Không lâu sau, lại có thêm hai người phụ nữ dung mạo xuất chúng bước vào phòng bắn cung. Một trong số hai người đã đeo xong đồ bảo hộ, một người khác đang kéo lấy cánh tay nàng ấy, lắc qua lắc lại làm nũng: "Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, em đã hứa với Annie rồi, chị không thể để em làm người thất hứa được."
"Mỗi lần chị không đồng ý chuyện gì, em ấy liền nhờ em đến chỗ chị giải quyết, em ấy còn nhỏ như vậy mà đã biết lợi dụng sơ hở, có phải là nên nói chuyện lại hay không?"
"Được, nói chuyện thì nói chuyện, chị đồng ý chuyện ngày mai trước đi mà."
"Em đó..." Người đeo đồ bảo hộ kia bất đắc dĩ lắc đầu, nàng ấy cầm lấy cung, nhìn Cố Ninh Tư bắn mấy mũi tên liền thấy hứng thú, chủ động mời nàng chơi cùng, người còn lại thì cùng Trì Noãn ngồi ở một bên.
Trì Noãn thấy cô ấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra được. Lúc này, người kia lấy gương trang điểm trong túi xách ra, mím môi bổ trang.
Động tác của cô ấy đã mở van ký ức của Trì Noãn, cô nhớ tới một bộ phim, trong đó có một diễn viên nữ kiều diễm với kỹ thuật diễn xốc nổi, mỗi khi sắp làm chuyện xấu, đều sẽ có động tác này... Đây là minh tinh sao? Tên gì nhỉ?
Trì Noãn không nhớ nổi, thầm thở dài, nếu như có Từ Đan hay Đỗ Mẫn ở đây, các nàng chắc chắn sẽ nhận ra.
Hai người kia chơi bắn cung nhiều trận, bất phân thắng bại, liền tiến tới đây nghỉ ngơi, Trì Noãn hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Ninh Tư, nghe thấy nữ minh tinh không biết tên bên cạnh hỏi người đi cùng cô ấy: "Lúc chị bắn tên, sao đều không quay lại nhìn em?"
Dù là người được hỏi hay người đang nghe, tất cả đều: "..."
Nữ minh tinh hết sức tiếc nuối trả lời thay nàng ấy: "Chắc tại chị già rồi."
Ba người lại: "..."
Vốn không định ở lại SEVEN quá lâu, nhưng hiếm khi gặp kỳ phùng địch thủ trong môn bắn cung, Cố Ninh Tư chơi rất tận hứng. Trì Noãn chụp trộm Cố Ninh Tư đang uống trà ăn bánh, thuận tiện vểnh tai nghe nữ minh tinh nói chuyện điện thoại với bạn mình về những tin đồn trong giới giải trí, cũng rất tận hứng.
Sau thi đấu, nữ minh tinh cùng bạn đồng hành rời đi trước, Cố Ninh Tư cúi đầu tháo đồ bảo hộ. Trì Noãn ôm đồ đạc của nàng, vừa nhìn vừa chờ, Cố Ninh Tư hỏi cô: "Có chán không?"
Trì Noãn lắc đầu: "Mình thích nhìn cậu thế này."
Cố Ninh Tư cười nói: "Ở tầng 7 có một nhà hàng, trước đây thư ký Tô nói đồ ăn chỗ đó rất ngon, chúng ta đi nếm thử nhé?"
"Được." Trì Noãn hết sức thần bí nói với Cố Ninh Tư, "Hồi nãy, người ngồi bên cạnh mình là minh tinh á...! Nhưng mình không nhớ cô ấy đóng phim nào, cũng không nhớ cô ấy tên là gì. Cô ấy nói rất nhiều chuyện trong giới giải trí, không biết là thật hay giả nữa."
Cố Ninh Tư cũng làm ra vẻ thần bí: "Hai người họ là một đôi."
Trì Noãn tròn mắt: "Thật sao?"
Cố Ninh Tư: "Đeo nhẫn cặp."
Dựa vào lời nói và cử chỉ của họ, đúng là rất thân mật, Trì Noãn sau khi ra khỏi phòng bắn cung thì lấm lét nhìn trái phải, nhưng không thấy bóng dáng họ đâu cả.
Thang máy đưa Trì Noãn và Cố Ninh Tư xuống tầng 7, Cố Ninh Tư gọi rất nhiều món, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ở trong nhà hàng cho đến khi màn đêm buông xuống mới rời đi.
Quán bar ở tầng trệt đã trở nên náo nhiệt, lúc Cố Ninh Tư dắt tay Trì Noãn ra ngoài, lại gặp phải người vừa cùng nàng bắn cung. Người kia hỏi Cố Ninh Tư có muốn uống một ly hay không, Cố Ninh Tư khéo léo từ chối: "Lần sau đi."
Hai người ra khỏi SEVEN, trời tối, nhiệt độ lại giảm xuống dưới 0. Trì Noãn ôm lấy cánh tay Cố Ninh Tư: "Cậu biết mình không quen ở chỗ đó, cho nên mới từ chối uống rượu sao?"
"Không phải." Cố Ninh Tư nói, "Mình chỉ thích ở cùng cậu."
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư mở cửa xe cho Trì Noãn, sau khi hai người ngồi vào xe, Trì Noãn nói với Cố Ninh Tư: "Mình cũng thích ở cùng cậu."
Cố Ninh Tư đang thắt dây an toàn cho cô, nghe vậy thì buông tay ra, cúi người hôn cô.
Trì Noãn: "Ưm..."
Cố Ninh Tư cười hỏi: "Về chỗ mình nhé?"
Trì Noãn: "Được."
Đến nhà Cố Ninh Tư, xe đỗ vào gara. Trì Noãn xuống xe, trời lạnh buốt, cô thắt chặt khăn quàng cổ, chỉ để lộ một cặp mắt thông minh, đứng trên bãi cỏ ngoài gara chờ Cố Ninh Tư.
Không biết Cố Ninh Tư đang tìm cái gì trong cốp xe, một lúc sau mới chậm rãi bước ra ngoài.
"Trì Noãn." Cố Ninh Tư gọi cô.
Trì Noãn nhìn sang.
Cố Ninh Tư từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, thắp sáng pháo que trong tay. Đèn trong gara đã tắt, Cố Ninh Tư bước ra từ bóng tối, trong tay chỉ có một chiếc pháo que đang được thắp sáng, rọi vào nụ cười trên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
"Một bạn nhỏ sống gần đây đã cho mình cái này." Cố Ninh Tư đứng bên cạnh Trì Noãn, đưa pháo que cho cô.
Trì Noãn nhìn tia lửa nhảy múa: "... Sao trên người cậu lại có bật lửa? Cậu hút thuốc sao?"
Cố Ninh Tư: "..."
"Mình bỏ rồi!" Cố Ninh Tư kéo khăn quàng cổ của Trì Noãn ra, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô, "Không có mùi thuốc lá, đúng không?"
Tim Trì Noãn đau nhói, trước đây Cố Ninh Tư không có hút thuốc, vậy là trong khoảng thời gian xa nhau sao?
Pháo que ngắn rất nhanh đã cháy hết, tia lửa vụt tắt, Trì Noãn ủ rũ nói: "Cố Ninh Tư..."
Cố Ninh Tư: "Hả?"
Trì Noãn dụi đầu vào lòng Cố Ninh Tư: "Mình thích cậu."
Cố Ninh Tư nghe được tâm tình trong lời nói của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng buồn, so với thuốc lá, mình càng nghiện cậu hơn."
...
Không khí trong phòng ấm áp, hai người bước vào cửa, Cố Ninh Tư tháo khăn quàng cổ cho Trì Noãn, rồi lại cởi áo khoác của mình ra. Trì Noãn hỏi nàng: "Bé mèo bị thư ký Tô mang đi rồi sao?"
"Mình mang về phía bắc rồi, khai giảng sẽ mang về cho cậu chơi." Cố Ninh Tư treo y phục mà hai người vừa cởi ra. Buổi chiều nàng bắn cung đã toát mồ hôi, phải đi tắm trước. Trì Noãn nhận được cuộc gọi từ Trì Thanh Xuyên, hôm nay là sinh nhật của Trì Noãn, anh chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Trì Noãn: "Cảm ơn anh trai. Mọi người vẫn khỏe chứ ạ? Thay em gửi lời chúc năm mới đến chị dâu và bà ngoại của Tiểu Ngô Đồng nhé."
Trì Thanh Xuyên nói: "Vẫn khỏe."
Điện thoại của Cố Ninh Tư ở mép bàn reo lên, Trì Noãn nhìn ID người gọi, Thìa. Cô không chạm vào, tiếp tục bước đi tán gẫu với Trì Thanh Xuyên.
Trì Thanh Xuyên nói hôm nay Tiểu Ngô Đồng học ngồi, ngồi rất tốt, còn có quay video, lát nữa sẽ gửi cho Trì Noãn xem. Hai anh em hàn huyên gần mười phút mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong khoảng thời gian này, Thang Tư Như liên tiếp gọi tới.
Trì Noãn suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại đi gõ cửa phòng tắm: "Cố Ninh Tư, Thang Tư Như gọi cho cậu này."
Chẳng bao lâu, cửa đã được mở ra từ bên trong. Cố Ninh Tư quấn khăn tắm đứng tựa vào cửa, hương thơm nồng nàn từ căn phòng phía sau nàng tỏa ra, Trì Noãn không kịp phòng bị hít vào một hơi, vành tai lập tức đỏ bừng.
Khóe môi Cố Ninh Tư hơi cong lên, tóc ướt dính thành từng lọn vào một bên mặt, giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống làn da.
Bờ vai và chiếc cổ trần lộ khỏi khăn tắm tối màu, trắng trẻo đến chói mắt.
Nước từ vòi sen cứ tí tách không dứt, Trì Noãn có chút ngây ngốc, điện thoại trong tay lần nữa reo lên kéo cô về thực tại, cô đưa điện thoại cho Cố Ninh Tư: "... Là Thang Tư Như, cậu có muốn tiếp không?"
Cố Ninh Tư mỉm cười, nàng bắt lấy cổ tay tinh tế của Trì Noãn, trực tiếp kéo cô vào cửa!
Trì Noãn hít sâu một hơi: "Cậu..."
Cô tựa lưng vào bồn rửa tay phía sau, Cố Ninh Tư cúi đầu, thổi một hơi vào mặt cô: "Mình đang tắm..."
Trong giọng nàng đều là sủng nịch, lần này không chỉ là vành tai, Trì Noãn biết nhất định mặt của mình cũng đã đỏ bừng, nhiệt độ nóng như vậy mà...
Điện thoại im lặng trở lại, Trì Noãn lắp bắp nói: "Vậy, Vậy mình không quấy rầy cậu tắm nữa... Cậu... Tiếp tục đi."
Trì Noãn thoát khỏi tay nàng, cúi đầu bước ra ngoài, tốc độ nhanh như muốn chạy trốn. Cố Ninh Tư dõi theo, sau đó mỉm cười đóng cửa lại.
Trì Thanh Xuyên đã gửi tới đoạn video của Tiểu Ngô Đồng, Trì Noãn xem video, nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ tua đi tua lại trong đầu. Tới khi Cố Ninh Tư tắm xong bước ra, cô cũng không dám nhìn nàng.
Rõ ràng đã là mối quan hệ rất thân cận, nhưng vẫn cứ thẹn thùng như thế. Trì Noãn che mặt núp trong sô pha, mấy phút sau, giọng của Cố Ninh Tư từ trong phòng truyền tới: "Trì Noãn, giúp mình một chút."
Trì Noãn ngượng ngùng đi đến cạnh cửa, thò đầu nhìn vào trong.
Cố Ninh Tư đã cởi ga giường và chăn bông ra, lúc này đang trải cái mới lên.
Trì Noãn tiến tới giúp đỡ, lúc đang vuốt phẳng nếp nhăn, đột nhiên nghĩ tới đây là giường mà mình và Cố Ninh Tư sẽ ngủ chung, toàn thân liền như vừa uống một ngụm lớn rượu ngọt, "đùng" một phát, nhịp tim lập tức trở nên nhanh hơn, đầu váng mắt hoa.
Cố Ninh Tư gấp lại ga giường vừa thay ra, quay đầu thì thấy Trì Noãn vẫn đứng bất động ở cuối giường, nàng hỏi cô: "Không đi tắm sao?"
Trì Noãn: "... Đi."
Trì Noãn tắm rửa một lúc lâu mới bước ra. Đèn lớn bên ngoài đã tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn ngủ. Cô lững thững trở về phòng, trong phòng cũng tối om.
Trì Noãn vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu nhìn Cố Ninh Tư.
... Hả? Không có ở đây? Đi đâu rồi?
Trì Noãn xoay người định ra ngoài, vừa xoay được nửa người, liền trực tiếp va vào lồng ngực Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư cầm ly nước, chậm rãi uống từng ngụm nước ấm, hỏi Trì Noãn: "Tắm xong rồi? Có muốn uống một chút không?"
Trì Noãn cầm ly nước trong tay, vừa uống vừa nhìn Cố Ninh Tư.
Ánh đèn mờ mịt, nhưng Cố Ninh Tư vẫn đẹp đến kinh tâm động phách. Trì Noãn càng uống càng khát, uống hết nửa ly nước, mặt lại đỏ bừng.
Cố Ninh Tư cầm lấy ly rỗng rời đi, lúc trở lại còn mang theo một chiếc khăn, nàng cúi người lau đi vết nước đổ ra khi hai người va vào nhau.
Trì Noãn đứng một bên, tay chân trở nên dư thừa, thậm chí ngay cả hít thở cũng không xong, tim đập quá nhanh, luôn có cảm giác như mình đã say rồi, đầu óc trở nên bồng bềnh.
Cố Ninh Tư ra ngoài rồi lại trở vào, nàng đóng cửa lại, thấy Trì Noãn vẫn đứng tại chỗ, lạ lùng hỏi: "... Sao thế?"
Vừa nói, nàng vừa bước đến gần cô: "Sao lại phát ngốc rồi?"
Trì Noãn không nói lời nào, cô giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng câu lấy Cố Ninh Tư. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô kiễng chân hôn nàng.
Mỗi một cái chạm nhẹ của ngón tay thật giống như lông hồng lướt qua đầu quả tim, như mang theo dòng điện, khiến máu huyết tăng tốc.
Trì Noãn ngậm lấy môi Cố Ninh Tư, dịu dàng đến cực điểm mà hôn nàng.
Điện thoại chẳng biết ở đâu reo lên, cửa sổ trong phòng hơi hé mở, gió thổi làm rèm cửa lay động thành một đường cong mờ ảo.
Cố Ninh Tư hít vào một hơi.
Giây tiếp theo, nàng nâng gò má ửng hồng của Trì Noãn lên, dùng sức đoạt lấy hương thơm ngát trên môi cô.
Trì Noãn không kìm lòng được nhắm mắt lại. Tim đập như sấm, đầu óc nổ tung như pháo hoa, cô khuất phục trước trái tim mình, liều lĩnh hôn đáp lại.
Vừa hôn vừa lùi lại, Cố Ninh Tư đỡ lấy eo Trì Noãn, hai người cùng ngã xuống giường lớn. Giữa những hơi thở gấp gáp, Cố Ninh Tư hơi nâng người lên, nhìn vào mắt Trì Noãn bên dưới, xác nhận với cô: "Cậu có ý này sao?"
"Mình..." Trì Noãn nắm lấy áo ngủ của mình, căng thẳng đến mức cổ họng khàn khàn.
Cố Ninh Tư phong ấn tất cả âm thanh tiếp theo của cô vào trong môi.
...
Mối tình đầu, nụ hôn đầu, cùng đêm đầu tiên... Dường như mọi thứ liên quan đến "lần đầu" đều sẽ mang những ý nghĩa khác nhau.
Đặc biệt là khi những điều này có liên quan đến Cố Ninh Tư.
Môi cùng ngón tay trúc trắc thăm dò, Trì Noãn đau đớn, rồi lại run rẩy không thôi. Cô ý loạn tình mê, lần đầu tiên biết được cảm giác các giác quan lấn át lý trí là như thế nào.
Trầm luân cực độ.
Danh Sách Chương: