe ngựa.
Mạc Tranh Hỏa mặc một thân la khoan sam* màu đỏ chót, chải búi tóc cao, nàng vốn lớn lên khí khái hào hùng, ăn mặc như vậy lại càng lộ ra tinh thần lưu loát.
”Hôm nay không dám ăn nhiều, sợ đầy bụng, đợi tí nữa chân chạy không nổi.” Mạc Tranh Hỏa sờ lên bụng, đưa tay đi sờ búi tóc Hòa Sinh, “Ngươi chải đầu tóc này, tựa như thiếu nữ ngây thơ chất phác, lộ ra ngây thơ. Ngày nào đó ta cũng chải tóc này, quay về tâm hồn thiếu nữ.”
Hòa Sinh hôm nay chải búi tóc thùy quải kế*, hai búi tóc rủ xuống hai bên lỗ tai, trên búi tóc chính giữa chia ra hai bên cài đóa hoa lụa mỏng. Cười, “Cái này hay nè, động tác đứng dậy không có gì đáng ngại, ai, hôm nay chúng ta chơi bạch đả * hay là đối kháng?”
* Xúc cúc hay còn gọi là đá bóng của thời xưa, sau thời Đường, xúc cúc còn được gọi là “bạch đả”. Từ thời Tống chuyển hình thức từ một người chơi sang 10 người chơi, những lúc không có thi đấu thì có thể chơi độc lập, đây cũng coi là một hình thức rèn luyện sức khỏe cá nhân. Loại thứ hai là hình thức thi đấu đối kháng. Lý Vưu thời Đông Hán từng ghi chép trong cuốn “Cúc thành minh”: Những cúc hình tròn và sân tháp cúc thì được xây tường vây tứ phía.
Mạc Tranh Hỏa nghiêng đầu tưởng tượng, “Hẳn là đối kháng, bạch đả không có tí sức lực nào.”
Hòa Sinh dựa người về sau, trong lòng đắn đo. Nếu là bạch đả, nàng còn có thể cân nhắc. Nếu là đối kháng, kỹ thuật đá bóng của nàng không tốt, chỉ sợ sẽ cản trở. Đem trong lòng ý tưởng nói ra, Mạc Tranh Hỏa an ủi nàng, “Không có việc gì, có ta đây, đến lúc đó hai ta phân cùng một đội.”
Trong lòng Hòa Sinh thả lỏng. Trước kia ở ngõ nhỏ phố Bình Hòa, thường cùng đám tiểu tỷ muội nhà hàng xóm kết bạn chơi xúc cúc, các nàng chơi không có đa dạng gì, phần lớn là kỹ thuật cầu hoa, không lên được mặt bàn. Chính thức đối kháng nàng cũng đá vài lần, song phương tất cả sáu người, bắt đầu là cúc cầu*, cầu thai làm từ da lông trâu rửa sạch sẽ bện lại, khi đá bay rất cao.
Chơi bạch đả, còn có thể nhàn nhã giở trò, bản lãnh đá của nàng cũng khá tốt, như ruộng cạn nhặt cá, động tác "gió lay lá sen" độ khó cao như vậy, nàng làm không chút tốn sức nào. Nhưng nếu chơi đối kháng, vậy thì không giống nhau, gặp thời khắc gấp rút, chân không rời cầu, cầu không rời chân, nói chung thật sự nàng không làm được.
Không nhất định có thể đến phiên nàng ra sân, làm người dự bị nhìn các nàng đá, cũng tốt.
Chờ đến đấy, xa xa trông thấy mười mấy nữ nhân cẩm y hoa phục, hối hả tụ họp cùng một chỗ, trong đó có tuổi gần 30, cũng có mặt mũi tràn đầy non nớt. Mạc Tranh Hỏa ân cần thăm hỏi mọi người, giới thiệu Hòa Sinh, chỉ nói biểu muội nhà mình, mang đi ra cùng chơi đùa.
Tuân Dương Thế tử phi và Mạc Tranh Hỏa từ trước đến nay thân thiết, đang kỳ quái biểu muội nhà nàng đến sao chưa từng báo cho biết một tiếng, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi ra lời, lôi kéo tay Hòa Sinh thân mật ân cần thăm hỏi vài câu.
Ngay phía trước đi tới một nữ nhân chải búi tóc nguyên bảo* mang chuỗi ngọc, bên cạnh đi theo hai thiếu nữ, mặt mũi tràn đầy khinh thường nhìn Hòa Sinh bên này.
Mạc Tranh Hỏa kéo nàng cúi đầu xuống lặng lẽ nói, “Kia là Đông Di quận chúa, bại tướng dưới tay của ta, trước kia muốn cùng ta đoạt Lục hoàng tử đó, không thành công. Nàng tâm nhãn nhỏ, hận ta lắm.”
Hòa Sinh chăm chú nghe, nhẹ gật đầu, nhìn trộm bên cạnh, thấy Đông Di quận chúa mặt mũi tràn đầy lệ khí, ánh mắt tựa như dao găm nhìn về phía bên này, co rụt cổ lại không nhìn nữa.
Mạc Tranh Hỏa lại thấp giọng nói: “Thành thật mà nói thì nàng ta cũng coi như là thân thích của ngươi -- nữ nhi của muội tử nhà Đức Phi nương nương, bàn về vai vế, được gọi nàng ta một tiếng biểu tỷ.”
Hòa Sinh nhớ kỹ. Mạc Tranh Hỏa chỉ vào cô gái bên cạnh Đông Di nói,“Khuôn mặt dài kia, là đại nữ nhi Vệ Linh của nhà Vệ Thị Lang, khuôn mặt xỏ giầy bên phải, là đại nữ nhi Tiền Nhã nhà Tiền Thượng Thư, hai người này dù sao cũng không liên quan đến ngươi.”
Nghe xong ba chữ Vệ Thị Lang, Hòa Sinh rùng mình một cái. Người Vệ gia kêu gào, nàng trốn cũng không kịp, ngày hôm nay vậy mà đụng mặt!
Mạc Tranh Hỏa “A” một tiếng, cho rằng nàng không thoải mái, vừa muốn mở miệng hỏi, phía trước trực tiếp có người uy phong lẫm lẫm đi tới.
Đông Di ngẩng đầu, ước gì có thể cầm lỗ mũi thay thế đôi mắt, liếc Mạc Tranh Hỏa, “Ơ, ngươi cũng tới nha.” Nàng ghét ai thì ghét cả đường đi lối về, luôn luôn có cái nhìn không tốt đối với người bên cạnh Mạc Tranh Hỏa, mặc dù không thích Tuân Dương Thế tử phi, nhưng trở ngại địa vị của Tuân Dương phủ, chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Ánh mắt đung đưa một chuyến, dò xét vừa đến trên người tiểu nha đầu Thủy Linh bên cạnh, cao thấp dò xét, the thé cuống họng hỏi: “Ai vậy?”
Mạc Tranh Hỏa mặc kệ nàng ta. Đang ở bên ngoài, không thể khiến cho khó xử, Tuân Dương Thế tử phi đứng ra hòa hoãn không khí, cười nói, “là biểu muội nhà Lục hoàng phi, vừa tới Vọng Kinh.”
Nghe xong, thì ra là nha đầu Mạc gia, thái độ Đông Di liền không giống nhau. Mạc Tranh Hỏa hiện nay là hoàng phi, nàng giẫm không được, giao hảo Thế tử phi, nàng cũng giẫm không được, nhưng tiểu biểu muội này, nàng hôm nay, giẫm được rồi.
Cách quần áo gãi ngứa, tốt xấu cũng có thể sử dụng vài phần lực đạo, để Mạc Tranh Hỏa biết rõ sự lợi hại của nàng!
Giao cho người bên cạnh, giọng nói tuy nhẹ, nhỏ, nhưng ngữ khí hung tợn: “Để mắt nha đầu mặc quần áo màu thủy lam cho ta.” Ánh mắt không có hảo ý toàn bộ hiển lộ ra.
Vệ Linh bận rộn đuổi ở phía trước Tiễn Nhã, nịnh nọt giống như đáp ứng. Gần đây Vệ gia và Bình Lăng Vương Phủ quan hệ không tốt lắm, Đông Di là cô nương nhà mẹ của Bình Lăng Vương, lại cùng Uy Chấn Hầu gia thế tử là đường huynh muội. Vệ gia ý muốn kết giao Uy Chấn Hầu phủ, đã qua lại gần một năm, chính là có thể cùng Uy Chấn Hầu gia làm thân thích.
Mắt thấy, cửa hôn sự này lập tức có thể đã thành. Tại loại thời khắc mấu chốt này, tự nhiên phải hảo hảo dụ dỗ vị tiểu cô nãi nãi này. Nếu như có thể, tốt nhất có thể kéo quan hệ với Bình Lăng Vương Phủ.
Vệ Linh ngũ quan bình thường, không xuất sắc, thuộc loại ném trong đám người liền tìm không ra bóng dáng. Mắt nhìn liếc qua Hòa Sinh, thấy cô nương mới tới này dung mạo xuất chúng, tư thế eo nhỏ mềm mại, lông mi dài nhọn, cười rộ lên hiện ra lúm đồng tiền nhẹ nhàng, chợt nhìn lên, đặc biệt đẹp mắt.
Vệ Linh nghiêng đầu, đối với tất cả dung mạo mỹ lệ, bọn ta đều chán ghét. Lớn lên đẹp mắt có gì hữu dụng, chẳng lẽ lại còn có thể nhảy ra hoa?
Nàng ta khẽ liếc nhìn, thiếu chút nữa làm Hòa Sinh vứt nửa cái mạng. Tuy nói hiện tại tiến vào Bình Lăng Vương Phủ, nhưng gặp phải nghe được chuyện cùng người của Vệ gia, nàng vẫn rất sợ. Gia đình có tâm địa sắt đá như vậy, nàng gả vào tựa như đi vào hang hùm ổ sói, đâu còn dám cùng người nhà bọn họ thân cận?
Mà vị Vệ gia đại cô nương này, đã gặp mặt nàng. Mặc dù chỉ là ở hậu viện xa xa liếc mắt, nhưng chung quy đã bị nhìn thấy qua dáng vẻ.
Hòa Sinh hạ thấp đầu, liếc trộm nàng, thấy trên mặt nàng không có chút khác thường nào, ngược lại là không có nhận ra nàng. Một lòng thả trở về, cũng không hết căng thẳng, vạn nhất Vệ gia đại cô nương đột nhiên nhớ lại nàng, phiền toái có thể to lắm.
Thành thật mà nói cũng kỳ quái, Thẩm Hạo có vẻ như cũng không kiêng kỵ nàng và người ngoài kết giao, biết rõ thân phận con dâu Vệ gia của nàng, nhưng không bắt nàng phải trốn tránh Vệ gia.
Khả năng, hắn có ý định khác?
Hòa Sinh quay đầu, đi theo Mạc Tranh Hỏa dưới bóng cây. Dù sao cũng nghĩ không ra kết quả, hôm nay nếu như đã đụng phải đại cô nương Vệ gia, trốn là không có chỗ trốn rồi, nếu có toan tính tránh lui, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ, chẳng bằng thoải mái thôi.
Dưới tàng cây đại thụ, có vị phu nhân xinh đẹp ngồi nghiêng ở trên ghế quý phi, trong ngực ôm tiểu cô nương bảy tám tuổi. Mạc Tranh Hỏa đi qua ân cần thăm hỏi, “vương phi khỏe.” Hỏi xong, nàng cười hì hì ngồi xổm người xuống trêu chọc nữ oa oa trắng ngần bên cạnh.
Hòa Sinh đi theo hỏi thăm, vừa rồi cách hơi xa, không có nhìn rõ ràng, nhấc mí mắt lên hơi đánh giá, phát hiện vị vương phi này ngoại trừ chải búi tóc phụ nhân bên ngoài, cả khuôn mặt không có một chỗ nào lộ ra tuổi, nhìn thấy da mặt, nhiều lắm như người hai mươi tuổi.
Người đối diện cũng liếc mắt nhìn, ánh mắt hai người đối nhau, vương phi cười gật gật đầu, Hòa Sinh sững sờ, vội vàng dời mắt.
Vừa rồi Mạc Tranh Hỏa giới thiệu qua, vị này chính là Cảnh Ninh vương phi lừng lẫy nổi danh.
Cảnh Ninh vương phi nàng đã nghe nói qua, từ nhỏ dùng thân phận con gái tội thần vào Cảnh Trữ phủ làm nô, người bên ngoài đều nói nàng là hồng nhan họa thủy, có thể khiến đại tướng quân vương chinh chiến thiên hạ, không tiếc vứt bỏ tước vị vương phủ, chỉ vì lấy nàng làm vợ.
Hơn nữa, nghe nói Thánh Nhân tài đức sáng suốt trầm mẫn năm ấy thiếu chút nữa bởi vì nàng mà cắt đứt tình cảm huynh đệ với Cảnh Ninh Vương …
Nhân vật truyền kỳ như vậy, năm ấy phải nhìn nhiều hai mắt, chỉ tiếc nàng nhát gan, công thêm Vệ Linh đang ở đây nên không dám làm náo động.
