Nay, cô được về nhà, hắn lại đích thân vào bếp chuẩn bị từng món ăn thích hợp cho việc bồi bổ sức khỏe của cô gái.
Cả hai quấn quýt bên nhau như sam, cười nói hạnh phúc suốt ngày cũng không thấy chán.
Lúc này cũng vậy, Quách Khiếu Nam vừa bón cho Diệp An Băng miếng thức ăn, thì Diệp Ức tình cờ về tới.
Chứng kiến được hình ảnh ngọt ngào của cả hai, Diệp Ức cũng không phản ứng gay gắt gì, chỉ im lặng ngồi vào bàn ăn.
Sự xuất hiện của ông ta khiến bầu không khí lắng xuống. Quách Khiếu Nam vì kiêng dè mà định đứng dậy, nhưng trước đó đã bị Diệp An Băng ngăn cản.
Cô nắm chặt tay hắn, đồng thời giương ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn ba mình, rồi cất lời:
"Ba, chuyện nhiệm vụ lần trước và cả vấn đề con bị thương, đều không liên quan tới Khiếu Nam. Nếu ba muốn phạt thì cứ phạt con hành sự sốc nổi, đừng làm khó anh ấy."
Trước những gì Diệp An Băng vừa nói, Diệp Ức chỉ nhàn nhã ngồi ăn, một hồi sau mới điềm đạm lên tiếng:
"Thế ba phạt con sang Đức du học. Cho phép con theo đuổi thứ mình muốn."
"Vậy còn anh Nam thì sao?"
"Cậu ta sẽ đảm nhận ví trí trước đó của lão Tam, là người sẽ kề vai sát cánh cùng ba trong những phi vụ làm ăn sắp tới."
Diệp Ức không hề làm khó cả hai bằng vũ lức, mà thứ ông đang muốn là chia cách tình yêu của họ. Đương nhiên điều đó sẽ khiến Diệp An Băng bất mãn.
"Nếu ba cho phép con theo đuổi thứ mình muốn, vậy thứ đó chính là Quách Khiếu Nam, con muốn ở bên cạnh anh ấy."
Dù cô có kiên quyết, dứt khoát bao nhiêu thì Diệp Ức vẫn không hề thay đổi sắc mặt, chứng tỏ ông ấy chưa từng dao động, dù chỉ là một chút.
Bấy giờ, ông đã ngừng việc ăn tối lại. Sau khi uống chút nước lọc, mới bình thản giương mắt nhìn sang hai người họ.
"Cũng được, nhưng phải xem cậu ta có đồng ý đi cùng với con hay không."
Sở dĩ mặt ông không biến sắc là vì đã sớm toan tính mọi chuyện trong đầu. Cũng chỉ có ông mới hiểu rõ mục đích của chuyện mình đang làm.
Cũng với câu hỏi đó thôi, đã khiến sắc mặt Quách Khiếu Nam trầm sắc thấy rõ, còn Diệp An Băng lại đang nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, hy vọng.
Rõ ràng trước đó cả hai đã từng bàn tính tới chuyện cùng nhau rời khỏi đây. Bây giờ có được cơ hội thì hắn lại tỏ ra chần chừ.
Diệp Ức vẫn luôn âm thầm quan sát nét mặt của người đàn ông trẻ này. Thấy hắn im lặng mãi cũng không thể đưa ra câu trả lời, trên môi ông ta liền xuất hiện nụ cười nhạt nhẽo.
"Cứ suy nghĩ đi, rồi cho ba câu trả lời sớm nhất có thể, nhưng cũng đừng kéo dài quá một tuần. Vì ba không đủ kiên nhẫn để chờ."
Ông ấy đã rời khỏi phòng ăn ngay sau khi đưa ra quyết định cuối cùng. Để lại hai người họ với hai dòng tâm trạng khó nói thành lời.
"Anh xin lỗi!"
Một lời xin lỗi của hắn ngay lúc này, càng khiến cô hoang mang, thậm chí là lo lắng, đắn đo thăm dò:
"Ý anh là..."
"Anh cần thời gian để suy nghĩ, và cũng có một số chuyện cần làm nếu phải rời khỏi đây, nên không thể đưa ra câu trả lời ngay lúc này."
Diệp An Băng im lặng, cũng không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này. Ánh mắt ấy đã trở nên u buồn, sầu tư.
Cứ vậy mà vài phút sau đó, Quách Khiếu Nam mới nắm tay cô gái, khẽ dịu dàng giải thích:
"Ý anh không phải sẽ không đi cùng em, chỉ là anh cần thời gian để sắp xếp một số chuyện cho ổn thỏa."
Cô gật đầu, sâu trong đáy mắt đã hiện lên chút an tâm, rồi chủ động ôm lấy cánh tay của người đàn ông, ngã đầu tựa lên vai.
"Ba đang cho chúng ta cơ hội. Em không thể bỏ lỡ anh, cũng không muốn rời xa anh. Anh cũng vậy mà đúng không?"
Tâm tư phức tạp, hàng tá suy nghĩ như một mớ hỗn độn đang dày đặc trong đầu, khiến người đàn ông chìm xuống đáy vực sâu chông chênh không tìm thấy lối thoát.
Hắn đang đứng giữa hai sự lựa chọn, một là tình, hai là địa vị và danh vọng. Phải chăng chính những thứ đó đang khiến hắn chần chừ không chịu quyết định? Những lời lẽ cũng chỉ là một cái cớ để kéo dài thời gian?
Thấy hắn mãi im lặng, cô lại ngẩng mặt ien nhìn, mà hỏi:
"Sao anh không trả lời? Hay anh không muốn chúng ta ở bên nhau như mong muốn trước đó?"
Quách Khiếu Nam cong môi cười ôn nhu. Thật sự là khi nhìn vào đôi mắt long lanh đong đầy tia lo âu của cô, hắn không thể nào chịu được. Lòng dạ cứ như mềm nhũn ra.
"Đồ ngốc này, dĩ nhiên là anh muốn ở bên em rồi. Nếu không, sẽ có người cô đơn tới già thì phí quá."
Tận bây giờ, mới thấy được nụ cười vui vẻ trên môi cả hai. Diệp An Băng đương nhiên đã thả lỏng nhiều hơn.
"Vậy thì anh lo sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện nhanh nhanh đi nha! Em nôn nao tới lúc hai đứa mình tận hưởng một khoảng trời riêng đầy hạnh phúc và tiếng cười lắm rồi đó."
"Anh biết rồi!"
Quách Khiếu Nam cười hiền, còn chủ động hôn lên trán cô một cái. Đó là nụ hôn thể hiện sự tôn trọng, và trân yêu tuyệt đối.
"Em ăn thêm không, để anh bón?"
Diệp An Băng khẽ lắc đầu:
"Em no rồi, bây giờ muốn lên phòng với anh thôi à!"
"Lại nũng nịu! Thế lên lưng anh cõng, chứ đi nhiều là động tới vết thương."
"Vâng! Anh yêu là nhất, Băng yêu anh nhất trên đời!"
*Chụt.
Lời nói kèm theo một hành động, là nụ hôn cô dành tặng trên môi người đàn ông, mạnh bạo tới mức phát ra âm thanh lớn, khiến vành môi đối phương tê dại.
"Dữ nhất là em, mà nghịch như trẻ con nhất cũng là em. Anh chịu rồi..."
Hắn tán thưởng cùng cái cong môi cười cười, rồi ngồi vào tư thế sẵn sàng làm kiệu đưa nàng về phòng.
"Không chê anh nghèo, lên lưng anh đèo."
"Không chê, nên anh buộc phải đèo em suốt đời."
Cô nàng láu lỉnh đáp trả, rồi phấn khích leo lên lưng người đàn ông, âu yếm quàng tay qua cổ, vai kề má áp, ngọt ngào tiến lên phòng ngủ.