Hôm nay quả nhiên có tuyết, Lưu Học Nghị thừa dịp tuyết rơi, muốn để Trình Hạ và Thân Khải diễn xong cảnh đơn trong tuyết lúc sáng sớm. Anh ta và Thân Khải đã từng hợp tác, cho nên để Thân Khải quay trước, còn Trình Hạ đứng bên cạnh xem.
Diễn viên Thân Khải này là một người mới tương đối “phật hệ”.
Đại bộ phận những người mới trong giới giải trí đều muốn tranh thủ thêm một ít tài nguyên, nhanh chóng nổi tiếng. Thân Khải thì ngược lại, anh ta không phải người chủ động, không tích cực lắm, người đại diện yêu cầu gì thì anh ta làm đó, khi không có tài nguyên thì về nhà vẽ tranh, trước kia anh ta học hội họa, cũng không tốt nghiệp trường điện ảnh chuyên nghiệp, sau đó được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, ký hợp đồng với người đại diện phòng công tác, dấn thân vào con đường diễn xuất.
Cũng may Thân Khải có tài năng diễn xuất tốt, lại có kinh nghiệm hợp tác cùng Lưu Học Nghị nên buổi quay phim lúc sáng sớm diễn ra khá suôn sẻ.
Trình Hạ đứng xem cũng cảm thấy Thân Khải diễn rất tốt, rất phù hợp với hình tượng của Lục Phong Dương. Chu Nhan thấp giọng dặn dò nói: “Thân Khải năm nay 20 tuổi, đã từng quay ba bộ phim, em nên học hỏi thêm từ những người khác, chị cảm thấy cậu ta diễn rất tốt, về sau lúc đối diễn cùng cậu ta đừng để bị lấn át.”
Khi đối diễn, nếu năng lực của hai người không ngang nhau, một bên lấn át một bên khác thì sẽ rất khó coi. Bản thân Thân Khải là một Alpha cao lớn, về sau khi Trình Hạ đối diễn cùng anh ta áp lực sẽ rất lớn. Cho nên thừa dịp đạo diễn quay một mình Thân Khải thì Trình Hạ ở bên cạnh quan sát.
Sau khi Thân Khải quay xong thì đến lượt Trình Hạ, anh ta cười thân thiện với Trình Hạ: “Đừng căng thẳng, cố lên!”
Trời lúc này đã là rạng sáng, hôm nay Trình Hạ chỉ phải quay một cảnh ngắn, là cảnh Tần Niên đeo cặp sách đến trường một mình, nhưng đi đến cổng trường mới phát hiện mình quên mang bài kiểm tra mà thầy giáo đã phát ngày hôm qua.Tuyết đang rơi, trời giá rét lạnh cóng, cậu đứng ở cổng trường chần chừ một lát, lưỡng lự vài giây giữa việc quay về nhà lấy hay đi vào lớp chấp nhận bị thầy giáo phê bình, cuối cùng quyết định quay về nhà lấy bài kiểm tra.
Mùa đông lạnh lẽo, Tần Niên lại ăn mặc rất phong phanh. Điều kiện nhà cậu không tốt, áo len đều đã cũ hết, đồng phục bởi vì giặt nhiều lần cũng hơi phai màu, nhưng cậu vẫn là người đến trường sớm nhất, lại còn quay về nhà lấy bài kiểm tra toán.
Cảnh này chủ yếu là thể hiện thái độ học tập nghiêm túc của Tần Niên.
Vì để diễn tốt cảnh này nên hôm nay Trình Hạ cũng không mặc nhiều quần áo, bên trong chỉ mặc một cái áo len, bên ngoài là áo đồng phục, giày cũng là nhờ tổ đạo cụ cố tình làm cũ đi.
Trước khi quay Chu Nhan lo cậu bị cảm lạnh nên đã để cậu khoác một chiếc áo phao lông vũ. Chờ Thân Khải quay xong, đạo diễn Lưu nói: “Cảnh tiếp theo, Trình Hạ.”
Trình Hạ lập tức cởi áo khoác, đeo cặp sách lên lưng rồi chạy tới chỗ quay.
Đạo diễn Lưu giải thích ngắn gọn đường đi của cảnh này cho Trình Hạ, để cậu nhớ kỹ rồi đi thử một lượt, thấy cậu không có gì để hỏi, Lưu Học Nghị khoát tay: “Chuẩn bị đạo cụ ánh sáng để quay, cảnh thứ mười bảy, bắt đầu!”
Người ghi chép của trường quay cầm bảng clapper board đi về phía trước, trên bảng viết “Gấp giấy cảnh thứ mười bảy”.
Ngọn đèn chiếu vào, cảnh quay bắt đầu.
Trình Hạ từ xa chạy chậm đến theo lời dặn của đạo diễn, trên mặt đất đều là tuyết đọng, dưới chân cậu trơn trượt, không cẩn thận bị ngã, tuyết dính đầy mặt, cậu vội vàng bám vào thân cây bên cạnh để đứng lên, nhanh chóng lau hết tuyết trên mặt.
Khi đi đến cổng trường, dường như cậu nhớ ra gì đó, lẩm bẩm: “Chết rồi, hình như mình quên không mang bài kiểm tra rồi…”
Sau đó Trình Hạ bắt đầu lục lọi cặp sách, đạo diễn Lưu bỗng nhiên hô: “Cắt!”
Trình Hạ dừng động tác, Lưu Học Nghị bước tới: “Trình Hạ, vừa rồi cậu chưa được tự nhiên, chưa nhập vai. Hãy chú ý biểu cảm, khi ngã xuống rồi đứng lên, ánh mắt phải thể hiện chút ảo não, cố gắng diễn tự nhiên một chút. Còn nữa, bộ đồng phục này mới giặt hôm qua, cậu lo sẽ bị bẩn nên động tác lúc sửa sang quần áo phải cẩn thận hơn.”
Trình Hạ nghiêm túc lắng nghe, gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Chuyên viên hóa trang vội vàng tiến lên trang điểm lại, lau sạch những bông tuyết dính trên mặt cậu.
Lưu Học Nghị trở lại chỗ ngồi, nói: “Chuẩn bị, bắt đầu!”
Ánh sáng quay phim bắt đầu lại từ đầu, Trình Hạ quay lại vị trí cũ, thực hiện lại một lần nữa.
Trình Hạ chạy tới, dưới chân trơn trượt…
Lưu Học Nghị: “Cắt! Lần trượt chân này của cậu quá lố rồi, lắc lắc lư lư trông như người giả bộ bị đụng ngã vậy.”
Trình Hạ đỏ mặt nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, làm lại thêm một lần nữa đi ạ.”
Lần thứ ba, khi Trình Hạ sửa sang lại cặp sách, phát hiện khóa kéo không kéo được, cúi đầu vật lộn nửa ngày, cuối cùng tự mình bật cười: “Ngại quá, khóa của chiếc cặp này có chút vấn đề.”
Người của tổ đạo cụ vội vàng tiến lên giúp cậu sửa khóa kéo.
Lần thứ tư…
Lần thứ năm…
Có thể là vừa mới thức dậy vào sáng sớm, thời gian quá sớm, trạng thái hôm nay của Trình hạ không tốt lắm, liên tục NG.
Xa xa.
Bùi Thiệu Ngạn cùng anh mình đứng bên ngoài phim trường, nhìn Trình Hạ chạy trong tuyết hết lần này đến lần khác, ngã sấp xuống, Bùi Thiệu Trạch vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Bùi Thiệu Ngạn nhịn không được mà than thở: “Trình Hạ cũng vất vả rồi nhỉ? Cậu ấy đã ngã vài lần rồi, đạo diễn Lưu hình như hơi hà khắc quá, mãi không cho qua!”
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Cũng không trách đạo diễn Lưu, Trình Hạ thật sự không đủ thả lỏng, lại quay vào sáng sớm nên hơi căng thẳng. Thế nhưng, đối với một người mới mà nói, cậu ấy đã làm rất tốt rồi.”
Xung quanh cũng có người cười nói nghị luận: “Người mới này thật sự biết chịu khổ, quay nhiều lần như vậy cũng không có một câu phàn nàn nào.”
“Tôi cảm thấy cậu ấy rất được, lần nào chạy cũng té ngã thật, không biết ngã nhiều như vậy có bị thương hay không…”
Bùi Thiệu Trạch nghe đến đó thì hơi nhíu mi.
Bùi Thiệu Ngạn nhỏ giọng hỏi: “Nhìn cậu ấy ngã lên ngã xuống như vậy, anh không đau lòng sao?”
Bùi Thiệu Trạch không trả lời.
Đau lòng? Đáp ứng được yêu cầu của đạo diễn là công việc của diễn viên, cũng là phẩm chất nghề nghiệp mà một diễn viên chuyên nghiệp phải có. Đừng nói ngã trong tuyết, những cảnh võ thuật, cầm kiếm dưới trời mưa liên tục NG, buộc dây treo quay cả ngày, ướt đẫm cả người, còn cả mùa hè thì mặc áo bông dưới thời tiết 30 độ quay cảnh đông, nóng đến mức suýt bị cảm nắng.
Muốn làm một diễn viên xuất sắc nào có dễ dàng như vậy.
Ngã lên ngã xuống giữa trời tuyết, đây là huấn luyện mà Trình Hạ phải trải qua, Bùi Thiệu Trạch sẽ không bước tới cắt ngang.
Công việc của Trình Hạ, anh không muốn quấy rầy. Chỉ là, như lời em trai nói… quả thật cảm thấy hơi đau lòng.
Bùi Thiệu Trạch trầm mặc một lát, sau đó xoay người đi ra ngoài cổng trường.
Tuy Trình Hạ là người mới, huấn luyện là cần thiết, nhưng cũng không thể bẻ gãy cây non được.
Bùi Thiệu Ngạn lập tức đuổi theo anh trai, chỉ thấy anh đi vào một cửa hàng bách hóa vừa mới mở cửa, nhìn quanh một vòng các giá hàng, lấy một đôi đệm đầu gối, một đôi tất bông giữ ấm, còn cả một đôi bao sưởi tay, xong xuôi thì đi đến quầy thanh toán tiền. Sau khi ra ngoài lại tìm một cửa hàng, mua một cái áo ba lỗ lông cừu giữ ấm, vừa nhìn đã biết là mua cho Trình Hạ mặc.
Lúc mua đồ xong quay lại trường học thì cảnh vừa rồi đã quay xong, Trình Hạ đang cúi đầu cảm ơn nhân viên công tác: “Thật xin lỗi, mọi người vất vả rồi”.
Bởi vì cậu liên tục NG, các anh chị đội ngũ chụp ảnh, ánh sáng, đạo cụ đã phải ở trong tuyết nhiều giờ cùng cậu, Trình Hạ lễ phép cảm ơn mọi người, tâm trạng mọi người đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.
Lưu Học Nghị cười, vẫy tay gọi: “Mau tới đây, lạnh không chịu được rồi nhỉ.”
Mặt Trình Hạ đỏ lên vì lạnh, thế nhưng vẫn cười tươi: “Không sao đâu đạo diễn Lưu, em vẫn chịu được.”
Đúng lúc này Bùi Thiệu Trạch đột nhiên đi tới, phía sau anh vẫn là thiếu niên cao lớn đã gặp ngày hôm qua, Trình Hạ bốn mắt nhìn nhau với đối phương, thiếu niên nhìn cậu lộ ra nụ cười thân thiện.
Trình Hạ không biết cậu ta, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
Không ngờ đối phương lại chủ động giới thiệu: “Anh Trình, em là trợ lý mới của Bùi tổng, gọi em tiểu Nghiêm là được.”
Trình Hạ lễ phép cười cười: “Xin chào.”
Cậu nhìn về phía Bùi tổng, đối diện ánh mắt người nọ, ánh mắt của Bùi tổng dường như hơi phức tạp? Trình Hạ giật mình, lễ phép chào hỏi: “Bùi tổng đến ạ.”
Bùi Thiệu Trạch hỏi: “Đạo diễn Lưu, cảnh của Trình Hạ quay xong rồi sao?”
Lưu Học Nghị gật đầu: “Xong rồi, hiệu quả rất tuyệt, vất vả cho Trình Hạ rồi! Đi nghỉ ngơi trước đi, gọi Chu Gia Văn và Tề Tiểu Phi qua đây, quay hết tất cả các cảnh ở cổng trường đi!”
Nhân viên công tác đi gọi người, Trình Hạ thấy trợ lý đang cầm áo khoác chờ cậu ở gần đó, vốn muốn qua chỗ cô, kết quả lại nghe Bùi Thiệu Trạch nói: “Trình Hạ, em đi theo tôi ra đây một lát.”
Trình Hạ nghi hoặc theo sau Bùi tổng, đến phòng nghỉ bên cạnh.
Bùi Thiệu Trạch lấy ra một đôi sưởi ấm tay nhét vào trong tay cậu: “Bị lạnh rồi phải không?”
Lòng bàn tay Trình Hạ ấm áp, nhất thời sửng sốt: “Bùi tổng?”
Bùi Thiệu Trạch lại đưa cho cậu một túi khác, nói: “Em là người mới, không có kinh nghiệm, về sau nếu còn cần diễn cảnh té ngã thì có thể đeo đệm đầu gối, bên ngoài sẽ không nhìn ra đâu. Còn có, hôm nay em mặc ít quá, dù trong nguyên tác quần áo của Tần Niên phong phanh thật, nhưng bên trong vẫn nên có áo ba lỗ lông cừu giữ ấm, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay phim đâu.” Anh nhìn vào mắt Trình Hạ, nhẹ nhàng nói: “Đừng quá cứng nhắc, nghiêm túc với quay phim là đúng, nhưng cũng phải tự bảo vệ mình, biết không?”
Trình Hạ: “…”
Nhớ mỗi lần ra ngoài chơi, ba cậu cũng dặn dò cậu nhiều như vậy.
Nhưng hôm nay, lời dặn dò từ trong miệng Bùi Thiệu Trạch nói ra, trái tim Trình Hạ lại nhịn không được mà đập nhanh, hai tai hơi ửng đỏ. Cảm giác được một Alpha lớn tuổi quan tâm thực sự rất khác.
Cậu đỏ mặt nhận đồ Bùi Thiệu Trạch đưa cho, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Bùi tổng… Chị Dung đã chuẩn bị cho em rồi, em… Thật ra lúc quay em có đeo đệm đầu gối, nên khi ngã đầu gối cũng không bị đau.”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Xem ra mình làm chuyện thừa thãi rồi.
Bùi Thiệu Trạch nhíu mày, dường như không quá vui vẻ.
Trình Hạ vội vàng bổ sung: “Nhưng mấy đồ vật như đệm đầu gối này rất dễ hỏng, ngày mai em sẽ đổi sang dùng cái của Bùi tổng đưa.”
Bùi Thiệu Ngạn ở bên cạnh rất muốn cười, lại không dám cười ra tiếng.
Hai người muốn nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương đi, cái loại dáng vẻ ngượng ngùng không tự nhiên như này là gì đây? Anh mình cũng thật là, đáng lẽ lúc này nên ôm Trình Hạ vào lòng, nói “cục cưng lạnh không, anh sưởi ấm cho em nhé”, thế mới đúng chứ?
Còn mẹ nó đi tặng bao sưởi ấm tay!
Bao sưởi ấm nào có ấm bằng tay Alpha? Anh trai à anh có biết yêu đương không vậy?!
Trình Hạ luôn cảm thấy ánh mắt của thiếu niên bên kia lúc nhìn mình có hơi là lạ, cậu ngượng ngùng cúi đầu: “Bùi tổng, anh không bận chuyện bên công ty sao? Sớm thế mà đã đến phim trường tham ban rồi ạ?”
Bùi Thiệu Trạch giải thích nói: “Bên công ty đã có Chương Phàm lo, việc nhỏ cậu ta sẽ giúp tôi xử lý. Gần đây tôi ở lại đoàn phim, đừng quên tôi là nhà sản xuất, là tổng giám chế bộ phim này, tôi phải giám sát toàn bộ quá trình quay phim.”
Trình Hạ hơi mở to mắt: “Nói như vậy, mấy ngày kế tiếp Bùi tổng đều ở phim trường sao?”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Ừ.”
Trình Hạ cũng không biết vì sao, trong lòng vừa cảm thấy căng thẳng lại vừa cảm thấy vui vẻ.
Căng thẳng ở chỗ, sự tồn tại của Alpha này quá mức mãnh liệt, có thể ảnh hưởng đền trạng thái của cậu. Vui vẻ ở chỗ, mỗi ngày đều có thể thấy Bùi tổng… Từ từ, vì sao khi thấy Bùi tổng thì mình lại vui vẻ chứ?
Ánh mắt Trình Hạ xuất hiện chút nghi hoặc.
Khi ngẩng đầu lên thì phát hiện tiểu Nghiêm phía sau Bùi tổng vẫn luôn nhìn mình cười.
Nhếch miệng cười, kì kỳ quái quái.
Trình Hạ lại càng nghi hoặc hơn, cậu ho nhẹ một tiếng nói: “Bùi tổng, vậy em đi tìm người đại diện trước, buổi chiều em còn có cảnh diễn, em phải đi học thuộc kịch bản rồi. Cảm ơn anh đã mua những thứ này cho em nha.”
Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch ôn hòa: “Ừ, đi đi.”
Mãi đến khi Trình Hạ ra ngoài, Bùi Thiệu Ngạn mới không nhịn được cười khẽ ra tiếng, nghĩ thầm, về sau mình không nên làm bóng đèn thì hơn, bằng không anh trai thì giả bộ làm ông chủ chính trực, Trình Hạ cũng không tiện sà vào lòng ổng ôm ấp.