Trước lúc bị ngã và hôn mê, cô nghĩ nạn nhân chỉ có cô và Hàn Tây, bây giờ mới thấy trong hố còn có cả Trần Ngọc Đống bị trói nằm ở một góc. Sở Hoài Sơn thì ở đâu?
Đang ở đáy một hố nhưng hình như không phải cùng một cái hố. Cô nhớ rằng cái hố nhốt Hàn Tây ở trong căn phòng nhỏ của nhà khách Thông Giang cũ, chỉ sâu chừng 3 mét. Còn cái hố này sâu đến 4 mét. Mùi không khí cũng khác, mùi trong hố ở khu hầm phòng không âm âm và ẩm ướt, còn mùi trong hố này thì ẩm mốc, xen lẫn mùi thum thủm ghê ghê.
Cái hố kia có vài mẩu nến cháy tàn, cái hố này thì không, chỉ có ánh đèn pin từ miệng hố hắt xuống, rọi vào mặt Hàn Tây.
Câu đầu tiên Na Lan nói là, “Hàn Tây, đừng sợ, tôi đến cứu cô…”
Hình như Hàn Tây cũng vừa tỉnh lại, mắt hấp háy mãi rồi mới mở ra được, khẽ nói, “Cô… nhưng mà… cô…” Hàn Tây tuy hoang mang nhưng vẫn ý thức được tình thế. Cô chưa biết cô gái trạc tuổi mình, máu me đầy mặt, cũng bị đẩy xuống hố, có thể đem lại cơ hội sinh tồn cho mình không?
“Cứ tin ở tôi.” Na Lan nói rất khẽ.
Cô nhìn lên phía nguồn sáng đèn pin, có một bóng người mờ mờ ẩn sau ánh đèn đang lặng lẽ nhìn ba con mồi đã săn được.
Hàn Tây cũng nhận ra khung cảnh đã thay đổi, cô hỏi, “Tại sao… chúng ta lại ở đây? Đây là đâu?”
“Trong một cái hang… ở núi Huệ Sơn.” Na Lan đáp.
“Sao cô biết?”
Ừ nhỉ, tại sao mình biết? Mình biết quá muộn. Na Lan hét to, “Chu Trường Lộ! Đây là nơi chị gái ông bị chôn, đúng không?” Lúc hét lên, nửa đầu phía sau của cô đau dữ dội như sắp nổ tung. Cô còn nhận ra đôi tay mình bị thừng ni lông trói quặt ra đằng sau, nhưng không thấy đau.
Tức là mình chưa bị chặt ngón tay.
Cô cố nhớ lại các sự việc xảy ra trước khi bị đánh chết ngất. Làm theo chỉ dẫn của các tin nhắn, rời ban chỉ huy hiện trường khai quật, rời địa chỉ tiếp tân cũ của công ty Thông Giang, đi sang đầu bên kia của khu đất bỏ hoang, đi xuống hầm ngầm, bị tấn công. Sau đó thì sao? Tại sao mình lại đến đây?
Chắc chắn là kẻ tấn công ấy đã lôi mình và Hàn Tây lên xe rồi chở vào núi sâu.
Để làm vật hiến tế.
Một giọng nói già nua quen thuộc vang lên, “Bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ, nếu ngay từ đầu tôi đã có được người yêu như cô, hoặc đứa con gái giống cô, thì đời tôi và số phận của các cô gái kia sẽ rất khác.” Giọng rất bình tĩnh thậm chí có phần ấm áp, giống như đang ngâm nga weibo của mình.
“Quả nhiên là ông!” Na Lan nhận ra Chu Trường Lộ. Lão đã sắp đặt kín kẽ ra sao để chở được cả ba con mồi đến tận đây? Cô tin rằng cảnh sát trước sau gì cũng nhận ra cô đã biến mất, sẽ tiến hành phong tỏa toàn bộ khu vực nhà nghỉ cũ của Thông Giang và tìm kiếm, nhưng lúc ấy thì muộn mất rồi.
“Đương nhiên là tôi đây.” Chu Trường Lộ bước lên mấy bước, ngồi xổm xuống. “Cô quá đỗi thông minh, đôi lúc thông minh một cách đáng sợ, nhưng nhiều lúc lại rất đáng buồn, đáng buồn đến nỗi tôi thấy thương hại cô lắm. Tôi đã để ý đến cô từ lâu. Mỗi cô gái của tôi, tôi đều quan tâm rất lâu. Mọi biểu hiện của cô từ vụ án 'năm xác chết' năm kia cho đến chuyến du lịch núi tuyết năm ngoái, đã hấp dẫn tôi khiến tôi vốn muốn dừng tay, bỗng lại có thêm hăng hái.”
Na Lan nói, “Đúng là hung thủ 'ngón tay khăn máu'! Nhìn từ góc độ tâm thần học, một kẻ bệnh hoạn đến xương tủy thì không thể ngừng gây án, không còn khả năng tự kiểm soát nữa. Ông là minh chứng sống động.”
“Bệnh hoạn đến xương tủy, rất chuẩn. Cô đã nghiên cứu hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn nhưng lại chưa đọc về tôi. Trước khi cô xuất hiện trong tầm mắt tôi, đúng là tôi đã muốn dừng tay, rồi chờ chết! Tế bào ung thư não đã gặm nhấm mọi bộ phận thân thể tôi. Nếu nói Mễ Trị Văn đầy mình bệnh tật là một quả bom hẹn giờ, thì có thể coi tôi là một quả bom hẹn giờ mà đồng hồ đang đếm ngược về gần 0. Tôi có thể chết hôm nay hoặc ngày mai.”
“Cho nên đây là bài ca cuối cùng, là màn chót trên sàn diễn của ông, rồi chờ khán giả đứng dậy vỗ tay mời ông diễn thêm chứ gì?” Giọng Na Lan lạnh lùng, nhưng lòng cô trĩu nặng. Hung thủ đáng sợ nhất là hung thủ liều lĩnh bất chấp sinh tử. “Sở Hoài Sơn đâu? Ông đã làm gì anh ta rồi?”
“Lẽ nào cô không biết hắn mắc chứng sợ đám đông? Nếu trói hắn cùng một chỗ với các người thì hắn chết ngất, nên tôi đã cho hắn ở phòng riêng rồi. Hà hà… Cô nhớ hắn, cô thương hắn à? Vì cái tính thương người của cô nên tôi mới thực hiện được kế hoạch nhỏ bé này, mời cô đến mà không cần tốn sức! Đôi khi cô tỏ ra lạnh lùng, nhưng lòng cô đau đáu xót thương, tràn trề tình cảm, rất khó tìm được cô gái có phẩm chất như cô. Lâu nay tôi nhìn thấy quá nhiều thiếu nữ nông cạn đua đòi a dua nhau tôn sùng thần tượng, chỉ cần móc chút hầu bao là họ sẽ chiều đàn ông đủ kiểu…”
“Ông nghĩ mình là ai? Ông dựa vào đâu mà cho bản thân cái quyền lực tước đoạt sinh mạng của người khác? Dù bẻm mép đến mấy ông cũng không thể che đậy được mục đích gây án của mình! Có muốn tôi nói toạc ra không?” Thật ra Na Lan chẳng còn gì để mà nói toạc nữa, nhưng đây không phải lần đầu đối mặt với sát thủ điên cuồng, nên cô phải dùng kế câu giờ chứ không còn cách nào khác.
“Thế à? Ha ha…” Chu Trường Lộ cười một cách vô cảm. “Thật không? Cô biết thật, hay là cô câu giờ? Chớ quên điều tôi nói lúc nãy, tôi biết những trải nghiệm của cô, nắm được các kỹ xảo của cô. Bởi vậy tôi đã lên dây cho bộ óc sắp nát bét này rồi, bảo đảm sẽ cho cô một màn 'tốc chiến tốc thắng', tôi đang sốt ruột muốn chặt ngón tay cô đây.”
Lão già hung thủ quá thông minh, lão không cho Na Lan có thêm thời gian nữa.
Sách Tâm lý học tội phạm từng viết, bọn tội phạm giết người hàng loạt, trước khi ra tay thường làm một nghi thức, có thể chỉ đơn giản là giơ thẳng cánh tay rồi bóp cò, cũng có thể là lý sự đủ thứ rối rắm, hoặc sỉ nhục nạn nhân rất lâu. Nghi thức của Chu Trường Lộ có thể là gì?
Nhưng dù sao thì một trong những động cơ ban đầu của kẻ giết người hàng loạt là ham muốn khống chế, và không bị nhiễu bởi lời nói của bất cứ ai.
Na Lan nói cộc lốc, “Ông ra tay đi, cho thỏa cơn điên cuối cùng!”
Chu Trường Lộ sững người, nhưng lão lập tức cười khẩy, “Cô coi tôi là hạng gì? Là ma quỷ giết người không chớp mắt hay sao? Tôi chưa bao giờ muốn hại ai cả!”
Hình như Trần Ngọc Đống vừa mới tỉnh lại, ông gầm lên, lớn tiếng, “Chu Trường Lộ! Bây giờ đi đầu thú, khai báo toàn bộ các vấn đề xưa nay, may ra vẫn còn cơ hội thương lượng với cảnh sát và công tố, thậm chí có thể bảo toàn danh dự đấy. Hãy nghĩ kỹ đi, vẫn còn cơ hội, chớ đi quá xa!”
“Thôi! Ngươi nhập cuộc cũng đúng lúc.” Chu Trường Lộ không thèm nghe lời khuyên của Trần Ngọc Đống. “Chúng ta vấn đáp nhé, ngươi rất thích hợp để trả lời trước người khác. Ta chỉ hỏi các người một câu đơn giản, nếu trả lời đúng ta sẽ thả, thậm chí ta sẽ đi đầu thú… Thật ra có đầu thú hay không cũng chẳng sao, đằng nào cũng chỉ vài hôm nữa là ta lìa đời. Các người nghe cho rõ, câu hỏi rất đơn giản, các người nghĩ xem cuộc đời mình dù ngắn hay dài, niềm vui nhiều hơn hay nỗi buồn nhiều hơn?”
Na Lan biết lúc này không nên phân tán tư tưởng, nhưng mắt cô vẫn hơi lim dim, bao hình ảnh quá khứ hiện ra, cha cô bị hại, mẹ cô mắc chứng trầm cảm, các thi thể nổi lên mặt hồ Chiêu Dương, cỗ xe đi tuyết bị lật trên rừng thẳm tuyết dày, Tần Hoài thấu hiểu cõi hồng trần gạt bỏ mối tình mới nhen nhóm…
Cô lập tức có câu trả lời.
Nhưng cô biết dù trả lời như thế nào thì vẫn không thể cứu vãn sinh mệnh của cả ba người.
“Cảnh sát Đống nói trước!” Chu Trường Lộ đứng lên, tay lão cầm cái xẻng. “Nhanh lên, trong vòng 20 giây phải trả lời, nếu không ta sẽ bắt đầu chôn.”
Nhưng lão không ngờ bị Trần Ngọc Đống hỏi vặn lại, “Còn ngươi, ngươi cho là thế nào?”
Chu Trường Lộ ngớ ra. Lần đầu tiên trong ba mươi năm qua có kẻ ở dưới hố dám hỏi vặn mình. Lão nói, “Đó là câu trả lời của ngươi à?”
Trần Ngọc Đống nói, “Tất nhiên không phải. Nhưng câu hỏi của ngươi quá ư trẻ con. Dù sao cũng là một trí thức cao cấp, lẽ nào ngươi không biết niềm vui và nỗi buồn là hai khái niệm rất biện chứng…”
Chu Trường Lộ lớn tiếng cắt ngang, “Câm mồm! Ngươi là thằng cha đã về hưu nhưng vẫn rất thèm sinh hoạt với đồng đội chứ gì? Ta chỉ cần ngươi trả lời đơn giản!”
“Ta không thể trả lời đơn giản.” Trần Ngọc Đống gần như kêu lên. “Ngươi xem, cả đời ta theo đuổi vụ án 'ngón tay khăn máu', bỏ cả lập gia đình, không con không cái, bắt được mỗi một hung thủ mà hóa ra lại là bắt nhầm! Bao năm qua ta luôn mong nhanh chóng bắt được hung thủ, dù để một cô gái khỏi bị mất mạng cũng tốt. Ta mong đến phát điên, ta nghiền ngẫm vụ án này gần như tẩu hỏa nhập ma, rồi sao nữa? Hôm nay sắp chết đến nơi ta vẫn không thể làm rõ vụ án này! Nếu nói là đời vui hay buồn thì ta quá buồn.”
“Đó là câu trả lời của ngươi hả?” Một xẻng đất hắt ngay xuống đầu xuống mặt. “Quá chậm, lâu hơn 20 giây! Và rất vô lý, sao nói là ngươi chưa làm rõ vụ án? Ta đã 'đầu thú' đây rồi còn gì?”
Trần Ngọc Đống nhổ phì đất ra, nói, “Tất nhiên là chưa! Lúc này ta chỉ biết ngươi là hung thủ nhưng động cơ gây án của ngươi là gì ta vẫn chưa biết. Một cảnh sát thực thụ thì không cho rằng thế này đã là phá án.”
Chu Trường Lộ lại hắt một xẻng đất xuống. “Không biết thì ngươi có thể hỏi kẻ đồng hành âm tào địa phủ với ngươi. Na Lan đấy! Vừa nãy nó còn xơi xơi là đã biết động cơ của ta.” Lại một xẻng đất nữa.
Na Lan bỗng hỏi, “Này! Ông làm như thế thì bà chị ông sẽ nghĩ sao? Nếu có thiên đường nếu có địa ngục, nếu có âm tào địa phủ, nếu hồn có linh thiêng, bà ấy sẽ nhìn nhận như thế nào?”
Chu Trường Lộ sững sờ, “Điều này không liên quan gì đến bà chị của ta.”
“Ông là kẻ rất ích kỷ, đương nhiên sẽ cho rằng tất cả không liên quan gì đến bà ấy, chỉ liên quan đến ông, đúng chưa?”
“Ta cảnh cáo mày, con bé Na Lan!”
“Xin ông châm chước cho, tôi hiện đang thế này có cần phải cảnh cáo nữa không?” Na Lan cười nhạt. “Ông có đủ kiên nhẫn để nghe chú Đống nói nốt không?”
“Mong hắn sẽ nói xong trước khi bị chôn.” Vô số đất hắt xuống.
Trần Ngọc Đống ho dữ dội. Rồi nói, “Ta thừa nhận rằng ta là kẻ thất bại trong cuộc sống và trong vụ án này. Nhưng công việc của ta không đơn giản chỉ nhằm phá vụ án 'ngón tay khăn máu'! 99% thời gian làm việc của ta, ta đã khám phá vô số vụ án hình sự khác, ta được bù đắp bằng rất nhiều lời cảm ơn chân thành. Vô số hung thủ đã không thể tiếp tục gây tai họa cho xã hội. Ta buồn vì không phá nổi vụ án 'ngón tay khăn máu', điều này thôi thúc một cảnh sát hình sự với trình độ văn hóa thấp đã miệt mài nghiên cứu đủ loại tri thức trong ngành và ngoài ngành, vì thế ta đã phá án rất có hiệu quả. Vậy ngươi nói xem ta có nên vui hay không?”
Hình như Chu Trường Lộ không hề nghe thấy, lão hắt đất tới tấp vào Trần Ngọc Đống trong khi ông nói, đất đã ngập đến đầu gối ông.
Phải làm gì để khiến lão phân tâm, ngừng quá trình cuồng sát này lại?
“Này, ông quên chưa chặt ngón tay tôi?” Na Lan hỏi. Đây là một nghi thức của lão.
Chu Trường Lộ vẫn xúc đất hắt xuống, “Có cần ta tiết lộ ai đã ngược đãi mày không? Đừng tự hào vô lối! Mày và tên cảnh sát này đều không phải đối tượng điển hình của ta. Nếu không nhờ ta và Trị Văn quá đỗi thương mến mày thì mày chẳng được thế này đâu.”
Quả nhiên, Na Lan nhận ra mình đã suy đoán đúng về ý tưởng “chặt ngón tay” của lão.
Tuy rất lo lắng, cô vẫn cố trấn tĩnh hỏi, “Chu Trường Lộ! Năm xưa chôn sống chị gái, ông có nhanh nhẹn như thế này không?”
Cái xẻng dừng lại, đất ngừng rơi xuống.
Chu Trường Lộ hộc lên, “Mày nói gì?” Giọng lạnh như băng, nhói buốt sắc nhọn.
“Ông đã nghe rõ rồi. Ông đã chôn sống chị mình chứ gì? Tôi biết đó không phải ý định ban đầu của ông, nhưng ông vẫn làm, đúng không?”
“Mày có trí tưởng tượng phong phú thật!” Giọng lão không hề run.
Lão càng trấn tĩnh thì Na Lan càng tin chắc phỏng đoán của mình là đúng.
“Không chỉ một lần có người khen tôi giàu trí tưởng tượng. Được chú Đống gợi mở, tôi vẫn không ngừng suy diễn tâm lý tội phạm của vụ án 'ngón tay khăn máu'. Tiền đề của tôi là, kẻ tự dưng đứng ra 'đầu thú' Mễ Trị Văn không phải là hung thủ thực sự, hoặc ít ra lão không phải kẻ chủ mưu. Nếu nói Mễ Trị Văn là tòng phạm, thì kẻ chủ mưu sẽ là một Mễ Trị Văn phóng to vài lần, kẻ đó có các nền tảng na ná Mễ Trị Văn.”
Chu Trường Lộ cười mũi, “Về Mễ Trị Văn, các người mới chỉ phân tích được chút xíu, ấu trĩ đến nực cười!”
Na Lan nói, “Đương nhiên cũng nên cảm ơn các ông đã hỗ trợ, không ai có thể phù nhận, nếu Mễ Trị Văn không ló ra thì đến nay vụ án 'ngón tay khăn máu' vẫn là một bí ẩn. Và, nếu ông và Mễ Trị Văn chưa mắc bệnh nan y thì cũng chưa chịu ló mặt ra đâu! Nói đi, tại sao ông lại hận chị gái ông đến thế?”
Vừa dứt lời, cô được hưởng ngay một lô đất hắt xuống.
“Câm mồm! Ta chưa bao giờ hận chị gái ta!”
Na Lan lắc đầu cho đất văng ra, rồi tiếp tục diễn đạt dòng suy nghĩ của mình, “Thế thì tại sao ông lại chôn sống chị gái? Ông nên biết đây là cội nguồn bệnh hoạn của mình! Ông giết bà ấy, ông bị chấn thương tâm lý rất nặng nhưng đồng thời có được khoái cảm giết người, đến nỗi về sau ông lặp lại cái hành vi ấy… Tại sao lại thấy vui khi lặp lại? Để được tận hưởng thứ khoái cảm nằm sâu trong xương tủy ấy! Ông đã kế thừa cha mình…” Lúc này Na Lan nhớ đến bài diễn thuyết của Chu Trường Lộ ở nghĩa trang Vạn Quốc, nhớ đến đặc trưng của các nạn nhân trong vụ án 'ngón tay khăn máu', họ đều là các thiếu nữ yếu ớt bị hà hiếp, nhớ đến hành vi tự sát của vợ chồng nhà họ Nghê, nhớ đến thời niên thiếu của Mễ Trị Văn.
Tất cả đã sáng tỏ.
“Cha ông ngược đãi ông, ngược đãi chị ông! Đã xảy ra chuyện gì nữa? Sao ông phải chôn sống chị gái?” Na Lan tiếp tục dòng suy luận, tuy mới là phỏng đoán nhưng vô cùng đáng sợ. “Chị gái ông bị ông ta lỡ tay đánh chết à? Không! Mà là chôn sống, vì chị ấy chưa chết. Chị ấy bị cha đánh, thương tích đầy mình đúng không? Ông băng bó vết thương, những mảnh vải trắng loang lổ máu… nhưng vô ích, ông không cứu nổi chị ấy… không cứu được, và nó còn buộc ông làm cái việc đã thay đổi cả cuộc đời ông, ông đã chôn sống chị ấy!”
“Câm mồm, câm mồm!” Đất rơi xuống rào rào. “Không phải ta, không phải ta! Mà là ông ấy ép ta làm, ông ấy ép ta làm thế.”
Na Lan kêu lên, “Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông!” Cô đang nắm bắt một tia hy vọng, đó là bám víu vào tật chứng điển hình của kẻ giết người hàng loạt, chúng rất muốn hoàn thành một nghi thức đặc biệt.
Chu Trường Lộ chưng hửng, tạm ngừng hắt đất xuống. “Ta không quên, mà là ta cho mày một chút dễ chịu đó thôi. Ta chưa chính thức hỏi đến, mày đừng sốt ruột. Ta sẽ giải quyết từng đứa.” Đất lại rơi xuống, mục tiêu là Trần Ngọc Đống.
“Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao ông lại hận chị gái mình?”
Chu Trường Lộ không đáp, đáng sợ hơn nữa là lão đã trấn tĩnh trở lại, mải miết xúc đất hắt vào Trần Ngọc Đống. Lão lạnh lùng nói, “Mày thiểu năng hay là điếc hả? Vừa nãy ta nói ta không hận chị gái ta.”
“Không hận? Thì tại sao ông lại giết các cô gái vô tội hết lần này đến lần khác?”
“Bọn chúng không vô tội.” Chu Trường Lộ hắt một xẻng đất xuống đầu Na Lan. “Mày câm đi!”
“Họ cũng vô tội như chị gái ông.” Na Lan cất cao giọng. “Ông giết họ, vì ông hận họ yếu đuối. Trước đó họ bị người thân ngược đãi mà không dám phản kháng, cũng không tố cáo với cảnh sát hoặc đưa ra trước công luận, họ cũng như chị gái ông! Cho nên ông sát hại họ, xuất phát từ việc ông hận chị gái mình và càng hận chính mình đã yếu đuối.”
Tâm lý biến dạng, rồi coi việc gây ra các vụ án “ngón tay khăn máu” khủng khiếp là sự thể hiện sức mạnh.
“Ta khâm phục trí tưởng tượng của mày!” Chu Trường Lộ đứng thẳng dậy lau mồ hôi trán.
“Ông mới giàu trí tưởng tượng chứ! Ông dùng ngón tay đứt tượng trưng cho động cơ gây án của mình! Với những người bị bạo lực xâm hại dài ngày, ngón tay có thể đại diện cho sức mạnh, có thể chỉ ra, có thể vạch trần sự ác độc mà họ phải chịu đựng với cơ quan quyền lực, với công an! Nhưng khi họ còn sống, họ không thể chỉ ra, không thể vạch trần, cho nên ông chặt ngón tay của họ. Ông tự cho rằng mình làm thế nhằm cảnh báo người đời, nhằm để cho vô số phụ nữ đang bị bạo lực xâm hại biết rằng, nếu không đứng ra vạch trần thì sẽ mất chức năng vạch trần như ngón tay đã bị đứt.”
Chu Trường Lộ nín lặng, tiếp tục xúc đất hắt xuống.
“Tôi thật dốt nát, qua nhiều lần tiếp xúc ngắn ngủi, ông đã cho tôi biết tỉ mỉ rồi, nhưng tôi lại không xâu chuỗi cái thông tin đó lại. Ví dụ ông rất căm hận bạo lực đối với phụ nữ, ông thành lập đoàn thể… đó là thật lòng. Sau khi nghe ông phát biểu trong buổi lễ thắp nến ở nghĩa trang Vạn Quốc, tôi rất tin và cho đến giờ vẫn rất tin.” Giọng Na Lan mềm mỏng.
Chu Trường Lộ hắt đất chậm lại.
Điều Na Lan không nói ra là, tiếc rằng, khía cạnh tàn ác của ông đã chiếm ưu thế, giết người đem lại cho ông khoái cảm to lớn, giết người hàng loạt mà cảnh sát vẫn mù tịt bó tay càng khiến ông có cảm giác điều khiển được số phận người khác, cảm thấy mình được bù đắp cho tháng ngày niên thiếu bị ngược đãi mà không thể chủ động kiểm soát số phận mình.
Nhìn từ góc độ này, lão là tên tội phạm giết người hàng loạt điển hình, cũng điển hình về động cơ gây án và thể hiện ham muốn khống chế người khác.
Còn lúc này là cuộc biểu diễn cuối cùng của tên cuồng sát điển hình, rất li kỳ, hắn sẽ không thất bại. Na Lan nhớ lại các nghiên cứu về suy nghĩ tâm lý tội phạm giết người hàng loạt, bất chợt cảm thấy cái hố lạnh lẽo càng lạnh thấu xương.
Kẻ giết người hàng loạt thường không lên giọng chủ động kết án nạn nhân, như Chu Trường Lộ.
Các nghiên cứu cho thấy chúng ít nhiều đều mắc chứng tâm thần phân liệt, chúng xây dựng trong đầu mình một thế giới riêng, tự cho rằng mọi hành vi của mình đều rất sáng suốt, rất có ý nghĩa và không bao giờ dừng lại được.
Nếu cô suy đoán không nhầm thì ba mươi năm qua Chu Trường Lộ và Mễ Trị Văn đã hợp tác để giết người. Chu Trường Lộ là sư phụ, Mễ Trị Văn là đồ đệ, nay thượng đế rủ lòng thương khiến cả hai đều bệnh tật đầy mình, sắp lìa đời đến nơi, chúng đâu có thể để cho vụ án giết người hàng loạt lý thú và hoành tráng phải dừng lại?
Na Lan bèn nói, “Ông đang nói dối!”
Chu Trường Lộ cười khẩy, “Lạ quá hay sao? Tuyệt đại đa số mọi người đều đang nói dối suốt!”
Na Lan chỉ ra, “Nhưng ông đang nói dối một cách không cần thiết. Hôm nay chúng tôi sẽ bỏ mạng, ông đâu cần phải nói dối chúng tôi? Vẫn nói dối, chứng tỏ cả đời ông không dám đối diện với sự thật. Tôi nói hộ ông vậy, giết chúng tôi hôm nay, tuyệt đối không phải màn diễn cuối cùng của hệ thống vụ án 'ngón tay khăn máu'.”
Chu Trường Lộ im lặng. Im lặng, là thừa nhận.
Nhưng rồi lão phủ định, “Mày lại tưởng tượng rồi! Ta và Trị Văn là hai lão già sắp cáo biệt thế gian bẩn thỉu này.”
“Cho nên, các người đã tìm được kẻ kế tục.”
Chu Trường Lộ lại im lặng, cũng không hắt đất xuống nữa. Na Lan kinh ngạc về phát hiện của mình.
“Sở Hoài Sơn sẽ kế thừa sự nghiệp của các người, tiếp tục thực hiện vụ 'ngón tay khăn máu'!”