• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Thạch

Trời đã sáng, mặc kệ thế giới này biến đổi thế nào, mặt trời vẫn như trước mọc đằng đông lặn đằng tây, lặng yên như mấy ngàn năm, mấy vạn năm trước.

Lúc trước là mùa đông, kết hợp với tang thi đầy khắp núi đồi khiến thế giới này có vẻ vô cùng hiu quạnh. Nhưng hôm nay mùa xuân đến, cỏ mọc chim bay, tuy rằng trong thành phố vẫn tan hoang không có sinh khí, nhưng ở nông thôn thì cảnh tượng lại hoàn toàn khác.

Mặt đất bị bao phủ bởi cỏ dại, ngẫu nhiên cũng có rau chân vịt linh tinh mọc xen lẫn trong bụi cỏ, tuy rằng rất hỗn độn, nhưng lại sinh cơ mênh mông. Có lẽ không có con người can thiệp, thiên nhiên sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Vẫn là ngôi nhà hai tầng cũ kỹ kia, một người phụ nữ trung niên từ trên lầu ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy phía dưới có không ít xác tang thi.

Nhà của bọn họ đã cũ, cửa cũng không vững chắc, rất nhiều lần bọn họ nghĩ sẽ có tang thi phá cửa mà vào, không ngờ gần đây tang thi xung quanh càng ngày càng ít, tựa hồ có người đang giết tang thi!

Nhưng mà đã có người giết tang thi, vì sao lại không tới cứu bọn họ?

“Mẹ, tang thi đi hết rồi ạ?” Thanh âm một cô gái trẻ vang lên.

“Tang thi bị giết hết rồi, cảm ơn trời đất!” Người phụ nữ trung niên trở lại trong phòng, cảm khái nói.

“Mẹ, nếu không đợi lát nữa con ra ngoài xem sao? Cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu vẫn không có đồ ăn thì sao được?” Một cô gái trẻ mặc bộ quần áo bẩn thỉu, trong lòng bế một đứa bé, quần áo trên người đứa bé là đồ người lớn sửa lại, nhưng đường khâu rất loạn, có thể thấy được cái quần kia ban đầu là hai cái tay áo của một bộ đồ ngủ nữ.

“Không được! Bên ngoài có quái vật, sao con có thể ra ngoài?” Người phụ nữ trung niên lập tức phản đối.

“Mẹ! Chúng ta không thể ở chỗ này chờ chết! Nếu hết lương thực thì chúng ta cũng chết, tuy rằng không biết là ai giết tang thi, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết…” Cô gái trẻ nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng, tuy rằng trốn ở trong nhà không thể ra ngoài cửa, nhưng lúc nào cô cũng có việc để làm, chỉ riêng việc tách vỏ thóc để ăn hàng ngày đã không phải là việc dễ dàng.

“Vậy con bảo phải làm gì?” Khẩu khí người phụ nữ trung niên mềm xuống, tuy rằng sợ hãi thế giới bên ngoài, nhưng bà biết con gái nói đúng.

“Nếu có thể, con muốn trốn lên núi… Còn hiện tại, trước hết chúng ta sang nhà chú Vương bên cạnh lấy lúa mì về đi!” So với người ở trong thành phố, người ở nông thôn bởi vì nhà mình trồng mà trong nhà tồn rất nhiều lương, lương thực dự trữ trên cơ bản có thể đủ cho cả nhà ăn một năm, chỉ cần không bị biến thành tang thi hay bị tang thi cắn là có thể chống đỡ được một thời gian.

Tình huống nhà Tôn Đình Đình chính là như vậy.

Cô còn nhớ đêm hôm ấy, bụng lớn, ngủ cũng không ngon, nửa đêm cô bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh, nghe có người gọi tên bố cô, nói là có người bị bệnh dại gặp người liền cắn, bảo bố cô đi hỗ trợ. Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bệnh dại thật đáng sợ, nghe được bên ngoài rất nhiều đàn ông trong thôn hô to đối phó với người phát bệnh dại kia, cô liền cầm điện thoại lên mạng, không ngờ, vừa lên liền biết bên ngoài xảy ra chuyện lớn!

Cô vọt ra hành lang gọi bố, bảo mẹ mở TV lên xem tin tức, nhưng cho dù cô phản ứng nhanh thì cũng đã không kịp rồi, bố cô bị cắn!

Tình hình bên ngoài thật loạn, người cắn người càng ngày càng nhiều, cố tình còn có không ít người không biết mà ra hỗ trợ. Mẹ cô xem TV, muốn đưa bố cô vào nhà, cô sợ hãi nhưng cũng không biết phải ngăn trở thế nào, đó là bố cô, là người bố yêu thương nuôi nấng cô hai mươi mấy năm trời.

“Đừng mở cửa! Hai mẹ con đừng mở cửa! Sẽ bị quái vật cắn chết đấy!” Tôn Đình Đình và mẹ muốn mở cửa, nhưng bố cô ngược lại ngăn cản, không bao lâu sau, người bố canh giữ trước cửa cũng biến thành quái vật, bắt đầu gõ cửa nhà bọn họ.

Hết thảy phát sinh trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi, cô không kịp suy nghĩ, chỉ nhớ tới trước kia mình từng đọc tiểu thuyết về mạt thế, sau đó lại xem tin tức, làm theo hướng dẫn giúp mẹ chặn cửa, lấy ra toàn bộ xô thùng trong nhà để tích nước, đợi làm xong hết thảy, bụng cô bắt đau co rút kịch liệt, vô cùng đau đớn.

Phải mười ngày nữa mới đến ngày dự sinh của cô, vốn bởi vì chồng không ở nhà, ba mẹ chồng lại bận rộn nên cô về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, không ngờ toàn bộ thế giới xảy ra biến hóa, không những thế, ngay ngày hôm sau, cô đột nhiên liền sinh!

Trải qua thiên tân vạn khổ, cô sinh hạ một bé gái, lúc này bên người chỉ còn một mình mẹ, nhưng có thể sinh con an toàn không gặp nguy hiểm cũng đã là phúc lớn rồi!

Lúc chưa sinh, cô còn cảm thấy đẻ thường rất khổ, muốn mổ đẻ, nhưng đến lúc sinh thật sự, suy nghĩ duy nhất trong đầu chỉ có sống sót mà thôi!

Cuộc sống kế tiếp, ở cữ, chăm sóc con… Thời điểm không đủ nước, bọn họ thậm chí không thể giặt tã cho đứa bé, nhưng may mắn, cố gắng cố gắng, bọn họ cũng chống đỡ được đến giờ!

Nhưng về sau thì sao?

Tôn Đình Đình nhìn thoáng qua con gái đang ngủ trên giường. Hơn bốn tháng, mẹ con cô bị nhốt trong căn nhà này, không dám ăn nhiều một ngụm cơm, uống nhiều một ngụm nước, cả người bẩn thỉu cũng không dám lấy nước tắm, trước kia thấy gián còn phải tìm thuốc xịt khắp nhà, hiện tại, nhìn thấy chuột liền nghĩ thịt chuột có ăn được không…

Thời điểm mang thai cô béo lên rất nhiều, sớm đã mua sẵn các loại đai quấn bụng giảm béo, nhưng giờ đây, cô hối hận lúc mình mang thai không ăn nhiều một chút, bởi vì giờ cô còn gầy hơn lúc chưa cưới những mười cân!

“Mẹ, mẹ đứng ở cửa tiếp ứng, con sang cách vách xem có cái gì ăn được không!” Tôn Đình Đình cổ vũ chính mình, vác theo cái cuốc trong nhà.

“Có ga giường vỏ chăn gì đó cũng lấy một ít, làm tã cho Nữu Nữu*.” Mẹ Tôn Đình Đình vội nói. Hiện tại, con gái và cháu ngoại là toàn bộ của bà, nếu không còn ai ở bên cạnh, bà khẳng định sẽ nhịn không được mà tự sát, trong thôn bọn họ có không ít người cũng làm như vậy.

*Nữu nữu: Là cách gọi bé gái một cách âu yếm, mình để nguyên, coi như biệt danh ở nhà.

Tối hôm đó, đàn ông đều bị kêu ra ngoài, lưu lại trong nhà đều là người già trẻ nhỏ và phụ nữ. Những người này có một số mang người thân bị cắn vào nhà, thế là cả nhà tao ương, có một số không chuẩn bị, trong nhà mất nước, nước mưa cũng không đủ để uống, một số còn lại không nhịn được mà tự sát….

Tôn Đình Đình gật đàu, trước kia cô cũng được nuông chiều từ bé, cho dù có kết hôn, bởi vì nông thôn cưới vợ không dễ dàng nên ba mẹ chồng cũng cưng chiều cô, nhưng nay, cô không thể bốc đồng được nữa.

Không biết ba mẹ chồng thế nào, cũng không biết chồng cô thế nào rồi…

Trực thăng chọn một chỗ đáp xuống, Trương Nghị đi thêm một đoạn mới nhìn thấy cái thôn mình ở từ nhỏ đến lớn. Hẳn là nghe được hương vị người sống, vô số tang thi vọt ra.

Đây là cô ở nhà cách vách, kia là chú của anh, còn cả thằng bạn chơi thân từ nhỏ….

“Thanh Vân! Đừng giết bọn họ!” Trương Nghị ngăn cản Lăng Thanh Vân, anh nhìn đứa nhỏ đang lắc lắc đi về phía mình, bởi vì sớm nhập ngũ, anh không quen biết nhiều người trong thôn, cũng không biết đứa nhỏ này là con nhà ai, nhưng nhìn đến nó, anh liền nhịn không được mà nhớ tới người vợ mang thai của mình, tình hình trước mắt….

“Trong thôn có hơi thở người sống.” Lăng Thanh Vân mở miệng, đây là Trang Thành vừa rồi cầm tay nói cho hắn.

“Chúng ta đi xem.” Trương Nghị trầm mặc nói, khác với ở thành phố, nông thôn không có khu an toàn, muốn chạy trốn cũng không có nơi để trốn, có thể sống sót hay không thật sự phải xem chính mình.

Có Trang Thành, bọn họ tất nhiên có thể khiến đám tang thi này không thương tổn đến mình, tốc độ Trương Nghị rất nhanh, cuối cùng đứng trước một ngôi nhà ba tầng.

Căn nhà này mới xây ba năm trước, chính là để anh có chút thể diện lúc cưới vợ, sắc mặt Trương Nghị khó coi nhìn nhà của mình, giờ đây, nơi này chỉ là một đống phòng rỗng tuếch!

Lăng Thanh Vân nhìn thoáng quá Trang Thành, thấy Trang Thành không tỏ vẻ gì, liền biết nơi này không có người sống, mấy người mới bước vào cửa đã thấy được một cái xác chết.

Cửa không vấn đề, là được mở ra từ bên trong, không biết là vì bên ngoài có người gõ cửa hay là người bên trong muốn chạy trốn ra ngoài….

“Khi đó tôi xử lý xong sự tình ở quân đội liền gọi điện về nhà, không ai nghe máy, gọi cho vợ tôi cũng thấy tắt máy, tôi vẫn ôm một tia ảo tưởng…” Trương Nghị nhìn tang thi vừa mới bị bọn họ hấp dẫn tới, đó là mẹ anh.

Mẹ rất thương anh, cái gì ngon cũng lưu cho anh, nhưng hiện tại, mẹ anh đã biến thành tang thi! Nhìn trên người bà dính thịt thối rõ ràng không phải của mình, có lẽ bà đã ăn thịt người…

“Trong thôn còn có người sống, chúng ta cứu bọn họ ra trước rồi hỏi một chút tình hình.” Lăng Thanh Vân nói.

Bọn họ tìm được người sống trong thôn, khiến họ không ngờ là những người này tuy rằng nhận ra Trương Nghị nhưng bọn họ đòi Trương Nghị đưa đồ ăn nước uống, hy vọng Trương Nghị giết sạch tang thi bên ngoài chứ không muốn mở cửa đi ra. Phỏng chừng đến giờ, phòng ở đã là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ.

Trương Nghị biết mình quả thật không có biện pháp mang những người này đi, thấy bọn họ liều mạng khẩn cầu, cuối cùng vẫn là nổ súng giết chết những người mình từng quen thuộc vô cùng đã biến thành tang thi, nhưng còn mẹ anh…

“Trương Nghị…” Lăng Thanh Vân không biết nên nói cái gì, tuy rằng Trang Thành cũng là tang thi, nhưng tình huống hoàn toàn không giống mẹ của Trương Nghị, Trương Nghị không có khả năng nuôi mẹ mình như hắn: “Anh nhốt bà ở trong nhà đi.”

“Cảm ơn.” Trương Nghị quả thật không thể xuống tay, giải quyết xong những tang thi bị Lăng Thanh Vân đưa tới, Trương Nghị lại chần chừ: “Trong đó không có vợ tôi.”

“Có lẽ vợ anh còn sống!” Lăng Thanh Vân lập tức nói, lúc này, mấy người sống trong thôn ngược lại bắt đầu nói nhao nhao.

Vợ Trương Nghị hay về nhà mẹ đẻ ở cho tới giờ vẫn luôn là đề tài bàn tán của người trong thôn, lúc này bọn họ nhìn thấy Trương Nghị, tránh không được nhắc tới vài câu.

“Chỉ cần cô ấy sống là được.” Trương Nghị rất phản cảm chuyện người khác nói lung tung về vợ mình, anh cả năm không ở nhà, vợ với ba mẹ cũng không quá quen thuộc, người trong thôn cũng chẳng thân, về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày có cái gì kỳ quái?

Mấy tháng trước anh từng về nhà, tận mắt thấy mẹ mình bắt vợ mình ăn đủ thứ, ngăn cũng không ngăn được, mà lại toàn món không hợp khẩu vị người đang mang thai…. Anh không phải người ngu hiếu, tất nhiên có thể hiểu được vợ mình, hiện tại, chỉ cần cô ấy không có việc gì!

Nếu đứa nhỏ cũng có thể bình an….

Lần đầu tiên, Tôn Đình Đình mang về một gói lúa mì to, phát hiện không có nguy hiểm, lại lấy thêm không ít quần áo chăn màn. Đi mấy chuyến, con gái tình, cô vội vàng về nhà cho con ăn, đợi đút xong, để mẹ mình ôm con, định ra ngoài lần nữa.

Nhưng vừa mới mở cửa liền nhìn thấy mấy bóng người đang chạy về phía này, cô hít mạnh một hơi, nhanh chóng đóng cửa lại, run rẩy lấy đồ chặn cửa, cố gắng nuốt xuống trái tim sắp nhảy ra khỏi họng.

Đừng là tang thi, đừng là tang thi….

Trương Nghị xa xa đã thấy được vợ mình đang lặng lẽ mở ra cửa nhà, nhưng đối phương lại lập tức trốn vào trong, tình huống này khiến anh nhịn không được đau xót trong lòng: “Đình Đình! Đình Đình!”

“Anh là ai?” Bên ngoài thế là có người kêu tên mình, Tôn Đình Đình lập tức nhảy dựng lên hỏi.

“Anh là Trương Nghị đây.” Trương Nghị đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, vợ mình thế mà không nghe ra mình là ai! Mặt khác, nhìn bóng dáng Tôn Đình Đình vừa rồi, cái bụng không còn lớn nữa rồi….

“Là Trương Nghị, là Trương Nghị à!” Mẹ Tôn Đình Đình từ trên lầu xuống xem con kêu lên, thanh âm của bà hơi lớn, lập tức dọa khóc đứa bé trong lòng, vì thế tiếng trẻ con khóc vang lên.

“Đình Đình…” Trương Nghị nghe được tiếng trẻ con khóc, rốt cuộc không chịu được nữa, rơi lệ.

Một người đàn ông gần mét tám, cho dù gặp phải nguy cơ sống chết cũng sẽ không khóc, lúc này lại muốn khóc lớn một trận! Nhìn thấy Cố Gia Bảo có thể tìm được người nhà của mình, anh có biết bao hâm mộ, mà hiện tại, vào thời điểm gần như tuyệt vọng, anh cũng đã tìm được người nhà mình! Hơn nữa, anh còn có con!

Ở mạt thế, trẻ con có lẽ là gánh nặng, nhưng cũng là động lực sống sót của rất nhiều người!

“Anh không chết?” Cửa bị mở ra, Tôn Đình Đình nhếch nhác ló đầu ra.

“Anh không chết.” Trương Nghị nhìn vợ mình, nhớ rõ mấy tháng trước, cô bởi vì mang thai mà thân hình đẫy đà, hiện tại lại gầy trơ xương, dưới tình huống này, muốn nuôi sống một đứa trẻ khẳng định là không dễ dàng đúng không?

Anh và Tôn Đình Đình quen nhau qua xem mặt, tình yêu nhiệt liệt khẳng định là không có, nhưng không thể phủ nhận, người con gái này chính là người nhà của anh!

“Oa” một tiếng, Tôn Đình Đình bật khốc, tận mắt nhìn thấy bố mình biến thành quái vật, một mình sinh con, còn phải cẩn thận mà sống, không dám để con phát ra tiếng khóc…

Cô hận Trương Nghị, hận Trương Nghị không ở bên cạnh mình, nhưng đến khi thật sự thấy được Trương Nghị, cô lại muốn khóc lớn một hồi.

Bên phía Trương Nghị còn đang khóc lóc nhận thân ôn chuyện, Trang Thanh thì lại toàn thân căng thẳng.

Nhóm người Lăng Thanh Vân đã sớm quen với xác tang thi, trước cửa có mấy xác tang thi cũng không khiến bọn họ để trong lòng nhưng cậu lại cảm thấy có cái gì không đúng, không xong!

Đẩy mạnh Lăng Thanh Vân, Trang Thành phát ra khí thế toàn thân, khiến Kim Tường và Cố Gia Bảo nhịn không được rút lui mấy bước.

“Em ở đây! Để anh đi xem sao!” Lăng Thanh Vân bị Trang Thành đẩy, lập tức phản ứng lại, nói xong liền xông ra ngoài.

Ngay từ đầu ở trên trực thăng còn an phận trong không gian, nhưng vừa xuống khỏi trực thăng, Tiểu Công liền vụng trộm trốn ra ngoài. Khi Lăng Thanh Vân đuổi theo bóng đen kia tiến vào ngọn núi bên cạnh, nó đột nhiên xuất hiện, còn chạy ở phía trước Lăng Thanh Vân: “Lăng Thanh Vân, kia là một tang thi cấp năm! Tựa hồ còn bước vào cấp năm sớm hơn cả Trang Thành nhà anh!”

Hiện tại nhiều tang thi cấp năm vậy sao? Ra ngoài tìm người cũng có thể thuận tiện gặp phải? Không biết có phải Lăng Thanh Vân may mắn hay không nữa! Nhưng tang thi phía trước… Tiểu Công nhíu mày.

Cấp năm? Cấp năm thì tốt! Lăng Thanh Vân vốn đã muốn kiếm chút tinh hạch cao cấp cho Trang Thành ăn, lúc này gặp được tang thi cấp năm, làm sao có thể thủ hạ lưu tình?

“Nhưng mà Lăng Thanh Vân, trước kia anh giết tang thi cấp năm làm nhiều việc ác có thể được một vạn công đức, nhưng lần này, anh mà giết phỏng chừng chỉ được có mấy điểm công đức thôi.”

“Tại sao?” Địa hình ở đây không quen, nếu bay thì tốc độ lại không nhanh, thực lực của Lăng Thanh Vân rõ ràng nằm phía trên tang thi kia, không ngờ thế mà không đuổi được.

“Sau khi thanh tỉnh, anh ta không tiếp tục làm việc ác nữa, lúc này trên người cũng không có huyết tinh…” Tiểu Công đột nhiên nhảy lên, đè lên tang thi phía trước.

Đó là một người trung niên khuôn mặt bình thường, màu da giống như của Trang Thành, nhìn thấy Tiểu Công trên người và Lăng Thanh Vân, có chút mất khống chế muốn cắn bọn họ, nhưng khí thế trên người Lăng Thanh Vân lại khiến y sợ hãi, mặc kệ là răng nanh hay móng vuốt đều mọc ra rất dài.

Lăng Thanh Vân rất rõ ràng sức hấp dẫn của mình và Tiểu Công đối với tang thi cho nên cũng không để ý, chỉ lấy ra gậy nanh sói khống chế đối phương. Nếu vừa rồi Tiểu Công không nói những lời kia, lúc này hắn khẳng định sẽ không chút do dự giết tang thi này, nhưng Tiểu Công sẽ không vô duyên vô cớ nói ra điều đó, như vậy nó có ý gì? Mà tang thi cấp năm này sau khi thăng cấp liền mai danh ẩn tích, hẳn là hoàn toàn không giống với các tang khi khác đúng không?

“Anh chính là tang thi đã phá tan khu an toàn thành phố B?” Lăng Thanh Vân hỏi.

Tang thi kia cố gắng ngẩng đầu, nhìn Lăng Thanh Vân rồi gật gật đầu.

Khi đó, rất nhiều người biến thành tang thi, mà y chỉ muốn bảo vệ tốt vợ và con gái mình, không ngờ vừa đẩy con gái lên xe cứu viện, y đã bị tang thi cắn!

Hai tiếng súng vang lên, y và tang thi kia cùng ngã xuống đất, nhưng ai ngờ, viên đạn không trúng vào đầu y, vì thế, y vẫn biến thành tang thi.

Y không có kí ức khi biến thành tang thi, nhưng y biết mình đã ăn thịt người, không chỉ là một người. Sau, y ngẫu nhiên nhặt được tinh hạch của đồng loại, ăn tinh hạch và thịt người mà chậm rãi trở nên mạnh hơn…

Có lẽ là biết vợ và con gái mình ở khu an toàn, cho nên y thường thường muốn vào xem, đáng tiếc y là tang thi, căn bản không vào được!

Vì thế y bồi hồi ở bên ngoài, mỗi khi có người từ khu an toàn đi ra liền ăn luôn bọn họ. Sau đó, y lại cổ động đồng loại của mình đánh vào khu an toàn…

Dưới sự công phá của trăm ngàn tang thi, khu an toàn sập, y cũng đi vào. Vô số người chạy trốn tứ phía, chạy vào thành phố hoặc chạy sang tỉnh HB, đàn tang thi ăn được thịt người, cũng càng có nhiều người biến thành tang thi!

Y giết những tang thi vừa mới thăng lên cấp ba cấp bốn cạnh mình, cuối cùng đạt tới cấp năm, nhưng lập tức, y phát hiện mình nhớ lại những chuyện trước kia!

Khi đó, chuyện đầu tiên y làm chính là nôn mửa, nôn đến thiên hôn địa ám.

Con gái yêu của y, người vợ sống cùng y gần hai mươi năm… Tuy rằng con gái đang ở thời kỳ phản nghịch, thỉnh thoảng lại hờn dỗi với y, tuy rằng vợ y luôn tính toán chi ly còn hay cằn nhằn y, nhưng đó là sinh hoạt y đã sớm thành thói quen, đó là hai người thân yêu nhất của y, y tình nguyện biến thành tang thi cũng muốn đưa bọn họ vào khu an toàn, kết quả, chính y lại công phá khu an toàn?

Y hoàn toàn không thể tiếp nhận kết quả này, y không thể ăn thêm một miếng thịt người nào nữa. Y đi theo những người sống sót, muốn tìm được vợ con mình. Nhưng lúc ấy, hơn mười vạn người thành thức ăn cho tang thi, số người chạy trốn cũng hơn mười vạn, y làm sao tìm được?

Tìm hai ngày, y lại nghĩ tới ba mẹ mình, cho nên trở về đây. Mấy ngày nay, y vừa chiếu cố ba mẹ, vừa giết hết tang thi chung quanh, còn thường xuyên đi khu an toàn phụ cận tìm người, hy vọng có thể tìm được vợ con mình…

Nhưng tìm hồi lâu cũng chưa thấy vợ con mình, không những thế, khi nãy ngửi được hương vị con người khiến y có chút mất khống chế, tuy rằng không muốn ăn thịt người nhưng vẫn nhịn không được mà đến gần, không ngờ người tản ra mùi thơm này lại mạnh như vậy!

Bị bắt được, bọn họ sẽ giết y đúng không? Đột nhiên y lại thấy thoải mái, y vẫn luôn là một người thành thật bổn phận, cho dù không phải người tốt đến độ nhặt được tiền trên đường sẽ đem trả cho người bị mất, nhưng cũng chưa từng làm cái gì thương thiên hại lý, nhưng thời điểm y không có trí nhớ, y đã giết bao nhiêu người!

Trong giây phút khôi phục lại trí nhớ, nhìn đến khu an toàn bị công phá, quân nhân bọc hậu bị tang thi không quan tâm sống chết lẫn đau đớn xông lên, bổ nhào vào, tiếng đại pháo vang lên, nhưng chẳng bao lâu pháo đài đã bị tang thi bao phủ….

Người chạy tứ tán bị tang thi túm được cắn xé, ô tô bị tang thi dùng thân thể ngăn trở, sau đó lôi người ở bên trong ra…

Mấy ngày nay, y vẫn không tin được hết thảy, giờ bị Lăng Thanh Vân bắt được, bị khí thế trên người đối phương ép đến khó chịu, lại khiến y cảm thấy chết như vậy cũng không tồi.

Người trung niên trước mắt chính là tang thi ở thành phố B? Lăng Thanh Vân có chút kinh ngạc nhìn đối phương, thực lực này, đừng nói là Trang Thành, ngay cả tang thi vừa mới thăng lên cấp năm ở tỉnh F hắn gặp mấy hôm trước cũng kém!

“Hiện tại anh đã có trí nhớ đúng không? Không tiếp tục giết người nữa đúng không?” Tang thi mới thăng lên cấp năm kia ăn không ít người, cũng giết không ít tang thi, thực lực mạnh cũng là bình thường. Về phần Trang Thành, cho tới nay, tinh hạch cấp hai mà khu an toàn bọn họ lấy được, hắn đều dùng danh nghĩa tiêu hủy đút cho Trang Thành! Mà sau khi ăn viên tinh hạch cấp năm kia, thực lực càng tăng mạnh!

Tang thi bị Lăng Thanh Vân khống chế không có biểu tình gì trên mặt, ngốc một chút mới đột nhiên gật đầu.

Khi đó vừa mới có được trí nhớ, rõ ràng thân thể tang thi không thể nôn, y vẫn nhịn không được muốn nôn, mà tình cảnh thảm thiết xung quanh khiến y sợ hãi!

Khi còn là tang thi, trí nhớ mơ hồ, y không biết làm sao mình có lá gan đối địch với quân đội, cũng không biết tại sao khi đó phản ứng của mình linh mẫn đến vậy. Y chỉ biết mình là một người cẩn thận, từ khi tìm lại trí nhớ, không dám ra tay lung tung nữa, thậm chí phải mất mấy ngày mới dám giết tang thi!

Đột nhiên y có chút không cam lòng, trước kia tuy y giết người, ăn thịt người, còn làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng y thật sự là vô ý thức, mấy ngày nay y giết rất nhiều tang thi, hẳn là coi như cứu người đúng không? Vì sao bọn họ không thể thả y đi?

Chỉ cần bọn họ thả y, y sẽ không đi giết người nữa!

“Tiểu Công, hiện tại phải làm gì?” Lăng Thanh Vân vỗ vỗ đầu Tiểu Công, có lẽ là vì tang thi này và Trang Thành có chút giống nhau, hắn nhìn khuôn mặt ngốc ngốc và ánh mắt không hề sáng rọi của đối phương, thậm chí có chút không muốn giết đối phương.

“Tôi cũng không biết.” Tiểu Công đáp, nó biết trong lúc ma tu, nhất định phải thôn phệ nhau để trưởng thành, tang thi trước mắt này một chút chí tiến thủ cũng không có, cho dù không bị Trang Thành giết thì chung quanh chỉ cần có tang thi nào thăng lên cấp năm, y cũng có thể trở thành thuốc bổ.

Hôm nay Lăng Thanh Vân không giết y thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn nuôi như nuôi Trang Thành? Hoặc là khiến y trở thành thủ hạ của bọn họ?

“Này này, anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?” Tiểu Công tiến đến trước mặt tang thi kia, liệu có thể giúp y hoàn thành tâm nguyện xong bảo y tự sát không? Ma tu tôn sùng kẻ mạnh, mà y rõ ràng không thể làm kẻ mạnh!

“Tôi…” Tang thi phát ra một tiếng khàn khàn, lại không thể nói ra cái gì, bọn họ, thật sự muốn giết y sao?

Vừa rồi y quá áy náy, áy náy mình từng giết nhiều người như vậy, nhưng khi đó rõ ràng y thần chí không rõ! Vì sao y phải đền mạng?

Y không cam lòng! Y không muốn chết!

Lúc này, y thậm chí có chút hối hận hành vi mấy ngày nay, kỳ thật y có thể nghĩ cách trở nên mạnh hơn, nếu y mạnh hơn, những người này sẽ không thể giết y đúng không?

Y nhìn người kia rõ ràng thực lực hơn hẳn mình, lại nhìn con vật kỳ quái có thể nói, tuy rằng bọn họ mạnh hơn y, nhưng y là tang thi, trên người có độc đúng không? Y chỉ muốn sống yên bình ở quê mà thôi, vì sao bọn họ còn muốn tìm y, còn muốn buộc y?

Lăng Thanh Vân nghe câu hỏi của Tiêu Công, có chút kinh ngạc, hắn nghĩ Tiểu Công hẳn là muốn lưu lại đối phương không giết, không ngờ Tiểu Công chỉ làm như vậy… Hắn nhíu mày, nhìn tang thi có chút tương tự Trang Thành kia, không khỏi mềm lòng, không ngờ tang thi kia đột nhiên bật dậy, móng vuốt chụp vào mắt hắn!

Nay trên người Lăng Thanh Vân một chút phòng hộ cũng không có, lúc này vội vàng lùi về phía sau, sau đó hai chân đạp lên mặt đất, đá về phía đối phương!

Tang thi kia vốn không phải đối thủ của hắn, nếu cứ liều mạng đánh có lẽ còn có cơ hội đào thoát, nhưng y lại không ham chiến, chỉ muốn trốn tránh, trong chốc lát đã bị gậy nanh sói được bọc một tầng lực tín ngưỡng màu trắng đánh trúng mấy cái, uể oải ngã xuống đất.

“Anh còn thân nhân không?” Lăng Thanh Vân ném cho đối phương một chiếc bút và một quyển vở, gậy nanh sói trong tay đặt trước ngực đối phương, lần này không dám thả lỏng nữa.

Tang thi thật là một chủng tộc đáng buồn, còn con người thì sao?

Lăng Thanh Vân liếc nhìn Tiểu Công một cái, trước kia Tiểu Công sợ hắn chán ghét nó kỳ thật cũng có đạo lý, đám Thần Ma cao cao tại thượng trong giây lát đã có thể phá nát một tinh cầu, cái này còn chưa tính, khiến nhân loại biến thành tang thi thật đúng là một sự tình dị thường tàn nhẫn.

Nhưng cho dù hắn có đồng tình tang thi này thì đối với hắn mà nói, quan trọng nhất vĩnh viễn là Trang Thành, hắn không giết tang thi này để Trang Thành tăng lên thực lực, thì có khả năng sẽ có tang thi khác giết y tăng lên thực lực, uy hiếp đến Trang Thành!

Tang thi kia không nói, thực lực của Lăng Thanh Vân khiến y sợ hãi, y lấy ra vở viết rất nhiều, lại đưa ảnh chụp của vợ con tìm thấy trong nhà ba mẹ cho Lăng Thanh Vân.

Y là kẻ yếu đuối, phía trước chưa khôi phục được trí nhớ thì không sao, dựa vào bản năng kiêu ngạo, tàn nhẫn của tang thi mà tăng trưởng thực lực rất nhanh, nhưng nay y đã khôi phục trí nhớ thì lại thiếu quả quyết, ngay cả ba mẹ thân sinh cũng không dám gặp….

“Thanh Vân.” Thanh âm Trang Thành vang lên, Lăng Thanh Vân vừa quay đầu liền thấy Trang Thành cả người bọc kín mít.

“Cậu….” Tang thi kia phát ra thanh âm khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Trang Thành, y cảm giác được hơi thở trên người Trang Thành, đó là đồng loại của y! Là đồng loại khiến y kích động đến độ muốn vọt tới!

Vừa rồi có phải y không nên ra tay hay không? Nếu y không ra tay, có phải y có thể đầu nhập cho đối phương không? Y bỗng thấy hối hận, đồng thời, mỗi bộ phận trên cơ thể giống như đang kêu gào – giết cậu ta, giết tang thi kia! Ăn cậu ta là y có thể thăng cấp!

“Thành Thành, anh ta chính là tang thi cấp năm ở thành phố B.” Lăng Thanh Vân nói.

Trang Thành nhìn tình huống trước mắt liền biết tang thi kia khẳng định chưa từng giết người từ khi khôi phục trí nhớ, Lăng Thanh Vân có phải cảm thấy không ra tay được đúng không?

Nhưng cậu vừa nhìn thấy tang thi này liền cảm thấy chiến ý dào dạt, đây là một loại bản năng khắc ở trong xương rồi, tựa như lúc trước khi mới chỉ cấp ba, nhìn thấy một đồng loại cấp ba sẽ không chút do dự lao lên, hiện tại, cậu cũng muốn không chút do dự giết đối phương!

Thân hình chợt lóe, Trang Thành đá rơi gậy nanh sói trong tay Lăng Thanh Vân. Chuyện của tang thi, để tang thi tự giải quyết đi!

Các tỉnh ở nước Z, theo thời gian trôi qua dần dần đều xuất hiện tang thi cấp bốn cấp năm, mà nước R nằm cạnh nước Z, là một quốc giá có mật độ dân số cực cao, tất nhiên cũng không có khả năng không có tang thi cấp cao!

Xuất hiện tang thi cấp cao thì thôi, làm cho những người sống sót cảm thấy khó chịu và thống khổ chính là rò rỉ hạt nhân!

Tang thi và rò rỉ hạt nhân làm cho cả nước R lâm vào địa ngục, nhưng hết thảy từ khi một tang thi cấp năm xuất hiện liền chậm rãi thay đổi…

DJ, nước R, tang thi mặc một thân trang phục võ sĩ trắng toát sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi từ một tòa nhà cao tầng nhảy xuống, sau đó khinh thường nhìn tang thi trên người mọc đầy bọc mủ đang cắn ăn một cô gái.

Gã vĩ đại, nhưng đồng loại này thật thấp hèn dơ bẩn!

Hai tang thi diện mạo hoàn toàn bất đồng nhìn nhau, sau đó đột nhiên lào vào nhau, chiến đấu lập tức bắt đầu! Dưới đất, thi thể cô gái bị gặm hết toàn bộ ngực đột nhiên giật giật, đứng dậy, giờ cô đã thành tang thi…

Tang thi mọc mủ to bằng trứng gà khắp người rất mạnh, nhưng tang thi mặc võ phục càng mạnh hơn, chiến đấu kết thúc, tuy rằng bộ võ phục trắng toát đã hoàn toàn bị hủy, mặt trên dính đầy nước mủ vàng vàng trắng trắng, nhưng gã vẫn giết chết tang thi đáng sợ khiến người ghê tởm kia.

Gã đứng tại chỗ cười to, lộ ra một hàm răng nanh, trên người bị cào rách rất nhiều chỗ, nơi đó cũng mọc ra ít bọc mủ, nhưng gã không chút để ý, kéo một chân bị thương ngồi xuống, móc ra tinh hạch, không chút nào để ý nó bẩn tưởi, nhanh chóng nhét vào mồm, sau đó phát ra tiếng cười khàn khàn, càng cười thanh âm càng trong trẻo, khóe miệng gã cong lên, trên mặt gã cũng bắt đầu mọc ra những bọc mủ lớn nhỏ bằng móng tay.

“Cấp sáu… Cấp sáu… Thức ăn, chính là ở đây!” Vết thương trên người đã biến mất nhưng bọc mủ to bằng móng tay lại không tiêu trừ, gã không thèm quan tâm, chỉ một lần nữa đi lên nóc tòa nhà cao tầng, nhìn về phía tây nam.

Nơi đó có một quốc gia dân số gần tỷ rưỡi, gã sẽ mang theo đội quân của mình chinh phục nơi đó!

Mảnh đất ấy sẽ trở thành lãnh địa của gã, người nơi đó sẽ thành thức ăn của gã!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK