• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta cho là phải thông báo rằng ta đang chờ đón những vị khách đến vào cuối tuần."

Câu nói của Miriam làm tất cả mọi người nhìn bà ta. Họ đang dùng bữa trong một phòng ăn trang nhã, Nicholas ngồi cuối cái bàn dài, Reggie ở đầu kia. Khoảng cách ngắn ngủi đó miêu tả chiều dài sự chia rẽ giữa vị lãnh chúa và phu nhân. Điều này hoàn toàn phù hợp với Reggie. Cô đã không nói một lời với chồng mình suốt ba ngày qua.

Miriam và Eleanor bị ngồi đối diện nhau giữa bàn. Do đó họ dễ nói chuyện hơn nhiều, nhưng hai chị em cũng không nói gì với nhau.

Ngài Walter Tyrwhitt ngồi kế Miriam. Người hàng xóm thân thiện qua từ sớm và bà đã mời ông ta tham dự cùng họ. Như thường lệ, thái độ của Miriam rất khác khi quý ông vui tính này hiện diện. Bà ta gần như là sôi nổi.

Thực sự thì Tyrwhitt là một người rất dễ thương. Ở tuổi trung niên, thực tế trẻ hơn Miriam vài tuổi, ông ta là một người đàn ông ưa nhìn với mái tóc gồm những sợi bạc xen lẫn màu nâu sẫm. Đôi mắt xanh lá cây. Ông ta là một người chủ trại nhiệt thành, và không bao giờ biết mệt khi nói về đất đai, mùa màng, thời tiết. Thật thú vị làm sao khi thấy ông ta có thể trở nên nghiêm túc đến mức nào khi nói về những thứ đó, bởi vì ông đối xử với tất cả những chủ đề khác với sự dửng dưng hững hờ.

Nicholas sẵn sàng để bản thân mình chấp nhận vị khách của họ, một niềm khuây khỏa rất lớn sau ba ngày trời toàn cáu kỉnh. Anh vui vẻ cùng ngài Walter trong một cuộc trò chuyện thú vị về mùa vụ xuân. Hay anh đang vui vẻ với chính mình? Có lẽ anh thật sự thích thú. Reggie ngạc nhiên xiết bao khi anh trở nên như vậy. Anh cũng là một chàng chủ trại nhiệt thành sao? Cô biết quá ít về người đàn ông cô đã lấy.

Nhưng sự nhã nhặn của anh không dành cho vợ mình. Tất cả những người khác đều được hưởng lợi từ thái độ của anh. Thậm chí Miriam cũng nhận được những câu trả lời thân mật. Nhưng Reggie thì anh lờ đi. Thật đau đớn. Cô không còn giận dữ gì về vụ cãi vã của họ nữa, vì cô hiếm khi tức tối lâu. Cô đau đớn bởi vì cô không thể quên được giấc mơ đó. Nó quá thật. Cô không thể quên cảm giác ở trong vòng tay anh, cảm giác khi anh làm tình với cô. Thật ngu ngốc, từ trong trái tim mình, cô đã chấp nhận anh. Tại sao cô lại là đứa dễ bị thuyết phục đến thế, tha thứ quá dễ dàng?

Thông báo của Miriam về những vị khách làm Nicholas cau mày. "Toàn bộ mấy ngày cuối tuần? Tôi thấy đây không phải là bữa tiệc tối thông thường của bà?"

"Thực sự là không," Miriam trả lời. "Ta hi vọng ngươi không phiền. Ta e rằng những lời mời đã được gửi đi trước khi ngươi trở về. Ta không mong chờ ngươi về nhà."

"Cũng như không mong chờ tôi ở lại, chắc chắn là thế," Nicholas nói khô khốc.

Eleanor can thiệp trước khi trận cãi vã bắt đầu. "Em nghĩ đó là ý kiến hay. Khá gần với dịp Lễ hội mùa Luân Đôn, nhưng vài tuần nữa mới đến. Chị đã mời bao nhiêu khách vậy, Miriam?"

"Chỉ khoảng hai mươi. Tuy nhiên, không phải tất cả họ đều sẽ ở lại."

"Đây không phải là kiểu thông thường của bà, thưa bà," Nicholas bình luận. "Có lẽ tôi cần hỏi vì cớ gì đây?"

Miriam quay đầu lại nhìn thẳng vào Nicholas nên Walter không thể nhìn thấy mắt bà. "Phải có một cớ gì sao?" Đôi mắt bà ta trừng trừng vào anh.

"Không. Tuy vậy, nếu bà bắt đầu thích mấy vụ tụ tập đông người, tôi gợi ý bà nên thăm Luân Đôn vào năm nay và hài lòng với chúng. Thậm chí bà có thể sử dụng ngôi nhà của tôi, hiện giờ vợ tôi đã trang trí lại nó cực kỳ sâu sắc rồi."

"Ta không mơ tới chuyện rời đi để Silverley bị bỏ bê," Miriam nói cứng rắn.

"Tôi cam đoan với bà, tôi sẽ cố sức ở lại đây và trông nom nó. Tôi có khả năng làm được, mặc dù bà thích nghĩ ngược lại."

Miriam không bị mắc bẫy. Anh đã bắt đầu thấy rằng bà ta không thể chống lại khi có ngài Walter hiện diện. Tình thế dễ chọn làm sao. Vui thật đấy! Nhưng dì Ellie đang quắc mắt với anh, và ngài Tyrwhitt đáng thương nom bối rối. Và Regina, Regina ngọt ngào, nhìn xuống cái đĩa của mình, lẩn tránh ánh mắt anh. Anh thở dài.

"Tha thứ cho tôi, thưa mẹ. Tôi không có ngụ ý là tôi muốn tống khứ bà, hoặc làm bà thiếu tự tin với con trai duy nhất của mình." Anh nhăn nhở khi bà ta cứng lại. Có lẽ có chút hài lòng dành cho anh. "Bà sẽ có bữa tiệc của mình. Tôi chắc rằng dì Ellie và vợ tôi sẽ vui vẻ giúp đỡ tổ chức nó."

"Ta đã làm mọi thứ rồi." Miriam nói nhanh.

"Vậy thì kết thúc vấn đề, hay là không?"

Nicholas quay lại bữa ăn, và Reggie lắc đầu. Cô đã xem xét những trận chiến nhỏ của cô với bà Bá tước, những lần đó cô đã luôn luôn bị khiêu khích. Miriam đã không làm gì để khiêu khích Nicholas tối nay. Tại sao anh lại cố tình trở nên khó chịu như thế?

Ngay khi những người phụ nữ rời đi để lại mấy người đàn ông cùng với rượu brandy của họ, Reggie lánh về phòng mình. Nhưng Thomas đang ngủ, và Meg đang bay bổng ở khu người hầu cùng với Harris, và còn quá sớm để đi ngủ. Nhưng cô từ chối xuống dưới nhà. Bị chồng mình lờ đi trước mặt mọi người thật là lúng túng.

Nicholas nhận thấy sự vắng mặt của Regina ngay khi anh vào phòng khách, và anh lại gần Eleanor.

"Cô ấy đâu rồi?" anh hỏi bất ngờ.

"Cô ấy có nói về việc đi nghỉ."

"Sớm vậy sao? Cô ấy ốm à?"

"Nicky thân yêu của ta, hứng thú của cháu với vợ chạy nơi nào khi cô ấy ở cùng cháu?"

"Đừng quở trách, dì Ellie. Cháu tin rằng mình đã qua thử thách khá đủ rồi."

"Và cháu vẫn tiếp tục theo cái cách bướng bỉnh của mình," Eleanor thở dài. "Điều đó chỉ làm cho cháu khổ sở - thừa nhận đi."

"Vô lý," anh cáu kỉnh. "Và dì không biết tất cả câu chuyện, dì Ellie."

Bà thở dài, nhìn cái cằm cứng ngắt của anh. "Có lẽ. Nhưng cách cháu đã lờ con bé đáng thương đó vẫn là tồi tệ. Không phải sao, dì không tin mình đã nghe thấy cháu nói hai từ với con bé từ khi chúng ta đến đây."

"Hơn hai từ, cháu cam đoan với dì."

"Ôi, cháu có thể trở nên quá sức đáng ghét, Nicholas!" Eleanor vẫn nhỏ giọng. "Chỉ là cháu không công nhận mình đã sai, rằng cháu có một người vợ tuyệt vời và không có lý do gì mà không yêu thương cô ấy."

"Cháu không công nhận điều đó. Vợ cháu mới là người hối hận vì việc chọn chồng của mình. Cháu đã bảo cô ấy một lần là cô ấy sẽ thế. Thật cay đắng," anh nói thêm, "là thấy rằng chính mình đã chứng mình đúng về một điều mình muốn là sai."

Bà nhìn anh đi ra, đôi mắt bà buồn rầu. Bà ước sao có thể giúp. Đây là vấn đề anh sẽ phải tự mình giải quyết.

Một lúc lâu sau đó, Nicholas bước vào căn phòng nghỉ nằm kẹp giữa những phòng ngủ của chủ nhân và giật mình khi thấy Regina cuộn tròn trên sopha, đang đọc sách. Cô mặc chiếc váy satanh màu sáng mượt mà như nước với dây lưng thắt ở eo, dính sát đầy hấp dẫn vào khung người nhỏ nhắn của cô. Mái tóc màu đêm buông lơi trên đôi vai mảnh dẻ đầy gợi cảm. Cô hạ cuốn sách xuống và nhìn anh.

Cái nhìn của cô chiếu thẳng vào anh. Như thường lệ nó làm anh choáng váng. Đáng nguyền rủa. Một đêm nữa anh sẽ dành để buông thả và quay lại.

"Tôi nghĩ em đã đi ngủ rồi." Sự thất vọng làm giọng anh sắc nhọn.

Reggie chậm chạp đặt cuốn sách vào lòng. "Tôi không mệt."

"Em không thể đọc trong phòng mình à?"

Cô cố gắng để có vẻ bình thản. "Tôi đã không nhận ra căn phòng này là chỉ thuộc quyền sử dụng của anh."

"Không, nhưng nếu em nằm với cái váy nửa mùa kiểu đó , làm thế trên giường ấy," anh nạt. Anh cau có với cô một lát, rồi đi vào phòng mình.

Reggie ngồi dậy. Quá nhiều cho việc xuất hiện trước mặt anh. Điều quái gì làm cô nghĩ rằng mình có thể cám dỗ anh? Mọi cố gắng của cô đã khuấy động nơi anh sự giận dữ. Tốt hơn hết mình nên nhớ điều này, cô tự nhủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK