[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +5]
[Vì độ hảo cảm của nhân vật chính với bạn đã đạt đến 95, bạn có thể chọn phần thưởng:
A, Tăng thời gian nhiệm vụ lên 10 năm.
B, Nhận được số tiền đầu tư 500 triệu.
C, Hệ thống sẽ giúp bạn sàng lọc ra một bộ phim có thể đoạt giải phim hay nhất.]
Bùi Thiệu Trạch cau mày hỏi: “Giống phần thưởng khi độ hảo cảm đạt 80?”
Hệ thống nói: “Trị số đã tăng lên! Nhiệm vụ độ hảo cảm đạt 80 kéo dài thêm 5 năm, số tiền đầu tư chỉ có 100 triệu.”
Bùi Thiệu Trạch đương nhiên còn nhớ phần thưởng ban đầu, khi đó anh không thiếu tiền cũng không cần hệ thống giúp anh chọn kịch bản, cho nên chọn A. Giờ đây trị số đã tăng lên gấp mấy lần, 500 triệu tiền vốn hay là kịch bản có thể đoạt giải? Anh suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định chọn A.
Tiền có thể từ từ kiếm, kịch bản có thể cẩn thận lựa chọn, duy chỉ có thời gian là có thêm bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Anh phát hiện ý nghĩ của mình đang dần dần thay đổi.
Nếu như là lúc vừa đến thế giới này, nhất định anh sẽ chọn B hoặc C, vì mục tiêu của anh là nhanh chóng để độ hảo cảm của Trình Hạ đạt đến 100 điểm, trở về thế giới ban đầu, anh không hề muốn ở lại đây quá lâu, trực tiếp nhận tiền với kịch bản đương nhiên càng thêm nhanh gọn.
Không biết tại sao, ở chung cùng Trình Hạ đã lâu, anh vậy mà lại có chút không nỡ rời khỏi nơi này, càng không nỡ rời xa Trình Hạ. Vừa nghĩ đến chuyện sau khi mình rời đi, Trình Hạ không còn ai bảo vệ chăm sóc, trái tim anh như thể đang bị kiến cắn, chẳng cách nào yên lòng.
Bùi Thiệu Trạch hỏi: “Chọn phần thưởng A, cộng thêm nhiệm vụ thời gian khi trước, tôi có thể ở lại ở thế giới này 20 năm đúng không?”
Hệ thống: “Đúng vậy!”
Bùi Thiệu Trạch: “Nếu độ hảo cảm của Trình Hạ đạt tới 100 rồi thì sao? Tôi sẽ phải quay về à?”
Hệ thống: “Nhiệm vụ yêu cầu độ hảo cảm của Trình Hạ đối với anh đạt đến 100 thì anh mới có thể quay về, mời đọc hiểu kỹ nha!”
Bùi Thiệu Trạch cẩn thận suy nghĩ câu nói này. Trong thời gian nhiệm vụ quy định, độ hảo cảm của Trình Hạ đạt tới 100 là điều kiện tiên quyết để anh trở về thế giới ban đầu. Trường hợp anh bị xóa bỏ chỉ có hai, một là điểm của người chơi bị trừ về 0, hai là khi hết thời gian nhưng độ hảo cảm vẫn chưa đạt đến 100.
Chỉ cần thời gian nhiệm vụ vẫn còn thì dù độ hảo cảm đã đạt tới 100, anh cũng không nhất định phải quay về.
Giống như khi chơi game, đánh một phó bản nào đó có giới hạn thời gian, nếu bạn đã giải quyết xong boss nhưng thời gian chưa hết, vậy bạn có thể lựa chọn rời khỏi phó bản, hoặc cũng có thể tiếp tục ở lại đó ngắm phong cảnh. Nhiệm vụ thời gian mới là mấu chốt quan trọng quyết định việc anh có rời khỏi thế giới này hay không! Chỉ cần vẫn còn thời gian, cho dù độ hảo cảm đạt tới 100 thì anh cũng có thể tiếp tục ở lại nơi đây đồng hành cùng Trình Hạ?
Hiểu rõ điều này, trong lòng Bùi Thiệu Trạch chợt thở phào nhẹ nhõm, anh vô cùng vui mừng lần trước khi chọn phần thưởng ẩn đã chọn thời gian.
Hệ thống: “Còn muốn hỏi gì không?”
Bùi Thiệu Trạch nghi hoặc hỏi: “Hôm nay là sinh nhật Trình Hạ, cậu không định phát nhiệm vụ?”
Hệ thống: “Tôi đang muốn nói đây. Dựa theo cốt truyện ban đầu, nhiệm vụ của hôm nay là trải qua một ngày sinh nhật khó quên cùng Trình Hạ và tặng một món quà khiến cho cậu ấy thích. Tôi còn tưởng anh lại muốn từ chối, kết quả anh lại hoàn thành trước rồi.”
Bùi Thiệu Trạch lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ: “…”
Xem ra, hệ thống đã coi anh như một “người chơi kỳ quái không thèm làm nhiệm vụ” rồi.
Hệ thống: “Có điều, tôi đoán nhiệm vụ cốt truyện tiếp theo đây anh lại muốn từ chối.”
Bùi Thiệu Trạch: “Nói ra nghe xem?”
Hệ thống: “Tối hôm sinh nhật, ngâm suối nước nóng cùng Trình Hạ.”
“…” Bùi Thiệu Trạch xoa nhẹ huyệt thái dương, nếu bây giờ anh mời Trình Hạ đi tắm suối nước nóng, nhất định Trình Hạ sẽ cảm thấy anh là một tên biến thái. Bùi Thiệu Trạch nói: “Bỏ đi, lần này trừ bao nhiêu điểm?”
Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ tiệc sinh nhật sẽ được cộng 10 điểm, không hoàn thành nhiệm vụ suối nước nóng trừ 15 điểm, điểm người chơi của anh là 35 điểm.”
Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, hệ thống bắt đầu ngáp ngủ: “Vậy tôi đi ngủ nhá.”
Trong đầu yên tĩnh trở lại.
Bùi Thiệu Trạch cẩn thận suy nghĩ, phát hiện nhiệm vụ hệ thống xuyên thư lần này toàn là dùng để bồi dưỡng tình cảm với Trình Hạ, ví dụ như đánh dấu Trình Hạ, dẫn Trình Hạ về nhà đón năm mới, tổ chức sinh nhật cho Trình Hạ, cùng Trình Hạ tắm suối nước nóng, vân vân mây mây…
Song, từ lúc bắt đầu anh đã lựa chọn con đường công lược sự nghiệp, đi ngược lại tuyến nhiệm vụ của hệ thống.
Kỳ quái ở chỗ, rõ ràng là anh chọn sai hướng công lược, kết quả độ hảo cảm của Trình Hạ vậy mà lại tăng đến 95. Đều nhờ vào sự nỗ lực não bổ của cậu thiếu niên nhỏ kia. Giống như anh trồng một cây non trong chậu hoa, tưới nhầm nước, bón sai phân, kết quả cây non không những không khô héo, ngược lại còn cố gắng vươn cao?
Vừa nghĩ đến nỗ lực não bổ tăng độ hảo cảm của Trình Hạ, trong lòng Bùi Thiệu Trạch hơi hơi dao động.
Đã 95 điểm rồi, cách điểm tuyệt đối còn xa không? Hiện tại anh hoàn toàn không vội, chỉ muốn cùng Trình Hạ chậm rãi trưởng thành.
Một lúc sau Bùi Thiệu Trạch cầm điện thoại lên, nhìn thấy trang chủ xuất hiện weibo Trình Hạ đăng: “Sinh nhật đầu tiên ở đoàn phim ‘Gấp giấy’, vô cùng vui vẻ, cảm ơn mọi lời chúc và quà tặng của mọi người!”
Bên dưới là chín bức ảnh chụp hiện trường tiệc sinh nhật, có Trình Hạ đội vương miện “Chúc mừng sinh nhật” ước nguyện thổi nến, còn có hình ảnh bánh sinh nhật nguyên vẹn, khung cảnh xung quanh, đồ ăn, v.v.., mấy tấm này hiển nhiên là Chu Nhan chụp rồi gửi cho cậu.
Trình Hạ đăng chín tấm*, tấm ở chính giữa là quà sinh nhật Bùi Thiệu Trạch tặng cậu, một mô hình ô tô chưa được bóc. Mặc dù cậu không tag riêng Bùi Thiệu Trạch bày tỏ cảm ơn, nhưng cậu đã để tấm ảnh Bùi tổng tặng quà vào vị trí chính giữa chín tấm, đủ để biểu đạt sự coi trọng của cậu.
*Ai dùng weibo chắc không xa lạ gì cái này nữa. Bấm vào đây để xem hình minh họa, ảnh chụp quà sinh nhật của Bùi tổng ở vị trí số 5.
Bùi Thiệu Trạch gửi cho Trình Hạ một tin nhắn wechat: “Nhìn em ước nguyện nghiêm túc như vậy, ước gì thế?” Tấm ảnh ước nguyện kia là chụp từ góc nghiêng, Trình Hạ chắp hai tay vào nhau, vẻ mặt vô cùng thành kính. Cậu thiếu niên nhỏ còn có tâm nguyện nào muốn thực hiện sao? Anh có thể giúp không?
Trình Hạ gửi đến một icon đỏ mặt: “Tâm nguyện nói ra sẽ không linh nữa.”
Bùi Thiệu Trạch cong cong khóe môi: “Được rồi, ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải quay phim, đừng thức quá khuya.”
“Ừm, Bùi tổng chúc ngủ ngon!”
Trình Hạ tắm xong, nằm trong chăn lướt weibo một lúc, có hàng trăm bình luận mới dưới bài đăng weibo, phần lớn là chúc Trình Hạ sinh nhật vui vẻ, cũng có fan nhận ra món quà, xúc động nói: “Đây có phải là mẫu xe phiên bản giới hạn màu cam mới nhất của công ty GC không? Ai tặng đó, có tâm quá đi!”
“Tay anh trai nhỏ đàn piano linh hoạt như vậy, ghép các linh kiện này nhất định dễ như trở bàn tay á!”
“Ghép xong rồi nhớ đăng bài nha.”
Trình Hạ nghĩ thầm, không cần tôi ghép, Alpha nhà tôi đã ghép xong giúp tôi rồi.
Đương nhiên cậu không dám đăng ảnh đã ghép xong lên, chẳng ai có thể ghép xong cả nghìn linh kiện trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên tự trộm vui một mình là được, không cần phải ngang nhiên show ân ái.
Trình Hạ quyến luyến không rời sờ vào chiếc xe nhỏ màu cam, mang theo nụ cười nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ của cậu, khung cảnh bữa tiệc sinh nhật đột nhiên thay đổi, biến thành cảnh hôn lễ lãng mạn. Hình ảnh Bùi tổng đội vương miện sinh nhật cho cậu cũng biến thành đeo nhẫn đính hôn lên tay cậu. Dưới sân khấu có người chủ trì đang hỏi: “Trình Hạ tiên sinh, cậu có đồng ý cùng Bùi Thiệu Trạch tiên sinh kết thành phu phu…”
Lời người chủ trì còn chưa nói hết, Trình Hạ đã vội vàng hét lên: “Tôi đồng ý tôi đồng ý!”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Dưới đài phá lên tiếng cười lớn. Trình Hạ đỏ mặt hận không thể chui xuống khe đất. Sau đó, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên nâng cằm cậu, dịu dàng hôn lên.
Trình Hạ: “…”
Sáng dậy gương mặt Trình Hạ đỏ bừng, vào phòng tắm liều mạng dội nước lạnh mới khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.
Từ nhỏ tư duy của cậu đã sinh động, tưởng tượng nhiều đến mức không thể dừng lại được, lúc nào cũng mơ những giấc mơ kỳ lạ. Giờ đây lại liên tưởng tiệc sinh nhật thành hôn lễ, mơ thấy khung cảnh kết hôn cùng Bùi tổng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, phỏng chừng cậu sẽ mơ thấy cảnh con của hai người đi học mẫu giáo mất.
Tính cách Bùi tổng hướng nội, thường ngày cũng tương đối lạnh nhạt và nghiêm túc, sự cưng chiều của anh đều được ẩn giấu trong từng chi tiết khác nhau. Là một Omega, cậu không thể quá mức vồn vã, như vậy sẽ dọa Bùi tổng chạy mất!
Mà tối hôm qua, có lẽ là vì hệ thống phát “nhiệm vụ suối nước nóng” kỳ quái, Bùi Thiệu Trạch cũng mơ một giấc mơ liên quan. Trong mơ là một bể suối nước nóng không biên giới, sương trắng dày đặc bao phủ xung quanh, mờ mờ mịt mịt, tựa như tiên cảnh.
Mãi cho đến cuối cùng, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của người kia… Là Trình Hạ.
Buổi sáng thức dậy, Bùi Thiệu Trạch vào phòng tắm xối nước lạnh rất lâu, sắc mặt hơi khó coi.
Sao anh có thể mơ thấy mình cùng Trình Hạ…
Trình Hạ mới 19 tuổi, đang tuổi hồ đồ không hiểu chuyện. Nhưng về mặt tâm lý anh đã là người trưởng thành 30 tuổi, vậy mà lại có suy nghĩ xấu xa với thiếu niên nhỏ hơn mình nhiều tuổi, anh thế này thì có khác gì mặt người dạ thú đâu?
Không những nảy sinh dục vọng chiếm hữu kỳ lạ với cây non mình chăm sóc, không thể chịu được những Alpha khác tiếp cận Trình Hạ, còn làm loại việc đó với Trình Hạ trong mơ, Bùi Thiệu Trạch cảm thấy gần đây mình càng ngày càng mất hết lý trí.
Có phải anh nên rời xa Trình Hạ một thời gian, để bình tĩnh lại trước?
Vừa hay sáng nay Trần Di Quân gửi đến một tin nhắn: “Bùi tổng, tháng sau chương trình ‘Ca sĩ thần tượng’ bắt đầu ghi hình rồi, cảm ơn ngài đã giành cơ hội cho tôi! Bài hát chủ đề phim ngài nói đã xác định yêu cầu cụ thể chưa? Tôi muôn nhân khoảng thời gian rảnh rỗi này viết cho xong.”
Bùi Thiệu Trạch đáp: “Tôi về Dung thành trao đổi trực tiếp với cô.”
Anh bảo Chương Phàm đặt vé máy bay trong ngày về Dung thành.
Khi đi ngang qua trường quay, thấy Trình Hạ đang quay, Bùi Thiệu Trạch chủ động bước tới.
Giấc mơ đêm qua khiến cả hai đều rất xấu hổ, Trình Hạ nhớ lại khung cảnh hôn lễ, lỗ tai không khỏi ửng đỏ. Bùi Thiệu Trạch nghĩ đến chuyện xảy ra trong suối nước nóng, cũng nhịn không được hai má nóng bừng.
Sau một lúc tương đối trầm mặc, Bùi Thiệu Trạch mới mở lời: “Tôi quay về Dung thành bận chút việc, em ở đoàn phim tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Trình Hạ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh: “Lần này Bùi tổng đi bao lâu vậy?”
Bị ánh mắt trong veo kia nhìn, trái tim Bùi Thiệu Trạch giật thót, vội vàng quay đi chỗ khác: “… Không chắc lắm, có thể sẽ khá lâu. Tôi muốn quyết định ca khúc chủ đề của bộ phim này với Trần Di Quân, còn một vài nhà đài truyền hình cũng phải liên hệ trước, nếu không bài cảnh* sẽ không kịp.”
*排片 (sắp xếp phim): sắp xếp về số lượng cảnh, thời gian và địa điểm để sử dụng các bản sao, cụ thể là buổi chiếu.
Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi, anh đi đi! Anh yên tâm, bên phía đoàn phim sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Độ hảo cảm đã đạt tới 95, không vội lên 100, công việc quay phim của đoàn phim càng ngày càng thuận lợi, Bùi Thiệu Trạch thực ra không cần thiết phải ngày ngày theo đoàn phim. Anh sẽ ảnh hưởng đến Trình Hạ, mỗi lần Trình Hạ nhìn thấy anh đều đỏ mặt, mà Trình Hạ cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, chẳng may lại nằm mơ kiểu đó, quả thực rất xấu hổ.
Nói không chừng đây là do tin tức tố kỳ lạ đang quấy phá, tạm thời xa nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh lại đi.
Sau khi trở lại Dung thành, Bùi Thiệu Trạch khôi phục lại tác phong làm việc sấm rền gió cuốn của mình.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất chốt bài hát chủ đề với Trần Di Quân, tìm một studio âm nhạc chuyên nghiệp chế tác phối nhạc, đồng thời gặp gỡ một số đài truyền hình trong nước bàn bạc về quy mô phát sóng sơ bộ, tìm studio biên tập phim để chuẩn bị những công đoạn hậu kỳ cho bộ phim.
Trình Hạ cũng đầy lòng hăng hái, kịch bản học thuộc làu như cháo, số lần NG trong những cảnh quay tiếp theo cũng ít đi rất nhiều.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, công tác quay phim cũng dần đi vào hồi kết.
Đoạn kết thúc có rất nhiều cảnh Tần Niên gấp giấy, đạo diễn Lưu vốn định cho Trình Hạ thời gian vài ngày làm quen. Kết quả khi quay cảnh đầu tiên đã thấy đôi tay thiếu niên linh hoạt, không đến mười giây đã gấp ra một con thỏ giấy đáng yêu, anh ta cảm thấy rất kinh ngạc: “Trình Hạ, cậu cố ý học đấy à?”
Trình Hạ cười nói: “Vâng, tôi đã tải một số giáo trình, mỗi tối rảnh rỗi đều lấy sổ lưu bút của khách sạn ra luyện tập.”
Cuốn sổ lưu bút ở trong phòng đã bị cậu xé ra gấp hết rồi, lại đi tìm lễ tân xin thêm mấy quyển.
Lưu Học Nghị không khỏi cảm khái, giới trẻ ngày nay càng ngày càng nông nổi, rất nhiều người mới chỉ muốn một bước lên mây, một phút liền hot… Người mới nghiêm túc nghiền ngẫm vai diễn, chịu khó nghiên cứu cốt truyện như Trình Hạ càng ngày càng ít. Đạo diễn nào mà không thích diễn viên thế này chứ?
Vì quá trình quay phim quá thuận lợi, giữa tháng 5, đoàn phim ‘Gấp giấy’ đã nghênh đón cảnh diễn cuối cùng của kết cục phim.
Bùi Thiệu Trạch cũng bay từ Dung thành về.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều rất bận rộn, công việc cường độ cao là nhịp sống mà anh quen thuộc. Thế nhưng mỗi đêm ngủ một mình, anh đều cảm thấy đáy lòng trống vắng giống như thiếu một góc. Số lần mơ thấy Trình Hạ ngày một nhiều lên. Vốn cho rằng là ảnh hưởng của tin tức tố, tách ra sẽ bình tĩnh trở lại, kết quả sau khi xa nhau, đầu óc vẫn không cách nào buông bỏ hoàn toàn thiếu niên nhỏ kia.
Luôn nhịn không được mà nghĩ đến cậu, nhớ cậu.
Lo lắng cậu ở đoàn phim có ăn ngon ngủ ngon không? Lo lắng cậu quay phim có thể vào trạng thái không? Liệu có bị đạo diễn phê bình không?
Nội dung giấc mơ ngày càng phong phú, buổi sáng tỉnh dậy phải tắm nước lạnh rất lâu mới có thể dẹp loạn tà khí trong lòng. Con người dù tỉnh táo đến đâu cũng không thể kiểm soát được giấc mơ của mình, những cảnh kỳ kỳ quái quái trong mơ kia, dường như đang cảnh báo điều gì.
Bùi Thiệu Trạch chưa bao giờ nhớ một người nhiều đến vậy.
Chỉ cần không làm việc, an tĩnh lại, sẽ có một hình bóng đáng yêu lượn qua lượn lại trong tâm trí anh.
Cách biệt hơn một tháng không những không giúp anh bình tĩnh duy trì khoảng cách với Trình Hạ, ngược lại, việc lặp đi lặp lại cảnh trong mơ và nỗi nhớ nhung đã khiến anh hiểu rõ ra một chuyện.
Anh đối với Trình Hạ, không phải sự bao dung yêu quý của trưởng bối với vãn bối, cũng không phải sự bảo vệ chăm sóc của người trồng cây dành cho cây non, càng không phải “Tâm lý không muốn con trai yêu đương của cha già”… Trưởng bối sẽ không cư xử như vậy với vãn bối ở trong mơ, người trồng cây sẽ không ngày ngày nhung nhớ cây non, cha già cũng không thể để con trai cả đời không yêu đương?
Cảm xúc của anh đối với Trình Hạ, suy cho cùng thực ra là một loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
– Là một người đàn ông trưởng thành, có dục vọng chiếm hữu với người mình yêu.