Rốt cuộc cũng đạt tới một vạn công đức! Lăng Thanh Vân vui sướng muốn nhảy lên, nhưng hắn không quên, những tang thi trước mắt sở dĩ đứng im như cây trúc để mặc mình đánh hoàn toàn là vì Trang Thành rống lên một tiếng!
Thanh âm kia không phải là con người có thể phát ra, Lăng Thanh Vân quay người lại liền thấy được biểu tình vặn vẹo của Trang Thành, không cần nghĩ cũng biết đối phương khẳng định đang vô cùng thống khổ!
Trang Thành ôm đầu, sau mấy tiếng rống to, thanh âm dần nhỏ lại, móng vuốt trên tay lại mọc dài thêm ra, mà răng nanh của cậu cũng dài hơn!
Trang Thành chắc là thăng cấp rồi? Bởi vì ăn tinh hạch của tang thi cùng cấp? Lăng Thanh Vân nắm chặt súng trong tay, căng thẳng dị thường – sau khi thăng cấp, Trang Thành có thể nhớ lại mình không?
Vừa lo lắng cho Trang Thành, mặt khác, công đức của mình đã đạt tới một vạn, Lăng Thanh Vân không tiếp tục giết đám tang thi không động đậy được này, chỉ lo lắng nhìn Trang Thành, chậm rãi đi về phía cậu.
Không ngờ, hắn còn chưa tới gần Trang Thành, cậu đột nhiên bỏ tay xuống ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đỏ quạch.
Lăng Thanh Vân sửng sốt, trong nháy mắt hắn cảm giác mình sẽ chìm trong một mảnh đỏ tươi kia, giây tiếp theo chợt tỉnh lại, Trang Thành đã gần ngay trước mắt, móng vuốt sắc nhọn tựa hồ sắp tóm lấy yết hầu của mình!
“Thành Thành…” Tiếng gọi vẫn nghẹn trong cổ họng bỗng bật thốt lên, Lăng Thanh Vân nhìn khuôn mặt cậu đã trở nên dữ tợn, quên luôn là thời điểm này hắn phải trốn vào không gian.
Móng vuốt của Trang Thành cứ như vậy dừng trước mặt hắn, đột nhiên lại rụt về, sau đó, cậu chạy đi!
Tình huống của Trang Thành không đúng! Lăng Thanh Vân cũng phát hiện điểm này nhưng hắn vừa định đuổi theo thì bỗng thấy mình cũng không ổn, đau đớn không biết từ đâu lan tràn khắp toàn thân, giây tiếp theo hắn thấy mình đứng trong không gian.
Mấy ngày nay, Lăng Thanh Vân nhét đủ thứ vào không gian, cho nên toàn bộ không gian gần như bị nhồi đầy. Ngay từ đầu hắn còn có một thảm cỏ để ngủ, nay cũng chỉ có thể chen chúc với con cún trên đống quần áo để thiền, nhưng giờ nhìn thì thấy không gian lại rỗng thêm một khoảng lớn!
Nhưng lúc này hắn không có tâm tình chú ý đến không gian, Trang Thành còn đang ở bên ngoài đó! Không biết chạy đi đâu rồi?
Nhưng trước mắt cũng không thể làm theo ý muốn, Lăng Thanh Vân phát hiện mình nghĩ muốn ra ngoài lại không thể ra ngoài, hơn nữa trên người cũng càng ngày càng đau đớn!
Cơn đau này không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết toàn thân cao thấp không chỗ nào không đau, giống như bị vạn con kiến bu vào cắn xé!
Nam tử hán đại trượng phu, Lăng Thanh Vân trước giờ không cho rằng mình sẽ sợ đau, trước kia đánh nhau hắn từng bị người chém bị thương, nhưng thống khổ khi đó chẳng bằng một phần vạn đau đớn lúc này!
Đau quá! Cố tình thần trí lại thanh tỉnh! Lăng Thanh Vân đau đến hận không thể lăn lộn dưới đất, thoáng chốc, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo ngoài…
Đau đớn như chịu khổ hình mấy giờ liền, thời điểm đau đến tận cùng, Lăng Thanh Vân hận không thể ngất đi, nhưng lại vẫn cứ tỉnh táo. Hắn cắn môi, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống mặt cỏ, lại không hề cảm thấy môi đau.
Rốt cuộc, khi hắn đau đến độ đập đầu vào màn “sương trắng” tới chảy máu thì hôn mê bất tỉnh, không biết là đau ngất hay đập đầu ngất.
Trong không gian, tiếng kêu thống khổ của Lăng Thanh Vân dừng lại. Con cún tựa hồ lớn thêm một vòng, bộ lông vốn màu vàng đất thế mà biến thành màu đỏ tươi, nó chạy đến bên người Lăng Thanh Vân, quan sát một hồi, cuối cùng ngồi xuống cạnh hắn.
Một vạn công đức, thoát thai hoán cốt!
Mình là ai? Hắn là ai?
Đầu rất đau, rất đau rất đau, nhưng lại thực hưng phấn, cậu biết mình sẽ thay đổi, không biết sẽ biến thành dạng gì nhỉ?
Ôm lấy đầu, cậu cảm thấy mình càng đói bụng, thật đói thật đói, mà có một thức ăn thơm ngon ngay trước mặt mình!
Ăn hắn! Ăn hắn! Mỗi bộ phận trên người đều đang kêu gào, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào tới người nọ!
Không, không được, mình không thể làm hắn bị thương…
Nhưng hắn là ai vậy?
Móng vuốt sắp cắm vào mặt người nọ, nhưng cậu lại không nỡ vươn tay thêm một tấc…
“Thành Thành…” Cậu nhìn thấy ánh mắt người nọ thanh minh, cậu nghe được thanh âm của người nọ.
Thành Thành… Mình, là Trang Thành? Hắn, là Lăng Thanh Vân?
Phảng phất như có gì đó giãy giụa chui ra ở trong đầu, thức ăn trước mắt thật sự quá mức hấp dẫn… Thanh Vân… Đó là Thanh Vân, cậu không thể làm hắn bị thương!
Cậu không dám đứng đây nữa, chạy về phía xa!
Chạy thật nhanh, chung quanh luôn có hương vị máu thịt tươi mới dụ hoặc cậu, cậu muốn phác lên xé nát bọn họ, ăn thịt uống máu bọn họ, nhưng mỗi lần cậu muốn dừng bước làm thế lại có một thanh âm ngăn cản cậu: “Thành Thành, đừng ăn thịt người…”
Người, là cái gì?
Cậu dường như có thể nghe được thanh âm của đồng loại, những đồng loại đang lang thang trên đường, ý niệm trong đầu vô cùng đơn giản, chỉ có “Thật đói”, “Muốn ăn cái kia” mà thôi.
Mà cậu thì không giống thế! Cậu đứng trên đám đồng loại đó!
Không ăn thịt người thì ăn cái gì? Trong giây lát cậu hoàn hồn, nhìn về phía một đồng loại ven đường, đồng loại kia ngây ngốc đi về phía cậu, đứng lại trước mặt cậu.
Cậu vung tay lên, đầu đồng loại kia liền nát, ngã xuống trước mặt cậu, mà trong tay cậu có thêm một viên tinh hạch.
Nhìn chằm chằm tinh hạch trong tay thật lâu, lại có một thanh âm như vang lên bên tai: “Thành Thành, em yêu sạch sẽ như vậy, rửa đi rồi hẵng ăn…”
Một đường đi, tinh hạch trong tay càng ngày càng nhiều, thống khổ trên người đã giảm bớt, cuối cùng, cậu dừng trước một hồ nước.
Rửa? Cậu theo bản năng rửa sạch đống tinh hạch trong tay, sau đó từng viên từng viên nhét vào miệng.
Thứ vẫn giãy giụa trong óc muốn chui ra đột nhiên bình tĩnh lại, sau đó, dường như có gì đó xuất hiện.
Đàn ông, phụ nữ, trẻ em, người già… Vô số hình ảnh quay cuồng trong đầu cậu, những người trên hình hẳn đều là thức ăn của cậu, nhưng những thức ăn đó lại khiến cậu đau xót.
Cuối cùng, toàn bộ hình ảnh đều ngưng thành một người đàn ông, đó là thức ăn của cậu, cậu nhớ rõ hắn, lúc trước, thức ăn vẫn luôn ở cùng cậu.
Hắn gọi là Lăng Thanh Vân?
Đó là thức ăn của cậu, chỉ cần nghĩ đến hắn cậu liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thức ăn của cậu… người yêu của cậu? Người yêu là gì?
Chậm rãi quay trở lại, cậu cảm thấy cậu bị mất cái gì đó… Nhưng trước hết phải đi tìm thức ăn của cậu, hay chính là, Lăng Thanh Vân!
Thanh Vân, Thanh Vân của cậu… Cậu biết, đó là hắn!
Thời điểm Lăng Thanh Vân tỉnh lại thế mà không cảm thấy mình có gì khác thường, vết thương trên đầu đã biến mất, liếm liếm môi cũng không thấy rách chỗ nào, nhưng quần áo ẩm ướt dính dớp trên người khiến hắn thật không thoải mái.
“Thành Thành…” Ý niệm muốn rời khỏi không gian vừa xuất hiện trong đầu, giây tiếp theo hắn liền ra ngoài.
Nơi này không hề có tang thi, nhưng lại có rất nhiều xác tang thi, mà giữa nhiều thi thể như vậy, hắn liếc mắt một cái liền thấy được xác tang thi mặc quần áo bệnh nhân, đến gần mới nhìn rõ chữ trên quần áo là tên một bệnh viện tâm thần.
Tang thi này trước kia là một bệnh nhân tâm thần? Lăng Thanh Vân nhìn quanh một vòng, đi về phía Trang Thành chạy đi, mới vài bước liền cảm thấy người lạnh run – quần áo của hắn đều ướt đẫm! Lúc nãy ở trong không gian chỉ thấy hơi khó chịu mà thôi, hiện tại lại thấy rét cóng, cứ thế mà hóng gió ở bên ngoài, cho dù tuyết đã ngừng rơi thì hắn cũng sẽ kết băng!
Nghĩ nghĩ, Lăng Thanh Vân trở lại không gian thay quần áo.
Cởi ra quần áo ướt đẫm, dùng nước tích trong không gian tắm qua một lượt, lúc tìm đồ để mặc, Lăng Thanh Vân mới nhìn thấy biến hóa của con cún: “Mày làm sao thế?”
“Tôi là linh khí của không gian, không gian thăng cấp tôi tất nhiên sẽ có biến hóa.” Con cún lười biếng ngồi một bên. Đối với chủ nhân cả ngày đi cùng với ma vật không thế nào để ý đến mình, nó cảm thấy mình chẳng cần xun xoe nữa!
Hừ hừ, anh không hỏi tôi, tôi sẽ không nói tình hình sau khi thăng cấp cho anh!
“Tao thăng cấp, không gian cũng thăng cấp?” Lăng Thanh Vân rất vừa lòng nhìn không gian lớn hơn một vòng, chậc, không gian có thêm một mảnh đất thế mà lại dùng để trồng hoa, vì sao không trồng rau?
Đáng tiếc, tuy hắn biết trồng nhưng vẫn không có thời gian trồng trọt trong không gian, đương nhiên, hắn tình nguyện dùng thời gian đó đi giết tang thi chứ không cần ăn rau!
“Đúng vậy! Anh không lấy năng lượng khác đến giúp không gian thăng cấp, đành phải từ từ rồi đến, bây giờ mới lớn hơn một tý.” Con cún nhìn xung quanh, phải bao lâu nữa nhà nó mới có thể hoàn toàn lộ ra? Phải bao lâu nữa nó mới có thể hoàn toàn khôi phục chứ?
“Tao thăng cấp thì có gì thay đổi?” Lăng Thanh Vân vừa mặc quần áo vừa hỏi, mặc xong đồ, hắn sẽ ra ngoài tìm Trang Thành!
Về phần không gian, hắn cảm thấy lớn hơn rất nhiều, lúc trước chỉ được mấy chục mét vuông, giờ đã được một hai trăm mét, về độ cao thì hắn chỉ biết là rất cao.
Con cún liến thoắng: “Hiện tại anh lên cấp bốn rồi, đương nhiên tố chất thân thể với lực tinh thần sẽ được nâng cao rất nhiều! Hiện tại, chỉ cần là phân thân không quá lợi hại thì anh có thể khống chế rồi!”
“Tố chất cơ thể tao hiện giờ tính là cấp mấy?” Lăng Thanh Vân vung gậy nanh sói, cây gậy vốn nặng giờ hắn lại cảm thấy quá nhẹ…
“Chỉ luận về tố chất thân thể, anh giống với tang thi cấp ba.” Con cún đáp.
Lăng Thanh Vân hơi thất vọng, hắn thăng cấp mà vẫn kém so với Trang Thành, chẳng qua tang thi cấp ba à… Nghĩ đến tình cảnh hai tang thi đánh nhau lúc trước, hắn lại cảm thấy thỏa mãn, hiện tại, không phải hắn cũng có thể một quyền đánh lõm ô tô sao? Liền tính xe nhập khẩu chất lượng tốt không được nhưng xe nước R khẳng định làm được.
“Đúng rồi, bộ dáng Thành Thành lúc trước sao lại kỳ quái như vậy? Tao thấy mắt em ấy thật giống như…” Thật giống như đang mê hoặc! Lăng Thanh Vân thậm chí cảm thấy mình sẽ rơi vào cặp mắt kia không thoát ra được!
“Tang thi cũng có phương hướng tiến hóa của bọn họ, thân thể hoặc lực tinh thần. Trang Thành vốn chính là tiến hóa theo phương diện lực tinh thần, chủ nhân viên tinh hạch cấp ba mà anh ta ăn cũng là lực tinh thần cao mạnh hơn thân thể… Nếu không phải lúc trước anh vẫn cố gắng thiền, thì khi anh ta nhìn anh chằm chằm, chỉ sợ anh đã chủ động đưa người đến móng vuốt của anh ta! Nhưng vận khí các anh cũng tốt… Nếu anh ta không tiến hóa theo phương diện lực tinh thần thì cũng không thông minh như vậy, có thể tự khắc chế mình.” Con cún lưu loát nói một đống mới dừng lại, sau đó thì thấy Lăng Thanh Vân đã biến mất từ lúc nào!
Con cún oán hận nhìn chỗ Lăng Thanh Vân biến mất, hai móng vuốt cào cào mặt cỏ, bị bám vào mấy cái lá với ít bùn đất, cuối cùng, nó hậm hực xoay người nhảy lên đống quần áo kia, tính toán lau móng vuốt mình lên đó – tôi sẽ cho anh mặc quần áo bẩn!
Đáng tiếc, nó còn chưa vươn móng vuốt về phía đám quần áo thì mấy món đồ bỗng nhiên biến mất, dưới mông không có thứ gì, nó liền ngã lăn xuống đất.
Ô… May là không có ai nhìn thấy!
Mặc quần áo xong, Lăng Thanh Vân vừa ra khỏi không gian liền thấy được Trang Thành quần áo rách nát trên người còn dính ít thịt thối.
May mắn, dính trên người cậu là thịt thối chứ không phải thịt tươi!
“Thành Thành, em không sao chứ?” Lăng Thanh Vân thấy may mắn xong liền vừa hỏi vừa đi về phía Trang Thành.
Ranh năng sắc nhọn của cậu đã biến mất, móng vuốt bén dài cũng đã rụt về, ánh mắt đỏ tươi đã biến thành đen trắng, đáng tiếc vẫn là biểu tình ngơ ngác mộc mộc không có chút thần thái nào, nhưng… Lăng Thanh Vân vẫn cảm thấy Trang Thành đã có chút thay đổi.
Trang Thành tất nhiên sẽ không trả lời Lăng Thanh Vân, cậu chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân, đương nhiên, hai mươi ngày qua hắn ở cùng cậu căn bản chưa từng thấy đối phương chớp mắt.
Mùi thịt thối trên người Trang Thành vô cùng khó ngửi, Lăng Thanh Vân không chút nghĩ ngợi liền lấy một đống quần áo từ không gian ra: “Thành Thành, chúng ta thay quần áo mới được không?” Vừa hỏi, Lăng Thanh Vân đã kéo đối phương đi về phía phòng đăng ký cách đó không xa – chỗ bọn họ đánh nhau là một trường dạy lái xe, nơi này không có khả năng có người sống sót, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn không muốn Trang Thành thay quần áo giữa đường giữa chợ.
Cửa phòng đăng ký bị Lăng Thanh Vân đá văng, hắn đi ở phía trước cho nên căn bản không thấy được Trang Thành phía sau giật giật miệng, tay muốn chụp lên vai hắn lại buông xuống.
Mấy ngày nay, Lăng Thanh Vân đã giúp Trang Thành đổi áo khoác mấy lần, quần áo bên trong ngược lại không đổi qua, nhưng lần này, tất cả quần áo của Trang Thành trong lúc đánh nhau đã bị rách nát hết rồi. Nhìn thấy chiếc áo len giống hệt của mình trên người cậu đã hỏng rồi, Lăng Thanh Vân không khỏi thở dài.
Lúc trước Trang Thành rất thích tặng quần áo cho hắn, thường thường còn mua hai chiếc giống nhau như đúc cho hắn một cái cậu một cái, khi đó hắn không cảm thấy có gì không đúng, giờ nghĩ lại mới thấy đó rõ ràng là quần áo tình nhân! Nhưng hiện tại Trang Thành sẽ không mua quần áo cho hắn nữa…
Thấy Trang Thành không định công kích mình, giống hệt như bộ dáng trước kia, Lăng Thanh Vân mới bắt đầu giúp cậu cởi quần áo. Trang Thành không mặc nhiều đồ lắm, một chiếc áo giữ ấm, một cái áo len, thêm một áo khoác, áo khoác đã bị hắn đổi mấy lần rồi, mà lần này đồ bên trong cũng phải thay.
Hai ba phát Lăng Thanh Vân đã lột hết quần áo, lộ ra thân thể Trang Thành.
Mấy ngày nay, Lăng Thanh Vân thấy không ít tang thi trần truồng hoặc chỉ mặc quần đùi, dù sao cũng có người có thói quen ngủ nude, những thân thể đó hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng Trang Thành trước mắt rõ ràng còn mặc quần, cơ thể chẳng có thịt thà gì lại khiến hắn nhịn không được tâm động.
Nhưng Trang Thành là tang thi, nếu lúc này hắn động vào cậu, kết cục cuối cùng chỉ có thể là mình cũng biến thành tang thi…
Giúp Trang Thành lau đi máu thịt dính trên cánh tay vì quần áo bị rách, Lăng Thanh Vân kinh ngạc phát hiện tang thi kia lúc nãy rõ ràng đã cắn vào bả vai Trang Thành, hiện giờ chỗ đó lại không hề có dấu răng, lại nhìn mặt Trang Thành… Trách không được vừa rồi cảm thấy không giống lắm! Vết sẹo kia cũng biến mất rồi!
Thăng cấp còn có thể hết sẹo? Lăng Thanh Vân không khỏi cười cười, lúc trước hắn còn sợ Trang Thành trở nên rách nát giống như mấy tang thi trên đường cơ!
“Thành Thành, hiện tại em càng đẹp hơn.” Lăng Thanh Vân nhìn khuôn mặt giống hệt trước kia, ngoại trừ màu da và biểu tình không thay đổi, rất muốn sờ sờ.
Nhưng trước kia hắn có cơ hội sờ thì không sờ, hiện tại, lại sợ.
Trang Thành vẫn nhìn Lăng Thanh Vân, lúc nhìn hắn cởi quần áo của mình, cậu thế mà cảm thấy có chút hưng phấn, lại không biết tại sao mình hưng phấn.
Tuy người trước mắt tới gần làm cậu cảm thấy rất đói bụng rất đói bụng, nhưng cậu vẫn thích hắn tới gần mình, giúp mình thay quần áo.
Thanh Vân… Đây là Thanh Vân của cậu…. Hắn thích bộ dáng của mình sao?
Móng tay với răng nanh lúc nãy rất khó xem, về sau cậu nhất định không thể lộ ra trước mặt hắn!
Lăng Thanh Vân là người, trước kia cậu cũng là người đúng không? Thế vì sao bây giờ lại biến thành như vậy? Lúc nghĩ thế, cậu đột nhiên phẫn nộ, muốn xé nát toàn bộ những người đó ra ăn, nhưng nhìn đến người trước mắt đang lau vai giúp mình, phẫn nộ lại tan thành mây khói.
Cậu có thể không ăn người, chỉ cần người này lưu lại bên cạnh cậu!
Lau sạch sẽ cho Trang Thành, Lăng Thanh Vân mới có tâm tình nghĩ cái khác, đầu tiên là nghĩ đến đám người Trương Nghị, hắn rất muốn đi xem tình hình bọn họ — lúc trước Trang Thành với tang thi kia đánh nhau, bọn họ đã thấy được rồi phải không? Nhưng giờ trời đã tối rồi.
Tiếp theo liền nghĩ đến thuật phân thân mình vẫn tâm tâm niệm niệm thật lâu.
“Thành Thành, anh phải vào không gian rồi, ngày mai gặp lại!” Chào Trang Thành, Lăng Thanh Vân lập tức tiến vào không gian.
Tuy rằng mệt chết đi, nhưng hắn cũng phấn khởi dị thường, căn bản không định đi ngủ, lập tức lật lại trí nhớ về thuật phân thân.
Luyện chế một cơ thể có thể chứa đựng linh hồn, sau đó rót một phần lực tinh thần của mình vào…
“Thời điểm tao giết tang thi được công đức, nó bảo là siêu độ một linh hồn, nếu tang thi có linh hồn, như vậy lực tinh thần của tao liền không vào được đúng không?” Hắn cần phải làm ra một phân thân chứ không phải đoạt xá, lực tinh thần tuyệt đối sẽ không đẩy được linh hồn ra!
“Sau khi biến thành tang thi rồi liền hoàn toàn hành động theo bản năng, trừ phi thực lực tăng cường, linh hồn mới có thể thức tỉnh lại khống chế cơ thể. Nếu là tang thi bình thường, linh hồn bị giam cầm không thể khống chế cơ thể, như vậy anh chỉ cần tinh lọc linh hồn kia là được.” Con cún đắc ý nói.
“Tinh lọc linh hồn?”
“Tôi quên, công đức của anh tăng quá nhanh, chưa luyện qua công pháp tinh lọc linh hồn…”
Lăng Thanh Vân ngâm cứu nửa này mới phát hiện mình phải học một công pháp khác trước, nhưng tình huống trước mắt chỉ có thể cố gắng gấp bội, bắt đầu học!
Cả đêm không ngủ, sáng hôm sau lúc rời khỏi không gian, Lăng Thanh Vân vẫn còn hơi mơ màng. Nhưng nhìn thấy Trang Thành ngồi trên ghế da trước bàn máy tính trong phòng đăng ký, hắn lập tức lên tinh thần: “Thành Thành, em có nhớ anh không?” Trước kia Trang Thành không biết ngồi ghế, nhưng hiện tại cậu lại ngồi thảnh thơi như vậy… Nghĩ đến con cún nói Trang Thành sẽ chậm rãi nhớ được sự tình trước kia, Lăng Thanh Vân lập tức hỏi.
Đáng tiếc, Trang Thành chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Lăng Thanh Vân hơi thất vọng một chút, nhớ tới mình định đi xem nhóm người Trương Nghị: “Thành Thành, chúng ta đi thôi!”
Trời sáng, nghỉ ngơi mười mấy tiếng, Trương Nghị mang theo đội xuống lầu, nay thành phố S đã xuất hiện tang thi cấp ba, nếu bọn họ không muốn toàn quân bị diệt thì nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cho xong!
Về phần Lăng Thanh Vân… Ai cũng lo lắng cho hắn, cũng muốn đợi Lăng Thanh Vân quay lại tìm họ, nhưng nếu hắn không có việc gì, khẳng định có thể như trước xuất quỷ nhập thần đuổi theo, nếu hắn bị làm sao…
Hắn nhất định sẽ không có việc gì, cho dù không đuổi theo cũng có thể trở về tìm nhóm người tiến hóa của hắn!
Nghĩ như vậy, sáng sớm hôm sau Trương Nghị liền mang theo đội viên rời khỏi nơi này.
Bởi vì lúc trước có hai tang thi cấp ba chiến đấu, quanh tòa nhà này không còn mấy tang thi, bọn họ đi ra khá thoải mái, nhưng đi được nửa giờ liền gặp phải phiền toái!
“Mấy quán bar chết tiệt! Nửa đêm còn mở cửa!” Cố Gia Bảo vừa mắng vừa leo lên một chiếc xe, dùng súng bắn tang thi đang vây về phía này. Những tang thi đó quần áo coi như chỉnh tề, đúng là chui ra từ quán bar bên cạnh.
“Phải tiết kiệm đạn!” Trương Nghị hô lớn, hiện tại không ít người đều trèo lên nóc xe, lúc có thể dùng vũ khí lạnh thì dùng đi! Về phần anh và Điền Hằng, kỹ thuật bắn của hai người tốt nên sẽ chú ý tình huống chung quanh, tranh thủ trước khi tang thi biến dị tới gần bắn chết bọn chúng!
Cố Gia Bảo cầm mã tấu chém đầu tang thi, chân cậu đi giầy nhựa, đây là thứ khu an toàn mới sáng chế ra, tang thi bình thường căn bản không cào rách được, nếu bọn chúng không thể túm được chân cậu kéo xuống ô tô thì cậu liền an toàn!
“Thế nào? Không với tới phải không? Có bản lĩnh thì chân trái giẫm chân phải rồi chân phải lại giẫm chân trái bay lên đây nha!” Cố Gia Bảo làm mặt dữ tợn, dùng mã tấu chém rơi một đôi tay đang vướn tới. Lúc vẫn còn là học sinh, giấc mộng của cậu chính là cầm một thanh kiếm dài làm đại hiệp, cảm thấy hành động rút đao chém người rất chi là trâu bò, nhưng lớn lên, cậu đã sớm vứt ý tưởng não tàn này ra sau đầu, ai ngờ giờ lại có cơ hội dùng đao chém đầu người.
Không biết là Cố Gia Bảo cười nhạo quá rõ ràng khiến tang thi không vui, hay là khổ người cậu lớn làm tang thi cảm thấy cậu rất ngon mà đột nhiên toát ra hai tang thi biến dị đồng loạt xông về phía cậu, tốc độ còn rất nhanh, giẫm lên xác tang thi bị Cố Gia Bảo chém chết nhảy lên đầu xe!
“Pằng! Pằng!” Mấy tiếng súng vang lên, hai tang thi biến dị hệ tốc độ đều rơi xuống, Cố Gia Bảo trong giây lát thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt mã tấu thiếu chút nữa đã đánh rơi, đồng thời cũng thấy được Lăng Thanh Vân vừa bắn vừa chạy về phía này.
“Anh Lăng! Anh không sao chứ?” Cố Gia Bảo vui vẻ hỏi, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lăng Thanh Vân bắt đầu dùng gậy nanh sói nện tang thi, mỗi một lần nện lại một tang thi ngã xuống!
“Tôi không sao.” Lăng Thanh Vân nghe được câu hỏi của Cố Gia Bảo liền biết hôm qua bọn họ đúng là nhìn thấy mình, may mắn sau đó tang thi cấp ba kia chạy, Trang Thành cũng đuổi theo, hắn hoàn toàn có thể nói mình đuổi theo nhưng bị mất dấu mà không sợ bị bọn họ phát hiện ra Trang Thành!
“Đây là cái vận may gì chứ….” Điền Hằng thì thào tự nói, nổ súng bắn hai tang thi cấp ba, còn đuổi theo, thế mà không có việc gì, thằng ranh này không chỉ gan lớn mà vận khí còn quá tốt!
Nhưng hắn lại không biết, Lăng Thanh Vân không phải may mắn, mà chỉ là bắn một tang thi cấp ba, còn tang thi còn lại chính là người yêu của hắn.