Nàng không khỏi có hơi nóng nảy.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người em họ trẻ vị thành niên mang theo vali đến nương nhờ, bạn học Mạc Sương chị chỉ nghĩ đến chuyện ngủ chung một phòng nông cạn như vậy sao!
Trác Vi Lan càng nghĩ càng buồn rầu, trừng mắt.
Mạc Sương nhận được ánh mắt giận dữ của vợ, lập tức thông minh, tiến lên hỏi giúp nàng chuyện nàng muốn biết: "Thẩm Văn, sao em tới đây?"
"Em bị mẹ em đuổi ra ngoài." Mạc Thẩm Văn không quan tâm đến việc đối mặt trong im lặng của bọn bọ, giơ tay lên vỗ vali ở bên cạnh, vừa nói quyết định của mình "Tới nhà hai người ở hai tháng."
Trác Vi Lan bị giọng điệu lý lẽ chính đáng này làm cho chấn động.
Mạc Sương tỉnh táo hơn rất nhiều, hỏi từ nguyên do: "Tại sao dì lại đuổi em ra ngoài?"
"Bà ấy hỏi em xin tiền, em không cho."
"Xin tiền?" Trác Vi Lan nghe vậy sửng sốt, cảm thấy Mạc Thẩm Văn nói chuyện kỳ quái, không nhịn được chen vào hỏi: "Một người trưởng thành như dì mà hỏi em xin tiền sao?"
Mạc Thẩm Văn ghét bỏ nhìn Trác Vi Lan, như cho là nàng ngạc nhiên, nhún vai: "Rất kỳ lạ sao? Một năm trước mẹ em đã lén bán hết nhà đi rồi, số tiền vừa vào tay đã xài hết, không làm việc chỉ có thể hỏi cậu xin tiền. Cậu đuổi bọn em ra ngoài, bà ấy còn có thể hỏi ai để xin, ăn cơm trưa còn là em trả."
Trác Vi Lan càng không thể hiểu.
Lúc dì bị đuổi ra ngoài, bà ta ở ngoài cổng ưỡn ngực chống eo gào mắng về phía cổng một lúc lâu, lúc rời đi là bạn lái xe đến đón, ba ta vừa thấy được người đã mặt mày hớn hở, quay đầu nhìn lại với ánh mắt vô cùng khinh thường, không hề có dáng vẻ lo lắng về cuộc sống.
Nàng muốn hỏi lại, Mạc Sương chú ý tới Mạc Thẩm Văn không ngừng nhìn vào túi đồ ăn mang về nhà, thở dài: "Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi, dì Phương làm mì sợi cho em." Mạc Thẩm Văn bị nhìn thấu, nuốt vài ngụm nước miếng quay đầu qua chỗ khác, gượng gạo nói tới chuyện chính: "Em ở hai tháng, có thể trả tiền mướn phòng và tiền ăn uống."
Ngay cả tiền mướn phòng và tiền ăn uống cũng đã được thương lượng.
Trác Vi Lan nhìn em họ trước mặt vẫn đang mặc đồng phục học sinh, cảm thấy chuyện này quá hoang đường: "Sao em không nội trú?"
"Ký túc xá là kiểu khép kín, em phải luyện đàn nên không tiện. " Mạc Thẩm Văn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa hoàn cảnh không tốt, em đã ở một buổi tối, bạn cùng phòng luôn ngáy, nửa đêm đến nhà vệ sinh, phiền chết người khác."
Trác Vi Lan nhìn dáng vẻ kén chọn xoi mói của Mạc Thẩm Văn, chợt cảm thấy nếu người này ở đây, có lẽ cô ta cũng sẽ dùng vẻ mặt chế nhạo này khi nửa đêm nàng sửa bản thảo tìm đồ ăn.
Nhà nhiều thêm một người, nàng cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ đủ cách để ngăn cản: "Em chạy ra ngoài, thì dì phải làm thế nào?"
"Quan tâm bà ấy làm gì, tốt nhất là chết đói ở bên ngoài." Mạc Thẩm Văn liếc mắt.
Lại nghe được những lời khó nghe chĩa mũi nhọn vào mẹ ruột, Trác Vi Lan nhớ tới biểu cảm của dì nhắc tới con gái, còn có một đống ghi chép nuôi dạy con cái, muôn vàn xúc động—— bất kể nhân phẩm của dì như thế nào, nhưng một sản phụ lớn tuổi mạo hiểm sinh con gái, hết lòng nuôi lớn cũng không có gì sai, Mạc Thẩm Văn lại không hề tôn trọng dì, luôn khinh thường trợn trắng mắt, nhìn như vậy thật sự khiến người khác không thoải mái.
"Thẩm Văn. " Mạc Sương cũng nghe không quen Mạc Thẩm Văn mở miệng ngậm miệng đều mắng mẹ, cũng không muốn giáo dục em họ, hỏi vấn đề quan trọng: "Tại sao em luôn nói hai tháng?"
Mạc Thẩm Văn nhìn bọn họ, lục điện thoại từ trong túi xách ra, lộ ra số dư tiền gửi ngân hàng: "Sau hai tháng em sẽ đủ 16 tuổi, đến lúc đó có thể tự mình đi ra ngoài mướn nhà, bây giờ là tình huống đặc biệt, không có chủ nhà bằng lòng ký hợp đồng với em."
Trác Vi Lan liếc nhìn số tiền gửi ngân hàng, kinh ngạc: Bây giờ trẻ con có tiền như vậy sao?
"Tiền mướn phòng và tiền ăn uống hai người cứ việc nói, chỉ cần bảo vệ em khi mẹ em tới đòi người là được rồi." Mạc Thẩm Văn suy nghĩ rất chu toàn, nói tới nói lui cũng rất tự tin, không giống như là tới nhờ vả, càng giống như là tới nói chuyện làm ăn: "Nếu bà ấy báo cảnh sát, thì hai người cũng không cần sợ hãi, trên tay em có video bà ấy uống rượu say đe dọa em, nếu ép em em sẽ báo cảnh sát yêu cầu đổi người giám hộ."
Trác Vi Lan trợn mắt hốc mồm, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Thẩm Văn một lúc lâu, không khỏi lẩm bẩm một câu: "Sao lại đề phòng mẹ mình như kẻ gian vậy."
Thính lực của Mạc Thẩm Văn rất tốt, không bỏ qua cho câu nói chế nhạo này, lập tức thay đổi sắc mặt, há hốc mồm suýt chút nữa đã mắng ra, liếc nhìn Mạc Sương mới miễn cưỡng nhịn xuống.
"Thẩm Văn, lúc nào ba em về?" Không trông cậy vào dì được, nên Mạc Sương gửi gắm hy vọng lên người dượng.
Mạc Thẩm Văn cau mày: "Không biết, nhưng nhất định ông ấy muốn ở cùng mẹ em, nhưng em không muốn."
Mạc Sương còn muốn nói chuyện, Mạc Thẩm Văn đã nghe đến phiền, chỉ vào cái túi mà bọn họ đang xách hỏi: "Trên tay hai người cầm cái gì thế? Rất thơm."
"Đồ ăn." Mạc Sương nhìn Mạc Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào giống như ăn chưa no, tạm thời không nói tiếp, đặt túi ở trên bàn uống trà nhỏ: "Cơm nắm còn nóng, có muốn ăn không?"
Mạc Thẩm Văn vừa ý đùi gà đặc biệt được để lại: "Em có thể ăn cái này không?"
Mạc Sương nhìn về phía Trác Vi Lan.
"Có thể." Trác Vi Lan thấy dáng vẻ yêu thương như phụ huynh của Mạc Sương, biết tối nay sẽ mời em họ ở lại là chuyện khó tránh khỏi, tức giận cũng đặt đồ ăn mua ở bên ngoài xuống, vừa quay đầu đã xoay người chạy vào phòng bếp, mắt không thấy thì tâm sẽ tịnh.
Dì Phương đang cắt trái cây, thấy nàng quan tâm hỏi một câu: "Có cần nấu thêm đồ ăn hay không?"
"Không cần, con uống nước là được rồi." Trác Vi Lan giận dỗi thở dài, cũng không có tâm trạng ăn trái cây bánh ngọt, lấy ly nước từ chỗ dì Phương uống một hơi cạn sạch.
Nàng vừa uống xong một ly nước lạnh cóng, Mạc Sương đi tới, nhẹ giọng gọi: "Vi Lan?"
Dì Phương thấy hai người bọn họ có lời cần nói, lặng lẽ bưng dĩa trái cây rời đi, thuận tiện đóng cửa phòng bếp.
Không có người ngoài, Trác Vi Lan cũng không cần phải che giấu tính tình của mình, hừ một tiếng: "Gọi dễ nghe như vậy, nhất định không phải chuyện tốt."
"Không phải vậy..." Mạc Sương không biết làm sao: "Tôi chỉ là muốn trưng cầu sự đồng ý của em."
"Đồng ý cái gì?"
"Bây giờ quá trễ rồi, có thể để Thẩm Văn ở một ngày không?"
"Chỉ một ngày?" Trác Vi Lan mếu máo: "Em không tin, chị nhất định sẽ mềm lòng để cho em ấy ở hai tháng."
Mạc Sương hứa hẹn: "Đây là nhà của chúng ta, em cũng có quyền quyết định, tôi sẽ không coi nhẹ ý kiến của em mà tự tiện quyết định."
"Thật không?" Trác Vi Lan nghi ngờ nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương mỉm cười, dịu dàng dỗ dành nàng: "Dĩ nhiên. Thẩm Văn không ăn đùi gà, chỉ ăn một miếng bánh ngọt. Em muốn ăn, tôi lấy tới hâm cho em được không?"
Trác Vi Lan cảm thấy giọng của Mạc Sương hơi không được tự nhiên, suy nghĩ tỉ mỉ —— oh, vừa rồi khi Mạc Sương dỗ dành Mạc Thẩm Văn, cũng là dùng giọng dịu dàng nhỏ nhẹ, dè đặt như vậy...
Nói đơn giản, Mạc Sương dỗ dành nàng như trẻ con.
Mạc Thẩm Văn 16 tuổi, nàng... Sắp 25 rồi.
Lần đầu tiên Trác Vi Lan cảm thấy được người khác cưng chiều lại rất khó chịu, đè cơn giận bị giành đùi gà lúc nãy xuống, nghiêm túc suy nghĩ chuyện Mạc Thẩm Văn ngủ lại: "Tối nay em ấy ở đây... Dì biết không?"
"Tôi bảo em ấy gọi điện thoại nói rồi." Mạc Sương nhắc tới lập tức cau mày: "Bây giờ còn đang cãi nhau bên ngoài đấy."
Trác Vi Lan hơi nghiêng đầu, khi đến gần cửa phòng bếp thì đúng lúc bắt gặp một câu nói với giọng điệu gào thét oang oang gia truyền của Mạc Thẩm Văn: "Mẹ sống hay chết thì liên quan cái dell gì đến con!"
"Em ấy xích mích với dì..." Nàng không khỏi lo lắng: "Dì sẽ không tới tìm chúng ta đòi người? Chị sẽ không thực sự tin những lời mà Mạc Thẩm Văn nói, muốn quản chuyện vớ vẩn của nhà bọn họ đúng không."
Mạc Sương lắc đầu: "Không phải, dì sẽ không để em ấy ở lại bên ngoài quá lâu."
Trác Vi Lan không đồng ý: "Dì tới, Mạc Thẩm Văn sẽ xử lý sao?"
"Dượng cũng sẽ tới? Qua mấy ngày, ông ấy sẽ trở về từ nơi khác, đến lúc đó sự khó chịu của Thẩm Văn cũng đã ầm ĩ xong rồi, sẽ ngoan ngoãn đi theo trở về nhà."
"Đúng rồi... Em ấy rất thích ba." Trác Vi Lan nghĩ đến người dượng lương thiện có thể đưa em họ giỏi về gây chuyện đi, trong lòng hơi an tâm: "Qua tối nay rồi hãy nói."
" Ừm, tôi sẽ đến phòng ngủ chính để ngủ."
Trác Vi Lan đang rót ly nước thứ hai, nghe vậy thì run lên, suýt chút nữa đã văng tung tóe ra ngoài: " Này! Trong nhà có nhiều phòng như vậy, có cần thiết không?"
"Em quên lời mà Thẩm Văn đã nói lần trước sao?" Mạc Sương phân tích cặn kẽ cho nàng: "Dường như Thẩm Văn rất quan tâm đến quan hệ của chúng ta, thấy chúng ta chia phòng ngủ, nói đôi lời khó nghe là chuyện bình thường, nhưng nếu đặt trọng điểm vào tâm cơ, truyền đi ra bên ngoài thì làm thế nào?"
Trác Vi Lan mím môi: " Cũng đúng... Ngay cả mẹ ruột mình mà em ấy cũng dám gài bẫy."
"Tối hôm nay mà thôi, em nhịn một chút có được không?"
"Được rồi." Trác Vi Lan đồng ý, không quên thanh minh một câu: "Ngủ đơn thuần."
Mạc Sương giả vờ ngốc: "Không ngủ thì có thể làm gì?"
"Chị còn nhỏ. " Trác Vi Lan vừa giận vừa cười, tiếp tục nói theo thiết lập vô hại đơn thuần của Mạc Sương: "Sau này thì biết."
Mạc Sương còn không biết xấu hổ hơn nàng: "Em dạy tôi có được không?"
Trác Vi Lan cứng họng.
Nàng thật sự không dạy nổi.
Bất kể là yêu đương hay là kết hôn, Trác Vi Lan chủ yếu là thuộc về thế bị động, thỉnh thoảng sẽ nổi dậy đi trêu chọc Mạc Sương, nhưng kết quả không phải là bị coi nhẹ thì chính là khóc lóc xin tha, thua hoàn toàn trong cuộc chơi.
"Đừng có nói đùa." Nàng không nói lại người khác, chuyển đổi đề tài: "Sau tối nay, dượng sẽ đến đón em ấy đúng không?"
" Ừm, em ấy nói như vậy."
Trác Vi Lan nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi lăm, chịu đựng đến sáng sớm ngày mai tính tới tính lui là 12 tiếng, ngủ một giấc là trôi qua, gật đầu nói: "Vậy cứ thế đi, em lên lầu ngủ, chị và Mạc Thẩm Văn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, lát nữa lúc chị đến thì gõ cửa."
Mạc Sương nắm lấy tay nàng: "Vi Lan."
"Hả?"
"Tôi sẽ về phòng sớm."
... Nói về phòng rất thuận miệng.
Trác Vi Lan liếc mắt, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt vui vẻ của Mạc Sương lại không có sức chống cự, vẫn là qua loa đáp lại: " Ừm."
Đi qua phòng khách, nàng tranh thủ liếc nhìn Mạc Thẩm Văn.
Phong cách của Mạc Thẩm Văn tương đối phóng đãng không chịu gò bó, một tay cầm cơm nắm, một tay cầm nước trái cây, bắt chéo hai chân xem ti vi, xem đến hưng phấn ha ha cười to, run rẩy đến mức nước trái cây cũng sắp văng tung tóe ra ngoài.
Đây rõ ràng là một dáng vẻ chủ nhà.
Trác Vi Lan thấy không vừa mắt, bước nhanh lên lầu, khi nàng giẫm lên bậc thang thứ ba thì nghe được hai câu bay tới.
"Ngủ ngon."
Trác Vi Lan sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thấy chính là Mạc Sương mỉm cười híp mắt và mắt nhìn thẳng của Mạc Thẩm Văn.
Rõ ràng là hai tiếng... Nàng nghe lầm sao?
Trác Vi Lan buồn bực, vốn muốn mặc kệ, nhưng đúng lúc Mạc Thẩm Văn cầm bánh ngọt, gần giống với chiếc bánh xuất hiện vô duyên vô cớ được tặng năm đó, từng tầng từng lớp bơ và dâu tây, màu trắng và màu đỏ vô cùng chướng mắt.
Nàng không hy vọng lần này cũng không rõ ràng như mấy năm trước, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn hỏi Mạc Thẩm Văn: "Em nói ngủ ngon với tôi sao?"
"Đúng vậy." Mạc Thẩm Văn nuốt bánh vào trong miệng, đặt chân xuống ngồi ngay ngắn, lặp lại rõ ràng một lần: "Ngủ ngon."
Có lẽ là bình thường bị mặt lạnh nhiều, nên khi Trác Vi Lan nghe được một câu ngủ ngon đơn giản, lại cảm thấy biểu cảm của Mạc Thẩm Văn rất khôn ngoan, nghĩ tới nàng cũng lớn tuổi nên không cần so đo với trẻ con, đáp lại một câu: "Ngủ ngon."
Mạc Sương ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, vui vẻ yên tâm mỉm cười.
Trác Vi Lan cũng có cảm giác ấm áp tuyệt vời, cong môi vui vẻ.
Nhưng ảo giác của bọn họ không kéo dài quá lâu.
"Mạc Sương, chị không lên cùng sao?" Mạc Thẩm Văn đặt bánh ngọt xuống, đảo con ngươi một vòng, lập tức thu lại dáng vẻ trẻ con vừa rồi, cười nhếch mép nhạo báng: "Vợ chị chưa tới tám giờ đã trở về phòng, bày tỏ rõ ràng như vậy, mà chị còn ngu ngốc đứng đó làm gì!"
Nụ cười của Mạc Sương cứng lại ở trên mặt.
Trác Vi Lan còn thảm hại hơn, khóe môi rũ xuống, thấy Mạc Thẩm Văn nháy mắt với dáng vẻ người lão luyện, không thể ở lại được nữa, bước nhanh trở về phòng.
——
Lúc Mạc Sương lên tới, Trác Vi Lan đang sấy tóc, qua loa xem video trên máy tính.
"Vi Lan. " Mạc Sương đến gần, đặt một ly trà nóng ở trong tay nàng: "Em đang xem gì thế?"
Trác Vi Lan không nuốt trôi dáng vẻ này, liếc nhìn: "Đồ ăn bị Mạc Thẩm Văn ăn hết rồi sao?"
"Không có." Mạc Sương quẹt chóp mũi của mình, khôn khéo đáp lại: "Đùi gà là tôi ăn, thịt bò cay cơm nắm cũng là tôi ăn."
Đồ mình thích cũng đều vào trong bụng của vợ, Trác Vi Lan bất giác hài lòng, lại bật máy sấy tóc lên.
Mạc Sương đưa tay muốn nhận lấy: "Tôi giúp em."
"Chị có được không đấy." Trác Vi Lan nghe được giọng hào hứng của Mạc Sương, nhanh chóng tách biệt bạn học Mạc tha thiết và Mạc tổng đã từng thuần thục ra, bày tỏ sự hoài nghi sâu sắc: "Chị ngủ một giấc cũng có thể đè ép tóc của em."
Vẻ mặt tràn đầy lòng tin của Mạc Sương đã ỉu xìu khi nghe được chuyện cũ mất mặt đó, hờn giận thu tay về: "Được rồi, tự em làm đi..."
Trác Vi Lan lại càng thất vọng.
Sao có thể nhanh chóng từ bỏ như vậy?
Nàng buồn rầu nói thầm một câu, không tình nguyện bắt đầu sấy tóc. Bởi vì tóc dài lại dày, nên mỗi lần nàng phải sấy tóc mất một khoảng thời gian, lúc rủ xuống cánh tay ê ẩm, còn chưa chắc đã có thể khiến tóc khô hoàn toàn, chứ đừng nhắc tới có bao nhiêu bực bội.
Trước kia Mạc Sương rất thích sấy tóc cho nàng, điều chỉnh hơi ấm, sấy từng sợi tóc cho nàng, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, không giống như là đang sấy tóc, thay vào đó lại giống như ở đang xoa đầu.
Trác Vi Lan luôn mệt rã rời chỉ muốn ngủ, không chịu nổi dựa vào phía sau.
Mạc Sương không thúc giục nàng, cô sấy xong cúi người hôn từ trên trán chậm rãi đi xuống, làm phiền người đang ngủ yên tĩnh, nhưng lại không khiến nàng tức giận.
Trác Vi Lan suy nghĩ đến sững sờ, sấy tóc cố định tại một chỗ quá lâu, khiến sợi tóc được sấy đến nóng lên.
"Ây da." Nàng khẽ kêu lên, đặt máy sấy tóc xuống di chuyển tới trước gương đi kiểm tra có phải tóc mình đã bị cháy rụi hay không. truyện kiếm hiệp hay
Mạc Sương cũng rập khuôn đi theo nàng, sau khi kiểm tra xong thì nói một câu: "Không sao." Dứt lời, Mạc Sương còn an ủi vuốt ve mái tóc rối của nàng, đôi mắt dịu dàng không hề khác với trước kia.
"Oh..." Trác Vi Lan hơi có dũng khí, đưa máy sấy tóc tới: "Chị giúp em đi."
Mạc Sương gật đầu, bổ sung một câu: "Nếu đau... Véo tôi nhé?"
Trác Vi Lan nhất thời không cảm thấy đề nghị này hoang đường, nghĩ là —— véo ở đâu?
Khi nàng đang suy nghĩ lung tung, Mạc Sương đã bật gió ấm giúp nàng sấy khô, động tác không thuần thục, thậm chí hơi quá cẩn thận, giống như đang cầm cái gì đó đang nóng, thỉnh thoảng sẽ nhìn biểu cảm của nàng từ trong gương, giống như một học trò nhỏ sợ bị giáo viên bắt lỗi.
Trác Vi Lan bị chọc cười: "Yên tâm, nếu đau em sẽ kêu."
"Tôi sẽ nhẹ nhàng."
"Ừm. "
Thời gian trôi qua theo việc sấy tóc, cơn buồn ngủ của Trác Vi Lan lại kéo đến, híp mắt lắc lư, ngáp một cái, hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn chiếc gương lớn trên bàn trang điểm, nhìn thấy áo ngủ bị lệch khi nàng vươn vai, còn có ánh mắt nhìn thẳng của Mạc Sương đang nắm từng sợi tóc sấy khô cho nàng.
Nói muốn sấy tóc thì đúng thật sấy tóc, bạn học Mạc 18 tuổi làm việc thật sự là vô cùng nghiêm túc.
"Mạc Sương." Nàng nhìn đến buồn bực, nhỏ giọng hỏi một câu: "Tại sao luôn muốn tới phòng ngủ chính để ngủ."
Mạc Sương sửng sốt, tắt máy sấy tóc, chớp mắt mấy cái trông rất tủi thân hỏi: "Không phải đã nói hết rồi sao..."
"Đúng đúng đúng." Trác Vi Lan không trông chờ vào việc sẽ hỏi ra được đáp án khiến người khác kinh ngạc từ trong miệng của bạn học Mạc đơn thuần, nàng sờ tóc cảm thấy gần khô rồi thì xua tay nó: "Được rồi, đừng sấy nữa."
Mạc Sương nghe lời cất máy sấy tóc, vô cùng tỉ mỉ quấn dây điện lại thành từng vòng.
Trác Vi Lan chú ý tới chi tiết này, mạch suy nghĩ lại trôi trở về quá khứ, mơ hồ nhớ tới đã từng có một buổi tối, ánh đèn giống nhau, nơi giống nhau, Mạc Sương cũng kiên nhẫn nghiêm túc cất máy sấy tóc như vậy.
Nhưng, trên thực tế tất cả mọi chuyện đều không giống nhau.
Mạc Sương của bây giờ, là một người mất trí nhớ rất đáng thương sợ bị nàng đuổi ra ngoài, chỉ có một lần sau khi đè mạnh vào tóc ở trên giường khiến nàng bị đau, thì đã hoàn toàn mất đi khí thế, luôn miệng nói xin lỗi giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
Dễ bắt nạt.
Trong đầu Trác Vi Lan toát ra ba chữ này, vẫy tay với Mạc Sương.
Mạc Sương không cau mày hỏi một câu giống như trước kia, mà là nghe lời đi tới.
"Ngoan." Trác Vi Lan hài lòng nhéo mặt cô: "Rất đáng yêu. "
Mạc Sương im lặng nhìn nàng.
Trác Vi Lan không quá hài lòng, gõ nhẹ lên khóe môi của Mạc Sương: "Cười một cái đi, tại sao không vui."
"Em hơi kỳ quái." Mạc Sương nghi ngờ, giơ tay lên thăm dò trán nàng.
Trác Vi Lan than nhẹ: "Em không lên cơn sốt, chỉ là muốn trêu chọc chị."
"À."
"Đi tắm đi." Trác Vi Lan vò loạn mái tóc của Mạc Sương: "Mặc đồ ngủ con thỏ đã mua lần trước nhé."
Mạc Sương không thay đổi sắc mặt đi tìm quần áo.
Trác Vi Lan không còn hứng thú xem video, tắt máy tính, đi chọn mấy con gấu bông và phụ kiện tóc đáng yêu, chuẩn bị chụp mấy bức ảnh cho Mạc Sương, tương lai bất luận là Mạc Sương vẫn luôn tiếp tục như vậy hay là khôi phục lại hình dáng đã từng, thì nàng cũng có thể làm kỷ niệm.
Mạc Sương lau tóc đi ra, thấy những món đồ chơi nhỏ nàng đặt bừa bộn trên giường, nhíu mày.
"Sấy tóc đi!" Trác Vi Lan ân cần đưa máy sấy tóc.
Mạc Sương cảnh giác: "Em muốn làm gì?"
"Chụp lại bức ảnh kỷ niệm." Trác Vi Lan phấn khởi, trịnh trọng khiến người khác sợ hãi: "Người em thích cầm gấu bông em thích, đeo kiện tóc em thích..."
Bạn học Mạc Sương giống như suy nghĩ của nàng, dễ dụ, nghe được "Người em thích" thì lập tức ngồi vào theo số, nhìn chăm chú vào gấu bông và nơ bướm đáng yêu trong chốc lát, cắn răng đồng ý: "Được rồi."
"Ừm! Mau đi sấy tóc đi." Trác Vi Lan chuyên tâm lựa chọn: "Tai thỏ không tệ, vương miện cũng đẹp."
Mạc Sương lẳng lặng sấy tóc, vẻ mặt cứng lại.
Năm phút sau, Trác Vi Lan vui vẻ đội cài tóc dựng thẳng lên trời cho Mạc Sương, Mạc Sương không phản đối, nhìn chằm chằm vào đường viền cổ áo ngủ chữ V của Trác Vi Lan không đủ kín, hơi lộ ra ngoài, bình tĩnh hòa nhã mặc cho nàng dày vò.
"Được rồi!" Trác Vi Lan cài xong kẹp tóc nơ bướm, tiếc nuối sờ dái tai của Mạc Sương: "Tại sao không xỏ lỗ tai... Không có cách nào để đeo một bộ hoa tai hoàn chỉnh."
Mạc Sương lại nhéo dái tai của nàng, nhưng không thực sự dùng sức, nhé nhẹ, mang đến một cảm giác nhột nhột thoáng qua rồi biến mất.
Chỉ một động tác, Trác Vi Lan phát hiện thói quen trêu chọc em gái của Mạc Sương quanh năm suốt tháng đều không hoàn toàn biến mất, nàng đánh rớt tay của Mạc Sương xuống.
Mạc Sương tiến có thể công lùi có thể đáng yêu, tủi thân nhìn nàng: "Đau."
"Ngoan..." Trác Vi Lan dở khóc dở cười xoa xoa.
Mạc Sương là một người dễ thỏa mãn, được dỗ dành sẽ ngoan ngoãn, nghe lời ngồi ngay ngắn ở trên giường, ôm gối ôm nắm cơm căng tròn chờ nàng chụp hình.
Trác Vi Lan chụp hai tấm, thất vọng phát hiện tay mình hơi run, hiệu quả chụp ra tấm này còn tệ hơn tấm kia, buồn bực điều chỉnh thành hình thức quay video, đi vòng quanh Mạc Sương, không buông tha bất kỳ một góc độ nào.
Mạc Sương giống như đã nhìn thấu, còn chủ động điều chỉnh tai thỏ.
Nàng cảm thấy hài lòng sâu sắc, quay một lát, lại phát hiện không đúng.
"Mạc Sương?" Trác Vi Lan chuyển tới giường bên kia, nhìn thấy rõ ràng tấm lưng co rút lại của Mạc Sương khẽ run lên.
Nàng vừa gọi, Mạc Sương giống như là giật mình tỉnh táo trở lại, chợt quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, hô hấp dồn dập, đảo mắt vòng tới vòng lui một lúc lâu cũng không tìm được tiêu điểm.
Trác Vi Lan mượn ánh đèn, thấy được mồ hôi trên trán Mạc Sương, thu hồi tâm tư chơi đùa: "Sao thế? Khó chịu chỗ nào?"
Nàng gào to nhưng Mạc Sương cũng không hề có phản ứng.
Nhưng tiếng vang giòn giã của điện thoại chạm vào bàn lại làm được.
Mạc Sương hoảng sợ nhìn điện thoại tiện tay đặt ở tủ đầu giường, càng ôm chặt gối ôm hơn, co người không ngừng lùi về phía sau, thậm chí còn gạt bàn tay đang đỡ lấy của nàng: "Đừng theo tôi!"
"Đừng sợ." Trác Vi Lan thấy sắc mặt của Mạc Sương trắng bệch, đau lòng ôm lấy: "Em là Vi Lan, không có ai đi theo tới đây..."
Mạc Sương thở hổn hển một lúc lâu, mới chậm rãi vòng lên eo nàng, không quá chắc chắn hỏi: "Vi... Vi Lan?"
"Là em, em ở đây." Trác Vi Lan khẽ vuốt tóc của Mạc Sương.
Mạc Sương không nói nữa, dùng sức ôm chặt lấy nàng.
Trác Vi Lan cảm thấy hơi đau, nhưng nàng cắn môi nhịn xuống, không nỡ đẩy Mạc Sương đang sợ hãi luống cuống ra, cầm gối ôm ném tới tủ đầu giường, che lại chiếc điện thoại dẫn tới sự hoảng sợ của cô, chậm rãi vỗ lưng Mạc Sương, cố gắng hết sức để bản thân đừng kích động như vậy, dẫn đầu điều chỉnh hô hấp bình thường trở lại.
Cách này rất có hiệu quả, Mạc Sương hít hơi, chậm rãi hô hấp theo tần số của nàng.
Trác Vi Lan hơi mệt mỏi vì đứng, khi Mạc Sương hoàn toàn tỉnh táo, không còn siết chặt lấy nàng nữa, nàng buông cánh tay, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
"Mạc Sương?" Trác Vi Lan khom người kiểm tra.
Mạc Sương không để cho nàng lo lắng, chủ động nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy camera của điện thoại, đột nhiên rất khó chịu, nhớ tới một đoạn phim."
"Đoạn phim gì?"
"Tôi đang đi bộ ở trên đường, đi được một lát, phát hiện trên xe buýt trước mặt có người cầm điện thoại quay tôi." Mạc Sương đỡ trán, giọng điệu càng run rẩy: "Sau khi xe chạy, tôi muốn đuổi theo, vừa quay người... Phát hiện tất cả mọi người đều cầm điện thoại hướng về phía tôi."
Trác Vi Lan sửng sốt.
"Rõ ràng là giả." Mạc Sương nói xong, tự mình cười gượng: "Sao tôi lại có thể sợ hãi như vậy... Thật khờ..."
Trác Vi Lan mím môi, sờ gò má lạnh như băng của Mạc Sương: "Là do công ty đó sai nhiều người theo dõi, nên chị cảm thấy áp lực là chuyện rất bình thường, đừng tự trách bản thân."
Mạc Sương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mê mang.
"Đừng nghĩ nữa." Trác Vi Lan không biết nên nói cái gì, lại ôm lấy Mạc Sương.
Mạc Sương khẽ "ừm", giọng nói truyền tới từ cơ thể dán chặt, không ngừng run rẩy.
Một lát sau, Mạc Sương nói mệt, Trác Vi Lan giúp cô ném đồ lộn xộn ở trên giường vào phòng gửi đồ, cùng nhau nằm xuống, vỗ nhẹ vai Mạc Sương, ngâm nga điệu hát dân gian dỗ cô ngủ.
Đó là trước kia mẹ của Mạc Sương trêu chọc dạy cho nàng, nói Mạc Sương chỉ thích bài hát này, chắc chắn có thể dỗ dành.
Trước khi xảy ra chuyện bỏ nhà theo trai, Trác Vi Lan trêu chọc cô đã hát một lần, Mạc Sương không hề cảm thấy buồn ngủ, bật tất cả đèn ở trong phòng, khiến nàng trêu chọc cô ở trong hoàn cảnh sáng trưng cái gì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cô hừ nhẹ một câu: "Tôi nhìn thấy em thì không muốn ngủ."
Sau khi xảy ra chuyện bỏ nhà theo trai, Trác Vi Lan không dám nhắc lại, nhìn Mạc Sương ở bên cạnh nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng không nói một lời xoay người đối mặt với rèm cửa sổ bị gió thổi loạn, cuộn tròn trong chăn để sưởi ấm.
Không biết tại sao, bài hát này giống như là khắc sâu ở trong đầu của nàng, Trác Vi Lan nhìn thấy dáng vẻ nắm chặt các góc chăn của Mạc Sương, bất giác ngân nga hát lên.
Mạc Sương yên tĩnh nghe nàng hát, đầu ngón tay nắm chặt các góc chăn từ từ buông lỏng, trên mặt hơi lộ ra nụ cười.
"Ngủ được không." Trác Vi Lan bị cô nhìn đến ngượng ngùng.
Mạc Sương cười nói: "Không ngủ được."
"Không thích bài hát này sao?"
"Không phải..." Mạc Sương đảo mắt nhìn về phía trần nhà: "Trừ ác mộng đó ra, tôi còn nhớ tới cái khác."
"Cái gì?"
"Tôi bắt được một người theo dõi."
"Hả?" Trác Vi Lan sững sờ: "Chị đã biết công ty Diệu Vinh từ sớm rồi sao?"
Mạc Sương mím môi: "Không phải, người theo dõi... Là ba sai tới, ông ấy muốn xem tôi có liên lạc với mẹ hay không."
Lúc trước Trác Vi Lan đi theo Mạc Sương cũng hoài nghi ba Mạc là chủ mưu, ấn tượng đã trở nên kém đi, sự tức giận được tích lũy sẽ bùng nổ, nghe được Mạc Sương nói thì không khỏi tức giận: "Ông ấy thật sự sai người theo dõi chị sao? Hừ! Còn giả vờ rất quan tâm chị, thật ra chủ mưu lần này chính là ông ấy!"
"Chuyện ba cho người theo dõi tôi là vào ba năm trước, thời gian không khớp." Mạc Sương không quá tức giận, bình tĩnh nói: "Sau khi tôi phát hiện, ông ấy đã nói xin lỗi, hơn nữa còn bồi thường cho tôi rất nhiều."
Trác Vi Lan ngạc nhiên: "Bồi thường cái gì?"
"Tiền và quyền lực." Mạc Sương hơi di chuyển, dựa gần vào nàng hơn: "Tôi khi đó còn nghĩ đến lợi ích... Thật là một người chỉ mong kiếm lợi."
Trác Vi Lan cúi đầu nhìn lại, thấy Mạc Sương cong người co lại ở trong chăn, không đành lòng ôm chặt lấy cô: "Không phải vậy."
Trạng thái của Mạc Sương sau khi mất trí nhớ là 18 tuổi, tất nhiên là không thể hiểu được sau buổi lễ tốt nghiệp, tình cảm giữa hai ba con bọn họ đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng khó mà nói chuyện. Trong lòng Trác Vi Lan hiểu rõ, nhưng cũng không biết phải kể từ đâu, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa dịu Mạc Sương, định dành cho cô sự an ủi.
Mạc Sương đến gần hơn, đưa tay ôm lấy nàng: "Vi Lan."
"Hửm?" Trác Vi Lan dịu dàng lên tiếng đáp lại.
"Em dùng điện thoại quay tôi, tôi cũng nhớ tới những chuyện này, " Mạc Sương vừa nói ở bên tai nàng, hơi thở hơi hỗn loạn: "Nếu tiếp tục làm những chuyện đã làm trước kia, có thể sẽ khôi phục được rất nhiều ký ức?"
Những chuyện đã làm trước kia...
Trác Vi Lan gắn liền với nơi đang nằm, sau đó cảm nhận được Mạc Sương ở bên cạnh đang kiên nhẫn cọ tới cọ lui muốn cởi quần áo ngủ ra, khóe miệng nàng giật giật, biết Mạc Sương đã hoàn toàn thoát ra từ trong ký ức đau khổ, mà gợi lên chủ ý xấu khác rồi.
Đây là bạn học Mạc tràn đầy đơn thuần vô tội hỏi "Không ngủ thì có thể làm cái gì" ở trong phòng bếp sao?
Trác Vi Lan kinh ngạc phát hiện mình bị lừa, muốn gạt tay bên eo mình ra.
Nàng đẩy một cái, Mạc Sương đã phát ra tiếng rên rỉ giống như động vật nhỏ bị thương: "Ưm."
Trác Vi Lan sờ mái tóc mềm mại ở trong ngực, trái tim nhói lên, cứ thế nàng không thể tiếp tục dùng sức đẩy ra và từ chối, lại khiến Mạc Sương bắt đầu dây dưa rồi, hờn giận cắn răng: Chiêu này nàng chưa từng nhìn thấy, không có sức chống cự, làm sao để phòng bị?
Nàng híp mắt, cảm thấy dưới ánh đèn chập chờn biến thành một màu sắc mập mờ rạo rực trong đáy mắt, muốn mở miệng nói đôi câu, nhưng lại bị nụ hôn vụn vặt tỉ mỉ của Mạc Sương nuốt đi.
Trác Vi Lan từ trước đến nay đều không có quyết tâm gì, bầu không khí lại thích hợp, người đang ôm lấy nàng là người vợ đã đăng ký kết hôn danh chính ngôn thuận, vô cùng quen thuộc.
Trong đầu nàng thoáng qua hai chữ.
Toang rồi.
Nàng cho là thật sự thua rồi, nhưng không ngờ ông trời vẫn vui lòng giúp đỡ.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền tới từ bên ngoài cửa sổ.
"Xảy ra chuyện gì?" Lần đầu tiên Trác Vi Lan phản ứng nhanh như vậy, sinh ra thần lực đẩy Mạc Sương ra, quần áo chỉnh tề bật dậy đi tới bên cửa sổ để dò nhìn.
Bên trái trong sân, Mạc Thẩm Văn đang cố hết sức tắt vòi phun nước mà cô ta không biết phải bật như thế nào, bên cạnh là một chiếc xe đạp ngã xuống đất.
"Không biết Mạc Thẩm Văn đang làm gì ở trong sân, chúng ta đi xuống xem thử đi." Trác Vi Lan phủ thêm áo khoác, thúc giục Mạc Sương quần áo xốc xếch đang ngẩn người ở trên giường: "Chị nhanh lên đi."
Mạc Sương bĩu môi, vừa vén chăn xuống giường vừa lẩm bẩm.
"Có trẻ con thật phiền phức."