Than thở một tiếng, trái tim bát quái áp trở về, hết sức chuyên chú nhìn trận đấu.
Trên trận Mạc Tranh Hỏa đánh thật thống khoái, nàng và Đông Di vừa vặn ở hai đội đối địch, khí thế song phương tương xứng, đá đến khí thế ngất trời.
Vệ Linh không có ra sân, tay chân nàng không cân đối, tay chân vụng về, đá không ra dạng gì, dù cho ra sân cũng là tự rước lấy nhục. Tuy rằng không cách nào dùng xúc cúc hấp dẫn ánh mắt, nhưng nàng có khéo léo-- ngay tại chỗ vịnh từ làm thơ là điểm mạnh của nàng.
Đã có thể mượn thi từ khen ngợi Đông Di, lại có thể từ tài hoa nghiền ép mọi người, quả thực là chuyện tốt vẹn toàn đôi bên, phải biết rằng, phong hào tài nữ của nàng, chính là để tận dụng mọi cơ hội như vậy, tích lũy lại.
Đề nghị của nàng vừa ra miệng, Tuân Dương thế tử phi liền xùy ra tiếng nói với Hòa Sinh, “Nhìn kìa, lại muốn trình diễn trước mặt người, sợ người khác không biết nàng có bao nhiêu năng lực.”
Hòa Sinh nghĩ lại, vị đại cô nương này, hình như là thích vịnh thơ, duy nhất một lần thấy nàng, nàng cũng là ở trong vườn làm thơ ca ngợi vẻ đẹp của mẫu đơn.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong tình cảnh lời cần nói vẫn phải nói, Tuân Dương tự nhiên là chọn Mạc Tranh Hỏa là đối tượng làm thơ, gọi người cầm bút mực, đề bút, thoáng qua một lát, liền làm thành một bài thơ.
Hòa Sinh không biết làm sao, dùng lưng của người hầu làm bàn, nha hoàn trải giấy tuyên thành xong, nàng lại không biết ra tay từ đâu.
Vệ Linh nhìn Hòa Sinh, mí mắt thật đầy che con mắt chỉ còn có một đường nhỏ, nhíu lông mày nhỏ nhắn hỏi: “Sao ngươi không viết?”
Hòa Sinh sửng sốt, không dám nhìn ánh mắt của nàng, đưa tay lấy bút, nhưng bởi vì khẩn trương, ngay cả tư thế đề bút cũng sai.
Nàng không biết chữ, thì làm sao biết viết chữ, càng đừng nói ngâm thơ làm thơ. Một chút sức lực giấu ở cuống họng, trong lòng sợ hãi, đành ném bút, quay đầu sang chỗ khác, hé miệng nói: “Ta không biết.”
Vệ Linh xì mũi coi thường, cố ý lớn tiếng nói: “Ngươi là không biết làm thơ, hay là không biết viết chữ?”
Người chung quanh nhìn sang, biết chữ nhận mực là lễ nghi cơ bản của khuê tú thế gia trong kinh, cho dù là quan tép riu thất phẩm, nữ nhi trong nhà cũng phải biết cầm kỳ thư họa mọi thứ đều đủ, có thể không đứng hàng đầu, lại không thể không biết.
Hòa Sinh cúi thấp đầu xuống, tay nắm thành quyền, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
Trên trận Mạc Tranh Hỏa nhìn qua, Vệ Linh nghĩ muốn ở trước mặt Đông Di lập công, lập tức vỗ tay cười to, ý đồ hấp dẫn ánh mắt của Mạc Tranh Hỏa, để Đông Di có thể có cơ hội, thắng được một cầu.
”Mạc hoàng phi tuy là tư thế nữ anh hùng hào hùng, nhưng nàng dầu gì cũng biết thơ văn, ngươi là người Mạc gia, chẳng lẽ không ai dạy ngươi biết chữ sao? Lãng phí trang giấy tốt nhất này, cọ xát cả buổi, liền vẽ một bức họa chấm đen, chậc chậc.”
Người trong tộc Mạc gia không có trực hệ ruột thịt, nhưng có thân thích chi thứ, bắn đại bác cũng không tới chủng loại kia. Nàng vừa rồi không có trực tiếp bác bỏ mặt mũi Mạc Tranh Hỏa, đắc tội chính là tiểu nha đầu trước mắt này, thế lực dùng Vệ gia, còn không đến mức sợ một người họ hàng xa của Mạc Bắc. Hơn nữa, còn có Đông Di làm chỗ dựa cho nàng, căn bản không cần lo lắng.
