Buổi sáng 6h An Vũ Hàng đã đúng giờ rời giường, sau khi rửa mặt thì đến căng-tin ăn điểm tâm, vừa lúc bắt kịp giờ mở cửa. Sau khi ăn xong, cậu liền trực tiếp mang theo sách vở đến thư viện, sau đó ngồi liên tục cả ngày, bình thường phải đến khoảng 9h tối mới trở về phòng ngủ. Năm nay đã là năm hai đại học, cứ đến cuối kỳ An Vũ Hàng sẽ luôn như thế, cả đám Thời Nhiễm cũng quen rồi. Bọn họ tuy rằng cũng đi tự học, nhưng sẽ không sớm giống như An Vũ Hàng, cũng rất ít khi đến thư viện, nhiều nhất là ở trong dãy lầu phòng học tìm một phòng nào trống, tiến hành tự ôn tập.
Kỳ thật có rất nhiều người thích đọc sách tại phòng ngủ, như vậy nếu mệt là có thể nằm trên giường ngủ một chút. Tuy rằng thuận tiện, nhưng cũng có khuyết điểm, tỷ như máy tính đặt ngay bên cạnh, có mấy ai có thể nhịn không lên mạng được? Lại ví như, nếu trong phòng ngủ có một người không ngồi đọc sách, vậy sẽ mất đi bầu không khí học tập, rất khó để hoàn toàn tập trung vào đó.
Từ khi An Vũ Hàng bắt đầu toàn lực ôn tập, acc của cậu vẫn luôn do Sương Thiên Quyết lên. Sương Thiên Quyết mỗi ngày mở hai acc giúp An Vũ Hàng làm hằng ngày, thuận tiện cho Bôn Tiêu và thằn lằn ăn.
Cuối tuần, buổi chiều Sương Thiên Quyết đã log-in, nhưng vừa mới đăng nhập acc của Phượng Cô Ngân, liền nhìn thấy một loạt mật tán gẫu của Cẩm Thư Linh Loạn gửi đến.
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Phắc, mày cư nhiên là con trai?
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mày giả làm nhân yêu lừa Vô Hình Sát dẫn đi đánh võ đài có phải thích lắm hay không?
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mày cho là không ai biết hả? Lúc ấy tình duyên của Vô Hình Sát cũng ở trong YY, cô ấy nghe được mày nói chuyện.
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Nếu lúc ấy mày không bất cẩn mở mic, có phải sẽ còn tiếp tục giả vờ để Vô Hình Sát dẫn mày đánh võ đài lên đến cấp 12 luôn hay không hả?
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Mày cũng thật không biết xấu hổ. Mày giả nhân yêu là muốn đi lừa gạt tình duyên người ta phải không? Vô Hình Sát không phải là người mày có thể chen chân vào, mày nhanh chết tâm đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Cẩm Thư Linh Loạn ]: Tao đã sớm nhìn mày không vừa mắt, mỗi ngày quấn lấy phó bang, da mặt cũng thật là dày.
…
Sương Thiên Quyết nhìn xong mấy dòng này, cũng không trả lời lại. Cẩm Thư Linh Loạn là loại tính tình gì, anh đều biết rõ, anh cũng tin tưởng Phượng Cô Ngâm sẽ không cố ý lừa gạt người khác. Phượng Cô Ngâm nếu thật sự muốn giả làm nhân yêu, sẽ không nói cho bọn họ biết chuyện cậu là nam.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đi chiến trường không?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Đợi lát nữa đi.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Sao vậy? Còn có việc?
Sương Thiên Quyết tổ đội Lạc Hoa Độc Lập, kể sơ lại những lời Cẩm Thư Linh Loạn nhắn lại cho Lạc Hoa Độc Lập nghe một lần.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Phắc, đùa à? Đồ đệ của tôi sao có thể làm loại chuyện này? Tôi không tin.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ, tôi cũng biết cậu ấy không tất yếu phải làm vậy.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Chờ hỏi rõ ràng rồi nói sau. Cẩm Thư không biết cậu lên acc của Tiểu Ngâm, nếu không thằng nhãi hẳn phải khóc luôn.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không cần để ý đến nó.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cẩm Thư tựa hồ có chút nhằm vào Tiểu Ngâm. Cậu không lên acc của Liễm Túy Nhan, nó nghĩ cậu tạm thời A, tôi với A Yến cũng không dẫn nó đi chơi, tâm lý của nó phỏng chừng có chút mất cân bằng.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi không có nghĩa vụ phải lo cho nó.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đứa nhỏ kia thật khiến người ta không thích được. Cậu định lúc nào nói với nó chuyện Sương Thiên Quyết là acc nhỏ của cậu?
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không cần thiết nói cho nó biết.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cậu nói xem, cậu không nói cho nó biết, xong đợt này cậu lại mở acc quý danh kia trở về, có phải nó sẽ nói cho cậu biết lúc cậu không có ở đây, A Yến thông đồng với một acc nam tên là Sương Thiên Quyết hay không hả?
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cứ để nó nói.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Nói thật ra, cậu vẫn luôn lấy A Yến làm lá chắn, Cẩm Thư không ít lần nhắm vào A Yến đâu.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi biết. Nhưng nể mặt mũi của mẹ tôi, cũng không thể biến mọi chuyện biến thành quá khó coi.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Dù sao có A Yến ở đây, ai cũng phải đứng sang một bên. Một thằng nhóc mà thôi, A Yến ứng phó nó dư xăng.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Chẳng qua, nếu An Vũ Hàng đến chơi game này, A Yến cũng phải đứng sang một bên nhỉ?
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Em ấy vẫn là đừng chơi tốt hơn. Chuyện trong game quá phiền.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cũng phải, nếu để Cẩm Thư biết, khẳng định lại đến gây phiền toái.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ. Tiểu Ngâm bên kia cậu xem chừng một chút, đừng để cho Cẩm Thư lại đến gây chuyện.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Được.
Hai người vừa nói xong, Vi Vũ Yến Phi liền online. Sương Thiên Quyết kéo anh vào trong tổ, như vậy ba người nói chuyện cũng thuận tiên hơn.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Hai người đang làm gì vậy?
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Đang nói chuyện của Tiểu Ngâm.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Làm sao vậy?
Lạc Hoa Độc Lập lại kể lại mọi chuyện cho Vi Vũ Yến Phi nghe một lần.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Có phải có hiểu lầm gì đó hay không?
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không biết.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đợi một chút, La Y đang online, tôi đi hỏi cậu ta một chút.
Lạc Hoa Độc Lập đưa đội trưởng cho Vi Vũ Yến Phi. Sauk hi Vi Vũ Yến Phi mật tán gẫu kể mọi chuyện cho Địch Tư Húc nghe, liền kéo người vào đội ngũ.
『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Là Vô Hình Sát kia nói Cô Ngâm lừa anh ta, hay là tình duyên anh ta nói?
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Không biết. Thiên Quyết vào acc Cô Ngâm mới nhìn thấy, cậu ấy cũng không tiện hỏi nhiều.
『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Ùmh. Là như thế này…
Địch Tư Húc cẩn thận nói lại một lần chuyện Viên Gia giả làm em gái đáng yêu, lên kênh thế giới gọi người dẫn đi đánh võ đài. Cũng nói sau khi không cẩn thận mở mic, đã chính thức giải thích và xin lỗi Minh Giao kia, Minh Giao kia còn tỏ vẻ không sao cả. Sau đó An Vũ Hàng còn gửi tiền cho anh ta, xem như trả công. Đối phương nhận lấy, cũng không thấy tìm cậu nữa.
Sau khi chuyện này phát sinh, Viên Gia trở về phòng liền nói cho cậu biết. Cậu còn mắng cho Viên Gia một trận, Viên Gia cũng rất ảo não. Chẳng qua sau đó vẫn luôn không phát sinh chuyện gì, cho nên bọn họ cũng không để ý tới nữa, thời gian dài cũng sắp quên luôn chuyện này… Không ngờ hôm nay cư nhiên bị người ta lôi ra chuyện cũ.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Cách làm của Quân Mạc Vũ đích xác không ổn, chẳng qua đối phương nếu không truy cứu, còn nhận tiền của Tiểu Ngâm, xem như thanh toán xong rồi. Hiện tại lại tới gây chuyện, là có ý gì?
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Cậu Vô Hình Sát kia thoạt nhìn không giống như sẽ đến kiếm chuyện. Hẳn là tình duyên kia của cậu ta không biết nói với Cẩm Thư như thế nào, Cẩm Thư mới đến tìm Cô Ngâm.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Việc này để tôi xử lý cho.
『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Giao chuyện này cho Quân Mạc Vũ lo, cậu ấy đã nói có chuyện gì cứ để cậu ấy giải quyết. Tôi sẽ nói với cậu ấy.
『 Tiểu đội 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Để tôi xem tình huống đã.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Việc này đừng để cho Cô Ngâm biết, tránh ảnh hưởng cậu ấy thi cử.
『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Tôi biết.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Cậu không phải cũng đang thi hay sao? Sao còn vào chơi game?
『 Tiểu đội 』[ La Y ]: Tôi cùng anh đánh xong chiến trường sẽ log-out.
『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Vậy đánh mau đi.
Nói xong, Vi Vũ Yến Phi liền trực tiếp đi xếp hàng, dù sao anh cũng là đội trưởng, muốn xếp hàng lúc nào cũng có thể.
Đánh chiến trường xong, La Y liền log-out. Cậu tuy rằng không muốn giành học bổng, nhưng cũng không muốn kết quả lẹt đẹt tận dưới cùng.
Những ngày ôn tập vừa bận rộn lại buồn tể, bao nhiêu sách vở học thuộc chỉ hận không thể toàn bộ quên hết ngay tại một khắc khi bước ra khỏi phòng học, để đại não có chỗ trống mà nghỉ ngơi một chút.
Đi ra khỏi phòng thi, An Vũ Hàng thở ra một hơi —— Môn này hẳn là cũng có thể thuận lợi qua cửa.
Đám Thời Nhiễm còn chưa thi xong, An Vũ Hàng cũng không đợi bọn họ, chuẩn bị trở về phòng ngu nghỉ ngơi trước một chút, buổi chiều còn đến thư viện.
Mới vừa đi ra khỏi lầu phòng học không xa, An Vũ Hàng đột nhiên bị người ta chặn đường đi, vừa ngẩng đầu lên, người trước mắt nhất thời khiến đồng tử cậu co rụt lại.
Kha Tuấn Hân cười như không cười đứng ở trước mặt An Vũ Hàng, nói: “Xem đi, tôi đã nói tôi sẽ trở về tìm em mà.”
Lúc này dưới lầu phòng học có rất nhiều người đi ra, An Vũ Hàng chỉ có thể kềm chế lửa giận, âm thanh lạnh lung nói: “Nên nói tôi cũng đã nói rất rõ ràng, anh đừng đến dây dưa với tôi nữa.”
“Cho dù em cự tuyệt mộtt răm lần, tôi vẫn sẽ thích em.” Kha Tuấn Hân nhìn An Vũ Hàng, nói: “Cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi thật vất vả mới trở về được.”
An Vũ Hàng cảm thấy rất phiền, Kha Tuấn Hân không bình thường đến mức nói lý cũng nói không được, xác thực đủ thần kinh!
Không dợi cậu cự tuyệt, Kha Tuấn Hân liền nói tiếp: “Em nếu không đáp ứng, tôi sẽ bày tỏ với em ngay tại chỗ này. Như vậy không tới giữa trưa, toàn trường em đều sẽ biết.”
An Vũ Hàng siết chặt nắm tay, buông túi xách xuống đất chuẩn bị đánh Kha Tuấn Hân một đấm. Cậu tuy rằng không quá nắm chắc có thể đánh lại họ Kha kia, nhưng thật sự là nhịn đủ rồi.
Một đấm này của cậu vừa muốn vung qua, đã bị người từ phía sau giữ lại, cũng ôm lấy bờ vai của cậu, kéo về phía sau một bước. An Vũ Hàng lập tức quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Tiêu Mộc Từ, mạt hỏa khí kia lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.
“Tiêu ca?” Tiêu Mộc Từ xuất hiện đích xác khiến An Vũ Hàng có chút ngoài ý muốn, nhưng có anh ở đây, An Vũ Hàng cũng an tâm không ít.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ nhặt túi xách của An Vũ Hàng lên, đưa cho cậu, sau đó kéo người ra phía sau mình che lại, liếc mắt nhìn Kha Tuấn Hân một cái, nói: “Xem ra M thị vẫn còn quá gần.”
“A, trùng hợp vậy sao?” Kha Tuấn Hân nhìn nhìn Tiêu Mộc Từ, lại nhìn nhìn An Vũ Hàng, nói: “Tiêu Thiếu không phải thật sự muốn đoạt An Vũ Hàng với tôi đó chứ?”
“Cậu ấy cho tới bây giờ chưa từng là của cậu, tôi có cần phải đoạt với cậu sao?” Trong giọng nói của Tiêu Mộc Từ mang theo khinh thường.
“Ý của Tiêu thiếu An Vũ Hàng là của mình?” Kha Tuấn Hân cười lạnh nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Tiêu thiếu trước đây vừa mới cùng một nữ minh tinh nào đó truyền scandal nhỉ? Sao lúc này mới qua không bao lâu, đã đổi sang thích đàn ông?”
“Không liên quan đến cậu. Tôi chỉ nói một lần, nếu cậu lại đến tìm Vũ Hàng, bất kể đại ca của cậu là ai, tôi sẽ không khách khí với cậu như vậy nữa.” Tiêu Mộc Từ trầm giọng nói.
Kha Tuấn Hân nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, “Nếu tôi đi rêu rao đại công tử Tiêu gia thích đàn ông, còn là một sinh viên. Anh nói xem sẽ như thế nào nhỉ?” Kha Tuấn Hân cười cười, nói tiếp: “Phỏng chừng khi phụ thân anh nhìn thấy nhất định sẽ đưa anh ra nước ngoài, đến lúc đó anh lấy cái gì để tranh đoạt An Vũ Hàng với tôi?”
Tiêu Mộc Từ quét mắt nhìn gã ta một cái, mặt không dổi sắc nói ra ba chữ: “Tùy ý cậu.”
“Anh…” Nhìn Tiêu Mộc Từ một bộ dạng hoàn toàn không quan tâm, Kha Tuấn Hân nhất thời hận đến không nói ra lời.
Tiêu Mộc Từ không để ý đến gã nữa, biểu tình dịu đi nói với An Vũ Hàng: “Đi thôi.”
“Được.” An Vũ Hàng lên tiếng, đi theo Tiêu Mộc Từ rời đi.
Kha Tuấn Hân phẫn hận trừng theo bóng dáng của hai người, lại căn bản vô lực chống đối chính diện với Tiêu Mộc Từ