Đi đến trước tủ quần áo, An Vũ Hàng vừa ăn bánh mì vừa chọn đồ, cậu đối với quần áo yêu cầu cũng không cao, chỉ cần sạch sẽ ấm áp là được rồi. Kỳ thật mấy năm nay cậu rất ít mua quần áo, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy bộ như vậy. Người khác năm mới đều sẽ mua thêm ít nhiều vài bộ đồ mới, An Vũ Hàng muốn để dành tiền, cho nên năm mới việc mua quần áo luôn không nằm trong danh sách mú sắm của cậu. So với việc mua quần áo vào dịp năm mới, An Vũ Hàng càng có khunh hướng mua quần áo theo mùa, khi đó giảm giá nhiều, mua đồ tương đối có lợi, có thể giúp cậu tiết kiệm được không ít tiền.
Cậu tiêu xài tiết kiệm như vậy, kỳ thật cũng là có lí do của riêng mình. Căn phòng mà cậu đang ở hiện tại ở toàn bộ D thị mà nói xem như là một trong những khu dân cư cũ nhất, căn cứ theo quy hoạch của thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ phá bỏ và dời đi nơi khác. Đến lúc đó cho dù là bị phá bỏ hoàn toàn và di dời đến nơi khác, hay là được tái cơ cấu trở lại, đều phải cần một khoảng chi phí không nhỏ. Ba mẹ cậu khẳng định sẽ không chịu bỏ số tiền này ra, mỗi tháng cho cậu sinh hoạt phí đã xem như tận tình tận nghĩa rồi, cho nên cậu chỉ có thể dựa vào bản thân.
Cũng may hiện tại cậu cũng không có gì cần phải dùng tiền, ở trường học ăn uống cũng rẻ, hơn nữa cậu vẫn luôn làm thêm, có thể để dành được một ít.
Mới vừa chọn một kiện áo long, di động An Vũ Hàng đã vang lên, là Tiêu Mộc Từ gọi tới.
An Vũ Hàng buông bánh mì xuống, tiếp nhận cuộc gọi, “Alô, Tiêu ca?”
“Dậy lâu chưa?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
“Mới vừa dậy không lâu.” An Vũ Hàng dựa theo thực tế đáp lại, vì cho dù cậu nói bản thân dậy lúc 5h sáng, Tiêu Mộc Từ cũng chưa chắc sẽ tin.
“Chút nữa tôi qua đón cậu, cậu nói địa chỉ cho tôi biết đi.”
An Vũ Hàng nghe vậy nhanh chóng nói: “Không cần đâu Tiêu ca, tôi tự mình đi là được rồi. Ngồi tàu điện ngầm rất thuận tiện.”
Chỗ Tiết Dập chọn rất dễ tìm, An Vũ Hàng ngồi tàu điện ngầm đi qua rất nhanh. Tiêu Mộc Từ tới đón cậu có thể còn phải đi đường vòng, thật sự không cần thiết.
“Đi tàu điện ngầm rất chen chúc.” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng cười cười, “Giữa trưa thì không sao, không phải giờ cao điểm.” Kỳ thật trừ khi tự mình lái xe, còn không thì đều phải chen chúc, chẳng qua chen riết cũng thành thói quen.
Tiêu Mộc Từ bên kia trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói: “Vậy được, cậu đến nơi thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng, một chút nữa gặp.”
“Ừ, trên đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Không nói thêm gì nữa, An Vũ Hàng cúp điện thoại, tiếp tục gặm bánh mì tìm quần áo. Kỳ thật cậu ở chỗ này vị trí cũng không dễ tìm, An Vũ Hàng không muốn gây thêm phiền toán cho Tiêu Mộc Từ.
11h15 bắt đầu xuất phát, từ nhà đi đến dưới lầu khách sạn vừa vặn là 12h. Tiết Dập chỉ nói thời gian và địa điểm, chưa nói là phòng nào, An Vũ Hàng gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Từ, không bao lâu, Tiêu Mộc Từ liền từ trong khách sạn đi ra.
“Lạnh không?” Tiêu Mộc Từ đánh giá quần áo trên người cậu, phát hiện coi như cũng ấm áp.
“Không lạnh.” An Vũ Hàng cười cười.
“Mau vào đi.” Tiêu Mộc Từ giúp cậu mở cửa lớn khách sạn ra.
An Vũ Hàng bước nhanh đi vào, điều hòa của khách sạn mở rất đầy đủ, so sánh với rét lạnh bên ngoài qủa thực chính là hai thế giới.
Tiêu Mộc Từ mang theo cậu đi lên gian phòng ở lầu ba, đẩy cửa ra, An Vũ Hàng liền nhìn thấy Tiết Dập đang ngồi ở vị trí chủ xị uống trà. Bên cạnh Tiết Dập ngồi một người đàn ông đeo mắt kính màu bạc, trên mặt người đàn ông có ý cười nhàn nhạt, khí chất vô cùng tốt, cảm giác đặc biệt có giáo dục.
Lúc An Vũ Hàng đánh giá người kia, đối phương cũng đồng thời đánh giá cậu. Tuy rằng không biết, nhưng An Vũ Hàng vẫn hơi hơi gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi, sau đó nhìn về phía Tiết Dập, gọi một tiếng ‘Dập ca’.
“Tới rồi.” Tiết Dập buông tách trà xuống, cười nói: “Để Tiêu thiếu đi đón cậu không phải tốt hơn sao? Trời đang lạnh như vậy mà.”
“Không có gì, không lạnh lắm.” Cậu vốn cũng không phải người sống an nhàn sung sướng gì, trời có lạnh cũng chẳng sao.
Tiêu Mộc Từ khoát bả vai An Vũ Hàng, đưa cậu đến trước mặt người đàn ông mang kính mắt, nói: “Giới thiệu một chút, đây là Thư Văn Ngạn, chính là người bạn mà trước đây tôi đã đề cập qua với cậu.”
“Chào anh.” An Vũ Hàng gật đầu chào Thư Văn Ngạn, nghĩ người này cũng là Gay như mình, An Vũ Hàng nhất thời cảm thấy cảm giác xa lạ cũng ít đi một chút.
“Chào cậu.” Thư Văn Ngạn cười nói, “Đã sớm nghe Mộc Từ và Tiết Dập nhắc tới cậu, vẫn luôn không có thời gian rảnh đi gặp cậu một lần, hôm nay xem như được gặp rồi.”
Thanh âm Thư Văn Ngạn rất ôn hòa, độ nhận dạng rất cao, vừa nghe đã khiến cho lòng người thật ấm áp.
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Tiêu Mộc Từ giúp An Vũ Hàng kéo ghế ra, để cậu ngồi xuống bên cạnh Thư Văn Ngạn.
An Vũ Hàng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra, ngồi vào ghế, nhìn thoáng qua những người trong bàn, hỏi: “Viên Gia còn chưa tới sao?”
“Đừng nói nữa, thằng nhóc kia đêm qua ăn phải đồ không sạch sẽ, hôm nay sáng sớm đã vào bệnh viện, hiện tại chỉ có thể ăn cháo, không tới được.” Đối với chuyện ăn uống lung tung của thằng em họ này, Tiết Dập không có nửa điểm đồng tình.
“Kỳ thật chờ cậu ấy khỏe lại rồi chúng ta đi ăn cũng được.” Nếu Viên Gia ở đây, An Vũ Hàng cảm thấy mình càng thoải mái hơn một chút.
“Đừng lo cho nó, dù sao nó cũng không phải nhân vật chính.” Tiết Dập không để ý lắm, khoát khoát tay, thằng em họ này của anh chỉ là bởi vì ăn quá nhiều thứ cho nên dạ dày mới luôn khó chịu.
“Gọi món ăn trước đi.” Tiêu Mộc Từ gọi thêm trà nóng cho An Vũ Hàng, sau đó cầm lấy hai bảng menu, một cái đưa co Thư Văn Ngạn, một cái đưa cho An Vũ Hàng, để hai người bọn họ gọi trước.
Thư Văn Ngạn đưa lại menu cho Tiêu Mộc Từ, nói với anh: “Cậu xem rồi gọi đi.”
Tiêu Mộc Từ cũng không nói gì, dựa theo sở thích bình thường của Thư Văn Ngạn gọi vài món ăn, sau đó Tiết Dập lại bổ sung thêm vài món mặn, An Vũ Hàng nhìn menu không nói gì.
Tiêu Mộc Từ đặt chén trà vào trong tay An Vũ Hàng, nói: “Thích cái gì thì gọi, đừng khách khí.”
“Tôi ăn cái gì cũng được, nhìn menu nhiều quá hoa mắt.” An Vũ Hàng tiếp nhận ly trà chậm rãi uống, đồ ăn mà Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập gọi đã đủ nhiều rồi, không cần phải gọi thêm nữa.
Tiêu Mộc Từ tuy rằng đã cùng ăn cơm với An Vũ Hàng mấy lần, nhưng cũng không biết An Vũ Hàng rốt cục thích ăn cái gì, tựa như cái gì cũng được, rất khó tìm ra món nào đó thật sự khiến cậu thích.
“Vậy món chính thì sao? Có cần gọi thêm không?” Tiêu Mộc Từ giúp cậu lật sang tờ menu các món chính.
An Vũ Hàng chỉ chỉ vào món cơm chiên đặc sắc ở bên trên, nói: “Ăn cái này đi.”
“Được.” Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, lại gọi thêm cho Thư Văn Ngạn một phần cơm, bản thân và Tiết Dập thì ngược lại không gọi món chính.
Nhân viên phục vụ xác nhận lại một lần các món đã gọi liền lui ra ngoài, để lại không gian cho bốn người bọn họ.
Thư Văn Ngạn đặt chén trà xuống, nhìn về phía An Vũ Hàng, mỉm cười nói: “Chuyện của cậu tôi đã nghe Mộc Từ nói. Tôi và cậu giống nhau, chúng ta tuy rằng mới vừa quen biết, nhưng về sau còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, tôi cũng không xem cậu như người ngoài, cậu đừng câu nệ.”
“Dạ, vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu, lại liếc mắt trộm nhìn Tiết Dập một cái, phát hiện Tiết Dập vẫn là vẻ mặt nhàn nhã, không hề có bất cứ biểu hiện ngoài ý muốn nào, An Vũ Hàng cũng hơi an tâm hơn một chút, nói vậy hẳn là Tiêu Mộc Từ đã nói với anh trước đó rồi.
“Tôi và Mộc Từ cùng tuổi, cậu có thể gọi tôi anh trai.” Thái độ của Thư Văn tựa như anh trai nhà bên vậy, khiến An Vũ Hàng vốn câu nệ trong bất tri bất giác cũng dần tiêu tán.
“Vâng, Ngạn ca.” Xưng hô này vừa kêu ra khỏi miệng, An Vũ Hàng đột nhiên sửng sốt một chút, tuy rằng ‘Ngạn ca’ này không phải ‘Yến ca’, nhưng thoạt nghe cảm giác thật sự cũng không khác mấy.
“Làm sao vậy?” Thấy cậu đột nhiên ngây người ra, Thư Văn Ngạn hỏi.
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy gọi ra miệng rất trôi chảy.” An Vũ Hàng mỉm cười nói. Ở đây ngoại trừ cậu ra, ba người này đều là tinh anh, An Vũ Hàng cảm thấy đề cập chuyện quen biết người trong game với bọn họ tựa hồ có chút ấu trĩ, bọn họ chưa chắc đã thích đề tài này.
Thư Văn Ngạn hơi hơi gật gật đầu, lại hỏi: “Cậu hiện tại ở trọ tại trường?”
“Vâng, nhà ở cách trường học khá xa, trọ ở trường tương đối thuận tiện hơn.”
“Bạn học trong phòng cậu biết chuyện của cậu không?” Tuy rằng anh không nên hỏi mấy vấn đề này trong lần đầu tiên mới gặp mặt, nhưng là một người từng trải, Thư Văn Ngạn cảm thấy nếu là đồng loại, thì không tất yếu phải quá mức vòng vo hàm súc, ngược lại có vẻ không chân thành.
“Hiện tại tôi và bọn Viên Gia ở trọ cùng một phòng, đều là bạn bè, ngược lại cũng không có gì. Chẳng qua tôi chưa nói cho bọn họ biết chuyện này.” An Vũ Hàng sẽ nói cho bọn họ biết, chẳng qua không phải hiện tại mà thôi.
“Viên Gia làm người không tệ, không có thành kiến gì, cậu không cần phải lo lắng.” Thư Văn Ngạn nói: “Nếu nó dám có dị nghị, bảo Tiết Dập thu thập nó.”
Tiết Dập cười nói: “Viên Gia bình thường tùy rằng hơi ngốc một chút, không đáng tin, nhưng loại chuyện này nó khẳng định không có thành kiến gì.”
“Cũng phải.” Thư Văn Ngạn uống một ngụm trà, tiếp tục nói với An Vũ Hàng: “Tôi lúc ấy cùng một phòng với Mộc Từ, Văn Ngạn, cũng không có gì.”
“Dĩ nhiên, hai người thống nhất mặt trận, tôi dám nói cái gì chứ?” Tiết Dập cười nói.
“Kỳ thật cậu cũng rất có dũng khí rồi, ba người chúng ta ở chung một chỗ 4 năm, cậu cư nhiên không bị cong.” Thư Văn Ngạn trêu chọc.
“Tôi chính là thẳng nam thuần khiết. Những người có thể bị bẻ cong chí là vì bản thân vốn không hề thẳng.” Đối với điều này, Tiết Dạp cảm thấy rất may mắn, nếu anh mà bị cong, thật không biết giải thích với người trong nhà như thế nào.
Đang nói, nhân viên phục vụ liền gõ cửa phòng, dọn lên bàn từng món thức ăn mà bốn người gọi. Chờ đồ ăn đầy đủ, nhân viên phục vụ lại lui ra ngoài, không có người ngoài ở lại, bọn họ nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Tiêu Mộc Từ đặt đồ ăn mà Thư Văn Ngạn thích đến trước mặt anh, sau đó gắp thức ăn cho An Vũ Hàng, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Thư Văn Ngạn ăn mấy miếng tôm viên, nói: “Từ nhỏ đến lớn bởi vì chuyện tôi là đồng tính luyến ái, không ít lần bị người ta mắng là biến thái. Mộc Từ vì chuyện này cũng không ít lần đánh nhau với người ta.”
An Vũ Hàng có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Mộc Từ, Tiêu Mộc Từ tuy rằng khí tràng thực mạnh, nhưng cậu vẫn rất khó tưởng tượng ra bộ dáng Tiêu Mộc Từ đánh nhau với người ta.
“Thôi đi, cái đó mà gọi là đánh nhau cái gì. Hoàn toàn là Tiêu thiếu đơn phương đánh người ta.” Nói đến việc đánh nhau, Tiết Dập đã cảm thấy Tiêu Mộc Từ và Thư Văn Ngạn đều không có tuổi thơ, “Vũ Hàng, anh nói cho cậu biết nha. Người ta đánh nhau ít nhiều cũng là mày đá tao một cước, tao cho mày một quyền, đó mới chính là bình thường, cuối cùng trên mặt trên người hai bên đều có thể thêm chút ‘màu’. Nhưng Tiêu thiếu đánh nhau là người ta còn chưa đụng tới quần áo của cậu ta, đã bị cậu ta đè xuống đất đánh một trận. Có Tiêu thiếu ở đây, Văn Ngan lớn như vậy còn chưa từng đánh nhau một lần, tất cả đều là Tiêu thiếu đánh. Cậu nói xem hai người bọn họ còn có chút lạc thú tuổi thơ nào hay không chứ?”
An Vũ Hàng bật cười, chính xác, Tiết Dập nói mới là hiện tượng bình thường. Lúc cậu học tiểu học và sơ trung cũng từng đánh nhau với người ta, cụ thể vì cái gì đã không còn nhớ rõ, nhưng đánh nhau đúng là không có kết cấu gì, mình đánh người khác, đồng thời bản thân cũng sẽ bị đánh.
“Đánh nhau có thểt ính là lạc thú tuổi thơ? Vậy tuổi thơ của cậu có bao nhiêu lỗ mãng hả?” Thư Văn Ngạn liếc mắt nhìn Tiết Dập một cái.
Tiết Dập không để ý lắm gật gật đầu, “Được rồi, cậu và Tiêu thiếu là khó có được khuynh hướng cảm xúc tuổi thơ.”
Tiêu Mộc Từ không gia nhập thảo luận, chỉ gắp mấy khối sườn xào chua ngọt cho An Vũ Hàng, nói: “Nếu cơm chiên bị cứng thì đừng ăn.”
Có vài loại cơm chiên tuy rằng làm ra tách rời từng hạt, nhìn rất ngon miệng, nhưng ăn vào miệng thật sự là chẳng ra là sao.
“Cũng được, anh có muốn ăn thử một chút hay không?” An Vũ Hàng không biết cơm chiên lại đưa ra phần nhiều như vậy, muốn một mình cậu ăn hết cảm giác có chút khó khăn.
“Được.” Tiêu Mộc Từ không cự tuyệt.
An Vũ Hàng trực tiếp chuyển đĩa cơm chiên hình bầu dục của mình đặt ở giữa hai người, Tiêu Mộc Từ nếm một miếng, cảm thấy hương vị không tệ lắm, cũng không bị cứng.
Tiết Dập và Thư Văn Ngạn liếc nhìn nhau một cái, trong mắt có thâm ý khác.
Tiết Dập khụ một tiếng, nói: “Nếu là hai người đàn ông khác ăn cùng một chén cơm, tôi ngược lại sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hai người ăn chung thế này, tôi thật sự muốn không nghĩ nhiều cũng khó…”
Nghe Tiết Dập nói, An Vũ Hàng nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, cậu vừa rồi không nghĩ nhiều, dù sao một phần cơm nhiều thế này cậu cũng ăn không hết, chia cho Tiêu Mộc Từ lại vừa đủ.
Tiêu Mộc Từ dùng khóe mắt liếc nhìn Tiết Dập một cái, Tiết Dập biểu hiện đến đặc biệt vô tội.
An Vũ Hàng cầm cái chén sạch để đựng canh lên, chuẩn bị chia phần cơm chiên ra. Tiêu Mộc Từ vươn tay tiếp nhận cái chén trong tay An Vũ Hàng, không giúp cậu múc cơm, mà trực tiếp múc một chén canh đặt bên cạnh tay cậu. Sau đó dùng thìa chia đĩa cơm chiên thành hai phần, phần nhiều cho An Vũ Hàng, bản thân thì ăn phần ít.
An Vũ Hàng cúi đầu ăn canh, tránh né ánh mắt trêu chọc của Tiết Dập.
Tiêu Mộc Từ cảnh cáo mà liếc mắt nhìn Tiết Dập một cái, Tiết Dập nhún nhún vai, cũng không trêu An Vũ Hàng nữa —— Anh mặc dò có lòng hỗ trợ một chút, nhưng Tiêu thiếu lại quá thâm trầm như vậy, anh cũng thật sự không tiện làm quá mức. Để tránh cho Tiêu thiếu còn chưa theo đuổi người được, đã bị mình dọa chạy…
Hết –