• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Y Dao

Beta: Khứ Canh Trù, Maria



Hứa Nhân Nhân nhìn xung quanh, cả nhóm Giang Nghị đều xông tới, phỏng chừng đã dự tính từ trước, dù sao cũng không còn đường sống, Hứa Nhân Nhân giơ súng hướng vào chính mình: “Được, tôi tự sát.”

Giang Nghị khoa trương xông lên: “Đàn em, đừng!”

Hứa Nhân Nhân nhanh chóng quay đầu súng, bắn một phát về phía Giang Nghị, cùng lúc đó, Hứa Nhân Nhân cũng bị Tô Doãn bắn trúng.

Ván thứ nhất, Game Over!

Đến ván thứ hai, Hứa Nhân Nhân cũng xấu hổ đi tìm Châu Nguyệt để kết liên minh, Giang Nghị đi tới, “Chúng ta liên minh đi.”

Thẩm Triết chĩa súng vào cậu ta, “Bùm, bùm bùm” bắn liên tiếp mười phát.

“Mang thù dữ thế.” Giang Nghị bị đạn màu bắn tới không kịp thở, xua xua tay lùi về sau, “Còn chưa bắt đầu cậu đã lãng phí đạn rồi.”

“Đạn không bắn vào người cậu mới là lãng phí.”

Giang Nghị: “…”

Thẩm Triết bắn hết một lượt đạn xong, quay sang nói với nhân viên công tác: “Vừa rồi không cẩn thận cướp cò, thêm cho tôi một ít đạn.”

Giang Nghị: “…”

Tóm lại, liên minh là không có khả năng, kết oán thì còn được. Mọi người lần lượt đi đến lối vào.

Lần này, nhóm của Hứa Nhân Nhân đi một lúc lâu mới gặp được người khác, là một đào binh bị thương, đùi phải bị bắn trúng phải nhảy bằng một chân, còn có một nữ sinh bắn súng còn run tay, bị bọn họ bắn hạ bằng hai phát súng.

Đội đuổi theo đến đây cũng không hoàn chỉnh, sau khi giao tranh, nhóm của Hứa Nhân Nhân bị chết một người, đội đối thủ cả ba đều bị diệt.

Ba người tiếp tục đi về phía trước, một bạn học khác là fan CP của Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết, thấy có người đuổi theo phía sau thì hét lớn: “Đàn anh, bảo vệ Nhân Nhân.”

Sau đó thì hy sinh.

Thẩm Triết kéo Hứa Nhân Nhân trốn ra sau bức tường xốp, hạ luôn những người ở phía sau bọn họ.

Hai người một đường đi tới cuối cùng, nửa đường gặp Giang Nghị, Thẩm Triết chĩa súng ra ngoài, bắn Giang Nghị thành một cái bảng pha màu.

Giang Nghị nằm im trên mặt đất để cho Thẩm Triết bắn: “Người anh em, nguôi giận chưa, phải thế nào cậu mới tha cho tớ?”

Thẩm Triết: “Tôi không nói chuyện với thủ hạ bại tướng.”

Giang Nghị: Mẹ kiếp, cứ bắn đi! Ván tiếp theo cậu cứ chờ đấy.

Ván này, Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết giành chiến thắng, nhưng đến ván thứ ba bọn họ bị các đội khác liên hợp tiêu diệt.

Bốn người bị vây quanh một cái bể xốp, trong bể hành động khó khăn, bọn họ bắn loạn lung tung. Vốn là liên hợp đến tiêu diệt nhóm của Thẩm Triết nhưng vào bể xốp, không quan tâm đối phương là ai, thấy người là bắn, đến cuối cùng thì toàn quân bị tiêu diệt, cũng không biết ai là người chiến thắng cuối cùng.

Chơi theo nhóm xong lại chơi thêm mấy trận cá nhân.

Châu Nguyệt tìm thấy Hứa Nhân Nhân: “Cậu chọn đi, chọn tớ hay Thẩm Triết.”

Một lát sau, Thẩm Triết đi tới: “Đợi lát nữa đi phía sau tôi.”

Hứa Nhân Nhân đi phía sau Thẩm Triết, một phát bắn hạ anh.

Thẩm Triết:?

Ván tiếp theo, Thẩm Triết bắn hạ Hứa Nhân Nhân.

Hứa Nhân Nhân: “…”

Đôi vợ chồng sắp cưới trở mặt thành thù, những người khác sôi nổi đứng chọn phe, Giang Nghị vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Triết hỏi anh ta: “Trước khi đến cậu nói thế nào?”

Giang Nghị: “Không cho những người khác chạm vào đàn em dù chỉ một góc áo… Đây không phải là không chạm vào sao, đến chính cậu cũng chưa chạm vào.”

Ván tiếp theo, Giang Nghị lại bị bắn thành cái bảng màu.

Giang Nghị: “…”

Chơi hơn 2 tiếng, cũng đến thời gian ăn trưa.

Mọi người trở về thay quần áo, thu dọn đồ đạc xong đi ra.

Gần Tụ Nhạc Thành có rất nhiều quán ăn, Châu Nguyệt đề nghị: “Cùng đi ăn cơm đi, sau đó đi xem phim được không, có một bộ phim học đường, điểm đánh giá rất cao, tôi có chút muốn đi xem.”

Phim điện ảnh Châu Nguyệt nói đến chính là bộ phim mấy ngày trước Thẩm Triết và Hứa Nhân Nhân cùng đi xem.

Hứa Nhân Nhân nói: “Cùng đi ăn cơm thì không sao còn xem phim thì tớ không đi đâu.”

“Sao thế, không phải lúc trước cậu nói muốn đi xem sao.”

“Tớ đã xem rồi.”

“Cậu xem lúc nào…” Châu Nguyệt đang muốn nói gì đó thì nhìn đến Thẩm Triết đang đứng một bên, lại nuốt những lời định nói vào, “Vậy thôi.”

Hai mươi người cũng khá đông, khẩu vị của mỗi người cũng khác nhau, cuối cùng thì hai mươi người chia thành nhiều nhóm nhỏ tách ra, Hứa Nhân Nhân và Thẩm Triết thì về nhà trước.

Bố Hứa và Hứa Tu Ninh đều rất bận, thời gian ở nhà rất ít, mẹ Hứa cũng thường có các buổi hẹn với chị em.

Trước đây chỉ có Hứa Nhân Nhân ở nhà, mẹ Hứa thường đẩy một số hoạt động để ở nhà với Hứa Nhân Nhân, bây giờ Thẩm Triết ở đây, hai người ở chung cũng không tệ lắm, mẹ Hứa lại ra ngoài xã giao.

Vì lý do sức khỏe, những việc Hứa Nhân Nhân có thể làm cũng không có nhiều, sau thời gian học thì phần lớn thời gian đều đọc tiểu thuyết và xem phim.

Hứa Nhân Nhân làm tổ ở tầng 2, nằm cả người trên ghế sô pha, cầm ipad đọc tiểu thuyết.

Vị trí này tầm nhìn rất tốt, thoáng đãng, hai bên còn trồng rất nhiều hoa cỏ, Hứa Nhân Nhân mệt mỏi thì đi tưới nước cho hoa, cho nên cô thích vị trí này nhất.

Thẩm Triết thì ở trong phòng code.

Anh hợp tác với một đàn anh năm 3 đại học thực hiện một dự án, tuy rằng lúc đầu tiền bối tìm đến anh chỉ vì nhà họ Thẩm có tiền, muốn Thẩm Triết giúp một chút, không nghĩ tới sau khi nói chuyện, tiền bối cảm thấy ý tưởng chưa thực tế lắm nên trở về suy nghĩ lại. Hiện tại là Thẩm Triết và team của đàn anh kia hợp tác, đầu tiên là tạo ra bản demo, sau đó sẽ mang đến Thẩm thị để thu hút đầu tư.

Thẩm Triết nhìn thời gian, đứng dậy uống ngụm nước, đẩy cửa phòng ra, phát hiện Hứa Nhân Nhân vẫn giữ nguyên tư thế như một tiếng trước, đã một giờ trôi qua tư thế vẫn không đổi.

Thẩm Triết đi qua, lấy Ipad từ trong tay cô ra: “Nghỉ ngơi một lát.”

Hứa Nhân Nhân đang đọc đến đoạn mấu chốt thì Ipad đột nhiên bị người khác lấy đi, lập tức muốn cướp về: “Trả lại cho tôi, đang đến đoạn mấu chốt.”

“Nghỉ ngơi năm phút, lát nữa lại xem.” Thẩm Triết giơ Ipad lên cao, Hứa Nhân Nhân nhảy lên lấy nhưng không có kết quả, đành phải thu tay lại, “Được rồi.”

Đọc tiểu thuyết trong thời gian dài cũng mỏi mắt.

Hứa Nhân Nhân đi đến cạnh lan can, thư giãn nhìn khung cảnh xanh tươi xa xa.

Thấy cô không còn ý định xem tiểu thuyết nữa, Thẩm Triết đặt Ipad xuống ghế ngồi của cô, rồi đi qua chỗ Hứa Nhân Nhân.

“Ha ha ha, bị lừa rồi.” Hứa Nhân Nhân lập tức quay lại, ôm ipad vào lòng rồi chạy về phòng.

Thẩm Triết: “…”

Một lát sau, sau khi đọc xong đoạn tiểu thuyết đó Hứa Nhân Nhân đi ra ngoài.

Cô khua tay khua chân, vừa đi về bên này vừa vặn mình.

Bên ngoài biệt thự của nhà họ Hứa có một thảm cỏ xanh mướt, nhìn ra xa có thể nhìn thấy những đứa trẻ tám chín tuổi đang đá bóng trên bãi cỏ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, cuối thu mát mẻ, có gió nhưng không lạnh, đặc biệt là buổi chiều mặt trời vẫn ló rạng nhưng không gay gắt mang đến cho con người ta cảm giác ấm áp.

Hứa Nhân Nhân đột nhiên nghĩ: “Anh muốn đi thả diều không, cảm giác hôm nay rất thích hợp để đi thả diều.”

Lần thả diều gần nhất đã từ rất lâu, đến mức cô nhớ không rõ là lúc nào, nếu đã trở lại thời cấp ba thì đương nhiên phải làm những việc phù hợp với thân phận học sinh cấp ba của mình.

Thẩm Triết không có ý kiến gì, Hứa Nhân Nhân lập tức gọi người làm chuẩn bị vật liệu làm diều, cô muốn tự mình làm.

Hứa Nhân Nhân hứng thú bừng bừng, tra xong cách làm diều, in ra các bước, giữa một bản cho mình còn một bản thì đưa cho Thẩm Triết.

Hiệu suất của người làm cũng rất cao, chưa đến hai mươi phút đã tìm đủ những vật liệu Hứa Nhân Nhân yêu cầu.

Hai người đi ra bãi cỏ bên ngoài, trải một tấm thảm lên cỏ giống như đi dã ngoại, đặt các vật liệu cần thiết xuống rồi bắt đầu làm diều theo hướng dẫn.

Buổi chiều ấm áp hơn buổi sáng, Hứa Nhân Nhân mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc dài xõa tung sau đầu, vài sợi tóc rũ xuống được cô vén ra sau tai.

Thẩm Triết ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cử động của cô, trên vành tai trái của Hứa Nhân Nhân có một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được, vị trí ngay giữa vành tai, thoạt nhìn giống như xỏ lỗ tai.

Thẩm Triết nhìn một hồi, có lẽ vì cảnh sắc xung quanh quá tốt khiến anh cảm thấy nốt ruồi trên vành tai của cô cũng cực kỳ xinh đẹp.

Hứa Nhân Nhân dựa theo hướng dẫn bắt đầu làm khung diều, cô lấy keo nước cố định khung gỗ, cột dây thừng, sau đó bắt đầu suy nghĩ các hình vẽ cho diều của mình.

Hứa Nhân Nhân trải tờ giấy trắng làm diều ra, lấy thêm cọ vẽ, ánh mắt dừng ở Thẩm Triết đang ngồi đối diện chốc lát rồi đưa ra quyết định… vẽ một con chó.

Thẩm Triết bên này cũng bắt đầu làm diều theo trình tự, Hứa Nhân Nhân nghiêm túc vẽ chó, Thẩm Triết chọn cọ vẽ, bắt đầu vẽ lên giấy.

“Anh vẽ gì đó?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

Trên tờ giấy được vẽ một mảng màu xanh lá, một lát sau hình ảnh của thân cây xuất hiện.

“Cây thông.” Thẩm Triết nói.

Cây thông, biểu tượng của cuộc sống vĩnh cửu, bất khả chiến bại.

“Vẽ cây thông lên đó, anh muốn làm gì thế? Để đầu mọi người đều ‘đội mũ xanh’ à?”

Hứa Nhân Nhân nói xong, chính cô cũng bật cười, càng cười càng cảm thấy thú vị, cười một lúc thì lại ôm bụng kêu đau.

Chờ cô cười xong, Thẩm Triết nói: “Vẽ cây thông để cánh diều mang theo hy vọng em sống lâu trăm tuổi.”

Hứa Nhân Nhân sửng sốt, nhưng Thẩm Triết lại cúi đầu tiếp tục vẽ một cách nghiêm túc.

“Tôi vào trong uống nước đã.” Thật ra bên ngoài cũng có nước nhưng Hứa Nhân Nhân vẫn đứng dậy về phòng, sau đó vào toilet.

Người trong gương có nước da trắng nõn, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được bệnh trạng. Trạng thái gần đây của cô càng ngày càng tốt, hầu như sắp quên trên đầu mình còn treo một cây đao.

Sống lâu trăm tuổi? Hứa Nhân Nhân cười tự giễu, đời trước cô cũng chỉ sống đến hai mươi mấy tuổi, mà đời này lại càng không thể.

Sau khi ra ngoài, hai người lại tập trung làm diều.

Cây thông của Thẩm Triết một màu xanh mướt, còn chó của Hứa Nhân Nhân lại hoa hòe nhiều màu sắc, sau khi vẽ xong cô đưa giấy cho Thẩm Triết xem: “Đáng yêu không?”

Thẩm Triết gật đầu.

Hứa Nhân Nhân lại cầm về vẽ thêm một chiếc váy hoa cho nó: “Như này thì sao, có phải càng đáng yêu không?”

Thẩm Triết nhìn Hứa Nhân Nhân một cái, gật đầu.

Hứa Nhân Nhân rất vui.

Sau đó là một ít việc lặt vặt như dán giấy, quấn dây, cố định khung, rồi dán đuôi.

Cuối cùng hai chiếc diều mới ra lò.

Mặc dù con diều trong tay được làm hơi cẩu thả nhưng tốt xấu gì cũng do tự tay mình làm ra nên Hứa Nhân Nhân càng nhìn càng cảm thấy con chó này xinh đẹp, cô sờ con diều trên tay: “Chốc nữa bay cao một chút, chứng minh thực lực của mày, ngoan.”

Tấm thảm và vật liệu trên cỏ đều được thu dọn, Thẩm Triết thả cây thông của mình bay lên, một mảng màu xanh càng bay càng cao, từ xa cũng có thể thấy được. Hứa Nhân Nhân lại có chút muốn cười.

Hứa Nhân Nhân dưới sự trợ giúp của người làm cũng bắt đầu thả diều của mình.

Hai cái diều, một cái là chó, một cái chỉ toàn màu xanh, ai cũng không thể chê bai đối phương.

Thả diều được một lúc Hứa Nhân Nhân cũng cảm thấy hơi mệt nên đưa dây diều cho người làm, để cô ấy giữ diều một lúc rồi sang bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.

Hứa Nhân Nhân nằm trên ghế dựa, mở điện thoại lên thấy trên bảng tin wechat có người đăng lên một chấm màu xanh lá.

Ai lại dở hơi đến mức thả diều màu xanh lá, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nên cố ý lấy kính viễn vọng ra xem, tuyệt đối không nhầm được.

Tôi cũng thấy thế, không hiểu sao lại có cảm giác trên đầu có chút xanh.

Nghe cậu nói, tôi cũng mò đi xem, không sai chút nào, từ nhà tôi nhìn về hướng hai giờ, dùng thêm ống nhòm càng thấy rõ ràng, là của nhà nào…

Nhà của Hứa Nhân Nhân có phải ở hướng đó không?

Hứa Nhân Nhân phản hồi: … Không phải tôi.

Bên dưới lập tức có người nói: Nhà ở hướng đó có rất nhiều, đương nhiên không phải Nhân Nhân, có phải Hàn Triệt không?

Hàn Triệt: Oan uổng quá, tôi thức cả đêm qua, còn phải ngủ bù đây.



Phía Bắc Lâm Thành vốn là khu dân cư cao cấp của Lâm Thành vì cảnh đẹp. Đặc biệt là sau khi một số gia đình tiếng tăm lừng lẫy của Lâm Thành chuyển đến thì nơi này càng được thổi phồng thành khu người giàu. Nếu không mua bất động sản ở Lâm Bắc thì không thể chứng minh là người có tiền ở Lâm Thành.

Khi những nhà giàu mới chuyển đến Lâm Thành nghe nói họ không được mua nhà ở Lâm Bắc thì làm cho việc mua một căn hộ ở Lâm Bắc càng ngày càng trở nên khó khăn. Hơn nữa, theo sự phát triển của Lâm Thành, những nơi khác đều bị khai thác triệt để, thì cả Lâm Thành đều không thể tìm thấy một nơi thứ hai vừa rời xa sự xô bồ nhưng lại không cách xa thành thị như Lâm Bắc, cứ như vậy Lâm Bắc dần dần trở thành danh từ đại diện cho sự giàu có.

Nhà họ Hứa là gia đình đầu tiên dọn đến đây, thế hệ ông nội Hứa Nhân Nhân sống ở đây, chiếm diện tích lớn nhất ở nơi này, nhưng nếu chỉ nói phương hướng thì ở hướng này lại có rất nhiều hộ gia đình. Đương nhiên mọi người cũng không thể chỉ dựa vào phương hướng mà đoán ra được.

Phía dưới mọi người đều đang thảo luận về con diều màu xanh lá mà đầu sỏ gây tội là Thẩm Triết thì đang bước lại đây.

Hứa Nhân Nhân phì cười.

Thẩm Triết: “Sao vậy?”

Hứa Nhân Nhân lắc đầu, cười nói: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh cũng rất đáng yêu.”

Lại nói thêm: “Đáng yêu giống con diều mà tôi làm.”

Thẩm Triết:?

Thẩm Triết ở nhà họ Hứa đến chủ nhật.

Sáng chủ nhật, bố Thẩm và mẹ Thẩm từ nước ngoài trở về.

Mẹ Thẩm về nhà mẹ đẻ, bố Thẩm thì cố ý mang quà đến nhà họ Hứa cảm ơn vì đã chăm sóc con ông trong suốt thời gian qua.

Mẹ Hứa nói: “Khách sáo như vậy làm gì, chẳng phải trước kia ông từng ngủ lại đây sao?”

Bố Thẩm nói: “Đúng là thế.”

Bố Thẩm và bố Hứa cùng mặc chung một cái quần lớn lên, đến bây giờ vẫn giúp đỡ nhau, mối quan hệ của hai nhà đã gắn bó từ lâu, cũng không thiếu một lời cảm ơn này.

Mẹ Hứa hỏi ông ấy: “Ông và Trương Vân thì sao, quan hệ khá hơn chút nào không?”

Trước đó nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau không biết vì nguyên nhân gì, lần này ông ấy đi công tác Trương Vân lại cố ý đi theo, cũng không biết mối quan hệ của hai người có tốt lên không.

Bố Thẩm thở dài: “Cứ như vậy đi, đều đến tuổi này rồi, tôi cũng không muốn quan tâm nữa, chỉ cần Thẩm Triết không sao là được.”

Ai cũng nói thất bại trong tình yêu thì sự nghiệp nhất định thành công, mà bố Thẩm chính là trường hợp như vậy.

Bố Hứa và mẹ Hứa là tự do yêu đương, vừa lúc hai gia đình cũng môn đăng hộ đối, vừa tốt nghiệp đại học là kết hôn, kết hôn chưa được một năm đã sinh ra Hứa Tu Ninh.

Bố Thẩm cũng trải qua vài mối tình nhưng tất cả đều kết thúc không suôn sẻ. Sau 30 tuổi vẫn không có đối tượng muốn kết hôn. Vừa lúc đấy tình hình tài chính của Thẩm thị xảy ra vấn đề nên bố Thẩm chủ động tới cửa đề nghị kết hôn với Trương Vân, không lâu sau đó thì sinh ra Thẩm Triết.

Ông ngoại của Thẩm Triết vốn là trùm than đá, khi ngành bất động sản bắt đầu nổi lên, ông nhanh chóng nhảy vào đầu tư và trở thành đại gia bất động sản. Sau đó lại bắt đầu các công việc kinh doanh khác, tất cả đều thuận lợi, tuy là giàu có nhưng lại không so được với những thế gia đã có căn cơ.

Sau khi hai nhà liên hôn, nhà họ Trương nhận được sự công nhận địa vị từ các gia đình có tiếng mà họ mong muốn nhất, nhà họ Thẩm cũng giải quyết được vấn đề tài chính nguy cấp lúc bấy giờ. Sự nghiệp của bố Thẩm cũng phát triển vượt bậc, bây giờ đã trở thành một trong ba người giàu nhất cả nước, cũng có thể là ứng cử viên hàng đầu cho cho vị trí người giàu nhất.

Nhưng mà nếu so sánh với sự nghiệp thì hôn nhân lại không được thuận lợi như vậy. Liên hôn thương mại vốn dĩ không thể đòi hỏi quá nhiều, cuộc sống tôn trọng nhau như khách bất cứ lúc nào cũng có thể vì một ngòi nổ mà tan vỡ.

Khi Trương Vân còn trẻ thì cảm thấy không thể so với danh môn thục nữ như mẹ Hứa. Đặc biệt là bố Thẩm, bố Hứa và mẹ Hứa đã quen nhau từ rất sớm, còn học chung một trường đại học, lúc ở cùng nhau có nhiều tiếng nói chung. Trương Vân thì ngược lại, bà ấy không biết nói gì, luôn cảm thấy bản thân không hợp với bọn họ và dần dần càng ngày càng xa cách vòng tròn nhỏ của bọn họ.

Mối quan hệ của nhà họ Hứa và nhà họ Thẩm quá vững chắc, mà mẹ Thẩm lại muốn phá vỡ mối quan hệ này, lại thêm sự khiêu khích của kẻ có dã tâm, mẹ Thẩm dần bắt đầu chệch hướng.

Chuyện giữa hai vợ chồng những người khác cũng không tiện xen vào, vì thế mẹ Hứa cũng chỉ khuyên giải vài câu rồi không nói nữa.

Tuy rằng Thẩm Triết ở nhà họ Hứa vài ngày nhưng đa số đồ dùng đều là có sẵn, cũng chỉ phải thu dọn mấy bộ quần áo và đồng phục.

Hứa Nhân Nhân đứng ở cửa: “Cần giúp gì không?”

“Không cần.”

Thẩm Triết sắp xếp lại đồ đạc, đồ đạc của anh cũng không nhiều lắm, vừa vặn một cái túi là đựng hết, những đồ khác thì đã được tài xế mang xuống trước.

Đi được vài bước, Thẩm Triết dừng lại nhìn cô.

Hứa Nhân Nhân bước tới.

“Hứa Nhân Nhân, thứ hai gặp.” Anh duỗi tay xoa đầu Hứa Nhân Nhân.

“Làm cái gì vậy?” Hứa Nhân Nhân vuốt lại mái tóc rối.

Thẩm Triết cong khóe miệng, đi xuống.

Việc Thẩm Triết rời đi vẫn ảnh hưởng tới Hứa Nhân Nhân.

Chiều chủ nhật, Hứa Nhân Nhân bắt đầu điên cuồng làm bài tập.

Vài người trong lớp lập một nhóm chat nhỏ, bài tập làm xong đều chụp đáp án gửi lên nhóm, bài tập các môn khác đều đã làm xong, nhưng mà tới bài tập toán lại không có ai làm.

Vì thế vài người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng lại nói: Nhân Nhân, trong mấy người chúng ta, cậu học toán tốt nhất.

Hứa Nhân Nhân:?

Lần trước thi giữa kỳ, quả thật Hứa Nhân Nhân thi toán khá tốt, nhưng là do Thẩm Triết đoán đề giỏi. Thẩm Triết nói thi cái gì thì trong bài thi có cái đó, Thẩm Triết bảo không thi thì trong bài thi cũng không có. Bây giờ Thẩm Triết đi rồi, lại học bài mới, Hứa Nhân Nhân đương nhiên trở về học sinh yếu môn Toán.

Mọi người đẩy tới đẩy lui làm Hứa Nhân Nhân hơi nhớ Thẩm Triết.

Là kiểu nhớ đến người có thể giúp mình làm bài tập.

Cảm xúc như vậy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cuối cùng mọi người chia ra làm và hoàn thành xong bài tập.

Thứ hai.

Hứa Nhân Nhân vừa ngáp vừa vào lớp thì gặp Tống Quân ở cửa.

Hôm nay khuôn mặt Tống Quân luôn rạng rỡ, trên mặt không hề nhìn thấy vẻ buồn ngủ và phiền muộn của buổi sáng thứ hai, cả người giống như mới được tưới mưa xuân.

Cái ngáp của Hứa Nhân Nhân cũng bị cô ta quét sạch.

“Hôm nay Tống Quân làm sao vậy?” Hứa Nhân Nhân hỏi Châu Nguyệt sau khi đến chỗ ngồi.

“Không biết nữa.” Châu Nguyệt nghiêng đầu qua, thấy xung quanh không có ai nghe được mới nhỏ giọng nói, “ Nhưng mà tớ nghe nói gần đây mẹ Tống Quân và mẹ Thẩm Triết khá thân thiết.”

“Cho nên tớ nghĩ là, có phải liên quan tới Thẩm Triết không.”

Châu Nguyệt vừa nói xong lại lập tức bổ sung: “Nhưng cậu cứ yên tâm, tớ vẫn có lòng tin với Thẩm Triết.”

Hứa Nhân Nhân lấy sách vở ra.

Cô đột nhiên nhớ tới cách đây rất lâu, khi cô mới nhập học, hình như Tống Quân từng nói qua với cô, mẹ của Thẩm Triết đang tìm đối tượng liên hôn mới cho anh, cho nên Tống Quân đã thành công rồi sao?

Chỉ cần không phải là Thần Lộ thì không liên quan gì đến cô.

Hứa Nhân Nhân mở ly nước, uống một ngụm lớn, sau đó đậy nắp lại, lấy sách ra bắt đầu đọc bài.

Hôm nay có thể nói Tống Quân vô cùng an phận, ngày thường vẫn luôn muốn đến chỗ Hứa Nhân Nhân tìm cảm giác tồn tại, tiến hành đủ loại khiêu khích, nhưng cả ngày hôm nay lại rất an tĩnh, chỉ là xem đồng hồ nhiều hơn bình thường.

Kết thúc tiết cuối cùng, Tống Quân như ngựa hoang đứt cương lao ra khỏi lớp, giống như chỉ cần ở trong lớp thêm một giây cũng tra tấn cô ta.

“Hôm nay Tống Quân thật sự rất kỳ lạ.”

“Tớ đi tới dàn nhạc luyện đàn chút, cậu về trước đi.” Hứa Nhân Nhân nói.

Đàn Violin nếu quá lâu không luyện sẽ ngượng tay, trước đó vì kỳ thi giữa kỳ cô đã bỏ lỡ rất nhiều ngày, cũng đến lúc nên luyện tập rồi.

Châu Nguyệt gật đầu: “Tớ đi trước.”

Là một tiểu công chúa hóng biến, là những người đầu tiên biết được các loại tin đồn, cô ấy muốn đi theo nhìn xem, rốt cuộc Tống Quân có biến gì.

Sau khi tạm biệt Châu Nguyệt, Hứa Nhân Nhân tới dàn nhạc, đến nơi thì Giang Nghị cũng đang ở đó.

Lúc Giang Nghị nhìn thấy Hứa Nhân Nhân rất ngạc nhiên: “Không phải hai người đi hẹn hò rồi đi ăn à?”

“Hả?” Hứa Nhân Nhân nghiêng đầu nghi hoặc.

“Thẩm Triết tan học xong thì đi luôn rồi, dường như chuẩn bị đi ăn cơm, không phải ăn cùng nhà em à?”

Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Tống Quân khác thường.

Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Không phải.”

Cảm giác như mình nói sai, Giang Nghị vội vàng cứu chữa: “À, hình như anh nghe nhầm, cậu ấy nói là ăn cơm với người nhà.”

Hứa Nhân Nhân không trả lời, cầm đàn violin của mình tìm một phòng cách âm tốt, bắt đầu luyện tập.

Kéo mấy bài, có thể do lâu rồi không kéo, cảm xúc rất tệ, cô kéo sai vài nốt.

Quá lơ là luyện tập rồi.

Lại kéo thêm một lúc, cảm giác dần trở lại, lúc này Hứa Nhân Nhân mới hài lòng, nhưng không chờ cô kéo xong bản nhạc thì điện thoại trong túi bắt đầu rung lên liên tục.

Hứa Nhân Nhân dừng lại, đặt đàn Violin xuống, sau đó nhấc máy: “Alo.”

“Nhân Nhân, muốn đi Lan Châu Nguyệt không, nghe nói bên này có đầu bếp mới, đang ra món mới, cùng đi ăn thử đi?”

Hứa Nhân Nhân nhìn đồng hồ, bốn rưỡi, từ đây đến Lan Châu Nguyệt mất khoảng 40 phút, lại chờ thêm một lúc nữa thì khoảng 5 rưỡi là có thể ăn cơm.

Quan hệ của Châu Nguyệt và mẹ kế không tốt, có thể không muốn về nhà ăn cơm, vì thế Hứa Nhân Nhân đồng ý, nói Châu Nguyệt chờ cô một lát, sau đó báo lại với gia đình một tiếng.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Hứa Nhân Nhân gọi tài xế đưa cô đến đó.

Châu Nguyệt đứng ở cửa vẫy tay với cô: “Nhân Nhân, ở đây.”

Hứa Nhân Nhân đi qua đó.

Lan Châu Nguyệt đúng như tên gọi, được xây dựng trên một hồ nước, không gian cửa hàng yên tĩnh trang nhã, để tạo điều kiện cho khách hàng trong phòng bao có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài, phòng bao là kiểu nửa trong suốt, mặt dưới là một lớp kính mờ, mặt trên là kính trong suốt, khách hàng có thể nhìn thấy cảnh đêm ở bên ngoài và đương nhiên người ở ngoài cũng có thể nhìn thấy bên trong.

Châu Nguyệt đưa Hứa Nhân Nhân đến phòng 216 ở tầng 2 của Lan Châu Nguyệt. Bố cục của Lan Châu Nguyệt là hình vuông, nhìn ra bên ngoài có thể thấy được cảnh đêm của Lâm Thành, nhìn vào trong thì lại có thể nhìn thấy đài phun nước ở trung tâm.

Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt cùng nhau đi vào, sau khi hai người ngồi xuống không lâu thì thấy Châu Nguyệt đổi hướng ghế dựa, hướng về phía đối diện, sau đó lấy kính viễn vọng đã chuẩn bị từ trước ra.

Hứa Nhân Nhân:?

“Thẩm Triết này thế mà lại thật sự đi ăn cơm với Tống Quân.”

Châu Nguyệt cầm kính viễn vọng dán lên cửa sổ, chú ý nhất cử nhất động phía đối diện.

“Tổng cộng bốn người, ba nữ một nam, mẹ của Thẩm Triết cũng ở đó, không sao, có thể chỉ là xã giao… phải quan sát thêm.”

Châu Nguyệt vừa nhìn vừa nói, trong lòng Hứa Nhân Nhân đã có suy đoán, kéo Châu Nguyệt lại: “Ăn trước đi, ăn cơm quan trọng hơn.”

Hứa Nhân Nhân chọn món xong, rung chuông rồi đưa menu cho phục vụ.

Một lát sau đồ ăn đã được mang lên.

Tâm trí của Châu Nguyệt đều đặt ở phía đối diện, với lại buổi tối cô ấy cũng không ăn nhiều lắm cho nên chỉ ăn qua loa một chút. Hứa Nhân Nhân cũng không thấy ngon miệng, ăn xong thì đứng dậy vào toilet.

Rửa tay xong, lại sửa sang đầu tóc, Hứa Nhân Nhân đi ra, Thẩm Triết đợi cô ở bên ngoài.

Hứa Nhân Nhân dừng lại: “Thật trùng hợp.”

Thẩm Triết nói: “Mẹ tôi gọi tôi đến đây, nói muốn ăn tối ở đây.” 

“Ừ.” Hứa Nhân Nhân gật đầu, “Tôi đi cùng Châu Nguyệt đến đây, ăn xong đang chuẩn bị đi.”

Cô lướt qua Thẩm Triết lại bị Thẩm Triết giữ lại: “Tôi cũng phải đi, đi chung đi.”

Hứa Nhân Nhân về phong bao thì Châu Nguyệt đã đi rồi, còn gửi tin nhắn cho cô nói đã thanh toán rồi.

Hứa Nhân Nhân: “…”

Thẩm Triết cầm lấy cặp của cô: “Đi thôi.”

Thẩm Triết và những người khác ăn cơm ở phòng 203, đến gần cầu thang, lúc hai người xuống lầu thì vừa lúc gặp phải Tống Quân đang đi ra từ phòng bao.

Thẩm Triết không nhìn cô ta, kéo Hứa Nhân đi.

Ngày hôm sau Tống Quân lại đi học muộn.

Giờ tự học qua được một nửa mới đến, đến lớp thì gục xuống chỗ ngồi, cũng không nói chuyện với ai.

Nghỉ giữa giờ, Hứa Nhân Nhân đi WC, lúc rửa tay thì thấy Tống Quân đi vào.

Toilet của Hoành Âm có thiết kế gần giống với toilet của khách sạn, gồm các phòng đơn và một loạt bồn nước và gương ở bên ngoài, ở lối ra có máy sấy khô tay.

Giờ nghỉ giải lao trong toilet có rất nhiều người, sau khi Tống Quân vào trong thì tay sai của cô ta bắt đầu đuổi người, nói những người khác đi toilet ở các tầng khác.

Rất nhanh trong toilet chỉ còn lại Tống Quân và Hứa Nhân Nhân, cửa cũng bị đóng lại.

“Cô muốn làm gì?” Hứa Nhân Nhân hỏi Tống Quân.

“Vì sao lại là cô?” Tống Quân nói, “Tôi yêu thầm đàn anh Thẩm hai năm, đổi cả nét chữ để viết thư tình cho anh ấy, trộm đưa đồ ăn vặt cho anh ấy, sưu tầm những thứ anh ấy thích, mỗi năm đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật… Còn cô thì sao, cô đã làm được gì chứ?”

“Vậy còn cô.” Hứa Nhân Nhân hỏi ngược lại, “Vì sao lại là Thẩm Triết?”

Vì sao.

Tống Quân không khỏi nghĩ đến mùa đông hai năm trước.

Ngày hôm đó là sinh nhật cô ta, cả gia đình ban đầu đã đồng ý cùng nhau đi trượt tuyết.

Tống Quân vẫn luôn muốn đi trượt tuyết cùng gia đình, ngày hôm đó đã rất vui vẻ, cả người cũng vô cùng kích động. Kết quả khi tới khu tuyết chưa đến mười phút thì mẹ cô ta nhận điện thoại báo bản thiết kế của bà ấy xảy ra vấn đề, vì vậy chỉ có thể xin lỗi Tống Quân rồi rời đi.

Sau đó, mặc dù bố Tống đang ở khu trượt tuyết nhưng lại liên tục gọi điện thoại, cuối cùng vẫn đến xin lỗi mà rời khỏi. Anh trai cô ta ở nước ngoài không trở về, đột nhiên Tống Quân lại trở thành lẻ loi một mình.

Cô ta trượt đến một con dốc rất cao, với trình độ của cô ta thì con dốc này có chút nguy hiểm, nhưng khi cô ta đứng trên đỉnh dốc thậm chí còn nghĩ nếu cô ta bị thương thì liệu bố mẹ cô ta có quay lại hay không, có hối hận vì đã bỏ cô ta lại không.

Cô ta trượt xuống dốc, tốc độ trượt rất nhanh, mọi thứ trước mắt nhanh chóng lùi về phía sau, nhanh đến mức cô ta không kịp phản ứng, sau đó cô ta ngã văng ra ngoài, lăn từ trên dốc xuống rất xa.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, rất đau, cô ta nằm rất lâu ở đó, nước mắt tràn qua khóe mắt, sau đó cô ta bất tỉnh.

Chờ đến khi tỉnh lại thì cô ta đã ở trong bệnh viện, bên cạnh là một anh trai nhỏ cũng đang mặc đồ trượt tuyết. Tống Quân mở to mắt nhìn anh, còn tưởng rằng mình đã chết.

Nếu không phải đang ở trên thiên đường thì sao lại có người đẹp như vậy, mặc dù lời nói lạnh như băng nhưng lại là lời quan tâm. Trông anh không lớn tuổi lắm, khả năng là bằng tuổi cô ta nhưng cách nói chuyện rất trưởng thành.

Nghe nhân viên y tế nói là anh đã phát hiện ra cô ta, gọi cấp cứu đưa cô ta đến đây. Bởi vì trên người cô ta không có giấy tờ tùy thân nên không thể liên hệ với gia đình, tiền thuốc men đều do anh trả.

Sau đó, Thẩm Triết ở lại đó cho đến khi bố mẹ cô ta đến.

Mặc dù Thẩm Triết làm như vậy không phải vì cô ta là Tống Quân, cho dù là bất cứ ai anh cũng làm như vậy, nhưng Tống Quân lại bắt đầu thích anh từ khi đó.

Sau khi biết được bọn họ cùng ở một thành phố, cô ta càng cảm thấy đó là duyên phận.

Anh là học sinh lớp 10 ở Hoành Âm, Tống Quân cứ như vậy nhớ tới anh.

Sau khi học ở Hoành Âm, cô ta sưu tầm những thứ anh thích, trộm hỏi thăm những tin tức liên quan đến anh, viết thư tình cho anh, vì sợ bị phát hiện nên cô ta luôn dùng những kiểu chữ khác nhau, người đưa thư cũng khác nhau.

“Cô nói xem, tôi thích anh ấy lâu như vậy, cố gắng nhiều như vậy, tôi vì sao lại phải thua cô?”

Hứa Nhân Nhân im lặng, Tống Quân tiếp tục hỏi: “Hứa Nhân Nhân, cô có thích Thẩm Triết không?”

Hứa Nhân Nhân chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Từ góc độ của cô, cô chỉ là người qua đường ở thế giới này mà thôi, cô kế thừa mọi thứ của nguyên chủ Hứa Nhân Nhân, vì vậy cô muốn làm gì đó cho nguyên chủ, bao gồm cả việc cố ý phá hư sự phát triển tuyến tình cảm của nam nữ chính. Còn những cái khác cô chưa từng nghĩ tới.

Cô cảm thấy bản thân sẽ không thích bất cứ ai.

Hứa Nhân Nhân hỏi: “Thích thì sao, mà không thích thì thế nào?”

Những lời này không biết đã dẫm phải dây thần kinh nào của Tống Quân, Tống Quân hoàn toàn bị chọc giận, “Tại sao cô có thể nói như vậy! Cô dựa vào cái gì chiếm được mọi thứ tốt mà vẫn thờ ơ như thế!”

Tống Quân hét lên một tiếng rồi vọt tới: “Hứa Nhân Nhân, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi!”

Những chuyện phát sinh sau đó đều vượt tầm kiểm soát của cả hai người.

Hai người ở trong toilet cô giật tóc tôi, tôi giật tóc cô, đánh nhau kịch liệt.

“Tống Quân, cô bị điên rồi sao? Buông tôi ra.”

“Cô buông ra trước, cô không buông thì sao tôi phải buông.”

“Là cô túm tóc trước nên đương nhiên cô phải thả ra trước.”



Cả hai đều không có ý định buông tay trước, vì vậy một đợt kéo tóc nữa lại đến.

Mãi cho đến khi chuông vào học vang lên, hai người mới thống nhất, đếm “Một hai ba” cùng nhau buông tay.

Sau khi buông ra, cả hai đều vô cùng chật vật.

Da đầu Hứa Nhân Nhân bị Tống Quân kéo đến tê dại, tóc bị giật xuống không ít, nếu không phải tóc cô rất nhiều thì chắc sẽ đau lòng chết mất.

Tống Quân cũng không tốt hơn là bao, tóc bị Hứa Nhân Nhân vò rối tung, tóc trên mặt đất cũng không biết là tóc của cô ta hay tóc của Hứa Nhân Nhân, cúc áo đồng phục cũng bị đứt xuống một viên.

Sau khi hai người rời đi, một nữ sinh cầm điện thoại từ trong phòng để cây lau nhà đi ra.

Gian cuối cùng trong WC là để dụng cụ vệ sinh như cây lau nhà, chất tẩy rửa, ngày thường sẽ không có người, lúc dọn dẹp nơi này cũng bị bỏ sót.

Sau khi nữ sinh kia đi ra, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định Tống Quân và Hứa Nhân Nhân đều đi rồi, đồng thời cũng đăng video vừa quay được lên diễn đàn.



Lời tác giả:

Thật ra Tống Quân … là một “chất xúc tác”.

Hết chương 34!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK