• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muộn một chút, Cố Ninh Tư gọi điện tới. Trì Noãn đã tắt đèn đi ngủ, Cố Ninh Tư nghe giọng nói lim dim buồn ngủ của cô, không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cô, chỉ nói ngày mai sẽ mang bữa sáng cho cô rồi cúp máy.

Ngày hôm sau, Trì Noãn vất vả xách vali xuống lầu sớm hơn thời gian đã hẹn hơn mười phút, trốn ở cửa ký túc xá chờ Cố Ninh Tư.

Dù mới hơn 8 giờ sáng nhưng mặt trời đã lên rất cao, trời vẫn nắng như đổ lửa, chỉ cần đứng yên là có thể toát ra một thân mồ hôi.

Không lâu sau, cô nhận được cuộc gọi từ Cố Ninh Tư, nói rằng có thể nàng sẽ đến muộn một lúc.

Trì Noãn nói: "Không sao, cậu cứ từ từ thôi."

Đợi hơn nửa tiếng, Cố Ninh Tư cũng tới. Nàng lái chiếc Mercedes-Benz màu đen mà lần trước đã đến thành phố L, Trì Noãn nhận ra biển số xe liền kéo vali ra nghênh đón.

Cửa sổ bên ghế phụ hạ xuống, Thang Tư Như hôm nay trang điểm tinh xảo, cười híp mắt chào hỏi Trì Noãn: "Bạn học, chào buổi sáng."

Trì Noãn không ngờ Thanh Tư Như cũng sẽ tới, cô huy động hết nhiệt tình trong người, hồi lâu mới nói: "... Chào buổi sáng."

Cố Ninh Tư cầm hành lý của Trì Noãn nhét vào cốp xe, Trì Noãn thức thời mở cửa ghế sau ngồi vào.

Thang Tư Như quay đầu lại: "Xin lỗi nha Trì Noãn, tôi dậy muộn, làm hại A Ninh đến muộn, cậu chờ lâu lắm rồi đúng không?"

Trì Noãn lau mồ hôi trên trán, nói: "Không có, tôi cũng vừa mới xuống lầu."

Thang Tư Như thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt quá."

Cố Ninh Tư cất xong hành lý vào xe rồi nói với Trì Noãn: "Ở bảo tàng nghệ thuật có triển lãm tranh sơn dầu, tiện đường đưa Thang Tư Như qua đó... Đúng rồi Trì Noãn, đói bụng thì có bữa sáng đấy."

Bảo tàng nghệ thuật chỉ cách chỗ này vài dãy nhà, Cố Ninh Tư về tình về lý đều nên cho Thang Tư Như đi nhờ.

Trì Noãn thuyết phục chính mình như thế, gật đầu: "Được."

Cô bị nóng đến không có khẩu vị gì, chờ máy điều hòa thổi bay phần nào hơi nóng trên cơ thể, cô mới cầm hộp giữ nhiệt trên ghế lên.

Cố Ninh Tư chuẩn bị cháo hải sản cho cô, bên trong cháo có rau cần thái mịn, có mùi rất thơm.

Phía trước có một ngã tư, đèn đường chuyển sang màu đỏ, Thang Tư Như giơ điện thoại nghiêng về phía Cố Ninh Tư ở ghế lái, đầu tựa sát vào cánh tay nàng: "A Ninh, nhìn này."

Tách.

Thang Tư Như chụp ảnh xong, phóng to rồi lại thu nhỏ hồi lâu, Cố Ninh Tư trong ảnh đeo kính râm, khuôn mặt vô cảm vẫn đẹp đến mức khiến con người ta đố kị, nàng ấy "ôi" một tiếng: "A Ninh, sao cậu lớn lên lại có thể xinh đẹp đến vậy chứ?"

Cố Ninh Tư đạp ga, không để ý đến nàng ấy.

Thang Tư Như cười thầm, chợt nhớ tới gì đó, nói: "Haiz, Trì Noãn à, tôi hỏi cậu nhé, ở Nhất trung các cậu có ai thích A Ninh không?"

Trì Noãn đang húp từng ngụm cháo, nghe vậy thì ngẩng đầu: "... Không biết."

Cố Ninh Tư liếc nhìn Trì Noãn qua gương chiếu hậu.

Thang Tư Như cười nói: "A Ninh, cậu nói cho mình biết là có hay không."

Cố Ninh Tư: "Nhàm chán."

Thấy không thể cạy được miệng Cố Ninh Tư, Thang Tư Như đành chuyển sang Trì Noãn: "Tôi nói cho cậu nghe, những người trước đây thích A Ninh cả một phòng học cũng không chứa hết. Chẳng biết cậu ấy làm gì mà lại có thể thu hút nhiều người như vậy, đặc biệt là con gái."

Trì Noãn nghẹn một ngụm cháo, trong lòng hưng phấn, phải mất hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "... Con gái?"

"Đúng vậy." Thang Tư Như che miệng cười, "Đủ loại, chỉ là A Ninh không thích."

Trái tim đang dâng cao của Trì Noãn lại nặng nề rơi xuống. Như vừa bị ai đó bất ngờ tát một cái, mặt đều nóng rát.

Cố Ninh Tư nói với Thang Tư Như: "Sắp đến bảo tàng nghệ thuật rồi, cậu chuẩn bị xuống xe đi."

Thang Tư Như nói tạm biệt với Trì Noãn, lại làm nũng với Cố Ninh Tư: "Buổi trưa đừng quên đi xem phim nhé, mình sẽ gửi tin cho cậu sau."

Sau khi Thang Tư Như xuống xe, Trì Noãn mới cảm thấy hô hấp của mình được thông thuận hơn đôi chút. Chỉ là cháo có ngon đến đâu, thì giờ đây cũng đều ăn không vô nữa.

Cô đóng nắp hộp giữ nhiệt lại, nhẹ nhàng đặt sang một bên.

Cố Ninh Tư không thích con gái.

- --- Đương nhiên là không thích rồi, có gì mà thất vọng chứ?

Thoáng chốc, cô mệt mỏi đến mức nảy sinh ý nghĩ không muốn tiếp tục thích Cố Ninh Tư nữa.

Cô không khỏi hối hận, lẽ ra đêm qua không nên từ chối anh trai, tại sao lại không sớm kiên quyết từ chối ý tốt muốn đưa cô về nhà của Cố Ninh Tư chứ?

Cố Ninh Tư không biết gì cả, nhưng dưới danh nghĩa "bạn học", cô đã công khai tiếp nhận sự quan tâm của nàng, để rồi kết thành một tình yêu không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Quá hèn hạ, quá tham lam.

...

Tốc độ xe không nhanh không chậm, lúc đi qua một hồ nước, Cố Ninh Tư ngồi ở ghế lái đột nhiên nói: "Là chỗ này à?"

Trì Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Cố Ninh Tư.

Sau hôm kết thúc môn thi cuối cùng, cô bắt xe buýt về nhà, thấy ánh sáng vàng trong trẻo tuyệt đẹp trên mặt hồ, liền tiện tay chụp ảnh gửi cho Cố Ninh Tư.

Nếu như có thể quay ngược thời gian, trở lại thời điểm đó, khi cô vẫn chưa biết bản thân đối với Cố Ninh Tư là loại tình cảm gì, vô tri lại hồ đồ, cũng không phải là không tốt.

Trì Noãn cười cười, khóe miệng hiện lên một nỗi buồn khó tả: "... Đúng vậy."

10 giờ rưỡi, xe lái vào con đường mà Trì Noãn đã quen thuộc từ nhỏ, rất nhanh đã đến trước tiểu khu nơi cô ở. Thang Tư Như thường xuyên gọi điện hỏi xem Cố Ninh Tư đã về nhà chưa, nàng ấy đã rời khỏi bảo tàng nghệ thuật, định sẽ ăn trưa rồi đi xem phim.

Cố Ninh Tư nói: "Chưa."

Cúp điện thoại, Cố Ninh Tư lái xe đến dưới lầu nhà Trì Noãn. Hai người ngồi trong xe một lúc, Trì Noãn mới đưa tay mở cửa xe.

"Trì Noãn." Cố Ninh Tư gọi cô lại.

Trì Noãn: "Hả?"

Cố Ninh Tư: "Dẫn tôi đi ăn chút gì đi, tôi đói."

...

Xe đỗ trong tiểu khu, hai người bước ra ngoài, băng qua đường rồi đến một quán mì ở đối diện tiểu khu.

Quán mì tuy không lớn nhưng đã hoạt động lâu năm, khách hàng ở đây cũng không ít, đa phần là người dân sống gần đó. Ông chủ quen biết Trì Noãn, thấy cô vào quán liền cười chào hỏi: "Cô bé, nghỉ rồi à?"

Trì Noãn cười với ông, xoay người hỏi ý kiến của Cố Ninh Tư: "Ở đây được không?"

Cố Ninh Tư tháo kính râm xuống, nói: "Khá tốt."

Sau khi gọi một bát mì Dương Xuân, thấy trong góc có một chiếc bàn trống, các cô liền qua đó.

Trì Noãn rút khăn giấy ra lau mặt bàn ở trước mặt Cố Ninh Tư mấy lần, rồi cô đến tủ khử trùng lấy đũa và thìa cho nàng, sau đó tráng chúng qua nước nóng trước khi dùng.

Cố Ninh Tư dõi theo cô, hỏi: "Cậu có thường xuyên tới đây không?"

"Thi thoảng sẽ tới cùng anh trai." Trì Noãn nói.

Mì Dương Xuân rất nhanh đã được mang lên, hành lá nổi trên bề mặt nước súp, hương thơm ngào ngạt.

"..." Trì Noãn giật mình, "Đã nói là đừng cho hành lá rồi mà... Để mình gọi cho cậu bát mới."

Trì Noãn nói rồi đứng dậy, Cố Ninh Tư kéo cô lại: "Không sao... Trước đây tôi theo mẹ ăn chay, sau đó bà ấy không còn, tôi cũng không quá để ý nữa."

Nàng bắt đầu động đũa, Trì Noãn nói: "Cố Ninh Tư, cậu chờ chút."

Trì Noãn lần nữa ngồi xuống, cầm thìa lên, cẩn thận lựa sạch hành lá thái nhỏ nổi trên mặt súp.

Sau khi Cố Ninh Tư chậm rãi ăn hết một bát mì, hai người lần nữa quay lại tiểu khu, Cố Ninh Tư lấy vali của Trì Noãn ra khỏi xe rồi đưa cô lên lầu.

Không có thang máy, hai người hợp lực mang vali lên tầng sáu, Trì Noãn mở cửa, muốn mời Cố Ninh Tư vào ngồi một lúc, nhưng lại sợ làm muộn thời gian trở về của nàng.

Thang Tư Như còn đang đợi nàng.

Trong nhà không có ai, Trì Noãn đẩy mạnh vali vào phòng rồi lập tức quay lại phòng khách. Cố Ninh Tư cầm lấy chiếc quạt đặt trên khay trà, Trì Noãn liền đi đến bên tường bật điều hòa lên, còn di chuyển một chiếc quạt nhỏ thổi vào người Cố Ninh Tư, cô hỏi nàng: "Muốn uống nước không?"

Cố Ninh Tư nói: "Không cần đâu, tôi ngồi một chút rồi đi."

Trì Noãn: "Ừm."

Cố Ninh Tư: "Ngày mai tôi về phía bắc."

Nghĩ đến sắp xếp kỳ nghỉ hè giữa nàng và Thang Tư Như, Trì Noãn gật đầu: "Ừm."

Cố Ninh Tư ngồi lại mấy phút, sau đó đặt chiếc quạt về vị trí ban đầu, cùng Trì Noãn nói lời tạm biệt: "Trì Noãn, tạm biệt."

Trì Noãn muốn đưa Cố Ninh Tư xuống lầu, Cố Ninh Tư lần nữa từ chối: "Đừng, bên ngoài nóng lắm, cậu ở nhà đi, thực sự không cần tiễn đâu."

Cố Ninh Tư mở cửa, vừa định rời đi thì Trì Noãn lại đuổi theo: "... Cố Ninh Tư, có kẹo không?"

Cố Ninh Tư: "..."

Cố Ninh Tư mỉm cười: "Lần sau gặp lại tôi sẽ mang theo cho cậu."

Sau khi Cố Ninh Tư rời đi, Trì Noãn ngồi vào chỗ mà nàng vừa ngồi, ánh mắt mờ mịt không thấy tiêu cự.

Có thể là năm phút, có thể là lâu hơn, ngoài cửa vang lên tiếng động, Trì Thanh Xuyên cùng Nhạc Vân đã trở về.

Nhạc Vân dự sinh vào cuối tháng 8, bụng chị đã rất cao, hai người vừa đến bệnh viện khám thai xong.

Trì Thanh Xuyên đang đổi giày liền hướng vào phòng khách nói: "Noãn Noãn đã về rồi."

Trì Noãn lấy lại tinh thần.

Nhạc Vân vào phòng khách, ngồi xuống sô pha nói: "Bạn học của em rất có tiền."

Chị tiện tay mở TV lên, nói một câu như thế.

"Tình cờ gặp Tiểu Cố dưới lầu." Trì Thanh Xuyên cũng đi tới, "Liền hàn huyên vài câu. Em đó nha, không cần anh trai đón, bắt em ấy đường xa như thế đưa em về, sao lại phiền người ta như vậy? Con người Tiểu Cố cũng rất tốt, luôn miệng nói không sao, không sao."

Trì Noãn quay mặt về phía chiếc quạt, như là đang quan sát chuyển động quay của quạt, nhẹ giọng nói, không biết là cho Trì Thanh Xuyên nghe, hay là cho bản thân nghe: "Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa."

Ngày hôm sau, Cố Ninh Tư và Thang Tư Như cùng trở về phía bắc. Trì Noãn thay đồng phục làm việc của tiệm bánh mì, bắt đầu làm thêm trong kỳ nghỉ hè.

Năm ngoái Trì Noãn nghỉ hè ở tiệm bánh mì đó, bà chủ thấy cô còn nhỏ tuổi, người lại chăm chỉ nên rất quan tâm cô, năm nay bà chủ hỏi cô nghỉ hè có đến làm thêm không, Trì Noãn không chút do dự liền đồng ý.

Tiệm bánh mì này cũng khá nổi tiếng ở thị trấn, vì kinh doanh thuận lợi nên làm việc cũng rất vất vả, mỗi ngày Trì Noãn đều đến tiệm từ rất sớm để phụ giúp, hỗ trợ từ trong bếp đến quầy thu ngân, đôi lúc nhân lực không đủ còn phải ra ngoài giao hàng cho khách, nói chung rất bận rộn, mãi cho đến tận giờ đóng cửa buổi tối mới có thể tan tầm nghỉ ngơi.

Khi Cố Ninh Tư rời khỏi Vân thành, ban đầu vẫn duy trì tần suất mỗi ngày chủ động gửi hai, ba tin nhắn cho Trì Noãn, nhưng Trì Noãn lại bận đến mức không xem được tin nhắn, thi thoảng có thời gian tán gẫu thì cũng lấy "Bận", "Có việc" và những lý do khác để kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau khi Cố Ninh Tư biết cô đang đi làm thêm, ban ngày liền không liên lạc nhiều với cô, nhưng Trì Noãn buổi tối đi làm về đã rất mệt, còn phải ôn bài làm bài tập, thời gian để trò chuyện thực sự rất hạn chế. Dần dần, tin nhắn từ Cố Ninh Tư ngày càng ít đi.

Ngày đầu tháng 8, đã nửa tháng trôi qua kể từ lần tạm biệt trước đó. Trời đổ mưa, tiệm bánh mì vắng khách, bà chủ đóng cửa sớm, Trì Noãn ngồi xe buýt về nhà.

Trời vừa mưa, mặt đường liền sáng bóng. Trì Noãn tựa vào cửa sổ xe, giữa lúc xe chuyển động mà nhớ tới Cố Ninh Tư.

Tin nhắn cuối cùng giữa các cô là từ ba ngày trước. Cố Ninh Tư nói khách sạn nghỉ dưỡng rất mát mẻ, ngày đầu tiên Tiểu Noãn đến đây đã cào nát rèm cửa.

Nỗi nhớ nàng ngày càng mãnh liệt, Trì Noãn nhẩm thầm tên Cố Ninh Tư, lại nhịn không được bấm số gọi cho nàng.

Điện thoại reo lên vài tiếng, đã kết nối.

Trì Noãn căng thẳng nín thở, lời mở đầu còn chưa kịp nói, trong điện thoại liền vang lên giọng nói hết sức hạ thấp của Thang Tư Như, nàng ấy nói: "Trì Noãn à? Cậu tìm A Ninh sao? Mấy ngày nay cậu ấy có chút không khỏe, uống thuốc xong đã ngủ rồi... Hay là ngày mai cậu gọi lại được không?"

Trì Noãn nhìn ánh đèn neon mờ ảo trên đường, thật giống như những vì sao bay lơ lửng.

Cô cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK