• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở thiếp mời ra vừa nhìn, là ngày kia mời nàng đi đánh cầu ngựa. Mặt sau còn viết một hàng chữ tiểu Khải thanh tú, là thêm vào, đại ý là Minh Nghi muốn học môn cưỡi ngựa đánh bóng, muốn mời nàng đến chơi chung.

Hòa Sinh có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiếp mời chính thức. Thế gia vọng tộc ở Vọng Kinh có một quy củ bất thành văn, giữa các môn hộ, nếu muốn quen thuộc kết giao, phải bắt đầu từ trao thiệp mời. Nữ quyến hậu viện kết bạn cũng là như thế.

Đại tộc nhà cao cửa rộng, nữ chủ nhân có thân phận hoặc là thiên kim mới có tư cách đưa thiếp mời, các cô nương thế gia vọng tộc thường thường rất coi trọng thiếp mời đầu tiên của mình, điều này đại biểu các nàng giao tiếp như thế nào.

Thiếp mời càng cao, sau này thân phận đám người kết giao mới có thể càng cao quý, cho nên thông thường khi đám nữ hài nhi chính thức bắt đầu cuộc sống khuê các của mình, luôn sẽ dành thiếp mời đầu tiên cho nữ chủ nhân có thân phận cao nhất trong tộc.

Hòa Sinh nhìn thiếp mời trong tay, giấy viết thư sáp màu xanh lá cây, viền vàng, phải công nhận rất là quý giá, là quy cách cao cấp nhất khi trao thiệp mời.

Cảnh Ninh vương phi xem nàng thành khách nhân tôn quý, làm Hòa Sinh được sủng ái mà lo sợ.

Thẩm Hạo đứng bên cạnh nàng, khẽ nhìn. Hắn dù chưa có hậu viện, nhưng những quy củ của các nữ quyến kia, nhiều ít cũng nghe thấy một chút.

Hòa Sinh không thể lẩn trốn ở hậu viện vương phủ cả đời, thân phận của hắn có thể bảo vệ nàng áo cơm không lo, không cần bị bất kỳ bóng người nào ảnh hưởng, nhưng nàng dù sao vẫn phải đi ra ngoài, trừ hắn ra, nàng cũng nên có cuộc sống của mình.

Cảnh Ninh vương phi hành động lần này mặc dù không biết dụng ý là gì, nhưng đối với việc qua lại sau này của Hòa Sinh với thế gia vọng tộc, có lợi không hại

Sáp đến bên tai nàng, "Cảnh Ninh vương phi cùng với tục nhân khác bất đồng, nàng ấy đã đưa thiếp mời cho nàng, đó chính là thích nàng rồi, nếu như nàng muốn đi, ta liền phái người chuẩn bị cho nàng xuất hành."

Hòa Sinh gật gật đầu, cảm kích tâm ý của Cảnh Ninh vương phi, liền sai người cầm mai tiên* (cũng một loại giấy viết thư) viết hồi thiếp. Tự mình dán miệng thiếp mời, lúc này sai người đi Cảnh Trữ vương phủ.

Đến ngày hẹn, Thẩm Hạo chuẩn bị xe ngựa, bởi vì tùy tùng quá nhiều, Hòa Sinh không muốn gióng trống khua chiêng chọc tai mắt người, chủ động tỉnh lược bớt, giữ lại một chiếc xe cùng với mười vị đái đao thị vệ đi theo.

Tới Cảnh Trữ vương phủ, sau đó đi theo vương phi đến mã tràng. Vượt qua phố Hoa Tây, chạy nhanh đến bên ngoài Y Kỳ Môn, xuống xe ở Kim Minh trì. Kim Minh trì chính là mã tràng chuyên dụng của hoàng gia, trong tràng nuôi dưỡng mấy trăm con ngựa tốt, chỗ bãi săn dùng mấy chục lều vải xa hoa làm nơi nghỉ ngơi, chừng ba mươi người trong nhạc phường nội cung tấu nhạc giúp vui.

Tiết thu phân hằng năm, Thánh Nhân săn bắn mùa thu trở về, liền ở Kim Minh trì tổ chức hội diễn môn cưỡi ngựa đánh bóng, phân đội nữ và đội nam, tuy nói là hội diễn, nhưng cũng thiết lập tặng thưởng, tần phi trong nội cung cũng có thể tham dự.

Năm nay mới tăng thêm đội hài đồng, Minh Nghi cũng muốn tham gia, lúc này mới cầu xin Cảnh Ninh vương phi dạy. Mấy vị ma ma đi theo là cung nữ chuyên môn hầu hạ môn cưỡi ngựa đánh bóng ở Kim Minh trì, đầu tiên là chịu trách nhiệm giảng giải các quy định trong tràng, tất cả những người tới đều quen mặt, giảm bớt được khoản này, nay thấy Hòa Sinh là mặt lạ hoắc, liền phái Tống ma ma thâm niên già nhất tới hầu hạ.

Tống ma ma nâng quần áo, cong nửa người dẫn Hòa Sinh đi vào lều vải thay trang phục cưỡi ngựa đánh bóng.

Trang phục môn cưỡi ngựa đánh bóng rất đặc biệt, mô phỏng theo trang phục của nam tử cỡi ngựa bắn cung, quần áo dài đến gối, cổ áo xếp hình trái tim, đồ trang sức đeo ở eo hoa lệ, trên chân mang giày. Búi tóc xõa ra, tháo trâm cài xuống, tết tóc cài mũ. Hòa Sinh thay xong áo mũ, cung nhân bên cạnh giơ gương đồng cao ba thước lên, đi đến soi soi, khí khái hào hùng mười phần.

Đi ra bên ngoài lều, Cảnh Ninh vương phi và Minh Nghi cũng đã thay xong trang phục, Minh Nghi vung tay ra, chạy tới chỗ Hòa Sinh, bước chân quá nhanh, lập tức đụng vào đùi Hòa Sinh. Nàng xoa xoa cái trán, ngẩng đầu, ánh mắt trong veo sáng ngời, âm thanh trẻ con cười: "Tỷ tỷ, nếu có nam tử lớn lên như tỷ, ta nhất định phải gả cho hắn."

Hòa Sinh ngồi xổm người xuống, sờ đầu nàng, "Minh Nghi so với ta còn đẹp hơn, chẳng lẽ lại phải gả cho chính mình sao?"

Minh Nghi ôm mặt bĩu môi, cười đến mở cờ trong bụng, chạy tới bên cạnh Cảnh Ninh vương phi nói: "Ta muốn cùng một đội với tỷ tỷ."

Cảnh Ninh vương phi giả bộ thương tâm, "Con không muốn chung đội với mẫu thân sao? Mẫu thân cũng thật xinh đẹp mà."

Minh Nghi chạy tới an ủi Cảnh Ninh vương phi, ngây thơ như cún nói: "Mẫu thân tuy đẹp, nhưng nhìn mỗi ngày cũng chán, thỉnh thoảng đổi loại xinh đẹp khác nhìn ngắm, là rất cần thiết!"

Cảnh Ninh vương phi bóp cái mũi nàng, "Tiểu bướng bỉnh, cố gắng bớt nói đả kích mẫu thân của con đi, cha con nhìn ta nhiều năm như vậy, sao không thấy chán, chỉ có con xoi mói!"

Hai mẹ con trêu ghẹo lẫn nhau, ngươi một câu ta một câu, nhìn rất náo nhiệt. Cuối cùng, cung nhân dẫn theo Minh Nghi đi chọn ngựa con, Cảnh Ninh vương phi tự mình mang Hòa Sinh chọn ngựa.

Trong chuồng ngựa, ngựa hùng tuấn mã, Cảnh Ninh vương phi hỏi Hòa Sinh: "thích ngựa mạnh mẽ, hay là thích ngựa thuần?"

Hòa Sinh chọn con ngựa đen lông bờm mịn. Đối với cưỡi ngựa, hiểu sơ một chút, lúc trước ở nhà, Diêu cha vì chuyển hàng, mua hai con hắc mã, cũng may dịu dàng ngoan ngoãn, mỗi ngày có thể đi mấy trăm dặm.

Cảnh Ninh vương phi cố ý chọn chọn con ngựa bờm bạc Mông Cổ chưa thuần hóa hoàn toàn, điều khiển ngựa đi, tiếng vó ngựa chấn thiên, kỹ thuật nàng cưỡi ngựa tinh xảo, lượn quanh mã tràng một vòng, tư thế hiên ngang, thời gian không tới một nén nhang, đã giáo huấn ngựa ngoan ngoãn.

Hòa Sinh nhìn mà hâm mộ, hai chân Cảnh Ninh vương phi kẹp đùi ngựa, mời nàng đồng hành. Cao cao trên lưng ngựa, Cảnh Ninh vương phi phía trước dẫn nàng rong ruổi.

Chạy vài vòng, phơi nắng đến đỏ bừng, trán phát đổ đầy mồ hôi, Cảnh Ninh vương phi quăng roi ngựa, nhận túi nước uống thoả thích, hỏi nàng: "kỹ năng cưỡi của ngươi lạ quá, qua trận săn bắn mùa thu, bảo Nhị Điện hạ hảo hảo dạy đi. Công phu lưng ngựa của hắn là học từ thập thúc hắn, năm ấy ta bắt đầu học cưỡi ngựa, cũng là thập thúc hắn dạy."

Thập thúc này, chính là Cảnh Trữ vương gia. Đương kim thánh nhân Long Tiềm, xếp hàng thứ tư, Cảnh Trữ vương gia chính là huynh đệ ruột của ông, xếp hàng thứ mười.

Nàng nói khẩn thiết, Hòa Sinh đáp ứng, cũng không bởi vì mình tài nghệ không bằng người mà cảm thấy xấu hổ. Rất lâu rồi chưa từng chơi thoải mái như vậy, vẫn chưa thỏa mãn, nhìn thấy Minh Nghi dắt ngựa đi ra, cũng muốn nóng người. Hòa Sinh dẫn theo nàng, giá ngựa chạy băng băng.

Trong tràng có thái giám cung nữ chuyên môn hầu hạ bồi luyện, trước khi chính thức lên tràng, đều do những thái giám cung nữ này hướng dẫn, dàn nhạc tấu trống nhạc, rồi sau đó các chủ tử cưỡi ngựa vào trận.

Trước khi đến, Hòa Sinh đã nói rõ mình sẽ không đánh ngựa cầu, Minh Nghi cao hứng, vừa vặn có người cùng nàng cùng một chỗ học, Cảnh Ninh vương phi một người dạy hai người, thoạt đầucũng không thiết lập đội ngũ.

Cảnh Ninh vương phi trêu ghẹo Hòa Sinh: "Ta dạy cho ngươi cưỡi ngựa đánh bóng, Nhị điện hạ không ngại sao, chiếm lấyngười trong phủ hắn, có lẽ hắn càng muốn tự mình dạy."

Hòa Sinh học dáng vẻ nàng vung gậy cầu, cười: "Vừa rồi Tống ma ma nói, kỹ thuật chơi môn cưỡi ngựa đánh bóng của vương phi trong giới nữ quyến Vọng Kinh, là số một số hai, ngay cả võ tướng thế gia Thục phi cũng không cách nào địch nổi với người, hội diễn những năm qua, đội kỵ mã của vương phi đều là đứng đầu, sư phụ tốt như vậy, ta đi nơi nào tìm?"

Đã tâng bốc nàng, vừa không hạ thấp lão nhị, quả là một cô nương mồm miệng lanh lợi, Cảnh Ninh vương phi vung gậy, một kích đánh bóng đến khung thành, động tác trôi chảy xinh đẹp.

"Hôm nay thời gian có hạn, môn cưỡi ngựa đánh bóng cần phải luyện nhiều, ta trước dạy ngươi chút công phu da lông, nếu như ngươi còn muốn học thì phái người đến vương phủ thông báo ta một tiếng."

"Vâng." Nàng cao hứng đáp ứng, Cảnh Ninh vương phi lại hỏi nàng: "Ngươi là người nơi nào?"

Hòa Sinh đáp: "Ta nguyên quán Vọng Kinh, là cô nương Tô Hàng, về sau theo Nhị điện hạ hồi kinh."

Cảnh Ninh vương phi cười nhìn nàng: "Hắn ngược lại đối với ngươi rất tốt. Hậu viện tất cả các nhà ở Vọng Kinh, luận nơi thanh tịnh, ngoài Cảnh Trữ vương phủ thì cũng chỉ có Bình Lăng vương phủ thôi."

Hòa Sinh biết nàng nói là chuyện nam tử nạp thiếp. Mọi người đều biết, Cảnh Trữ vương phủ chỉ có một mình vương phi, con nối dõi có ba người, đại quận chúa Minh Nghi, thế tử Minh Khế, tiểu quận chúa Minh Đào đều là từ bụng vương phi.

Hòa Sinh đáp: "Vương gia và vương phi mới là phu thê tình thâm."

Cảnh Ninh vương phi đánh bóng tới trước ngựa con của Minh Nghi, nói với Hòa Sinh: "Nam nhân có bản lĩnh, kiên định có quyết tâm, so với cái gì cũng mạnh mẽ hơn. Nhị điện hạ, tính tình so với thập thúc hắn càng bướng bỉnh. Năm ấy ta còn có thể dùng thân phận tội thần, leo lên vị trí vương phi một phủ, hôm nay đổi thành ngươi, cũng đừng lo lắng."

Nàng không chút kiêng kỵ nào đàm luận chuyện cũ của mình, thẳng thắn vạch trần tâm tư Hòa Sinh, Hòa Sinh sững sờ, không biết nên trả lời nàng như thế nào.

Minh Nghi thử vung gậy, chỉ tiếc lực đạo quá nhỏ, chỉ gần ba phần. Cảnh Ninh vương phi giục ngựa, cúi người ngẩng mặt đánh, rất có phong phạm, một bên dạy Minh Nghi động tác cơ bản, một bên nháy mắt với Hòa Sinh: "Hôm nay ta nói nhiều, ngươi đừng để trong lòng. Nhị điện hạ mang ngươi hồi kinh, huyên náo dư luận xôn xao, ta nhìn thấy ngươi, tựa như thấy mình năm ấy, không khỏi sinh ra đồng mệnh tương liên."

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Con đường phía trước dài đằng đẵng, ngươi nên quý trọng."

Ý tốt chân thành như thế, Hòa Sinh cảm kích khôn cùng, cưỡi trên lưng ngựa, học Cảnh Ninh vương phi vung gậy đánh cầu, đáp: "Không cầu truyền kỳ năm ấy của vương phi, chỉ mong cùng Nhị điện hạ bình thản ở chung. Giống như vương phi tín nhiệm vương gia, ta cũng tin tưởng Nhị điện hạ."

Cảnh Ninh vương phi ghìm ngựa cười, "Ngươi ngược lại nhìn thông."

Được phóng ngựa băng băng trong gió nên vô cùng sảng khoái, cưỡi trên lưng ngựa cao cao, phóng mắt nhìn đi, bầu trời bích lam xa xa và bình nguyên bên ngoài mã tràng đụng vào nhau, tầm mắt rộng rãi, huyết dịch sôi trào.

Hòa Sinh bỏ cây roi, nghĩ thầm thảo nguyên Mông Cổ, nhất định so với nơi đây mênh mông gấp trăm ngàn lần, nếu có thể cùng hắn phóng ngựa trên thảo nguyên, nhất định so với hiện tại càng thêm thoải mái.

Cách đó không xa Minh Nghi rời đội kỵ mã, thử nghiệm một người đánh cầu, một đường dẫn bóng thẳng đến cầu môn.

Nàng mới học cưỡi ngựa cho nên không hiểu cách điều khiển con ngựa thuần thục, mà động tác khó này đã ép con ngựa mệt mỏi, sau khi đá chân thì tư thế ngồi ngựa ko vững, có thể ngã ngựa bất cứ lúc nào.

Hòa Sinh kêu lên không tốt, nàng cách gần nhất, giục ngựa, dốc hết toàn lực kéo Minh Nghi, mang nàng lên trên lưng ngựa, bởi vì sức ngựa quá lớn, thật vất vả mới ném được Minh Nghi lên lưng ngựa, nhưng bởi nàng vì dùng sức chưa đủ nên té xuống.

Cung nhân vây quanh, Minh Nghi sợ tới mức khóc lớn, Cảnh Ninh vương phi ôm Minh Nghi, vội vàng xem xét thương thế của Hòa Sinh.

May mà cung nhân kịp ghìm chặt ngựa, cũng không tạo thêm tổn thương nào. Trong mã tràng té bị thương chính là chuyện thường, một bên đang chờ thái y tiến lên trị liệu.

Vạt áo bị mài rách, chỗ cánh tay có bảo hộ, khi nàng rơi xuống, đè ép cổ tay, lúc này nâng tay không nổi, đụng một cái liền đau.

Thái y chẩn đoán bệnh, tay gãy rồi, may mà không làm bị thương gân cốt, tĩnh dưỡng mấy ngày thì có thể xoay được.

Minh Nghi khóc đến thương tâm, "Tỷ tỷ, đều là ta không tốt, không nên cậy mạnh, hại thương thế của tỷ tỷ thành như vậy, tỷ tỷ đánh ta a."

Cảnh Ninh vương phi ở bên phụ họa, "Ta quay lưng đi, ngươi trừng trị nó đi, ta tuyệt không hai lời." gia quy Cảnh Trữ vương phủ, phạm sai lầm sẽ phải bị trừng phạt, vô luận thế tử hay quận chúa đều không bao che.

Hòa Sinh sao có thể đánh, mặc cho y nữ băng bó, nâng một cái tay khác không bị thương lên, lau nước mắt cho Minh Nghi, "Muội lại khóc rồi, muốn khóc thành cái mặt hoa lớn luôn hả! Mặt hoa lớn không xinh đẹp đâu."

Minh Nghi cắn môi tiếp tục gào khóc."Tỷ tỷ, thực xin lỗi, tỷ tỷ phạt ta đi."

Nữ oa giống như búp bê, khóc lên đặc biệt làm lòng người đau, Hòa Sinh mở miệng nói: "Như vậy đi, ta thấy muội chơi hoa dây thừng cực kỳ xinh đẹp, nếu có thể dạy ta một chút, ta liền cảm thấy mỹ mãn."

Minh Nghi giương hai mắt đẫm lệ, lau mũi, "Được rồi, lần sau ta tới quý phủ dạy tỷ tỷ, nhất định dạy tỷ tỷ giỏi như ta."

Dáng vẻ nàng vừa hối hận vừa làm sai, lại cứ nói như lão sư phụ dạy bảo đồ đệ, làm người xem dở khóc dở cười, Hòa Sinh gật đầu: "Được, lúc nào muội rãnh, ta sai người đi đón muội."

Cảnh Ninh vương phi trở lại, nghe nàng lời nói này, tốt vô cùng tốt, biết nàng không phải người so đo, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Ngày khác ổn thỏa sẽ mang Minh Nghi đến phủ bồi tội."

Hòa Sinh cười: "Vừa rồi Minh Nghi không phải nói sao, nàng muốn dạy ta làm hoa dây thừng, dùng để bồi tội."

Nháy mắt Minh Nghi ra hiệu, Minh Nghi gật đầu, đáp lại đặc biệt nghiêm túc: "Đúng vậy đấy, ta muốn hảo hảo dạy tỷ tỷ hoa dây thừng."

Mọi người cười. Chuyện liền bỏ qua như vậy.

Băng bó kỹ, môn cưỡi ngựa đánh bóng trên tràng không cách nào tiến hành được nữa, Cảnh Ninh vương phi đưa nàng hồi phủ, Hòa Sinh không muốn huy động nhân lực quá mức nên uyển chuyển từ chối.

Trước khi chia tay, Cảnh Ninh vương phi nói nhỏ với nàng: "Hôm nay cám ơn ngươi cứu Minh Nghi một mạng."

Hòa Sinh hé miệng cười, "Vương phi khách khí."

Lên xe ngựa, do sớm đã định ra lộ tuyến hồi phủ, Thúy Ngọc đau lòng thở dài, nước mắt muốn rơi xuống, "Cô nương cũng không trân trọng mình, vạn nhất ngã thành tàn tật, phải làm sao bây giờ? Nhị điện hạ biết, sẽ đánh chết mấy người đi theo chúng ta."

Hòa Sinh biết nàng hộ chủ sốt ruột, đáp: "Không cho hắn biết, không được sao?"

Nếu như Thẩm Hạo biết được, sau này sẽ không cho nàng xuất phủ. Đánh ngựa cầu thú vị như vậy, nàng còn muốn đến chơi mấy lần. Mà Cảnh Ninh vương phi làm người thân hòa, khi còn bé nghe rất nhiều chuyện truyền kỳ của nàng, hiện tại người sống sờ sờ trước mặt, ngày thường một bộ dáng vẻ thân thiết, tự nhiên muốn ở chung nhiều hơn.

Thúy Ngọc cắn răng, lau nước mắt: "Nhị điện hạ thông minh như vậy, cô nương bị thương thành như vậy, như thế nào giấu giếm được."

Hòa Sinh cầu khẩn nàng: "Thúy Ngọc tốt, vừa rồi ngươi cũng nghe thái y nói, vết thương của ta đây không tới mấy ngày liền khỏe lại, mấy ngày nay ta trốn không gặp hắn, hắn sao có thể nhìn ra thương thế của ta?"

Đang nói chuyện, đột nhiên đằng trước xe ngựa đột nhiên dừng lại, may mắn Thúy Ngọc kịp thời đỡ lấy, Hòa Sinh mới không bị đụng vào cửa xe ngựa.

Xốc rèm, Thúy Ngọc hỏi: "Phát sinh chuyện gì, vì sao không tiếp tục đi?"

Xe ngựa của các nàng vừa vặn lái vào hẻm nhỏ phố Hoa Tây bên cạnh, con đường nhỏ hẹp, lại có đường rẽ uốn khúc. Thị vệ đi theo phía trước bẩm báo: "Mới ra đường rẽ, đối diện đụng vào xe ngựa khác."

Thúy Ngọc đi lên phía trước tìm kiếm, trở về xe ngựa nói: "Xe đối phương hung dữ, xe chúng ta bị đâm lệch luôn rồi. Bọn họ vượt qua ở phía trước, không chịu nhường đường."

Trong xe ngựa, vẻ mặt Thẩm Mậu không kiên nhẫn, nói với tùy tùng: "Rốt cuộc là đoàn xe nhà ai mà dám đụng xe của bản điện hạ, truyền lời qua nói cho bọn họ biết, nếu không muốn chết thì mau nhường đường, bản điện hạ chạy về phủ làm việc, không có thời gian theo chân bọn họ dây dưa!"

Vệ Cẩm Chi bóp huyệt thái dương, nhắm mắt chậm rãi nói: "Dã nói bao nhiêu lần rồi, phải có phong độ vương hầu, trầm giọng liễm mặt, giấu diếm vui buồn, dễ nói chuyện, không nên phát giận."

Thẩm Mậu nghẹn, hừ một tiếng.

Gã sai vặt đằng trước đáp lời có chút do dự, mở miệng đáp: "Hồi điện hạ, xe ngựa đằng trước cản đường, chính là xe ngựa Nhị điện hạ trong phủ."

Thẩm Mậu "A" một tiếng, hỏi: "Nhị ca trong xe?"

Gã sai vặt đáp: "Nhị điện hạ không ở trong xe, hình như là nữ quyến trong phủ xuất hành."

Hai mắt Thẩm Mậu tỏa sáng, vỗ đùi, vén áo choàng xuống xe ngựa. Đã sớm nghe nói cô nương Bình Lăng VƯƠNG PHỦ, lớn lên dung mạo xinh đẹp như tiên, hôm nay vừa vặn nhìn no mắt.

Đến trước mặt, lộ ra thân phận, thị vệ đi theo nhận ra hắn, xuống ngựa hành lễ. Thẩm Mậu giơ tay lên, nhìn thẳng vào xe ngựa, cất bước hướng phía trước, la lớn: "Hôm nay đụng phải xe ngựa cô nương, thật sự thất lễ, kính xin cô nương xuống xe gặp mặt, ta xin bồi tội."

Hòa Sinh cả kinh, xảy ra chuyện gì vậy?

Tùy tùng bẩm báo vào trong xe ngựa, nói rõ thân phận Thẩm Mậu. Hòa Sinh và Thúy Ngọc hai mặt nhìn nhau, tất nhiên là không thể xuống xe gặp mặt.

Thẩm Mậu là người nóng tính, thấy không ai trả lời, tiến lên muốn vén mành, người bên ngoài ngăn cản, hắn liền rút đao.

Tay đã chạm được góc mành, ven lên một phen, liền có thể thấy bóng hình xinh đẹp của giai nhân trong xe, nói thì nhanh hành động lại chậm, cánh tay vừa dùng lực, cổ áo bị người kéo lại, sau lưng truyền đến giọng nói có vẻ bị bệnh của Vệ Cẩm Chi: "Điện hạ, có chừng có mực."

P/s: Nói thật chứ ko biết ta có biến thái không, chứ ta thấy trong truyện này ta chỉ kết có mình Thẩm Mậu. Thẩm mậu mà làm vua chắc vui lắm (chỉ xét tới tính cách của anh í).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK