• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Mạc Sương nói với nàng chuyện đó, Trác Vi Lan gần như đã nhập tâm vào cốt truyện. Giống như nhân vật chính, nàng nghĩ rằng nàng tiên cầm chiếc gậy phép quay tròn thật sự rất đẹp. Thiết kế mơ mộng mà nàng muốn tạo ra đã có chút cảm hứng, dần hiện rõ trong đầu.

Lúc Mạc Sương bảo "gậy phép thuật" mà cô tưởng là gì.

Sự ngây thơ trẻ con của Trác Vi Lan mới tìm lại được liền tan tành mây khói, trước mắt hiện ra cô vợ không biết xấu hổ cùng chiếc máy mát xa "gậy phép thuật" được rao bán online. Khuôn mặt nàng nóng bừng vội đóng trang web, run run giọng hỏi hai câu.

Mạc Sương hiện ra vẻ có hỏi phải có đáp, nhướng mày cười, nhìn rất không nghiêm túc.

Trác Vi Lan vô lực đỡ trán.

Bé gấu xinh xắn đáng yêu nhảy nhót tỏ vẻ dễ thương mấy hôm trước đâu rồi? Sao có thể trong nháy mắt nói đề cập đến một chủ đề lệch pha như vậy, hình dung cây gậy phép thuật ra như vậy, lại còn trưng ra vẻ "rõ ràng do em không nói rõ"?

Nhắc mới nhớ, Mạc Sương hình như thường xuyên như vậy, làm trò lừa bịp kiểu này với vẻ mặt ngây thơ, đợi nàng cắn câu mới lộ rõ bản chất. Việc massage trước khi xem video là một ví dụ sống động...

Hận cũ chồng thêm thù mới, Trác Vi Lan nghiến răng, quay lại bấm nút tạm dừng video.

Nàng cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với Mạc Sương mới được.

"Mạc Sương!" Trong phòng lập tức yên tĩnh, Trác Vi Lan lập tức đẩy ghế của Mạc Sương ra: "Chị có thể nghiêm túc được không?"

Mạc Sương nghiêng đầu, phản chiếu đôi mắt ngấn nước: "Tôi có chỗ nào không nghiêm túc?"

Nếu không phải vì quá tức giận, Trác Vi Lan suýt chút đã trúng kế, trong lúc vẫn còn lý trí, nàng nhanh chóng vươn tay ôm lấy khuôn mặt của Mạc Sương: "Đừng tỏ vẻ đáng yêu nữa!"

"Ừm." Mạc Sương không biết xấu hổ thừa nhận, nói thật: "Đáng yêu cũng không có tác dụng à."

Nhìn dáng vẻ lưu manh không biết sợ của Mạc Sương, Trác Vi Lan không phản ứng kịp, cầm lấy cốc nước uống hai ngụm, cảm giác mát lạnh từ trong miệng chảy xuống.

Mạc Sương cũng khát, nhấp một ngụm trà sữa nóng.

Trác Vi Lan liếc xéo.

Đặt chén xuống, Mạc Sương liếm môi, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười vô hại, trên người dường như còn mùi thơm ngọt ngào béo ngậy của trà sữa, bộ đồ mặc ở nhà mềm mại thoải mái màu sắc tươi mới trông rất đáng yêu.

Nhưng Trác Vi Lan không bị vẻ ngoài lừa nữa đâu.

Nàng sâu sắc nhận ra việc lấy một người vợ đầu óc không trong sáng, bản thân hoàn toàn không thể lấy lại được sự hồn nhiên sùng bái tiên nữ của trẻ thơ. Cho dù xem một đống anime hay phim truyền hình sắp có tí cảm xúc, mỗi khi nhìn thấy Mạc Sương nàng liền nghĩ ngay đến quảng cáo "gậy phép thuật bề mặt lồi lõm, chức năng rung siêu thoải mái".

Trác Vi Lan định phá vỡ bầu không khí, đuổi con người đầu óc toàn không đâu này ra khỏi phòng ngủ.

"Em phải sửa thiết kế đây." Cô vừa nói vừa đút cho Mạc Sương chiếc bánh quy nhỏ, cười dỗ dành: "Em cần phải tập trung cao độ, chị có thể tự mình chơi một lát được không?"

Mạc Sương dứt khoát từ chối: "Không, tôi sẽ cùng em tìm cảm hứng."

