Beta: SONG TỬ
Khi còn trẻ Lý ma ma và Phùng ma ma đều là tiêu sư. Sau này tiêu cục bị diệt môn, hai người được Hoa Quý Lương cứu nên mới đến Hoa gia làm gia phó.
Vì thế hai người bọn họ là những người có công phu tốt nhất Hoa gia.
Hiện tại mẫu thân phái hai người này đến coi chừng nàng, Hoa Thanh Vũ dù thật sự dù có mọc thêm cánh cũng khó lòng chạy thoát.
Lý ma ma canh giữ ở cửa viện, còn Phùng ma ma đưa Hoa Thanh Vũ đến phòng của nàng.
“Bữa tối sẽ lập tức có người đưa tới. Nhị tiểu thư, mời ngài vào trong.”
Hoa Thanh Vũ nhìn thoáng qua cái khóa trong tay Phùng ma ma, đáng thương hề hề nói với Phùng ma ma: “Ma ma, có thể không khóa cửa được không? Nếu ta muốn ra ngoài thì làm sao bây giờ?.”
“Lúc nào Nhị tiểu thư muốn ra ngoài thì gọi ta, ta sẽ mở cửa cho nhị tiểu thư.”
Mặt Phùng ma ma không chút thay đổi chỉ vào trong phòng nói: “Mời ngài vào trong đi thôi. Xin nhị tiểu thư đừng khiến cho hạ nhân chúng ta khó xử.”
Hoa Thanh Vũ biết Phùng ma ma là người mặt lạnh vô tình, đành thở dài ngoan ngoãn đi vào phòng.
Ngay sau đó Phùng ma ma lập tức đóng cửa lại, khóa từ bên ngoài căn phòng.
Trong phòng có chút hơi tối, Hoa Thanh Vũ đi đến cạnh bàn định thắp nến lên, bất chợt từ phía sau có một người nhanh chóng che kín miệng nàng lại.
“Uhm…”
“Suỵt! Là ta!”
Đại tướng quân?
Người phía sau buông tay ra, Hoa Thanh Vũ lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên là đại tướng quân!
“Ngài……” Hoa Thanh Vũ vừa mở miệng lập tức ý thức được giọng nói của mình quá lớn, vội vàng nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân, chàng vào đây bằng cách nào thế?”
Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ đi vào bên trong phòng, cho đến khi cách cửa rất xa mới dám mở miệng nói chuyện.
“Ta vẫn luôn ở trên mái nhà nghe lén. Kết quả nghe được mẫu thân nàng nói muốn nhốt nàng trong tiểu trúc Ngưng Huy. Ta vội vàng đến đây trước một bước.” Mạnh Hoài Cẩn nhỏ giọng, vừa nói vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, hớn hở nói: “Cũng may hai nhà chúng ta vốn thân quen với nhau. Lúc trước phủ tướng quân sửa chữa lại, ta đã đến ở nhờ biệt viện trong kinh thành của nhà nàng, cho nên mới biết tiểu trúc Ngưng Huy ở đâu.”
“Quan hệ hai nhà chúng ta tốt như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Mạnh Hoài Cẩn giải thích: “Cha nàng Hoa Quý Lương là thuộc hạ cũ của cha ta. Trước đây cha ta hay thường nhắc tới vị tướng lĩnh đắc lực này. Chỉ có điều mười lăm năm trước cha nàng bỗng nhiên vô duyên vô cớ từ bỏ quân chức đi theo nghiệp buôn bán. Tuy thế hai người bọn họ vẫn là bạn tốt tri kỷ của nhau.
Bằng không khi phủ tướng quân sửa chữa lại, nhà nàng cũng sẽ không chủ động cho chúng ta mượn biệt viện để ở. Nếu không năm ta mười tuổi phụ thân cũng không một mình đến thành Cẩm Quan thăm cha nàng, ta khi đó cũng không gặp được nàng.”
“Năm chàng mười tuổi đã từng gặp ta sao?” Hoa Thanh Vũ kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói to như thế.” Mạnh Hoài Cẩn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài,“Cẩn thận bị ma ma phát hiện!”
Nhìn thấy Mạnh đại tướng quân ở trong mắt người khác luôn là duy ngã độc tôn*, bây giờ giống như một tên trộm vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa khẩn trương thò đầu nhìn ra bên ngoài, Hoa Thanh Vũ không nhịn được bật cười xì một tiếng, làm cho Mạnh Hoài Cẩn gấp đến mức mạnh tay bưng kín miệng nàng.
( *Duy ngã độc tôn:
Câu này trích trong một đoạn kinh A- hàm của Đạo Phật, cả đoạn có nghĩa là: trên trời dưới trời chỉ có ta là hơn hết.
Thiên thượng thiên hạ,
Duy ngã độc tôn.
Nhất thiết thế gian,
Sinh lão bệnh tử. )
“Suỵt! Bảo nàng nhỏ giọng đi cơ mà!” Mạnh Hoài Cẩn mở to hai mắt nói:“Nếu bị ma ma ở bên ngoài phát hiện, ta sẽ đuổi đi đấy.”
Hoa Thanh Vũ nhìn dáng vẻ khẩn trương của Mạnh Hoài Cẩn, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót.
“Sao mắt nàng lại đỏ thế?” Mạnh Hoài Cẩn nhỏ giọng hỏi: “Ta không tức giận với nàng đâu, nàng cũng đừng giận ta nhé.”
Hoa Thanh Vũ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là ta cảm thấy, chàng đối với ta rất tốt.”
“Đương nhiên là ta tốt với nàng rồi!” Nói xong Mạnh Hoài Cẩn nâng mặt Hoa Thanh Vũ lên nói: “Mau cho ta xem chỗ bị mẫu thân đánh của nàng nào, đừng nói là đánh hỏng luôn rồi đấy.”
“Đánh hỏng rồi cũng không quan trọng, dù sao ta cũng không xinh đẹp gì.”
“Ai nói thế? Bản tướng quân luôn thấy nàng rất xinh đẹp!” Mạnh Hoài Cẩn đau lòng nhìn gương mặt của Hoa Thanh Vũ nói: “Đều tại ta không tốt, không bảo vệ được nàng. Khi đó ta cũng không dám xuống can ngăn, sợ bị nương nàng biết ta nhìn lén, biết ta vụng trộm đến gặp nàng.”
“Không quan trọng,” Hoa Thanh Vũ không đành lòng nhìn Đại tướng quân tự trách bản thân, ra vẻ thoải mái mà nói: “Mẫu thân đánh ta là đúng mà, ta không thấy đau cũng không thấy khổ sở đâu.”
Mạnh Hoài Cẩn vội kéo Tiểu Hoa qua ôm chặt nàng vào trong lòng nói: “Chờ phụ thân nàng đến kinh thành, ta sẽ đi cầu xin ông ấy, tuyệt đối không để ông ấy gả nàng cho cái tên thiếu gia mắc bệnh lao kia. Về sau nàng theo ta, sẽ không có dám đánh nàng nữa.”
“Nhưng phụ thân và mẫu thân ta sẽ không đồng ý đâu,” Hoa Thanh Vũ có chút lo lắng hỏi: “Nếu bọn họ nhất định muốn gả ta cho cái tên Vương công tử kia thì sao?”
“Ta sẽ cầu xin, liều mạng cầu xin họ. Nếu bọn họ còn không đồng ý.” Mạnh Hoài
Cẩn kiên định nói: “Cùng lắm thì ta sẽ không làm tướng quân nữa. Ta sẽ dẫn nàng đi ngao du giang hồ, chân trời góc biển nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi đến đó, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo ta.”
Hoa Thanh Vũ trịnh trọng gật đầu, thật sự cảm thấy từ nay về sau nàng không còn phải sợ bất cứ điều gì nữa.
Bởi vì Đại tướng quân chính là phu quân của nàng.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, mơ ước của Hoa Thanh Vũ là gả cho một phu quân diện mạo xấu xí, tâm địa thiện lương, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Trên đời này không còn ai tốt hơn Đại tướng quân nữa.
“Tiểu Hoa.” Một lát sau Mạnh Hoài Cẩn ngập ngừng kêu Hoa Thanh Vũ một tiếng, cười gượng nói: “Có chuyện này nàng phải giúp ta một chút.”
“Chuyện gì thế?”
Mạnh Hoài Cẩn u buồn nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt nói:“Nàng giúp ta trốn ra ngoài, thoát khỏi hai vị ma ma võ công cao cường kia đi.”
Bỗng nhiên Hoa Thanh Vũ cảm thấy, kỳ thật đại tướng quân cũng không vĩ đại như nàng nghĩ!
……
Hoa lão gia Hoa Quý Lương rất nhanh đã chạy tới kinh thành. Tuy ông ta theo nghiệp buôn bán nhiều năm nhưng thói quen ở trong quân ngày trước vẫn không thay đổi, một thân một mình ra roi thúc ngựa ba ngày ba đêm đã chạy tới kinh thành.
Mạnh Hoài Cẩn vừa nghe được tin tức Hoa lão gia đã đến kinh thành lập tức đưa bà mối tới cửa cầu hôn. Không ngờ chưa tới nửa ngày đã có tin tức, Hoa lão gia mời hắn đến phủ nói chuyện.
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy Hoa Quý Lương cho mời hắn tới nhà chơi, chắc là bị chuyện của hắn và Tiểu Hoa làm cho bất ngờ. Hắn đắc ý dào dạt, đi rêu rao khắp nơi chuyện được mời tới Hoa gia. Có điều hắn không ngờ, khi tới nơi thì không thấy
Hoa Thanh Vũ đâu, chỉ thấy Hoa Trảm Nghiên vẻ mặt mất hứng đang ngồi ở đó.
“Mạnh đại tướng quân!” Hoa Quý Lương nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đang đi vào lập tức đứng dậy đón hắn nói: “Đã không tiếp đón từ xa.”
“Thế bá gọi cháu là Hoài Cẩn là được ạ.” Mạnh Hoài Cẩn vừa ngồi xuống không hề che dấu hỏi thăm Hoa Thanh Vũ, “Sao cháu chỉ thấy đại tiểu thư, không thấy nhị tiểu thư đâu ạ?”
“A, nha đầu Thanh Vũ kia bị phạt cấm túc không cho ra khỏi cửa, tạm thời không cho phép nó ra gặp khách.” Nói xong Hoa Quý Lương nhìn thoáng qua con gái lớn của mình, có chút xấu hổ nói với Mạnh Hoài Cẩn: “Ta và phụ thân ngươi là bạn bè tốt nhiều năm, hôm nay sẽ không lá mặt lá trái* với ngươi nữa. Hai chú cháu chúng ta nói chuyện đi thẳng vào vấn đề được không?”
(* Lá mặt lá trái: được dùng phổ biến để biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con người.
Lá mặt tức là mặt phải của lá (trong tiếng địa phương miền Nam mặt là bên phải, tay mặt là tay phải, và lá trái tức là mặt trái của lá. Thành ngữ lá mặt lá trái có thể bắt nguồn từ cách làm các loại bánh lá.)
“Tất nhiên là được ạ.” Mạnh Hoài Cẩn cung kính nói: “Thế bá có chuyện gì cứ nói thẳng là được ạ.”
“Hiện tại có bà mối đến phủ của ta cầu hôn, nói là người của phủ tướng quân phái tới. Nhưng người được cầu hôn lại là nhị cô nương Hoa Thanh Vũ nhà ta. Ta muốn hỏi đại tướng quân một chút, có chuyện hiểu lầm gì ở đây không?”
Hoa Trảm Nghiên ngồi ở một bên bị vấn đề này làm cho tức giận đến đỏ mặt.
Mạnh Hoài Cẩn ngượng ngùng nhìn nàng một cái sau đó quay sang trịnh trọng nói với Hoa lão gia: “Người cháu cầu hôn đúng là nhị cô nương Hoa Thanh Vũ nhà ngài, không có chuyện hiểu lầm đâu ạ.”
“Ngươi!” Hoa Quý Lương kinh ngạc trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn hồi lâu mới hoàn hồn, không thể tin hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy diện mạo của nhị cô nương nhà ta sao?”
“Cháu đã gặp nàng ấy rồi.” Mạnh Hoài Cẩn chẳng hề để ý nói: “Cháu biết người bình thường không thấy được vẻ đẹp của nàng ấy. Có điều chuyện đó cũng không quan trọng, cả nhà chỉ cần một người đẹp là đủ rồi.”
Dù sao Mạnh Hoài Cẩn cũng cảm thấy bản thân mình rất đẹp trai, không cần lo lắng đến chuyện khi sinh con trai không đẹp, con gái không xinh xắn.
Nhìn Mạnh Hoài Cẩn đang đắm chìm trong ảo tưởng không ngừng cười khúc khích, Hoa lão gia không khỏi nhíu mày. Bỗng nhiên có chút hoài nghi thiếu niên trước mặt này có đúng là người năm đó đã đánh lui mười vạn quân địch hay không.
Cuối cùng Hoa lão gia quyết định không nghĩ thêm về vấn đề này nữa. Ông ta không muốn nghi ngờ trí tuệ của người anh hùng dân tộc.
“Mạnh chất nhi này, con gái thứ hai của ta không thể gả cho cháu được.
Nhưng ta có thể gả con gái lớn Hoa Trảm Nghiên của ta gả cho cháu, được
không?” Hoa Quý Lương chỉ vào con gái của mình nói: “Con gái lớn của ta có danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Từ lúc cập kê tới giờ có vô số người đã tới đạp cửa để cầu thân. Chỉ là ta luyến tiếc không muốn để nàng xuất giá quá sớm, cho nên không đồng ý, thầm nghĩ muốn giữ con gái ở bên mình để hưởng thêm vài năm sum vầy. Mà Mạnh đại tướng quân đây là thiếu niên anh hùng, là rường cột của nước nhà. Hơn nữa hai nhà Hoa Mạnh chúng ta là chỗ thân thiết, Hoa mỗ trộm nghĩ Đại tướng quân và Nghiên nhi nhà ta quả thật là xứng đôi.”
Hoa Quý Lương không ngừng dài dòng nói Mạnh Hoài Cẩn và Hoa Trảm Nghiên xứng đôi với nhau như thế nào, Hoa Trảm Nghiên ở một bên đã sớm ầm thầm khóc. Mạnh Hoài Cẩn cũng choáng váng, không biết hiện tại đang là tình huống gì. Không phải Hoa gia vẫn luôn muốn đưa Hoa Trảm Nghiên vào trong cung sao?
“Nhưng….” Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Hoa Trảm Nghiên đang yên lặng thương tâm khóc, nhỏ giọng nói với Hoa lão gia: “Cháu chỉ muốn cưới Hoa Thanh Vũ thôi ạ.”
Hoa Quý Lương lắc đầu, cười xảo quyệt.
“Cháu ngoan của ta, ngươi vẫn nên chết tâm đi. Nhị cô nương nhà ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi đâu.”
“Vì sao ạ?” Mạnh Hoài Cẩn nóng nảy, “Là vì Hoa Thanh Vũ đã có hôn ước với người khác sao?”
“Hôn ước với Vương gia đã hủy bỏ rồi.”
“Một khi đã như vậy, tại sao lại không muốn gả Tiểu Hoa cho cháu?” Mạnh Hoài Cẩn trịnh trọng nói: “Nếu thế bá lo lắng chuyện cháu đối xử không tốt với Tiểu Hoa, cháu có thể thề. Cuộc đời này cháu tuyệt đối sẽ không lấy người khác. Cháu chỉ cần một mình Hoa Thanh Vũ là đủ!”
Hoa Quý Lương vẫn lắc đầu, khoát tay thở dài nói: “Vị cao tăng kia nói quả không sai. Quả nhiên là nghiệp chướng. Làm bậy! Làm bậy!”
“Lão hòa thượng?” Mạnh Hoài Cẩn bị Hoa lão gia càng nói càng hồ đồ, vội truy hỏi:
“Vị cao tăng nói thế nào ạ? Là ai làm bậy ạ?”
Hoa lão gia cũng không trả lời lại vấn đề này, cười khổ lắc đầu nói: “Đại tướng quân đã biết chuyện Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn cũng đến nhà ta cầu hôn rồi chứ?”
“Cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn tức giận đến nhảy dựng lên, cũng bất chấp lễ tiết, chất vấn Hoa lão gia: “Thế bá, ngài đã đáp ứng Cửu Vương gia rồi sao?”
“Ta không đồng ý.” Hoa Quý Lương bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Mạnh Hoài Cẩn đang kích động nói: “Ta sẽ không gả Hoa Thanh Vũ cho ngươi, cũng sẽ không gả Hoa Thanh Vũ cho Cửu Vương gia. Ta là vì muốn tốt cho Hoa gia, cũng là muốn tốt cho các ngươi. Để tốt cho mọi người, Đại tướng quân cũng đừng hỏi đến chuyện này nữa .”
Mạnh Hoài Cẩn không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy, không cam lòng truy vấn tiếp:
“Cháu cưới Tiểu Hoa thì có ảnh hưởng gì đến thiên hạ đâu ạ? Hoa lão gia có phải ngài đang lo lắng việc cháu và Cửu Vương gia sẽ trở mặt thành thù không? Ngài yên tâm, từ lúc cháu bắt đầu quyết định cưới Tiểu Hoa, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng gánh vác mọi hậu quả rồi.”
Lúc nghe thấy câu nói bất chấp hậu quả kia của Mạnh Hoài Cẩn, Hoa lão gia lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười trên mặt cứng lại.
Hoa lão gia đứng dậy, ý là không muốn cùng Mạnh Hoài Cẩn nhiều lời thêm nữa.
“Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không gả Hoa Thanh Vũ cho ngươi. Mạnh đại tướng quân vẫn nên chết tâm đi. Tiễn khách!”
Hoa lão gia đã nói đến mức này, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thể tiếp tục nữa, chỉ đành đứng dậy cáo từ.
Hắn mơ hồ cảm thấy hình như Hoa gia có bí mật không thể cho ai biết. Cái gì mà cao tăng, cái gì mà nghiệp chướng, Hoa lão gia lại giữ kín như bưng không chịu tiết lộ cho ai.
Rời khỏi Hoa gia, Mạnh Hoài Cẩn lập tức cho người đi điều tra. Hắn muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc chuyện gì đã ngăn cản Hoa lão gia không muốn gả Hoa Thanh Vũ cho hắn.
Mạnh Hoài Cẩn vừa đi, Hoa Trảm Nghiên lạp tức đứng lên, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô, cười lạnh hỏi Hoa Quý Lương: “Phụ thân, người đã vừa lòng chưa? Trong một ngày hai lần liên tiếp khiến con nhục nhã. Phụ thân người có cao hứng không? Hay là còn muốn thêm một lần nữa mới hài lòng?”
“Nghiên nhi……” Hoa Quý Lương thử an ủi Hoa Trảm Nghiên, kéo tay nàng nói:
“Con với Thanh Vũ không giống nhau. Con tội gì vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với phụ thân.”
“Con và nàng ta không giống nhau, nhưng so ra con còn không bằng nàng ta.”
Hoa Trảm Nghiên dùng sức gạt tay phụ thân ra, cười lạnh một tiếng rồi lau khô nước mắt, xoay người dẫn theo nha hoàn bên người đi mất.
Thấy con gái giận dỗi, Hoa Quý Lương cũng không thể trách cứ.
Ông ta cũng đâu còn cách nào khác.
Ông ta vừa luyến tiếc nữ nhi bảo bối Hoa Thanh Vũ của mình, lại vừa không muốn làm chuyện bất nghĩa hãm hại người khác, chỉ đành ủy khuất con gái lớn của lão.
Cũng không thể trách Nghiên nhi hận lão, bởi vì là do lão bất công với nàng.