Khuôn mặt lớn lên xinh đẹp thì phải làm thế nào đây, còn không phải cùng dạng bị nàng nhục nhã, hừ!
Quả nhiên, Mạc Tranh Hỏa bị phân tán lực chú ý, Đông Di thừa cơ đá bóng vào lưới, chiêng trống gõ vang, Đông Di thắng.
Hòa Sinh thẹn đến mức muốn chui xuống đất, mở miệng muốn biện giải, moi ruột gan, rồi lại không xuất ra được chữ nào.
Nếu như trong bụng của nàng có mực, chỉ thiếu khuyết chút tài hoa, còn có thể hỏi vặn lại. Nhưng nàng quả thật là chữ to không nhìn được, nửa điểm lực lượng cũng không có, như thế nào đáp lời?
Trai trẻ không cố gắng, già rồi mới bi thương, nàng mới mười sáu, đã bi phẫn hổ thẹn không thôi.
Vệ Linh nói không sai, nàng làm Mạc Tranh Hỏa thật mất mặt rồi.
Mạc Tranh Hỏa thua trận đấu, bực bội hò hét tháo tóc quăng ra, sải bước đi tới chỗ Vệ Linh.
”Ngươi ồn ào cái gì, không thấy được chúng ta đang thi đấu ư, cũng không phải tổ chức tiệc giao du, ngươi ngâm thơ làm từ, cố tình mất hứng a?”
Con ngươi đảo một vòng, nhìn thấy một bên mặt Hòa Sinh nhíu lại, giữa lông mày ủy khuất, cơ hồ muốn khóc lên. Trong lòng một mồi lửa từ từ vung lên, hôm nay Hòa Sinh là theo nàng ra đây, đánh lên tên cô nương Mạc gia, lẽ ra do nàng che chở, hiện nay bị người khi dễ, nếu cho nhị ca biết rõ, nàng sau này cũng đừng đi Bình Lăng Vương Phủ nữa.
Kêu người cầm roi da ra quất, phát ra thanh âm bành bạch. Tiến lên trừng mắt, hỏi: “Ngươi vừa rồi nói cái gì với biểu muội ta, xin lỗi nàng mau!”
Đông Di cũng chạy tới, chống nạnh che chở Vệ Linh, “Ngươi gấp cái gì, vừa rồi ta ở đây cũng nghe được, cô nương nhà ngươi không biết chữ, chạy tới quái dị người bên ngoài làm chi? Chẳng lẽ Vệ Linh nói sai, ngươi lại muốn dùng roi đánh nàng hay sao?”
Đông Di và Mạc Tranh Hỏa từ trước đến nay không hợp, lòng dạ mọi người biết rõ, đoán chừng, chiến hỏa muốn thăng cấp. Có trò không nhìn, là người ngu.
Trên mặt Hòa Sinh nóng hừng hực, cảm thấy là mình không tốt, rơi vào đầu đề câu chuyện, nếu thật đánh nhau, Mạc Tranh Hỏa bởi vì nàng mà bị người chỉ trích, nàng tội nghiệt liền lớn hơn.
Ngăn cản Mạc Tranh Hỏa, đè xuống chua xót trong lồng ngực, nhẹ giọng khuyên, “Trời nóng nực, ta chịu không nổi, trở về đi.”
Mạc Tranh Hỏa đầy ngập lửa giận, rũ mắt thấy khuôn mặt đáng thương của Hòa Sinh, dường như một lần cự tuyệt, nước mắt tràn mi mà ra.
Nắm chặt nắm đấm, hung ác ném cây roi về phía Vệ Linh, buông lời: “Vệ Linh ngươi chờ đó cho ta.” rồi Mang theo Hòa Sinh đi về hướng xe ngựa.
Vệ Linh nuốt nước miếng, trong lòng kinh hãi. tính tình Mạc Tranh Hỏa này, nàng vẫn có vài phần sợ, nhưng còn có Đông Di chống đỡ, hơn nữa, nền tảng hôn sự của nàng và Uy Chấn Hầu phủ vốn đã định ra, cho dù là Lục hoàng phi thì làm được gì, ngay cả Lục hoàng tử cũng không phong vương, nàng không cần phải sợ.
Lui một vạn bước, ca ca của nàng, hiện nay thế nhưng là người tâm phúc trước mắt Tam điện hạ, có Tam điện hạ làm chỗ dựa, ai dám ngăn hôn sự của nàng!