Trác Vi Lan ghét bỏ giơ điện thoại lên: "Chị vừa nghe "gậy phép thuật" đã nghĩ lung tung rồi, tìm đâu ra cảm hứng thỏa mãn trí tưởng tượng của thiếu nữ hả?"

Nàng lườm một cái, Mạc Sương cầm cốc trà sữa không lên tiếng, cố chấp nhìn thẳng vào nàng.

"Nghe lời nào, để em xong việc sớm chúng ta có thể đi nghỉ ngơi sớm." Trác Vi Lan cố ý tránh ánh mắt đáng thương đó, kết hợp thủ đoạn cứng rắn cùng mềm mỏng: "Bắt tay vào làm sớm, bước vào trạng thái tập trung có khi nghĩ ra được bản phác thảo, sau đó sẽ nhiều thời gian ở bên chị hơn, đúng không nà? "

Nhìn thấy nàng thật sự không cắn câu, Mạc Sương chớp mắt, lập tức trở về trạng thái thật: "Em đừng lừa tôi, lần nào vẽ bản thảo mà em không vẽ vài ngày chứ?"

"Lần trước á! Một đêm là xong rồi"

"Nhưng phải nghĩ hơn nửa tháng mới ra."

Trác Vi Lan nhất thời không nói nên lời, nhận ra mình không thể nói được gì nữa, quyết định ra oai: "Hừ, thời gian trước vẽ bản nháp mất thời gian thật, nhưng chất lượng vẫn đảm bảo. Lần này chị gây rắc rối ở đây, chẳng may thiết kế ra "bản người lớn" của gậy phép thuật thật thì sao?"

"Phiên bản người lớn? Được đó, con gái Mễ Thấm khi lớn lên nhận được món quà như vậy sẽ hạnh phúc hơn." Thay vì hối lỗi, Mạc Sương lại trưng ra vẻ mặt mỉm cười gợi đòn.

"..."

Trác Vi Lan từ bỏ ý định tranh luận với Mạc Sương, đeo tai nghe không quan tâm. Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình, buộc bản thân phải bước vào thế giới của Tiểu Tiên Ma, xem các diễn viên nhỏ trên màn hình đang nhảy xung quanh cầm một món đồ trang sức bằng nhựa

Chỉ cần không bị đuổi ra ngoài là Mạc Sương rất ngoan, đặt bánh trong tầm với bên cạnh có khăn giấy sẵn để lau tay, tránh làm bẩn bàn phím và chuột.

Trác Vi Lan nhìn thấy ánh mắt ân cần của Mạc Sương, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, lúc rảnh rỗi liền cầm một cái bánh quy nhỏ đút qua, chơi trò "Đút đồ ăn".

"Đút đồ ăn" (喂食PLAY): một trò chơi của Trung Quốc, cách chơi chỉ là hóa vào nhân vật đút đồ ăn cho nhân vật khác.

Mạc Sương há miệng ngậm lấy, như có như không cắn lấy đầu ngón tay.

"Ui cha." Trác Vi Lan rút tay về, bất mãn than thở: "Nghiêm túc chút đi."

"Không cẩn thận, nếu thật sự muốn không nghiêm túc, tôi cắn nơi khác vậy."

"..." Chút cảm giác có lỗi vì không chơi được với Mạc Sương của Trác Vi Lan vì thế mà tan biến. Nàng nhấp một ngụm nước để bình tĩnh lại.



Thấy nàng không thích kiểu đùa này, Mạc Sương không nói tiếp, cầm bình nước đổ đầy cốc nước đã vơi nửa, sau đó cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve, để cho cặp nhẫn cưới cọ xát như có như không vào da thịt của đối phương, tạo một cảm giác tiếp xúc không quá gây rối.

Không hiểu sao, Trác Vi Lan cảm thấy hành động này còn thân mật hơn cả hôn và ôm, nàng liếc qua bắt được nụ cười hài lòng của Mạc Sương.

Đầu óc thì tràn ngập những ý nghĩ không trong sáng, hành động lại tỏ ra dễ thương.

Trác Vi Lan cắn môi, không chịu nổi sự tấn công đáng yêu này, nàng nghiêng người sang.

Mạc Sương bên cạnh hỏi: "Còn đang làm việc sao?"

"Ừm!" Trác Vi Lan buông lỏng cánh tay, lại cầm cây bút ném qua một bên: "Em cần sự tập trung cao độ, chị có thể ở bên cạnh nhưng đừng dụ dỗ em nữa, tự chơi đi."

Mạc Sương nghe lời, đi đến bên giường lấy quyển sách đọc dở ra, rồi ngồi bên cạnh nàng, làm việc của mình.

Có người ở bên cạnh, Trác Vi Lan không hề bị phân tâm, ngược lại còn bình tĩnh hơn, khi mệt mỏi thì dừng lại vươn vai liếc sang Mạc Sương.

Mạc Sương có khi vuốt từng trang sách không biết đang nghĩ gì, có khi lại để ý đến động tác của nàng mà ngẩng đầu nhìn lại.

Bầu không khí yên tĩnh hòa hợp.

Tâm trạng vui vẻ, hiệu quả làm việc của Trác Vi Lan cực kỳ cao, gậy phép thuật nhanh chóng thành hình, hoàn thành công việc nàng vui vẻ đi ngang qua gọi Mạc Sương: "Em xong rồi! Tắm rửa đi ngủ thôi.". Truyện Khoa Huyễn

Mạc Sương không động đậy, nhẹ giọng đáp một tiếng "Ừm", có chút qua loa nói: "Em tắm trước đi."

Trác Vi Lan nhận thấy cuốn sách chỉ còn vài trang, nghĩ rằng Mạc Sương hẳn là muốn đọc nốt kết cục, nàng liền cầm quần áo đi vào phòng tắm. Trong lúc tắm, nàng nhớ lại cốt truyện của Tiểu Tiên Ma, tự hỏi cây gậy trong suốt xuất hiện trong làn sương mờ ảo sẽ trông như thế nào. Lúc lau chùi vết cắn do Mặc Sương làm lại hiện ra vệt đỏ, kiểu gì lại nghĩ tới lời nói của Mạc Sương.

Nghĩ này nghĩ nọ mãi mới tắm rửa xong, nàng mang đầu óc choáng váng từ trong phòng tắm đi ra.

"Mạc Sương, em tắm xong rồi, chị..."

Trác Vi Lan nhìn thấy quyển sách trong tay Mạc Sương, hai mắt trợn to, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Quyển...quyển sách chị đọc có tập hai sao?"

Tiến lên phía trước, Mạc Sương hít một hơi ngẩng mặt lên, mỉm cười nói: "Ừm, quyển thứ nhất còn một câu đố, tôi muốn hoàn thành nó trước rồi..."

"Không được thức khuya." Trác Vi Lan chỉ vào đồng hồ: "Gần 11 giờ rồi."

"Được rồi, tôi sẽ đọc nó vào ngày mai." Mạc Sương cất cuốn sách đi với vẻ do dự hiếm hoi.

Trác Vi Lan bĩu môi: "Muốn xem thì có thể vào phòng làm việc, em muốn đi ngủ."

Phịch cái đặt quyển truyện trên bàn, Mạc Sương vội vàng tìm quần áo, trước khi vào phòng tắm chọc vào hai má đỏ rực của nàng: "Đỏ như vậy, có phải là ở trong phòng tắm..."

"Vớ vẩn! Em không có nha!" Trác Vi Lan vội vàng nghĩ lại chuyện vừa rồi, buộc bản thân không nghĩ đến nữa.

Mạc Sương không nhanh không chậm nói: "...tắm gì lâu thế."

"Có lâu đâu, chị mau đi tắm đi!" Trác Vi Lan thúc giục.

Mạc Sương thôi tán tỉnh, đi vào phòng tắm một cách ngoan ngoãn.

Trác Vi Lan đưa tay quạt hai bên mặt, đôi mắt lơ đễnh nhìn vào tập hai của cuốn sách trên tủ đầu giường.

Nàng lật vài trang, đọc sơ qua phần giới thiệu. Cuốn sách này tiếp nối câu chuyện ở trên, nội dung chủ yếu là câu chuyện của một người phụ nữ sống một mình từ thành thị phồn hoa trở về quê hương ở nông thôn, qua đó thể hiện những mâu thuẫn giai cấp và đấu tranh nhân quyền trong nền xã hội lúc bấy giờ.

Trác Vi Lanngạc nhiên, sự tập trung rơi vào mô tả "sống một mình", nàng vội vàng lật qua, không ngờ lại đọc được những đoạn mô tả gợi tình, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, kể cả đàn ông, đàn bà và dã thú.

Chẳng trách Mạc Sương tràn đầy ý nghĩ đen tối như vậy, thì ra là cả ngày xem loại chuyện này!

Trác Vi Lan gấp sách lại, nghiến răng nghiến lợi, dẹp bỏ suy nghĩ lung tung, rút từ dưới ngăn bàn ra một cuốn truyện cổ tích. Một năm trước, nàng muốn thiết kế một loạt những trang sức công chúa, nàng muốn xem qua những câu chuyện cổ tích để tìm cảm hứng. vì vậy quên đóng gói số sách truyện cổ tích này.

Bây giờ thật có ích.

Mạc Sương từ trong phòng tắm đi ra, Trác Vi Lan nhấn vai cô bắt ngồi xuống, đưa cuốn truyện cổ tích qua, sau đó lấy máy sấy sấy tóc cho Mạc Sương, vừa uyển chuyển nói: "Để em sấy tóc cho, chị đọc quyển sách này đi cho đỡ chán."

"Ồ." Mạc Sương nghe lời xem kỹ quyển truyện cổ tích, tỏ vẻ khá thích thú.

Trác Vi Lan hài lòng, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô. Tóc Mạc Sương ngắn rất dễ sấy, sau khi sấy xong, nàng sờ đầu Mạc Sương đang ngoan ngoãn nhìn xuống sách, sau đó đi vòng quanh hỏi: "Sao? Hay Sách hay không?"

"Vi Lan." Mạc Sương lấy ra một nơi: "Chúng ta đến đây đi."

Tờ rơi tuy hơi cũ, góc bị nhăn, nhiều nếp gấp, hàng đống nét nguệch ngoạc nhưng lại khiến người xem giật tít "Tái hiện một câu chuyện cổ tích, một thế giới trong mơ".

Trác Vi Lan sửng sốt: "Nó từ ra vậy?"

"Ở trong sách." Mạc Sương nói: "Lúc trước em bảo tôi đi cùng, em quên rồi sao?"

"Em không nhớ." Trác Vi Lan nhìn vào tờ rơi, thấy những dòng ghi chép nguệch ngoạc là chi tiết trong công việc. Đang bận đọc chữ viết tay, bị hỏi thế, nàng nói thật không giấu giếm, "Chị từ chối em nhiều lần như vậy, sao em nhớ được chứ."

Mạc Sương trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ bù đắp lại cho em."

"Chuyện đã qua rồi đừng nói nữa." Trác Vi Lan cảm thấy giọng điệu của Mạc Sương rất đau khổ, nàng không muốn rơi vào vòng luẩn quẩn, hai người bây giờ sống rất tốt, không nên nhắc lại chuyện cũ, nàng xua tay, chỉ vào chỗ địa chỉ trên tờ rơi: "Nơi này không xa... Đi thôi, chúng ta cùng đi tìmlại tâm hồn trẻ thơ."

"Ừm, vừa hay giúp em tìm cảm hứng công việc."

Trác Vi Lan vừa nghe xong liền biết Mạc Sương sẽ đi cùng, nàng mím môi, trong lòng tự nói:

Chủ yếu giúp chị bớt đen tối đi thì có.

——

Từ khi mở cửa đến nay, Bảo tàng Truyện cổ tích được công chúng biết đến rộng rãi, nơi đây rất nổi tiếng, vào cuối tuần cực kỳ đông khách.

Trác Vi Lan rất sợ cảm giác chen chúc, nhìn lịch suy xét, tuy đêm trước không nghỉ ngơi đủ vẫn bất chấp kéo Mạc Sương đi chuyến xe cuối cùng trong ngày.

May mà hiện tại không phải o kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ngày thường bảo tàng vắng vẻ, nhân viên mặc trang phục búp bê ở cửa có chút vô lực vẫy gọi.

Trác Vi Lan cau mày.

Sao nàng có cảm giác từ nhân viên ở cửa ra đến nhân viên bảo vệ bên trong, từ bóng bay đến ánh đèn trang trí nhấp nháy đều lộ ra vẻ thất vọng "hôm nay làm ăn không tốt", không phải là thế giới cổ tích mà là thế giới thực sao?

"Vào trong xem sao." Mạc Sương thấy nàng không vui, kéo tay nàng nói: "Bên trong có thể rất sinh động."

Trác Vi Lan gật đầu với một nụ cười mạnh mẽ, được dẫn vào trong.

Vừa bước vào cửa, họ đã nghe thấy tiếng nhạc nền vui tươi và dễ thương đang phát ra, hình ảnh phản chiếu của con mèo trắng như tuyết xuất hiện trên sàn nhà dưới chân họ.

Tâm trạng của Trác Vi Lan trở nên tốt hơn, hưng phấn kéo Mạc Sương đuổi theo.

Mạc Sương đã nhìn thấu mọi thứ: "Hoạt hình cảm ứng, nếu em lùi lại và bước lên ô lưới đầu tiên, con mèo con thứ hai sẽ xuất hiện."

"..." Trác Vi Lan trừng mắt nhìn cô: "Đừng làm trò hư hỏng."

Mạc Sương cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình: "Xin lỗi."

"Không sao." Trác Vi Lan cong môi: "Đi thôi, cho dù chị không đuổi mèo con cũng đi vào xem một chút."



Mạc Sương thành thật đi theo nàng, tiếp tục quan sát xung quanh cẩn thận, khi đi qua một góc khuất, liền kéo nagf: "Vi Lan, con mèo đến rồi."

Trác Vi Lan ngẩng đầu lên theo hướng chỉ, nhìn thoáng qua đã thấy con mèo lười đang nằm trên tường.

Con mèo là đạo cụ giả, chi tiết rất đặc biệt, lông trắng tinh xảo, có tiếng gió thổi chân thực ở góc nhỏ, ánh nắng trên tường cao.

"Oa! Thật là vui!" Trác Vi Lan rất thích thú, cầm điện thoại lên chụp ảnh.

Mạc Sương lần này rất biết điều, không nói lời nào, chỉ đi vòng qua phía sau khi nàng chuẩn bị bước lại gần.

Kỹ năng chụp ảnh không được tốt lắm, Trác Vi Lan loay hoay một hồi lâu, cánh tay có chút tê mỏi. Trong đầu mới nghĩ, đã bị Mạc Sương bên cạnh chú ý tới, cảm giác được một tay ôm về phía trước, điện thoại di động được người nào đó cầm lên.

"Có chụp không?"

Trác Vi Lan nghe lời hỏi thăm nhẹ nhàng bên tai, cắn môi ngâm nga, giọng nói nhỏ, không biết Mạc Sương có nghe rõ không.

Mạc Sương nhấn nút chụp ảnh, không giống như nàng, dùng lực quá mạnh khiến điện thoại rung làm mờ màn hình.

Con mèo trong veo bị đóng băng trên màn hình, Trác Vi Lan Thu lại suy nghĩ mông lung, cười nói: "Thật đẹp."

"Có thứ xinh đẹp hơn." Mạc Sương không để cho nàng thu tay lại.

Trác Vi Lan ngạc nhiên: "Cái gì?"

Mạc Sương đột nhiên chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, hai người họ, xuất hiện trên màn hình và thì thầm: "Cái này trông đẹp không?"

"Ồ..." Trác Vi Lan mừng rỡ vì điện thoại ở xa mà có tác dụng làm đẹp riêng, che đi đôi má ửng hồng của nàng.

Nhưng mà Mạc Sương ở gần như vậy, dùng chóp mũi cọ xát vào nàng, rất dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ đang dần dần tăng lên, đúng không? Nếu ai đó đi ngang qua nhìn thấy họ thể hiện tình cảm của mình trong thế giới cổ tích trẻ thơ, chắc chắn 80% sẽ nghĩ bọn họ thật buồn nôn mà.

Trác Vi Lan vừa thẹn vừa sợ nên nhanh chóng thu tay lại, kéo Mạc Sương vào trong.

"Vi Lan ~" Mạc Sương giở trò xấu: "Chúng ta chụp một tấm đi."

"Chọn nơi khác đi, bức tường kia trống có gì mag chụp?" Trác Vi Lan nghĩ ra lý do chính đáng, muốn làm cho Mạc Sương nghe lời.

Mạc Sương quả nhiên nghe lời, thuận miệng khen: "Bà xã nói đúng."

Trác Vi Lan hối hận vì đã đến đây để tìm kiếm sự ngây thơ của trẻ con - với cô, làm sao Mạc Sương lại có hứng thú với những nhân vật trong truyện cổ tích không có thật? Sau khi thông suốt nàng thoải mái kéo Mạc Sương đi chơi, nhìn trái nhìn phải, thấy vầng trăng đong đưa, thấy dễ thương quá nên ngồi trên đó chụp ảnh.

Chiếc xích đu được đánh dấu với trọng lượng 60kg, chỉ có thể chứa hai trẻ em và một người lớn.

Trác Vi Lan yêu cầu Mạc Sương tìm cho mình một cái, đột nhiên nghĩ: "Mạc Sương, ngồi xuống chụp một bức ảnh."

"Không." Mạc Sương từ chối không do dự.

"Nào nghe lời..." Trác Vi Lan che cổ họng tỏ ra đáng yêu, vừa nắm tay vừa ôm Mạc Sương ngồi lên.

Mạc Sương vừa ngồi xuống liền thấy cách đó không xa có một vị khách khác đi tới, lúng túng đứng lên: "Được rồi, tôi ngồi rồi đấy."

"Còn chụp ảnh nữa mà."

Mạc Sương khó hiểu nhìn nàng: "Vì sao, tôi không muốn giữ lại kỷ niệm như vậy đâu."

"Như vậy?" Trác Vi Lan nhẹ nhàng ngâm nga: "Nhưng em rất thích."

"Được rồi." Mạc Sương miễn cưỡng đồng ý, đưa mặt ra chờ nàng chụp ảnh.

Trác Vi Lan nghĩ cách, ngay lúc buông tay liền đẩy một cái khiến chiếc xích đu bay lơ lửng trên không. Mạc Sương sửng sốt, nắm chặt dây xích đu, đang trong quá trình thích ứng với vòng cung đung đưa và tốc độ thì bị nàng chụp được.

"Đây, chị nhìn này..." Nàng ấy tự hào trưng bày chiến tích của mình, đi được nửa chặng đường, nàng nhận ra kỹ năng chụp ảnh kém cỏi của mình đã dần cải thiện. Nàng chụp được ánh mắt của Mạc Sương nhìn xuống đất với vẻ mặt bình tĩnh.

Mạc Sương thấy vậy, bình tĩnh lắc lắc xích đu: "Cám ơn bà xã, chơi xích đu thật vui, chúng ta cũng dựng một chiếc cái ở nhà nhé?"

"Được á, trong sân có không gian thoáng đãng." Trác Vi Lan làm ra vẻ bình tĩnh.

Mạc Sương chớp mắt: "Để trong phòng được không, loại to ấy, có thể dùng làm giường."

"..."

Trác Vi Lan biết ngay mục đích.

Mạc Sương chậm rãi theo sau.

Nói thẳng ra, Mạc Sương là một người bạn đời hoàn mỹ, luôn sẵn sàng chờ đợi, lại giỏi chụp ảnh, lúc nào cũng xoay quanh nàng, đi mệt mỏi thì ngồi nghỉ trên chiếc ghế nhỏ hình nấm. Nhìn vào có chút không phù hợp, nếu thay bối cảnh bằng phòng làm việc thì không hề có cảm giác hợp lí.

Trác Vi Lan thật bội phục: "Đi lâu như vậy, chị không có chút cảm giác thích thú nào sao?"

"Tôi thích mà." Mạc Sương nhìn xung quanh, nghiêm túc đánh giá: "Đạo cụ tinh tế, ánh sáng không tồi..."

Trác Vi Lan xua tay ngắt lời: "Dừng lại, ý em là... nhìn vào liền có cảm giác như thấy "đáng yêu quá cơ mà."

Ánh mắt Mạc Sương rơi trên người nàng: "Bây giờ có rồi."

"..." Trái tim của Trác Vi Lan run lên, dùng âm thanh mềm mại mà quyến rũ hỏi lại: "Chị đang nói nhảm nhí cái gì vậy?"

Mạc Sương muốn nói, nhưng cách đó không xa đột nhiên vang lên một tràng tiếng hoan hô.

"Xảy ra chuyện gì thế?." Trác Vi Lan quan tâm đi tới.

Mạc Sương tự nhiên cũng đi theo.

Rẽ vào một góc, họ nhìn thấy một dãy máy gắp đồ chơi. Nơi phát ra âm thanh có một vài thanh niên đang ăn mừng vì gắp được đồ chơi. Nhìn thấy con búp bê vừa tròn vừa ngây thơ, Trác Vi Lan khẽ ôm nó vào lòng, không khỏi nghiêng người về phía máy gắp búp bê xem.

Nàng nhìn thấy con búp bê mà mình mong muốn nhất trong nháy mắt.

Đó là một chú gấu nhỏ màu nâu, bị chôn vùi trong đống búp bê nhiều màu sắc, nó là phiên bản cu-te của chú gấu mà Mạc Sương từng tặng cho nàng, đồ trang trí trên thân giống hệt nhau.

"Mạc Sương, nhìn kìa." Trác Vi Lan hưng phấn chỉ vào: "Chú gấu nhỏ của chúng ta."

Mạc Sương đi tới, xem hướng dẫn cách chơi, lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán: "Tôi gắp giúp em."

"Thử xem." Trác Vi Lan cổ vũ Mạc Sương, nàng mỉm cười động viên, trong đầu lại hiện lên một ký ức buồn cười.

Lúc hai người yêu nhau, họ từng đi mua sắm và nhìn thấy chiếc máy gắp thú muốn thử. Cả hai đều không biết chơi, nàng thật may mắn, lần nào cũng gắp được, còn Mạc Sương nhìn chằm chằm vào chú sư tử biển nhỏ mà nàng khen đáng yêu nhất, nhưng rất lâu sau vẫn không gắp ra được. Trác Vi Lan gấp đến độ lo lắng, liền nói dối không cần nữa, Mạc Sương bảo nàng gọi đồ ăn trước, tự mình mày mò, khi đến nhà hàng tìm nàng, quả nhiên trong tay cầm chú sư tử biển đó.

Mọi thứ đều thật hoàn hảo, nàng đã trao một nụ hôn cho cô ấy, Mạc Sương cảm thấy vô cùng tự hào.

Song Trác Vi Lan đã mua rất nhiều búp bê, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết sự khác biệt về chất lượng. Con búp bê do Mạc Sương đưa rõ ràng là hàng cao cấp so với những con búp bê trong máy gắp đồ chơi. Nàng không nói ra, nhưng không ngờ Mạc Sương lại để trong lòng.

Một ngày nọ, khi ở nhà một mình, nàng phát hiện ra hai chú sư tử biển nhỏ giống hệt nhau, lúc đó nàng mới nhận ra thứ ở dưới đáy hộp báo đã bị thay thế. Nàng bị Mạc Sương làm cảm động không nói thành lời.

"Đừng lo." Mạc Sương thấy nàng đang do dự, tự cười nhạo bản thân trong quá khứ: "Lần này sẽ không mua đồ khác thay đâu."



"Hả? Làm sao chị biết là em biết?" Trác Vi Lan Nghiên nghiêng người hỏi.

Mạc Sương không nói không giấu được xúc động, ậm ừ nói: "Em rất thông minh, tất nhiên sẽ biết rồi."

Sao người này ngày càng đáng yêu thế này.

Trác Vi Lan bóp má Mạc Sương, ngọt ngào nói: "Vậy cố lên nha."

Mạc Sương nói "được".

Là một người chơi nhất định phải giành chiến thắng, mục tiêu của Mạc Sương rất rõ ràng. Trong thời gian ngắn tìm ra cơ hội. Đầu tiên phải loại bỏ những con búp bê chất đống xung quanh, tiếp theo là dọn dẹp, thuận tay gắp được chú mèo bông trước mặt, lần thứ ba sắp gắp được tai gấu nhưng lúc chuẩn bị được rồi thì lại trượt mất. Lần thứ tư, lắc rất lâu vẫn không thành công. Lần thứ năm, lần thứ sáu...

Trác Vi Lan ôm chặt chú mèo trắng nhỏ trong tay, nhìn vào đôi mắt cực kỳ nghiêm túc của Mạc Sương, vừa mong chờ vừa đau lòng.

Dáng vẻ nghiêm túc cố chấp như vậy.

"Mạc Sương, hay là thôi đi." Nhìn thấy tay Mạc Sương bắt đầu run rẩy mệt mỏi, Trác Vi Lan thì thầm: "Chúng ta đã có mèo con rồi mà."

Mạc Sương trở nên nghiện chơi, nhìn chằm chằm máy gắp tức giận nói: "Không được, tôi muốn chơi, trước đây luyện tập qua rồi mà!"

Trác Vi Lan bị tính khí trẻ con của Mạc Sương làm cho ngơ ngác, nàng mỉm cười đứng bên cạnh, sẵn lòng chờ đợi.

Thời gian gần đến buổi trưa, càng ngày càng có nhiều trẻ em tranh thủ đến bảo tàng sau giờ học, một vài đứa trẻ đi ngang qua tò mò trước vẻ nghiêm túc của Mạc Sương, mỗi lần nhìn thấy con búp bê được gắp ra, chúng đều vô cùng hồi hộp, hét lên cổ vũ.

Trác Vi Lan tranh thủ đi mua đồ uống, khi nàng quay lại thì thấy Mạc Sương đang bị lũ trẻ vây quanh, suýt nữa không dám tiến lên phía trước.

Mạc Sương giống như vua của lũ trẻ.

Nàng cười trộm, lén chụp lại bằng điện thoại.

Mạc Sương nhấn nút, chú gấu thuận tay rơi xuống lỗ, máy đồ chơi phát ra tiếng đồ vật rơi xuống.

"Yê!" Bọn trẻ liền reo hò.

Mạc Sương cũng vui lây, khua tay múa chân kích động nhảy dựng lên, giống như vui sướng đến phát điên, vừa quay đầu lại thấy suýt chút nữa vấp ngã, vội vàng kiềm chế nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị: "Vi Lan, tôi lấy được rồi."

"Ôi, thế này mới đúng chứ." Trác Vi Lan không trả lời mà xua tay Mạc Sương: "Vui vẻ như vừa rồi, yêu ~"

Mạc Sương cảm thấy xấu hổ, thằng nhóc bên cạnh nghe xong lời của nàng liền hét lên một tiếng.

Trác Vi Lan tươi cười hòa vào đội cổ vũ. Mạc Sương nhìn nàng, đứng thẳng người lên cùng bọn họ hò reo.

Chơi được một lúc thì thấy mệt, bọn trẻ có vẻ học cùng lớp, đang định đến nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho các bạn trong lớp. Mạc Sương dùng hết số thời gian còn lại, gắp vài con búp bê làm quà, tiện thể ghé vào dùng bữa.

Cuối cùng thì mỗi đứa trẻ đều có một con búp bê, còn Mạc Sương và Trác Vi Lan cũng hòa vào đám đông trẻ em hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Trác Vi Lan liếc nhìn Mạc Sương đang cười bên cạnh, trong lòng thở ra.

Thế này không phải tốt sao.

"Chị cầm đi." Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trác Vi Lan nhất mực bắt Mạc Sương ôm chú gấu nhỏ và quả bóng bay: "Em mệt quá không ôm được."

Mạc Sương chạm vào đầu chú gấu nhỏ, giả vờ tủi thân kêu "ai ui", nhưng tay không buông.

Trong khoảng thời gian này đưa đón bọn họ nhiều lần, lão Trương đã có thể tự miễn dịch với hai người này. Nhìn thấy đống mũ sinh nhật, bong bóng các kiểu, cả chú gấu bông trong lòng Mạc Sương nữa, lão Trương vẫn có thể bình tĩnh nói câu:"Mạc tổng."

Mạc Sương trịnh trọng gật đầu.

Trác Vi Lan đứng bên cạnh nở một nụ cười khách sáo.

Họ vui vẻ về nhà, vừa bước qua cửa liền không vui nổi nữa.

Cha Mạc ngồi trên ghế sô pha, trên mặt nở nụ cười, liếc thấy dáng vẻ trẻ con ôm bóng bay của Mạc Sương liền nhướng mày tỏ vẻ không đồng tình, ánh mắt đảo qua đảo lại quanh bọn họ.

Trác Vi Lan trong tiềm thức có chút sợ hãi, cẩn thận lùi lại hai bước.

Mạc Sương bước lên chắn phía trước, dì Phương cầm lấy đồ vật trong tay cô, lúc nói chuyện không còn nét vui vẻ như khi hát bài ca sinh nhật vừa rồi: "Ba đến đây làm gì?"

Trác Vi Lan nghe thấy vậy liền thấy không thoải mái, nàng nghĩ Mạc Sương hiếm khi được buông thả, chơi đùa một chút, liếc sang cha Mạc có chút bất mãn.

Cha Mạc bình tĩnh nhìn lại, lựa quả hồng mềm mà nắn: "Nói chuyện từ chức đi. Vi Lan, cô có thể tránh đi được không?"

Thông thường, nếu Trác Vi Lan nghe điều gì đó về Tập đoàn X, nàng biết mình không thể hiểu được nội dung và chắc chắn sẽ rời đi.

Nhưng hôm nay nàng thật sự nổi cơn thịnh nộ.

"Không." Trác Vi Lan ngẩng đầu, tự tin đáp: "Chuyện từ chức của Mạc Sương có liên quan đến con, tại sao con phải trốn tránh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK