• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời tối dân, đêm có chút lạnh lẽo, đèn lồ ng của trấn Giang Gia cũng bắt đầu sáng rực.

Giang Long đang ngồi khoanh chân dưới gốc cây lớn bên ngoài tiểu viện, không hiểu sao lòng hơi nôn nao.

Giang Hổ và Giang Báo đã đi suốt một ngày không trở lại, Giang Hàn cũng chưa thấy bóng dáng, điều này khiến hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Tam trưởng lão bảo hắn ta canh giữ tiểu viện này, hắn ta không dám tùy tiện rời khỏi vị trí làm việc của mình, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, một thanh niên cao lớn vạm vỡ bước nhanh tới, Giang Long vội vàng hỏi hắn ta: “Giang Hùng, Giang Hổ và Giang Báo đã về chưa?”

Thanh niên cao lớn vạm vỡ này tên là Giang Hùng, là đường đệ của Giang Long, gần đây đã đột phá đến Tử Phủ tầng thứ bảy.

Người như tên, hắn ta giống hệt một con gấu lớn, Giang Hùng lắc đầu: “Vẫn chưa, vừa rồi ta đã đi xem thử, hai người bọn họ đều chưa trở về. Ta còn đặc biệt chạy đến nhà của Giang Hàn, nhưng cũng không thấy ai cả.”

“Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Giang Long khẽ cau mày, lo lắng nói.

“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Giang Hùng lắc đầu: “Giang Hổ và Giang Báo đều là Tử Phủ tầng thứ sáu, Giang Hàn chỉ là một Tử Phủ tâng thứ năm. Long ca, huynh đừng nghĩ nhiều, ta đoán chắc là hai người bọn họ đến sòng bạc ở trấn Đỗ Gia chơi rồi, sáng mai sẽ trở lại!”

“Ừm..”


Giang Long nghĩ cũng có lý, xưa nay Giang Hổ và Giang Báo đều thích cờ bạc, mượn chuyện này chạy đến trấn Đỗ Gia chơi cũng là bình thường, hắn ta xua tay nói: “Được rồi, đệ về trước đi. Nếu sáng mai bọn họ còn chưa trở về thì đệ dẫn theo Giang Hiết đi tìm bọn họ.”

Giang Hùng đồng ý rồi rời đi, Giang Long kiểm tra xung quanh một vòng, sau đó cũng trở về phòng ngủ thiếp đi.

Đêm đó Giang Long ngủ không yên giấc, còn Giang Hàn thì lại hoàn toàn không ngủ.

Sau khi đào hố chôn hai người Giang Hổ, Giang Hàn không quay lại trấn Giang Gia mà tìm một ngôi miếu đổ nát dưới chân núi để nghỉ qua đêm.

Sau khi ăn lương khô, tu luyện huyền lực một lúc, hắn mới nằm xuống một tấm ván gỗ đã gãy chuẩn bị đi ngủ.

Lần đầu tiên giết người, đã giết liên tục hai người. Thức tỉnh được một huyết mạnh thần thông cường đại khiến hắn vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng lo lắng phản ứng bên phía trấn Giang Gia, còn lo lắng cho muội muội Giang Lý, và tiếp theo làm thế nào để săn được chuột ma....

Đủ loại suy nghĩ lộn xộn tràn ngập trong đầu khiến hắn trằn trọc không thể nào ngủ được, nửa đêm mới nặng nề thiếp đi.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau Giang Hàn đã thức dậy.

Đêm qua hắn đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không có cách nào để săn bắt chuột ma.

Chuột ma cũng là một yêu thú cấp một, giá trị không cao, sức chiến đấu cũng không phải là quá mạnh, nhưng mà nhìn tên của con yêu thú này cũng đã thấy được, tốc độ của chuột ma rất bi3n thái.

Giang Hàn đã nhìn thấy chuột ma vài lần, nhưng con yêu thú này gần như chỉ chợt vụt qua rồi lập tức biến mất, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã không còn nhìn thấy tăm hơi chúng đâu.


Nhiều năm qua, hắn cũng chưa hề nghe nói đến cách nào hiệu quả để săn chuột ma. Loại yêu thú cấp một này có tính cảnh giác rất cao, một khi có người xuất hiện ở gần thì nó sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Với sức chiến đấu hiện tại của Giang Hàn, vận dụng thần thông Cuồng Bạo Chỉ Lực thì có thể dễ dàng đánh chết chuột ma. Nhưng vấn đề là chuột ma sẽ hoàn toàn không cho hắn có cơ hội để tấn công, vừa gặp hắn thì nó sẽ bỏ chạy, hoàn toàn không thể đuổi kịp.

“Đi mua một cái lồ ng thú bằng sắt đen trước đãi!”

Giang Hàn suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ ra được một cách đó là dùng lồ ng thú dụ bắt nó lại. Nếu có thể dụ chuột ma vào trong lồ ng thú thì chuyện giết nó sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi bổ sung thể lực, Giang Hàn không dám quay lại trấn Giang Gia, mà dùng nửa canh giờ để chạy đến trấn Đỗ Gia ở phía tây.

Sau khi đến trấn Đỗ Gia, hắn bỏ ra chút tiền mua một cái lồ ng thú bằng sắt đen, sau đó lại mua thêm ít lương khô, rồi vội vã chạy đến Ô Quy lĩnh bên cạnh trấn Đỗ Gia.

Lần này vận may của hắn vô cùng tốt!

Sáng sớm hôm nay, Giang Long thấy Giang Hổ và Giang Báo vẫn chưa trở về, liền bảo Giang Hùng dẫn theo ba đường huynh đệ rời khỏi trấn đi tìm. Ba người Giang Hùng từ phía trấn Giang Gia bên này đi vào trong núi, nếu như Giang Hàn cũng chạy đến đây thì rất có thể sẽ đụng phải bọn họ.

Sau khi Giang Hàn đi vào Ô Quy lĩnh, hắn cẩn thận tìm kiếm một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy chuột ma, lúc này hắn quyết định sẽ tiếp tục tìm kiếm ở ngọn núi bên cạnh.

Cũng không tìm thấy chuột ma trên ngọn núi thứ hai...

Nửa canh giờ sau, rốt cuộc Giang Hàn cũng tìm được chuột ma ở ngọn núi thứ ba.


Vèo!

Nhưng mà đáng tiếc, Giang Hàn vừa tìm được một chuột ma, con vật nhỏ đó liền biến thành tàn ảnh rồi biến mất, hắn nhanh chóng đuổi theo tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không phát hiện được gì.

Kích thước của chuột ma cũng không tính là nhỏ, thân hình khoảng hơn một thước, toàn thân phủ lông trắng, trên đuôi còn có một cái móc câu. Tốc độ của bọn nó ít nhất có thể sánh ngang được với võ giả cảnh giới Tử Phủ tầng thứ chín, cho nên Giang Hàn muốn tìm kiếm bọn nó cũng rất khó khăn.

Tiếp tục tìm kiếm hơn nửa canh giờ, Giang Hàn lại tìm thấy chuột ma trên ngọn núi này, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy, lũ chuột ma đều biến mất trong nháy mắt, khiến cơ hội săn bắt gần như bằng không.

Lặn lội hồi lâu, hắn vừa đói vừa mệt, sau khi ăn chút lương khô, hắn lại trèo lên một cái cây lớn nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì ngủ thiếp đi...

Chẳng bao lâu sau, Giang Hàn đang chìm trong giấc ngủ bị một tiếng động nhỏ đánh thức, hắn lập tức mở mắt ra kiểm ra.

Lúc này, hắn nhìn thấy một con chuột ma xuất hiện ở bụi cây gần đó, con chuột ma này đang gặm rễ cây, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Giang Hàn không tùy tiện ra tay tấn công con chuột ma này, mà kiên nhẫn quan sát, một lát sau trong lòng hắn tràn ngập vui vẻ!

Hắn đã phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc, hình như chuột ma chỉ tìm những loại thực vật có màu nâu để ăn, không hề có hứng thú với các loại thực vật và quả dại khác.

“Được lắm!”

Giang Hàn vô cùng hưng phấn, hắn nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống, con chuột ma cách đó không xa cảm nhận được nguy hiểm, thân hình lóe lên, biến mất trong nháy mắt.

Giang Hàn ởi tới, rút thực vật màu nâu ra, cắt bỏ rễ cây, sau đó nhanh chóng tìm kiếm thực vật màu nâu tương tự ở khu vực xung quanh.


Thời gian một nén nhang qua đi, hắn đã thu thập được rễ của mấy loại thực vật màu nâu, sau khi bỏ những rễ cây này vào lồ ng thú thì ném vào trong bụi rậm, sau đó hắn trèo lên cây lặng lẽ chờ đợi.

Chờ suốt nửa canh giờ!

Cuối cùng, một bóng trắng vụt qua, lao thẳng vào lồ ng thú bằng sắt đen.

Bóng trắng vừa tiến vào liền kích hoạt cơ chế của lồ ng thú bằng sắt đen, cửa sắt của lồ ng thú đóng sầm lại. Chỉ thấy chuột ma cuống quít chạy loạn trong lồ ng, dư ảnh của nó trải khắp trong lồ ng thú, giống như bên trong có hơn chục con chuột ma vậy.

“Có rồi!"

Giang Hàn từ trên cây nhảy xuống, vui mừng khôn xiết nhìn con chuột ma trong lồ ng.

“Chết đi!”

Giang Hàn đâm trường đao xuyên qua khe hở trong lồ ng thú, chém giết con chuột ma trong lồ ng, sau khi xác nhận chuột ma đã chết, hắn mở lồ ng sắt ra lấy tinh huyết của chuột ma.

“Luyện hóaỊ”

Sau khi Giang Hàn luyện hóa tinh huyết của chuột ma, hắn lập tức xem Vạc Thiên Thú, xác nhận hoa văn của chuột ma trên Vạc Thiên Thú sáng lên rõ ràng, hắn mới vui vẻ bắt đầu dọn dẹp.

Mang lồ ng thú đến con suối gần đó, rửa sạch vết máu trong lồ ng thú, Giang Hàn lại lặp lại cách này, tiếp tục giăng bẫy, chờ con chuột ma tiếp theo rơi vào bấy.

Hơn hai canh giờ sau, bầu trời dần dần tối sầm lại.

Giang Hàn cất lồ ng thú bằng sắt đen đi, hài lòng xuống núi. Chiều nay hắn đã dụ giết được bốn con chuột ma, lúc này hắn đã nắm được bí quyết trong tay. Nếu ngày mai lại thuận lợi săn bắt được thêm sáu con nữa, hắn sẽ có thể thức tỉnh được thêm một huyết mạch thần thông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK