Giọng nói non trẻ vang vọng khắp nơi mang theo khí thế hùng hồn!
Lời này quả là cực kỳ ngông cuồng, nếu là trước đây, hẳn mọi người đều sẽ khit mũi coi thường, cho rằng hắn bị điên.
Chưa xét đến chuyện một kẻ cảnh giới Tử Phủ khiêu chiến một kẻ cảnh giới Huyền U tầng thứ năm, chỉ riêng cái tên “Hàn lão cẩu” thôi, thử hỏi có ai dám gọi ông ta như vậy trước mặt mọi người? Dù có cho tộc trưởng của Giang gia, Đỗ gia, Quan gia, Vương gia một trăm lá gan chắc gì bọn họ đã dám gọi?
Giang Hàn dám gọi, còn dám chỉ đao vào người Hàn Sĩ Kỳ khiêu chiến, vậy mà những người đứng xung quanh theo. dõi chiến cuộc lại không có ai lấy làm lạ.
Mọi người đều cho rằng Giang Hàn... có tư cách ấy.
Sáu thi thể ngã trong vũng máu, năm người bị thương và Giang Khiếu Thiên đầu một nơi thân một nẻo. Ngoài ra còn có hai mươi, ba mươi người đi vào trong lòng đất, ngoại trừ hai người cảnh giới Huyền U ra, còn lại không một ai có thể ra ngoài...
Tất cả những chuyện này đều chứng tỏ Giang Hàn có tư cách ấy!
Hôm nay hắn đã lập nên quá nhiều kỳ tích, liên tục gây bất ngờ cho mọi người. Dù cho hôm nay hẳn có chém Hàn Sĩ Kỳ chết tươi thì có lẽ mọi người cũng không thấy quá khó tin.
Nếu là một kẻ cảnh giới Tử Phủ khác, thử hỏi có ai có thể thoải mái g iết chết sáu người, làm năm người bị thương ngay trước mặt cường giả cảnh giới Huyền U? Nếu là một kẻ cảnh giới Tử Phủ khác, thử hỏi có ai có thể gi ết chết hai mươi mấy. người cảnh giới Tử Phủ dưới lòng đất? Nếu là một kẻ cảnh giới Tử Phủ khác, thử hỏi có ai có thể giế t chết được Giang Khiếu Thiên?
Tất cả mọi người đều đổ dồn lại nhìn Hàn Sĩ Kỳ, muốn xem thử xem ông ta có phản ứng thế nào.
Thực ra trong lòng Hàn Sĩ Kỳ cũng hơi hoảng hốt...
Chủ yếu là do thần thông của Giang Hàn quá kỳ dị, thủ đoạn của Giang Hàn quá ác độc.
Thả khói mê trong đường hầm dưới đất? Một lúc giế t chết hai mươi mấy người?
Bản thân Giang Hàn không hề có dấu hiệu trúng độc, điều này chứng tỏ hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước.
„. Đúng là Giang Hàn đã chuẩn bị trước khói mê được một thời gian, cố ý tới dãy núi Thiên Hồ thu thập. Loại khói mê này cực kỳ lợi hại, cách giải độc thì rất đơn giản, chỉ cần ăn một loại thảo dược khác là được.
Bản thân Giang Hàn không trúng độc, rõ ràng là vì hắn đã uống thuốc giải trước, thế cục hôm nay đã được hẳn bài binh bố trận sẵn.
Thủ đoạn, tâm kế, tàn nhẫn!
Theo Hàn Sĩ Kỳ, Giang Hàn không phải một gã mãng phu đơn thuần, tâm kế và thủ đoạn của hăn đều rất lợi hại. Nếu không hôm nay hẳn đã chẳng thể giết được nhiều người như vậy, ngay cả Giang Khiếu Thiên cũng trúng chiêu của hẳn.
Cho nên trong lòng Hàn Sĩ Kỳ hơi thiếu tự tin. Vấn đề là...
Ở đây có nhiều người đang nhìn ông ta như vậy, ông ta là người có chức vị ở Vân Mộng các, sao có thể tỏ ra sợ hãi được?
Trường kiếm trong tay ông ta run run, thân hình ông ta hóa thành một làn gió, nhanh chóng lao về phía Giang Hàn, còn chưa tới gần Giang Hàn, ông ta đã đột ngột nghiêm giọng hô lên: “Màn đêm, ngưng!”
Trong tay ông ta lóe lên một chùm ánh sáng màu đen, sau đó chùm ánh sáng màu đen này nhanh chóng lan tỏa với tốc độ khủng khiếp, bao phủ hoàn toàn bán kính rộng trăm trượng quanh chỗ ông ta và Giang Hàn.
“Thần thông!”
“Thần thông hệ Hắc Ám!”
“Có vẻ như cấp bậc của thần thông này rất cao thì phải?”
“Không... Chỉ là thần thông bình thường thôi, nhìn thì lóa mắt nhưng nó chỉ có một tác dụng duy nhất là khiến kẻ địch bị cản trở tầm nhìn trong một thời gian ngắn.”
Xung quanh bàn tán xôn xao, mọi người cực kỳ căng thẳng.
Hàn Sĩ Kỳ tung ra thần thông, bên trong đó không thể nhìn thấy gì cả, e là Giang Hàn sẽ luống cuống, hễ sơ sẩy là sẽ bị Hàn Sĩ Kỳ tập kích giế t chết ngay.
“Vù!"
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, chẳng bao lâu sau, màn đêm đen đặc đã tan biến, Hàn Sĩ Kỳ cầm kiếm đứng tại chỗ. Trái lại, Giang Hàn đã biến mất, dưới mặt đất có một cái hang, rõ ràng là Giang Hàn đã dùng Xuyên Sơn Thuật để chui xuống đất.
Giang Hàn biến mất dưới đường hầm, Hàn Sĩ Kỳ không dám đuổi theo, ai mà biết được liệu bên dưới có khói mê hay không?
Trong lòng ông ta cực kỳ giận dữ nhưng chẳng biết phải trút giận vào đâu. Ông ta xách kiếm đi tới đi lui quanh cửa hang, mặt cau mày có.
Hôm nay có nhiều người đứng xem như vậy, ông ta là người có chức vị ở Vân Mộng các, phen này không chỉ mình ông ta mất mặt mà cả Vân Mộng các cũng sẽ mất mặt theo ông ta.
“Không đúng!”
Đột nhiên ông ta sực tỉnh ngộ, thân hình di chuyển nhanh như chớp giật, phóng thẳng tới chỗ chiếc xe ngựa thứ hai.
Trong chiếc xe ngựa thứ hai, hai người đàn bà đang tún lấy Giang Lý đã hôn mê, run lên lẩy bẩy. Thấy Hàn Sĩ Kỳ xông tới, hai người lại càng hoảng sợ hơn.
“Âm!"
Lòng đất nổ tung, Giang Hàn nhảy ra khỏi lòng đất, bổ đao vào gầm xe ngựa, xe ngựa lập tức vỡ tan tành.
“Chết đi!”
Hàn Sĩ Kỳ đã đuổi tới nơi, người và kiếm hợp làm một, chém một nhát rạch ngang trời, đâm thẳng vào bàn tay phải của Giang Hàn vừa mới nắm lấy người Giang Lý.
Danh Sách Chương: