Beta: SONG TỬ
“Hắt xì!”
Thổ Bao dặn Hoa Thanh Vũ đứng tại chỗ chờ hắn, thế nên Hoa Thanh Vũ đã thật sự đứng chờ hắn ở trong sân. Đợi một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy hắn trở lại, Hoa Thanh Vũ đã hắt xì mấy lần rồi.
“Nàng đang bị bệnh đấy à?” Một giọng nói vang lên phía sau nàng.
“Thổ Bao, rốt cục huynh đã trở lại!”
Hoa Thanh Vũ hưng phấn quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau đang đen mặt thì lập tức không cười nổi nữa. Thôi xong đời rồi, nàng thấy hình như Mạnh đại công tử đang tức giận thì phải. Hắn đúng là dễ tức giận nhỉ.
“Nàng đang đợi Trầm Ký Ngôn đấy à?” Mạnh Hoài Cẩn sắc mặt không tốt hỏi.
Hoa Thanh Vũ gật đầu nói: “Thổ Bao nói, huynh ấy để quên vòng tay hồng ngọc, bây giờ đang về lấy.”
“Vòng tay hồng ngọc?” Mạnh Hoài Cẩn không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ nói: “Chuyện quái gì thế? Đại nam nhân như hắn lại mang theo vòng tay?”
“Không phải không phải, là vòng tay hồng ngọc của mẫu thân huynh ấy.”
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Hắn muốn tặng cho nàng sao?”
Hoa Thanh Vũ gật đầu nói:“Hình như là vậy.”
“Tuyệt đối không được nhận đâu đấy!” Mạnh Hoài Cẩn kích động nói: “Chắc chắn là hắn không có ý tốt!”
Tặng vòng tay của mẫu thân cho Hoa Thanh Vũ, nghe giống như là tặng tín vật đính ước vậy.
“Ta vốn cũng không muốn nhận.” Hoa Thanh Vũ ủy khuất nói.
“Không nhận là được rồi!” Nghe thế Mạnh Hoài Cẩn mới hơi an tâm một chút,“Nàng cứ như vậy, bảo ta làm sao có thể an tâm để nàng về Hoa gia được.”
“Ta sai rồi.” Hoa Thanh Vũ vụng trộm liếc mắt nhìn đại tướng quân còn đang mất hứng, lập tức thức thời nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, muộn như vậy rồi huynh còn đến chỗ ta làm gì?”
Nghe nàng hỏi Mạnh Hoài Cẩn mới nhớ đến mục đích tới đây của mình. Phải rồi, việc gì hắn phải rối rắm chuyện tín vật đính ước, dù sao hắn sẽ lập tức đem gạo nấu thành cơm.
“Ta đến đây là để đánh dấu cho nàng.”
“Đánh dấu?” Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu hỏi: “Sao phải đánh dấu cho ta? Ta chưa từng nghe chuyện đánh dấu lên người.”
“Trước tiên đánh dấu nàng, tránh cho nàng bị người khác bắt mất. Hơn nữa làm như vậy rồi cha nàng sẽ phải gả nàng cho ta.”
Nghe Mạnh Hoài Cẩn nói vậy Hoa Thanh Vũ có chút không vui. Nàng cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ không bị người ta bắt cóc.
“Ta không ngốc, ta đây rất thông minh. Ai cũng không bắt được ta.”
Thấy Hoa Thanh Vũ mất hứng, Mạnh Hoài Cẩn lập tức giải thích nói: “Đương nhiên là nàng thông minh rồi, nàng là thiên hạ đệ nhất thông minh mà. Nhưng người thông minh cũng sẽ bị bắt cóc. Ta đánh dấu cho nàng, người ngoài sẽ biết nàng là người của Đại tướng quân ta, như thế không tốt sao? Nàng phải tin tưởng ta, ta sẽ không lừa gạt nàng.”
Cũng đúng, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm sẽ không lừa của nàng.
“Vậy đánh dấu ở đâu bây giờ?” Hoa Thanh Vũ hỏi.
Mạnh Hoài Cẩn lôi kéo tay nàng nói: “Không thể làm ở ngoài này được. Đi, chúng ta vào nhà rồi hãy đánh dấu.”
Hoa Thanh Vũ không hiểu được vì sao đánh dấu lại phải vào trong phòng, nhưng vẫn đi theo Mạnh Hoài Cẩn vào trong. Lúc nàng chuẩn bị vào phòng thì bỗng nhiên cảm thấy có người nắm cánh tay của nàng, sau đó kéo mạnh nàng về phía sau.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, nàng đã được Trầm Ký Ngôn che ở phía sau.
“Ta đã nói rồi. Ta sẽ không cho phép Thanh Vũ ở cạnh ngươi một lần nữa.”
Trầm Ký Ngôn một thân quần áo đỏ rực, giọng điệu uy nghiêm làm cho Tiểu Hoa không tự giác lui lại.
Lúc Thổ Bao tức giận cũng thật đáng sợ nha!
“Ngài dựa vào cái gì mà không cho phép Tiểu Hoa ở cạnh ta?” Mạnh Hoài Cẩn cũng không nhịn nữa, hắn nhìn thoáng qua Trầm Ký Ngôn đang cầm lấy tay Tiểu Hoa nói: “Cửu Vương gia vẫn nên buông tay là tốt nhất. Lần trước bị ngài đánh một quyền, ta biết rõ ngài là hoàng thân quốc thích nên không muốn làm mất mặt hoàng gia. Nhưng nếu ngài còn khinh người quá đáng như vậy, ta cũng sẽ không nhịn nữa đâu.”
Hoa Thanh Vũ có chút không hiểu tình hình hiện tại. Tại sao hai người bọn họ bỗng dưng lại muốn đánh nhau ở đây? Nàng muốn xoa dịu bầu không khí đi một chút, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Thổ Bao ca ca, Mạnh đại công tử tốt với muội lắm, không có khi dễ muội. Huynh không cần tức giận với huynh ấy.”
Hoa Thanh Vũ không ngờ, những lời này của nàng quả thực chính là lửa cháy đổ thêm dầu. Nàng vừa nói xong, hai người kia thật sự xông vào đánh nhau. Thổ Bao đánh một chưởng về phía Mạnh Hoài Cẩn, chưởng phong kia thiếu chút nữa đã đẩy ngã người vô tội là nàng.
“Thanh Vũ là cô nương tốt, còn chưa cập kê. Ngươi dẫn nàng tới nơi như thế này là có mục đích gì?”
Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ Trầm Ký Ngôn lại thích đánh nhau như vậy. Một chưởng này hắn không hề phòng bị, đành phải lùi về phía sau vài bước.
Hắn vừa chống đỡ tấn công của Trầm Ký Ngôn vừa nói: “Ngài quan tâm chuyện của ta làm cái gì? Chuyện của ta và Tiểu Hoa là việc riêng của chúng ta. Chúng ta là tình chàng ý thiếp, là ta tình nàng nguyện! Người ngoài như ngài không có tư cách xen vào.”
Những lời này của Mạnh Hoài Cẩn đã hoàn toàn kích động Trầm Ký Ngôn, khiến hắn nổi điên. Tốc độ ra chiêu của Trầm Ký Ngôn càng lúc càng nhanh, ra tay không chút lưu tình, chiêu nào chiêu ấy đều rất nguy hiểm.
Nhìn thấy Thổ Bao và Mạnh Hoài Cẩn thật sự đang lao vào đánh nhau, Hoa Thanh Vũ cũng bắt đầu sốt ruột, vội vàng giải thích nói: “Thổ Bao ca ca, huynh đừng tức giận nữa. Đại tướng quân chỉ muốn cho ta con dấu, có con dấu của huynh ấy rồi muội sẽ không bị người khác bắt đi nữa. Huynh ấy rất tốt với ta mà.”
Nghe nàng nói vậy lửa giận của Trầm Ký Ngôn càng cao.
“Con dấu? Con dấu gì?”
Mạnh Hoài Cẩn còn ngại Trầm Ký Ngôn chưa đủ tức giận, lớn tiếng nói: “Tất nhiên là đem gạo nấu thành cơm, cho ngài hết hy vọng.”
Trầm Ký Ngôn quả thật là bị làm cho tức điên!
“Mạnh Hoài Cẩn, uổng công ta kính trọng ngươi là đại anh hùng. Không ngờ ngươi lại dám lừa gạt một cô gái nhỏ đơn thuần. Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi phá hỏng thanh danh của Thanh Vũ.”
“Ta làm gì mà phá hỏng thanh danh của Tiểu Hoa? Chúng ta tình chàng ý thiếp, sau này sẽ thành thân với nhau. Nhưng còn ngài, ngài với Tiểu Hoa thật sự là một nửa văn tiền quan hệ cũng không có. Cửu Vương gia chạy đến đây mới có thể làm hỏng thanh danh Tiểu Hoa đấy!”
Trầm Ký Ngôn nghe vậy lập tức rút kiếm đâm thẳng về phía Mạnh Hoài Cẩn. Mạnh Hoài Cẩn bị bất ngờ, vội lùi về phía sau lảo đảo vài bước mới đứng vững được.
Nói thật, Mạnh Hoài Cẩn thật sự không muốn đánh nhau với vị Vương gia này. Bản thân hắn đánh nhau ở trên chiến trường đã quen, xuống tay không cần biết nặng nhẹ. Nếu bây giờ đánh bị thương đứa con được Hoàng thượng yêu thương nhất này, thì cho dù hắn có mấy cái đầu cũng không đủ đền tội.
Nhưng hiện tại hắn thực sự không thể nhịn nữa rồi. Huống hồ vị Vương gia này giống như không đánh chết hắn thì sẽ không bỏ qua, nếu hắn còn tiếp tục trốn tránh chỉ sợ sẽ không còn đường sống nữa.
“Được! Ta sẽ đánh một trận thật sự với ngươi!” Mạnh Hoài Cẩn cũng rút kiếm ra rồi nói: “Nếu không đánh cho ngươi phải nể phục, về sau ngươi sẽ còn tiếp tục dây dưa với ta và Tiểu Hoa.”
Hai người bày ra tư thế, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến bảo vệ tôn nghiêm, kinh thiên động địa, quỷ thần đều phải khiếp sợ.
Nhưng nói thì lâu mà mọi chuyện diễn ra lại quá nhanh.
Không chờ hai người kịp ra chiêu, Tiểu Hoa đã lấy vô chiêu thắng hữu chiêu, thoáng chốc đã phá hủy trận quyết đấu của hai người.
Tiểu Hoa của chúng ta ầm một tiếng ngã thẳng xuống đất ngất xỉu!