- Sao không lên gác ngủ mà lại nằm đây?
- Em đợi anh về mà lâu quá nên ngủ quên mất.
Anh bế xốc cô ngồi lên đùi mình, vòng tay cô qua sau cổ để có không gian rúc vào người cô, từ khi mẹ mất anh cũng quên cái cảm giác được ôm ấp vỗ về, lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ. Cha anh thường các con nhưng ông là người trong thế giới ngầm đẻ gánh vác toàn gia tộc không thể cho a và em trai 1 tình thương đúng nghĩa mà phải dạy các con cách sinh tồn. Anh bế Mạnh Kỳ lên gác, 2 người nằm trên giường ôm nhau tâm sự. Hôm nay giải quyết được việc lớn tâm trạng căng thẳng của anh mấy ngày qua cũng buông xuôi, tuần sau anh sẽ cùng cô đi du lịch, đây là điều hứa với cô gái nhỏ.
- ---------------------
Tình hình bên nước M cũng đã tạm ổn, Mạnh Kỳ và Tiêu Nghiêm ở lại tới ngày thứ 4 sau khi đi chơi và tham quan các nơi thì anh quyết định mai sẽ đưa cô đi Paris kinh hoa của thời trang du lịch.
Vương tử lên nắm quyền cũng có rất nhiều việc bận rộn nên cũng xin khất với Nghiêm 1 buổi ra mắt vợ chưa cưới của anh.
- Lần sau tôi sẽ sang nước cậu tham quan tiện gặp mặt em dâu nhé - Vương tử gọi qua điện thoại
- Được, mai t đưa cô ấy đi du lịch. Lần sau gặp lại lúc đó mong là sẽ k gọi cậu là vương tử nữa mà thay bằng nhà vua.
2 người đàn ông ma quỷ này tốt nhất k nên ở chung cùng một chỗ mà.
- ----------------
Tại sân bay, hôm nay anh k cho vệ sĩ theo mình mà đặt chuyến bay tự dắt cô tới nhật bản. Anh không muốn cô thấy căng thẳng và cũng nghĩ là loạn đảng đã được dẹp yên nên sẽ k có vấn đề nguy hiểm.
- Tôi đi mua nước cho em, em ngoan ngồi yên đây k đi linh tinh nghe chưa?
- Em k phải con nít mà.
Sau khi anh đi khuất đằng xa, bỗng có 1 bàn tay đưa tới bịt mồm cô kéo cô đi. Đoàn người đó 3-4 người mặc áo đen khuôn mặt đáng sợ nên k ai dám lên tiếng, khi anh quay trở lại k thấy cô vô cùng lo lắng, hỏi những người xung quanh k ai trả lời chỉ có duy nhất 1 cô bé 7-8 tuổi nói là đoàn người áo đen bắt mất chị xinh đẹp rồi. Đúng lúc đó điện thoại anh reo lên, là Hồng Long báo tên Chỉ Lôi đã vượt ngục mục tiêu của hắn là Mạnh Kỳ, biết có chuyện chẳng lành, anh gọi tập hợp tất cả người của anh.
- -----------
Cô bị đưa tới một tầng hầm, nơi này lanh lẽo u tối, đây là lần thứ 2 bị bắt cóc, cô cũng đã bình tĩnh hơn để quan sát. Cô bị xích vào chân và dây xích kéo ra góc nhà, bên ngoài cửa có 2 tên canh gác, nơi đây k có cửa sổ rất khó để thoát ra ngoài, bây giờ cô chỉ trông chờ vào anh. Tiếng lính canh vang lên chào sau đó cánh cửa mở ra, cô nhận ra người đàn ông này, đây là ngườfi lần trước cô gặp ở trung tâm với Nghiêm.
- Chào Mạnh tiểu thư cô nhận ra tôi chứ.
- Ông có việc gì mà lại bắt tôi tới nơi này.
- Chồng sắp cưới của cô phá hỏng kế hoạch của tôi, cô nghĩ xem tôi bắt cô tới đây làm gì. Nhưng trước hết tôi có thể hỏi 1 chút về bố mẹ cửa cô k
- Nếu ngài cởi xích tôi sẽ nói cho ngài.
Hắn ta nhìn thuộc hạ ra hiệu cởi xích ở chân cho cô, dù gì cũng có người canh cửa muốn trốn thoát cũng khó.
- Tôi là cô nhi, k biết ngài có hứng thú gì với cha mẹ tôi.
- Thật là đặc sắc, lúc đầu tôi tưởng cô chỉ là vợ chưa cưới của Tiêu Nghiêm nhưng xem chừng bây giờ thân thế của cô còn đáng gờm hơn.
- Tôi k hiểu ý ngài...
- K có gì cô cứ ngoan ngoãn ở đây, nếu vương tử và chồng cô biết điều với ta thì ít ra ta sẽ thả cô.