Quay về quán rượu Giang Ninh, nương cùng chúng ta ăn cơm, mấy vị ca ca đều rất vui vẻ, nhưng gia thật vui vẻ không nổi, mèo của gia hôm nay kì thực có đi cứu nữ nhân kia, là bị gia nói cho tức giận mới không ra tay, ra nữ nhân kia ở trong lòng mèo của gia quan trọng như vậy a!
Không phải nói bình thường đều là chiếu theo pháp lý làm việc sao? Lẽ nào pháp lý của y kêu y đi cướp ngục? Gia cảm thấy từ trước đến giờ kì thực đều là gia đơn phương tình nguyện, gia quấn lấy y, nhưng y từ trước đến giờ đều không biểu thị, chỉ là để gia truy, để gia quấn lấy, lâu lâu còn thấy gia phiền. Y từ trước đến giờ đều không nói gì với gia, lẽ nào kì thực từ đầu đến cuối chỉ là gia nhất sương tình nguyện? Không đến mức vậy chứ?
Gia đột nhiên càng thấy phiền muộn, nhị ca cái tên đó đúng là làm người ta không thích nổi, cư nhiên mở miệng nói gia vì chuyện của nữ nhân đó mà phiền lòng, thế nào lại nhất châm kiến huyết chết tiệt như vậy chứ! Gia thừa nhận nữ nhân đó khiến gia có cảm giác nguy cơ.
Nghe nương nói, mèo của gia cuối cùng vẫn ra tay cứu nàng ta. Nàng ta thật quan trọng đến vậy sao? Vì nàng ta ngay cả an toàn của bản thân cũng không màng? Lần này hay rồi, y lần này ra tay cho Đồ Thiện cái cớ đả thương y.
Gia vẫn thật xui xẻo, vừa phải lo lắng con mèo kia thay lòng đổi dạ, vừa phải lo lắng cho an nguy của con mèo đó. Thôi bỏ đi, ái tình chẳng phải là quá trình khiến người ta lo được lo mất, thần kinh nhạy cảm sao? Gia tự mình cam tâm tình nguyện, chẳng thể trách ai!
Việc của nương cũng không thể không lo lắng, nếu tên Đồ Sơn thiêu quán rượu Giang Ninh nương phải làm sao đây? Hừ, việc phiền lòng thật nhiều a!